Buổi tối, vẫn là Mạn Hy cùng Tiểu Lục đi tuần trên con đường Yên Lãng hoa lệ này, đang yên đang lành uống sữa nóng thì nghe báo án, căn hộ số năm mươi tư trên đường Yên Lãng. Mạn Hy liền nhấn nút gọi nội bộ trên bộ đàm, nói:
- Mọi người, cho thêm vài người hỗ trợ MS, MS, căn hộ số năm mươi tư trên đường Yên Lãng có trộm. Chủ nhà là Tiết đại tiểu thư.
Trên con đường Yên Lãng này cũng không nhiều nhà, chỉ có một vài hộ, đi mãi cũng quen, cũng biết chủ nhà là ai. Chủ nhà của căn hộ số năm mươi tư này không ai khác là Tiết đại tiểu thư, nàng ấy dùng nhà này làm chỗ nghỉ ngơi riêng, đúng là con nhà giàu, chỉ là nhà để nghỉ ngơi cũng to hết phần thiên hạ. Cũng không có ít lần Mạn Hy cùng Tiểu Lục bàn về chuyện này, sỡ dĩ nói tên chủ nhà là để tiểu đội của nàng nhanh lên, chậm trễ một chút Tiết đại tiểu thư mà có chuyện thì các nàng chết chắc với Tiết gia.
Tiểu đội nhanh chóng tập hợp, hai người đem dụng cụ chuyên dụng để phá cửa, nhanh chóng phong tỏa hiện trường sau đó thâm nhập vào trong xem có chuyện gì xảy ra, có người bị thương không. Mạn Hy tay mang súng nhỏ đi vào bên trong, thấy cửa phòng ngủ bị đập nghiêm trọng, nàng chỉ cần đạp một cái là có thể bung chốt ra, nhưng chỉ bung được một chút vì bàn trang điểm bên trong chặn lại, nàng nhìn sơ vào trong thì thấy người tên Cổ Tịch kia.
- Này, cô kia, đem bàn trang điểm ra đi, cảnh sát tới rồi.
Nhưng Cổ Tịch không đáp lời nàng ấy, nàng thờ thẫn ngồi xuống giường, cảnh sát ích gì, thứ tấn công hai nàng không phải là người!
Mạn Hy thấy Cổ Tịch không thèm để ý mình liền tức giận không thôi, nàng gọi A Linh, nam nhân to con nhất đội nàng đến đẩy giúp cửa, nhưng đẩy cách nào cũng vô pháp đẩy nổi. Gọi thêm Tiểu Lục vào, rốt cuộc cũng đẩy được bàn trang điểm đi để lách người vào trong. Cổ Tịch thấy ba người họ đẩy cửa còn không nổi, càng xác định 'thứ' đẩy hai nàng không phải là người.
Nếu không phải là người, vậy gọi cảnh sát có ích gì. Cổ Tịch đang thơ thẩn người thì nghe tiếng Ngữ Ngưng gọi, nàng giật mình, lo ngồi nãy giờ quên mất Ngữ Ngưng còn bị nhốt ở nhà tắm. Nàng lật đật đứng lên đi lại nơi mình giấu chìa khóa, lục tìm chìa khóa. Mạn Hy thấy Cổ Tịch ôm tay máu như vậy lục lọi lung tung, bèn hỏi:
- Cô tìm gì, để tôi kiếm giúp cho.
- Không sao, tôi kiếm được rồi- Cổ Tịch cầm chìa khóa trên tay đi lại gần nhà tắm mở cửa, vừa mở cửa xong thì thấy Ngữ Ngưng nhào tới chỗ nàng ôm lấy nàng, áo choàng ngủ chỉ buộc hững hờ, xốc xếch. Cổ Tịch thấy thế bèn ôm ghì chặt nàng, trách yêu:
- Xem quần áo chị kìa.
Mạn Hy ho trong miệng một tiếng cho hai người đang ôm nhau biết sự có mặt của nàng và Tiểu Lục, Tiểu Lục hình như thấy 'tiểu thụ' hôm đó, nhìn hơi giống mà nàng không chắc, cũng không dám hỏi sợ Mạn Hy sinh khí. Thấy hai người ấy ôm nhau trong lòng Mạn Hy có chút khó chịu, rõ ràng là đã có người yêu còn tùy tiện cướp đi trinh tiết của nàng, càng nghĩ càng sôi máu.
- Em bị thương?- Ngữ Ngưng thấy sau lưng áo của mình hơi dính dấp nước, nàng bắt lấy tay Cổ Tịch lên thì thấy tay Cổ Tịch chảy máu lênh láng, chảy xuống cả cổ tay trắng mịn của nàng ấy.
- Xe cứu thương bên ngoài, băng bó xong, khụ khụ, Tiết tiểu thư với vị này đây xin cho lời khai. Tiểu đội của chúng tôi không tìm được thủ phạm.
- Không tìm thấy thủ phạm?- Ngữ Ngưng nhìn Cổ Tịch giúp mình thắt dây áo lại, hỏi qua bên chỗ Mạn Hy. Chỉ thấy Mạn Hy hơi thấp đầu, nói: - Đúng vậy, đội của chúng tôi lúc tiếp cận được hiện trường thì không thấy thủ phạm đâu rồi.
Đứng gần Tiết Ngữ Ngưng làm sao không thấy hồi hộp, khí chất nàng cao ngạo, nàng chính là người được bước từ gấm vóc ra, nhìn thế nào cũng giống như một nữ thần bất khả xâm phạm. Mặc dù Mạn Hy thấy mình cũng có chút tư sắc, nàng thấy mình có vẻ còn đẹp hơn Ngữ Ngưng, nhưng khí chất trên người Ngữ Ngưng nàng có bì cũng không kịp.
Ngữ Ngưng cùng Cổ Tịch đi ra ngoài xe cứu thương để băng bó tay lại, chiếc áo ngủ của nàng cuối cùng cũng được Cổ Tịch chỉnh gọn gàng, trên đó còn lưu dấu máu của Cổ Tịch, càng nhìn nàng càng thấy xót.bg-ssp-{height:px}
- Em có sao không? Đi bệnh viện nhé?
Nàng cũng không yên tâm chỉ để Cổ Tịch băng bó tay thôi, thế nên nàng muốn Cổ Tịch cùng nàng đi bệnh viện kiểm tra, nhưng Cổ Tịch lắc đầu, bảo rằng:
- Em bị thương nhỏ thôi, không sao.
Vốn dĩ người từng chinh chiến như nàng, vết thương như vậy không tính là gì. Ngữ Ngưng biết mình không cãi được người cứng đầu kia, nên nàng yên lặng đứng bên cạnh nhìn vị cảnh sát nói chuyện với Cổ Tịch, là đang cho lời khai đại khái về chuyện ban nãy.
Mạn Hy viết tất cả vào giấy, lâu lâu lại chau mày nhìn Cổ Tịch. Thì ra, người này cũng không quá yếu đuối, lần trước thấy nàng ấy chế trụ được tên sát nhân , nàng còn tưởng là ăn may, thì ra người ta hoàn toàn có tài, chỉ có nàng nhỏ mọn xem người ta như cóc ghẻ. Người này, chắc hẳn là thấy sang bắt quàng làm họ rồi, Tiết tiểu thư giàu đến như vậy, người này chắc hẳn là dụ dỗ Tiết tiểu thư cho mình tiền xài, chậc, Mạn Hy viết vào giấy, nghĩ thế nào cũng thấy Cổ Tịch không phải người tốt. Mặc dù Cổ Tịch hình dáng cũng ngạo nhân, khí chất cũng cao sang, nhưng nàng lại mặc định Cổ Tịch là người xấu, ai bảo Cổ Tịch say rượu lấy đi trinh tiết của nàng.
Đến lúc lấy lời khai của Ngữ Ngưng, Mạn Hy lại một lần nữa ngạc nhiên vì Cổ Tịch. Trong giây phút đó nếu là người bình thường họ sẽ để vợ của mình bên cạnh mình, sống chết cùng nhau, thì ra Cổ Tịch như vậy nhanh nhẹn đem người mình yêu giấu vào nhà tắm chờ cảnh sát tới. Cũng tính là có chút thông minh, còn có... một chút yêu thích, sủng nịch đối với đối phương. Mạn Hy thấy trong lòng nàng rất chán ghét chuyện này.
- Tiết tiểu thư nghĩ ai là người có thể làm chuyện này, chúng tôi muốn thu hẹp phạm vi nghi phạm- Mạn Hy hỏi, Ngữ Ngưng cũng không biết ai hận nàng, nàng vốn không để ý người khác nhiều, chỉ để ý mỗi người nhà của nàng và Cổ Tịch.
Cổ Tịch mỉm cười, nói: - Không có ai muốn hại nàng đâu, tôi nghĩ là do đóng cửa không kĩ thôi.
- Có hỏi cô đâu- Mạn Hy lầm bầm trong miệng, nàng thật chán ghét gương mặt yêu thương của Cổ Tịch dành cho Ngữ Ngưng lúc này, thật- quá- chán- ghét! Gương mặt nàng lành lạnh liếc qua gương mặt Ngữ Ngưng, lặp lại câu hỏi ban nãy.
- Tôi cũng không biết, tôi không để ý nhiều.
- Cám ơn mọi người đã đến kịp lúc, nếu có người ghét, thì tôi mới có người ghét, Ngưng Nhi thì không đâu.
Cổ Tịch nhìn dung nhan của Mạn Hy trước mặt nàng, Mạn Hy mặc cảnh phục thật xinh xắn, nàng dáng vẻ tuy như liễu mỏng, mặc cảnh phục vào khiến nàng thêm vài phần mạnh mẽ. Dung nhan bạc nhược của nàng cũng thêm mấy phần sinh khí. Người ghét trong câu nói của Cổ Tịch không phải ai khác, mà là Mạn Hy nàng ấy.
Làm như 'Ngưng Nhi' của cô đáng yêu lắm ấy, Mạn Hy mắng Cổ Tịch trong lòng.