Ngữ Ngưng nhìn Cổ Tịch đang nằm trên người mình nhìn mình chằm chằm liền thấy không đúng, nàng định đẩy Cổ Tịch ra ngồi dậy thì bị Cổ Tịch giữ lại. Ngữ Ngưng không thể vùng vằng khi đang nghe điện thoại của cha mình nên nàng miễn cưỡng nằm bên dưới Cổ Tịch, nói:
- Con không sao, chỉ là muốn ở ngoài đổi không khí.
- Dạo này con sao rồi, mai ba về, về nhà ăn cơm một bữa đi. Lâu rồi ba đi công tác chưa về- Tiết ba thật sự nhớ hai tiểu bảo bối của mình.
- Dạ, con biết rồi, mai con về nhà. Ba đi đường cẩn thận- Ngữ Ngưng lo nói chuyện với cha mình nên không để ý thấy Cổ Tịch đã cởi áo ngủ nàng ra rồi, nàng ấy đang tinh quái nhìn vùng tam giác bí ẩn của Ngữ Ngưng, liếm môi thèm thuồng.
- Dạo này công ty cũng không có gì đặc biệt, dạ..
Ngữ Ngưng cảm thấy có chút giật nảy người, nàng nhìn xuống chân nàng thì thấy Cổ Tịch đang úp mặt giữa hai chân nàng, Ngữ Ngưng còn cảm nhận được lưỡi của Cổ Tịch đang ở đâu. Mặt nàng ngay lập tức đỏ lên, cảm giác kì quái cứ xộc tới đầu, khiến nàng muốn âm a rên rỉ.
- Ba.. con bận chút việc, mai con gọi lại.
Ngữ Ngưng ngay lập tức cúp máy, nếu nghe máy nữa nàng chắc bị Cổ Tịch ăn hết mất. Cổ Tịch thích thú đem lưỡi mình khám phá nơi tư mật của Ngữ Ngưng, nàng hết động sang trái rồi động sang phải, càn rỡ đem nơi thấm đẫm ái dịch nuốt vào người.
- Tịch! Em ngừng lại đi..
Nếu bình thường giọng Ngữ Ngưng là cố chấp bắt nàng ngừng lại, giờ đây giọng có chút mềm yếu vô lực, trong tai Cổ Tịch còn nghe ra như tuyệt vọng nỉ non. Cổ Tịch càn rỡ nâng hai chân của Ngữ Ngưng để lên vai mình, nàng nhìn thấy nơi tư mật rõ ràng rành mạch, chúng hồng nhuận như chào đón nàng tiến tới.
- Ngừng lại đi.. Tịch..
Cổ Tịch nào nghe, nàng cho lưỡi mình vờn quanh bông hoa xinh xắn của Ngữ Ngưng, chiếc lưỡi ấm áp của nàng áp vào khiến Ngữ Ngưng giật nảy mình. An Trúc của nàng, An Trúc trong giấc mơ nàng đã mơ thấy một ngàn lần giờ phút này đang nằm dưới thân nàng để nàng loạn động. Nàng nhớ, rất nhớ nàng ấy.
- Ngữ Ngưng.. Em ngừng không nổi.
Cổ Tịch di chuyển đôi môi mình lên hôn trên vùng bụng bằng phẳng của Ngữ Ngưng, hôn đôi gò bồng đảo căng tròn, rồi hôn chiếc cổ thon nhỏ của nàng. Cảm thấy từng tấc từng tấc da thịt của Ngữ Ngưng với nàng đều là vàng là ngọc, nàng nơi nào cũng phải hôn, nơi nào cũng phải để lại ấn kí.
Tiếng thở nặng nhọc của Cổ Tịch khiến nơi ẩm ướt dưới chân Ngữ Ngưng càng tuôn ra ái dịch, nàng xấu hổ đem mặt vùi vào vai Cổ Tịch, không dám nhìn vào mặt nàng nữa.
- Tịch.. chị ngại..
Cổ Tịch vuốt ve làn da mềm mượt của Ngữ Ngưng, yêu thương nhìn nàng ấy. Nàng đương nhiên biết Ngữ Ngưng ngại, làn da nàng ấy sớm đỏ hồng lên rồi, trông rất đáng yêu. Tay nàng lần xuống vùng bụng bằng phẳng, rồi lần mò tới động khẩu, sờ soạng một phen thì thấy đã ướt rồi. Nàng ấy cũng muốn nàng, Cổ Tịch vui vẻ nghĩ.
Đang trong phút ái tình mặn nồng thì Cổ Tịch nghe bên ngoài tiếng bước chân, nàng ngưng thần, tai nàng vốn dĩ là tai người tập võ công. Ngữ Ngưng thấy nàng ngưng lại bèn nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy Cổ Tịch lấy tà áo bọc lấy người Ngữ Ngưng, nói:
- Chị gọi cảnh sát đi! Nhanh.bg-ssp-{height:px}
Nói rồi, Cổ Tịch đứng lên lấy bàn chặn cửa lại, nàng cao lớn nhưng thuôn gầy chứ không to con, nhìn như thế nào cũng không giống sẽ đẩy nổi bàn. Nhưng Ngữ Ngưng thấy Cổ Tịch đẩy bàn chặn cửa, nhẹ như lông hồng. Ngữ Ngưng bèn nhấn nút gọi cảnh sát báo án, thấy mặt Cổ Tịch nghiêm trọng nàng cũng nghiêm trọng theo.
- Ngữ Ngưng, chị vào nhà tắm lấy cái gì có thể đánh cướp được cho em đi.
Cổ Tịch nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rập đến chỗ phòng hai nàng, tim nàng như nhảy theo từng bước chân ngoài cửa, Ngữ Ngưng nghe lời nàng đi vào trong nhà tắm, nàng bèn khóa cửa nhà tắm từ bên ngoài. Ngữ Ngưng nghe thấy tiếng khóa cửa bèn biết được vì sao Cổ Tịch làm vậy, nàng đập cửa, gọi Cổ Tịch. Vốn nhà tắm nàng cũng chẳng có gì ngoại trừ xà phòng và tinh dầu, vậy mà nàng cũng tin Cổ Tịch, nàng thật là ngu ngốc, Ngữ Ngưng khóc gọi tên Cổ Tịch.
Cổ Tịch giấu chìa khóa nhà tắm đi, trong phòng Ngữ Ngưng không có gì để cho nàng phòng vệ, sợ là cướp có dao hay vũ khí nàng sẽ không chống được. Tiếng đập cửa ầm ầm lớn đến nỗi Ngữ Ngưng trong nhà tắm còn nghe thấy, nàng lo lắng định hét lên thì nghe tiếng Cổ Tịch nói vọng vào:
- Im lặng! Im lặng! Xin chị.
Có nàng ở đây ít nhất Ngữ Ngưng cũng có thể trụ được đến khi cảnh sát đến giải cứu nàng ấy, nàng có sống có chết, với nàng cũng không nặng nề. Chỉ duy các nữ nhân của nàng, ai cũng không được thương tổn dù chỉ một chút.
Tiếng cửa ầm ầm vang lên, Cổ Tịch thấy bàn của mình cũng bị đẩy đi không ít. Có tiếng chân rầm rập đi bên ngoài, có tiếng khóc nỉ non.
- ÁAAAAAA.
Tim Ngữ Ngưng thắt lại, không phải tiếng của Cổ Tịch, tiếng của ai? Nàng không phát giác được chân tay nàng lúc này đã bủn rủn rồi. Lúc này nàng thấy nàng vô dụng đến cực điểm, chỉ biết ngồi dựa vào cửa nhà tắm mà khóc, không làm được gì giúp Cổ Tịch.
- Cho tôi vào, cho tôi vào, CHO TÔI VÀO, CHO TÔI VÀO!!!!- Tiếng hét lớn đến độ Cổ Tịch sởn gai ốc, nàng liều mạng đẩy bàn trang điểm của Ngữ Ngưng lại chặn cửa. Giờ phút này nước đến đất ngăn, chỉ mong cảnh sát đến càng nhanh càng tốt.
- LÀM ƠN CHO TÔI VÀO, CHO TÔI VÀO!! ÁAAAAA, CỨU TÔI.
Tiếng hét lớn đến chói tai, chói tai đến kì dị, Cổ Tịch vô thức ôm lấy tai mình, chỉ sợ tiếng lớn như vậy sẽ tổn thương tai nàng. Ngữ Ngưng cũng nghe thấy, nàng lo lắng đứng dậy đập tay vào cửa, dồn dập gọi:
- Tịch! Tịch! Tịch! Mở cửa cho chị đi.
- Em không sao, đừng lớn tiếng, đừng lớn tiếng, em không sao, em đảm bảo là em không sao.
Cổ Tịch một bên trấn an Ngữ Ngưng, một bên dùng sức đè hai cái tủ sắp bị bật tung ra. Tay nàng vì bị mảnh gỗ của cửa cứa vào nên đổ máu xuống, thấm đỏ cả bàn tay nàng. Cổ Tịch nhìn bên ngoài cửa qua một vết gãy trên cửa, không thấy có người bên ngoài, chỉ thấy một bóng đen liên tục nện vào cửa.
- Không phải người..- Môi Cổ Tịch run run, không phải người, không phải người. Nàng sợ đến phát lãnh, nàng có thể địch với người, nhưng vật thể này.. không phải là người.
Bên ngoài cửa bỗng nhiên im bặt, có tiếng cửa chính bị bật ra, cảnh sát ngay lập tức ập vào hiện trường. Hai người phong tỏa lối ra cửa sau, hai người phong tỏa lối ra cửa chính, một người tiến đến phòng ngủ của Ngữ Ngưng, thấy một mảnh lộn xộn. Lúc này Cổ Tịch thất thần, dây thần kinh căng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng được buông thõng.