-ứm...đừng...- Cô run quầy quậy
- Hừm...!- anh nhăn mặt, tháo cái ca ra vát ra cột tay cô lên đầu giường
- Anh.....bỉ ổi...
- Đó mới là chồng em, anh cho em biết thế nào là bỉ ổi!- anh nhếch mép cười ranh mãnh. Nâng hai đùi lên, khẽ liếm vào nơi tam giác đen tuyền đã ướt từ lâu.
- Ưm....ân..- một khoái cảm lạ lẫm dâng lên. Người cô run từng đợt
- Ân...ưm...á...
Mật dịch trắng đục tuôn ra ào ạt. Anh hút từng chút một
- Đừng...ưm...
- Cầu xin anh. Anh sẽ thỏa mãn em- anh khẽ vuốt tóc
- Cầu...ưm...x...xin...anh...e..em... muốn...
- Ha...- anh cười nhạt rồi tự thoát y. Cự vật cương cứng sau hai lớp quần được thoát ra.
Cọ nhẹ vào cô bé rồi từ từ đút vào trong huyệt đạo
Hạ thân bắt đầu luận động nhẹ nhàng.
- Ư...ân...a...
Anh vỗ vào mông cô một cái"đét". Cặp mông tròn hằn vết đỏ ửng, trông thật kích thích mắt anh nha
Hạ thân luận động nhanh hơn. Những tiếng pành pạch nhóp nhép phát ra khiến người ta phải đỏ mặt. Mật dịch càng nhiều khi anh luận động nhanh hơn. Đến nỗi mỗi lần đâm sâu vào là dịch đục lại bắn tung tóe.
- Á...hàn... nhẹ chút...
Nghe tiếng rên ngày càng lớn hạ thân luận động càng nhanh.
"Pạch" một tiếng,dịch bắn ra
- A!!!- hai người rên rỉ như đã lên đến đỉnh điểm
Rút cự vật ra, anh ôm cô ngủ.
_______He hay Se? Oe hay Be?_______
Sáng sớm,anh đã giúp cô mặc đồ rồi đi mua cháo và hoa quả cho cô. Còn đặc biệt mua cho cô một bó hoa hồng lớn.
Về đến bệnh viện, cô đã thức giấc từ khi nào. Đặt cháo và hoa quả xuống anh hôn lên môi cô.
- Tặng em!- đưa bó hoa hồng ra trước mặt cô anh nói. Mặt cô đỏ ửng. Nhận lấy bó hoa, đặt mũi lên những cánh hoa mà ngửi nhẹ. Thơm thật!
- Này! Há miệng ra anh đút cháo
- A....
- ngon không? - đút miếng cháo cho cô,anh hỏi
- Không ngon bằng em nấu- cô bĩu môi rồi cười xoà với anh
- Anh hai! Để em đút cho- Lâm Như từ đâu xuất hiện
- Vậy anh đi kêu bác sĩ- anh đứng dậy rồi đi mất
- Cô được anh tôi sủng nhỉ?- Lâm Như nhếch mép cười gian
Đổ cháo lên người, cô ta hét lên
- Chị! Em biết chị ghét em nhưng chị có cần làm thế không?- Hàn chưa đi xa,nghe tiếng hét liền chạy vào
- Có chuyện gì?- anh lo lắng hỏi
- Chị ấy bảo ghét em, hất cháo vào người em!- lâm như nước mắt lưng tròng nói
- Cái gì?- anh vội chạy lại
- Tiểu Tuyết, em có sao không? Có bỏng không, để anh xem nào!- anh hớt ha hớt hải kiểm tra người cô
- Anh!!! Em mới là người bị thương- cô ta tức giận hét lên
- Được rồi! Em đi chữa trị đi. - anh vẫn lo lắng mà nâng tay nâng chân tiểu tuyết lên kiểm tra xem có bị thương không
- Hàn...em không làm- cô quay đi chỗ khác. Mặt mang vẻ uất ức
- Anh tin em! - nghe câu này lòng cô được sưởi ấm. Cô ôm lấy anh, rúc đầu vào ngực anh.
- Ngoan nào! Em còn đói, anh pha sữa cho em- hàn dịu dàng xoa đầu cô rồi pha cho cô một ly sữa.
Lâm Như đi rửa tay...
- Tức chết mà! Hàn bị sao vậy? Không... Hàn..anh là của em!!!- nghĩ thầm mặt cô ta hung hãn vô cùng
Chỗ Hàn thì pha sữa xong...
- Uống đi...- cô đặc biệt không thích uống sữa, lắc đầu quầy quậy bảo:
- Em không uống...- cô rúc đầu vào người anh, túm lấy áo anh
- Ngoan nào! Không uống sẽ đói
- không uống... không uống... không uống đâu
- Hừ...- đặt ly sữa xuống, nhấc cô lên đùi, anh hớp một ngụm sữa, đưa vào miệng cô bằng cách..........." hôn". Cô nuốt hết sữa, anh liền tách miệng ra luồn lưỡi vào trong khoang miệng...
- Ưm...
Lâm như rửa tay rồi lấy thuốc bôi xong, bước vào nhìn thấy cảnh này tức muốn phát hoả...
- Tiểu Tuyết....cô dám cướp anh ấy tôi sẽ không từ thủ đoạn mà giết cô- ả gằn từng chữ.
_______đêm xuống_____
Hàn có việc bận nên đành đi, bỏ cô ở bệnh viện
- Tiểu Tuyết...haha...cô chết chắc- lâm như bước vào kêu người bế cô đi...
Cô vẫn đang ngủ không hề hay biết chuyện gì...
Đến một hồ nước ở đằng sau bệnh viện tiểu tuyết bị ném xuống đó, nước ngập lên mũi không thở được cô mở mắt nhìn xung quanh...
Tối om...cô vùng vẫy trong nước...
- Hàn...c...cứu...
Lâm như để cô ở đó rồi bỏ đi