"A~~~~~!!"
.
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới làn yên vũ mông lung, ánh sáng ban mai ẩn hiện từ đằng chân trời... Một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang vọng toàn bộ Minh trang.
.
Tuấn Tú nhìn bị Hữu Thiên bị chính cậu trong lúc hoảng hốt đã đạp khỏi giường, biểu tình kinh hồn không thể bình tĩnh.
.
Chuyện gì thế này?
.
Sao ta vừa tỉnh lại đã thấy nằm bên cạnh là một nam tử xa lạ chứ? Ta... Ta không nhớ là bản thân từng nhận thức cái người kia, càng không nhớ vì sao tối qua trước khi ngủ liệu có người nào ghé qua phòng ta a?! Hơn... hơn nữa không những thực sự có người lẻn vào phòng đêm qua, thậm chí còn ngủ ngay bên cạnh nữa, Kim Tuấn Tú... Sao ngươi một chút cũng không phát hiện ra a?!
.
Chuyện này thực sự là không thể tin được! Cho dù võ công của ta không được coi là đứng đầu, thế nhưng cũng được xếp vào hàng lợi hại tại Minh trang, vậy thì sao có thể không hề cảnh giác như vậy?! Lẽ nào công lực của ta đã bị thụt lùi nhiều đến mức đó? – Tuấn Tú càng nghĩ càng thấy đầu ong ong, rối như tơ vò.
.
Còn Hữu Thiên vừa bị Tuấn Tú "tặng" một cước bay khỏi giường, biểu tình có thể nói là ngạc nhiên hơn gấp bội.
.
Tuy rằng Tuấn Tú hiện tại đã bị mất trí nhớ, thế nhưng mới ngày hôm qua thôi, ta và đệ ấy không những gặp lại mà còn nói chuyện rất nhiều mà! Vì sao mới qua một đêm, Tuấn Tú lại nhìn ta bằng nhãn thần xa lạ mà kinh hoảng đến như vậy? Giống như... Giống như ánh mắt nhìn một người lần đầu tiên gặp mặt!?
.
Hữu Thiên nhíu mày, nhịn đau đứng lên, khi nãy Tuấn Tú vì hoảng sợ mà không chú ý đến lực đạo, một cước đạp gã ngã khỏi giường, vết thương trên lưng bị tác động không nhỏ, nhiều chỗ đã nứt ra, tiên huyết một lần nữa thấm đẫm băng vải trắng muốt.
.
"Tuấn Tú, làm sao vậy? Đệ gặp phải ác mộng sao?" – Hữu Thiên lập tức hỏi han, bởi ngoại trừ nghi hoặc ra, gã thực sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác khiến Tuấn Tú cư xử lạ lùng như vậy.
.
Nghe Hữu Thiên hỏi mà Tuấn Tú cả người ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn gã, muốn nửa ngày sau mới chậm rì lên tiếng "Ngươi... Ngươi... Ngươi vì sao lại biết ta là Tuấn Tú? Ngươi là ai?"
.
Câu hỏi đó của Tuấn Tú khiến Hữu Thiên toàn thân cứng ngắc, thời gian như đảo ngược, quay lại ngày hôm qua. Kho đó Tuấn Tú biểu tình đồng dạng ngỡ ngàng, nói với gã "Ta nguyên bản không nhận thức ngươi!"
.
"Tuấn Tú! Đệ nói gì vậy?" – Hữu Thiên miễn cưỡng cử động khóe môi, mong tiếu ý trên khuôn mặt không quá gượng ép "Chúng ta ngày hôm qua chẳng phải đã gặp nhau rồi đấy thôi? Đệ thế nào lại không nhận ra ta a?!"
.
Tuấn Tú nghe xong, càng thêm nghi hoặc nhíu mày, chầm chậm lắc đầu "Ta căn bản chưa từng gặp ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở trong phòng ta?"
.
"Đệ nói bậy!" – Chỉ một câu đó của Tuấn Tú, nỗ lực duy trì bình tĩnh của Hữu Thiên triệt để bị đập tan. Gã không kiềm chế được bản thân mà bước tới giữ chặt hai vai rồi đè cậu nằm xuống giường.
.
"Đệ ngày hôm qua rõ ràng đã gặp ta, vì sao lạ nói rằng không nhớ?! Dằn vặt ta như vậy, đệ thực hài lòng lắm, có đúng hay không?! Ta biết ta đã làm nhiều chuyện khiến đệ bị tổn thương, đệ có thể trừng phạt ta, thế nhưng ta van xin đệ đó, Tuấn Tú, đừng có dùng cách này nữa, được hay không?! Ta sẽ chịu không nổi, ta thực sự chịu không nổi..."
.
Hữu Thiên gần như mất kiểm soát, hai mắt đỏ ngầu.
.
Ta thực sự chịu không nổi đâu, Tuấn Tú! Đệ bắt ta phải chịu đựng cảm giác Kim Tuấn Tú đối xử với Phác Hữu Thiên như kẻ xa lạ một lần nữa sao?! Cho dù đệ có quên đi tất cả, toàn bộ quá khứ giữa chúng ta, cũng không sao? Phác Hữu Thiên có thể cam chịu, từng chút từng chút một, dùng phần đời còn lại chậm rãi bù đắp, dồn toàn bộ con tim để khiến đệ yêu ta một lần nữa!
.
Thế nhưng... thế nhưng chỉ mới ngày hôm qua đệ gặp lại ta, ngày hôm nay sao có thể đốivới ta như vậy, sao lại nhìn ta bằng nhãn thần ngỡ ngàng nhướng đó? Vì sao? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?!
.
Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên, trong mắt tràn đầy sợ hãi, thế nhưng song song tận đáy lòng lại mạc danh kỳ diệu nảy sinh cảm giác yêu thương.
.
Không biết vì sao, khi đối diện với ánh mắt như vậy bi thương, như vậy tuyệt vọng của nam tử xa lạ kia, tâm can ta đau đớn như bị đâm xuyên qua? Có một cảm giác không thể nói rõ tên tận đáy lòng chậm rãi lan tràn, chỉ là ta dù nỗ lực đến thế nào cũng không thể nắm bắt được, càng không hiểu được nó do đâu mà có?
.
Đúng lúc này, một thân ảnh hỏa hồng đẩy cửa bước vào, chỉ sau vài bước đã tới bên giường nắm cổ áo Hữu Thiên, dùng hết sức đẩy gã ngã sang một bên.
.
"Hi Triệt ca!" – Tuấn Tú thấy người, trong mắt hiện lên tia vui mừng, bao nhiêu kinh hoảng gần như tiêu biến toàn bộ "Hi Triệt ca! Nam từ này không biết vì sao lại ở trong phòng đệ, còn nói những lời vô cùng kỳ quái a!"
.
"Vậy ư?" – Hi Triệt nhìn Hữu Thiên, lạnh lùng nhếch khóe môi.
.
Sau buổi nói chuyện với Đông Hải chiều hôm qua, Hi Triệt sớm đã đoán được ngày hôm nay sẽ phát sinh loại sự tình này, bởi vậy vẫn luôn chú ý đến sương phòng của Tuấn Tú. Vừa nghe thấy tiếng Tuấn Tú vọng ra, Hi Triệt lập tức chạy tới.
.
"Không sao đâu, Tuấn Tú! Đại ca sẽ giúp đệ 'dọn dẹp' cái tên rảnh rỗi không biết thân biết phận này!"
.
Hi Triệt nói xong liền rảo bước đi tới, một cước đá Hữu Thiên bay khỏi cửa. Tại Trung cùng Duẫn Hạo vội vã chạy tơi, vừa vặn trông thấy cảnh tượng bạo lực đó. Y khẩn trương bước tới ngăn cản Hi Triệt, không muốn huynh trưởng tiếp tục thương tổn Hữu Thiên.
.
"Ca, huynh làm cái gì vậy? Ngày hôm qua Hữu Thiên đã bị thương không nhẹ, huống chi... Tuấn Tú vĩnh viễn sẽ không nhớ ra gã nữa! Như thế là đủ lắm rồi, huynh mà đánh nữa, Hữu Thiên sẽ mất mạng đó!"
.
"Yên tâm đi! Nể tình tên kia từng giúp đỡ đệ, ta sẽ lưu lại cho gã một mạng! Đệ đi xem Tuấn Tú thế nào đi, những chuyện còn lại đệ không cần can dự vào!" – Hi Triệt nói xong liền gạt Tại Trung ra, rút trường tiên tùy thân ra trói chặt lấy Hữu Thiên, hung hăng lôi kéo gã ra phía ngoài. (Đúng là lôi kéo đó, bị trói như trói bánh trưng, làm sao đi nổi, thành ra bị kéo đi xềnh xệch! Chà... Ran tưởng tượng quãng đường mà xa xôi, chắc Hi Triệt cưỡi ngựa rồi tha Thạch ca phía sau không biết chừng!!! Màn tra tấn đó ghê rợn a =.=!!!)
.
Hữu Thiên một chút cũng không phản kháng, hai mắt trống rỗng vô thần, để mặc cho Hi Triệt lôi kéo thô bạo ra sao. Vết thương trên lưng gã lúc này toàn bộ đã nứt ra, không những lưu lại trên mặt đất huyết tích thực lớn, mà còn kéo dài thật dài. Chỉ là Hữu Thiên không hề có bất cứ phản ứng gì, tựa hồ đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa, một mực ngẩn ngơ nhìn về phía sương phòng của Tuấn Tú, trong mắt là tuyệt vọng bất tận, không tìm được quang mang.
.
Trông thấy Hữu Thiên như vậy, Tại Trung trong lòng dù có phẫn nộ đến đâu, lúc này cũng chỉ còn lưu lại thương xót, xoay người đi vào phòng Tuấn Tú. Cũng đúng thôi, y sao có thể đành lòng chứng kiến tiếp đây, Tại Trung minh bạch hơn bất cứ ai Kim Hi Triệt một khi hành sự thì luôn luôn sắc bén quyết tuyệt đến mức nào "Huống chi lần này, Hữu Thiên đã làm những chuyện không thể tha thứ đối với Tuấn Tú, ngay cả ta cũng khó lòng tha thứ, thì sao có thể ngăn cản Hi Triệt ca đây!"
.
"Có muốn ta đi xem họ không? Hi Triệt ca hiện tại đang nóng giận, vạn nhất huynh ấy không khống chế được bản thân..." – Duẫn Hạo ở bên cạnh nói thầm với Tại Trung.
.
Tại Trung nhíu nhíu mày, khẽ gật đầu "Cẩn thận! Đừng khiến đại ca giận cá chém thớt, trút giận sang huynh!"
.
Duẫn Hạo đạm đạm nhất tiếu, biểu tình không thèm để ý "Yên tâm đi! Đối với ta, huynh ấy luôn luyến tiếc nặng tay a!" – Nói xong, hắn liền xoay người đuổi theo Hi Triệt.
.
Nghe Duẫn Hạo nói mà Tại Trung trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, thế nhưng nó rất nhanh đã được đè ép xuống. Y lắc đầu cười khổ "Xem ra ta đối với chuyện của nhiều năm trước vẫn là vô pháp lãng quên hoàn toàn a!"
.
Đi vào sương phòng của Tuấn Tú, Tại Trung liền thấy cậu đã mặc xong y phục, bộ dạng vội vã muốn đi ra ngoài, y nhanh chóng giữ đệ đệ lại "Đệ muốn đi đâu vậy?"
.
"Ta..." – Tuấn Tú có chút ấp úng "Ta... Ta lo lắng người khi nãy! Tuy rằng người kia mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong phòng ta, thế nhưng cũng đâu có làm chuyện gì quá phận, sở dĩ..."
.
"Đệ không cần lo lắng!" – Tại Trung cười cười "Hi Triệt ca là người hành sự có chừng mực, đệ không cần khẩn trương như vậy! Sẽ không có chuyện gì đâu!"
.
"Thế nhưng..."
.
"Được rồi! Lại đâym ca ca có mấy câu muốn hỏi đệ!" – Tại Trung kéo Tuấn Tú ngồi xuống bên giường.
.
"Ca, huynh muốn hỏi chuyện gì a?" – Tuấn Tú có chút nghi hoặc.
.
"Đệ còn nhớ những chuyện trước kia giữa ta và Duẫn Hạo không?" – Tại Trung mở lời.
.
"Đương nhiên nhớ kỹ a!" – Tuấn Tú gật đầu.
.
"Ta muốn hỏi, giả sử đệ trở thành ta, nếu như người đệ yêu nhất làm những chuyện giống như vậy với đệ, liệu đệ có thể tha thứ cho người đó không?" – Tại Trung nhìn thật sâu vào mắt Tuấn Tú.
.
Tuấn Tú đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mày trầm ngâm, như thể đang nỗ lực suy tư.
.
"Tại Trung ca! Liệu có phải vì... vì huynh và Duẫn Hạo ca lại cãi nhau không?"
.
Tại Trung nhẹ nhàng cười, lắc đầu "Ta chỉ đơn giản muốn nghe đáp án của đệ thôi!"
.
"Ta..." – Tuấn Tú suy nghĩ một chút, trong mắt là một mảnh mờ mịt "Ta chưa từng yêu ai cho nên cũng không hiểu rõ cho lắm! Thế nhưng..." – Không hiểu vì sao trong đầu cậu lại xuất hiện khuôn mặt của Hữu Thiên "... Nếu người đó làm vậy với ta, ta nhất định sẽ tan vỡ a!" – Tuấn Tú mơ hồ thốt lên, ngữ khí cùng thần thái hoàn toàn bất động với Kim Tuấn Tú ngày thường vô tư lự, khiến người khác không khỏi yêu thương.
.
Tại Trung thấy thế vươn tay ôm đệ đệ vào lòng, trong mắt tràn đầy thương xót "Vậy thì quên đi! Đừng nên nhớ đến nữa, ca ca sẽ chiếu cố đệ cả đời!"
.
Nghe Tại Trung nói xong, Tuấn Tú không khỏi ngẩn người, sau đó lại lộ ra tiếu dung cực kỳ ngây thơ "Tại Trung ca! Huynh đột nhiên nghiêm túc như vậy để làm gì a? Chẳng phải huynh đã nói chỉ là giả sử thôi sao? Giả sử thì đâu thể thành sự thật được, ta cũng chỉ là trả lời thôi mà!"
.
"Ân, không sai! Điều không phải là sự thực!" – Tại Trung nhìn Tuấn Tú, nhàn nhạt mỉm cười, chỉ là tiếu ý dị thường bi thương.
.
Tuấn Tú! Nếu như đệ thực sự không thể chịu đựng được, vậy thì hãy quên tất cả đi! Tựa như bây giờ, vĩnh viễn không còn lưu lại bất cứ ký ức gì về người kia nữa! Vĩnh viễn sống một cuộc sống hạnh phúc, đơn thuần đầy vui vẻ như vậy!
.
Quá khứ bi thương của đệ, chúng tasẽ thay đệ gánh vác, tương lai sau này, ca ca chỉ hy vọng đệ được sống một cách vui vẻ, hài lòng! Hãy tha thứ cho ca ca, vì năm xưa đã quá sơ suất cùng ích kỷ, cũng tha thứ cho ca ca vì đã không ở bên cạnh những khi đệ cảm thấy đau khổ nhất!
.
Tuấn Tú, ca ca hứa với đệ, sau này dù có thể nào, ca ca vẫn luôn bảo hộ đệ, vĩnh viễn không để đệ phải chịu mảy may thương tổn...
.
Tuấn Tú nhu thuận vùi vào lòng Tại Trung, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng mông lung, cậu không hiểu vì nguyên nhân gì y lại cười đến bi thương như vậy, cũng mạc danh kỳ diệu khi cảm thấy lồng ngực mơ hồ đau đớn, tựa như ám chỉ bản thân thực sự biết chuyện gì đó! Chỉ là khi nỗ lực suy nghĩ, Tuấn Tú không những cảm thấy thống khổ vô pháp hô hấp mà trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của nam tử xa lạ kia!
.
Nam tử kia... Khiến ta có cảm giác giống như đã nhận thức, cũng khiến ta cảm thấy ấm áp, rồi lại... đau đớn!
_________________________________
Tự kỷ siêu cấp! Suốt ngày hỏi vì sao??? =.=!!!
Hạo Hạo lỡ miệng kìa, cũng phải... Ai nỡ nặng tay với Hạo Hạo khả ái chứ hai mắt mơ màng