Sóng thu nước biếc phong cảnh hữu tình, du khách thuyền hoa rộn rã lướt mặt hồ.
Kim Kiền ngồi trên tầng thượng của Túy Tiên lâu ----- tửu lâu lớn nhất bên Tây Hồ, trợn mắt nhìn một bàn món ngon giá cả xa xỉ, hưởng thụ gió hồ hiu hiu thổi ngoài cửa sổ, không những không hề có cảm giác thoải mái vui vẻ, trái lại còn thấy sau lưng âm u lạnh lẽo, đỉnh đầu dầy đặc mây đen.
Đối diện là huynh đệ Đinh thị ý cười ngâm ngâm, cái mặt cười đầy nếp nhăn kia quả thật có thể kẹp chết hai bó ruồi bọ, nhưng Kim Kiền nhìn thế nào cũng thấy cả người không thoải mái.
Có câu không chuyện lại ân cần, không gian tức trộm.
Mà một Đinh đại, một Đinh nhị này đều cười đến đáng khinh như vậy, nhất định là không có chuyện gì tốt.
Lại nhìn sang người ngồi bên cạnh Đinh thị song hiệp, là Hiếu Nghĩa vương gia mang theo tùy thân hai hộ vệ một lạnh một nóng, Kim Kiền chỉ cảm thấy dự cảm điềm xấu càng sâu thêm.
Lần trước mời Phạm tiểu vương gia dự thính là lúc nào? Hình như là lúc làm mai cho Tiểu Miêu và Đinh tiểu thư...Chẳng lẽ lần này lại muốn mời Phạm tiểu vương gia tọa trấn phối lang quân cho Đinh tiểu thư?
Không đúng!
Kim Kiền đảo qua số nhân viên ngồi quanh bàn tròn.
Ngoại trừ Đinh thị song hiệp, Phạm tiểu vương gia cộng thêm hai hộ vệ, còn có ---- Tiểu Dật?
Đây là cái đội hình gì?
Đừng nói Đinh thị song sinh này ngay cả tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh như Tiểu Dật cũng không buông tha chứ?
Nghĩ vậy, mắt nhỏ Kim Kiền co rút, tằng hắng cổ họng, mở miệng hỏi:
"Hôm nay Đinh đại ca, Đinh nhị ca cố tình mở tiệc chiêu đãi Kim mỗ, không biết là có chuyện gì?"
Đinh Triệu Huệ nhếch miệng nói: "Ầy, Kim huynh đệ, ngươi còn không biết hai huynh đệ ta sao? Chuyện lớn nhất đối với hai huynh đệ chúng ta không phải là hôn sự của Nguyệt Hoa thì còn gì nữa!"
Quả nhiên!
"Hóa ra là vì hôn sự của Đinh tiểu thư..." Kim Kiền chậm rì rì nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, trong mắt nhỏ xẹt qua tia chớp.
Đinh Triệu Lan mỉm cười: "Kim huynh đệ, chúng ta liền nói thẳng vậy. Hôm nay mở tiệc chiêu đãi Kim huynh đệ tại đây chính là muốn thỉnh Kim huynh một đại ân, giúp chúng ta làm mối tác hợp hôn sự của xá muội."
Mắt nhỏ Kim Kiền bừng sáng, buông cạch bát trà xuống, cất giọng nói: "Nhị vị, không phải ta nói ngoa, trong thành Biện Kinh từ ông cụ tám mươi cho tới trẻ em một tuổi, ai ai cũng đều biết tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền mua bán chém giá làm mối thuyết thư là thiên hạ đệ nhất, nhị vị thỉnh Kim mỗ xuống núi làm mối cho Đinh tiểu thư, thì đúng là anh hùng có mắt tinh tường nhận thức ra giá trị cao siêu, bảo đảm hôn sự của Đinh tiểu thư sẽ dễ như trở bàn tay mọi sự đại cát!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Hai mắt Đinh Triệu Huệ hí thành hai vành trăng khuyết: "Phạm Vương gia và Tiểu Dật đều nói, chỉ cần thỉnh được Kim huynh xuất mã, hôn sự Nguyệt Hoa tuyệt đối trong nay mai!"
"Đừng vui mừng quá sớm." Tiểu Dật hé ra cái mặt khó ngửi, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Kim Kiền tức khắc dội một gáo nước lạnh lên đầu huynh đệ Đinh thị.
"Có điều hôn sự này của Đinh tiểu thư ----- Haizz..." Kim Kiền thở dài một hơi, chau mày nhìn về phía Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ nói: "Một chứ: Khó! Hai chữ: Rất khó! Ba chữ: Cực kỳ khó!"
Sắc mặt Đinh thị song hiệp cùng lúc biến đổi.
"Lời này của Kim huynh giải thích thế nào?" Đinh Triệu Lan gấp giọng hỏi.
Kim Kiền uống một ngụm trà, bày ra bộ dáng cao nhân thế ngoại, nhướng mắt nói: "Chủ yếu là Đinh tiểu thư đối với Triển đại nhân vô ý, Triển đại nhân đối với Đinh tiểu thư cũng vô tình, nếu muốn tác hợp hai người này với nhau, cái đó thật là khó càng thêm khó!"
Lời này vừa dứt, biểu cảm của mọi người trên bàn đều có chút kỳ quái.
"Tiểu Kim..." Phạm tiểu vương gia đỡ trán.
Tiểu Dật ném qua một ánh mắt xem thường.
Đinh Triệu Lan thở dài.
Đinh Triệu Huệ kinh ngạc một lúc lâu sau, mới nghẹn ra một câu: "Chúng ta nói là muốn làm mai Nguyệt Hoa cho Triển đại nhân khi nào chứ?"
"Ôi chao?" Mắt nhỏ Kim Kiền banh lớn: "Không phải làm mai cho Đinh tiểu thư với Triển đại nhân, vậy còn ai nữa?"
"Là làm mai cho Đinh tiểu thư với sư phụ của ta." Tiểu Dật vứt qua một trái bom.
"Cái gì?" Kim Kiền đùng một phát nhảy người lên, mắt nhỏ trợn đến mức tròn nhẵn: "Đinh tiểu thư với Nhất Chi Mai?"
Mấy người đối diện đồng thời gật đầu.
Mắt nhỏ dần dần nheo lại, tạo thành hai nhúm lửa vèo vèo phóng ra như gió bão, Kim Kiền nhất thời nổi trận lôi đình, đánh "Rầm" một chưởng lên bàn tròn, bát trà bát rượu bát đĩa trên bàn đều theo tiếng động nhảy lên cao nửa thước.
"Huynh đệ Đinh thị, các người quả là khinh người quá đáng!"
Một tiếng quát này, khiến mấy người đối diện đều hồ đồ khó hiểu.
"Kim, Kim huynh, sao ngươi lại nói như vậy?" Đinh Triệu Lan vội đứng dậy ôm quyền hỏi.
"Tiểu Kim?" Phạm tiểu vương gia đứng dậy trừng mắt nhìn Kim Kiền, vẻ mặt kinh dị.
Đinh Triệu Huệ cũng nhảy người lên gấp giọng hô: "Kim huynh, chuyện gì cũng từ từ nói, làm gì phải phát hỏa như vậy?"
"Phát hỏa? Ta còn muốn nổi bão kìa!" Kim Kiền xách một bát trà lên định ném xuống đất, lúc này Tiểu Dật ngồi ổn định một bên đột nhiên lạnh giọng nhả ra một câu: "Cái bát trà đó ít nhất phải nửa bạc."
Cánh tay vung đến giữa không trung của Kim Kiền cứng đờ, một mặt oán hận thả bát trà lại bàn tròn, một mặt bắt đầu đánh giá số bát đĩa muôi thìa còn lại trên bàn.
"Khỏi cần nhìn, một thứ tùy tiện trên bàn này cũng phải ngoài một lượng bạc." Tiểu Dật nhắc nhở.
Da mặt Kim Kiền co rút, nhìn quét trên bàn một lúc lâu sau, cuối cùng nhặt một khúc xương gặm thừa lúc nãy lên, ném xuống đất, nổi giận đùng đùng nói: "Đinh Triệu Lan, Đinh Triệu Huệ, tục ngữ nói quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, nhị vị cũng coi như là hiệp khách thành danh trên giang hồ, có thể nào lại lật lọng, làm cái người hai mặt ba lòng nói không giữ lời bực này chứ?
Đinh thị song hiệp bị dọa đến sắc mặt xanh mét.
Phạm tiểu vương gia một đầu mồ hôi lạnh: "Tiểu Kim, đệ nói lung tung cái gì vậy?"
"Nói lung tung?" Mắt nhỏ Kim Kiền đảo qua mọi người, hai hàng lông mày dựng thẳng, khí thế kinh người: "Ta đây là ăn ngay nói thật! Nửa tháng trước, hai người này còn luôn miệng nói phải gả muội tử nhà mình cho Triển đại nhân, vậy mà mới qua có mấy ngày, lại muốn gả Đinh tiểu thư cho Nhất Chi Mai? Một muội gả hai, cực hoang đường, đây không phải là nói năng lật lọng nói không giữ lời chứ là cái gì? Hừ hừ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết nhị vị còn mặt mũi nào đối diện với hào kiệt thiên hạ với Giang Đông phụ lão?"
Lời này vừa nói ra làm mọi người đều có chút dở khóc dở cười.
"Không phải, cái đó Kim huynh..." Đinh Triệu Lan lắp bắp, không biết nên hệ thống từ ngữ thế nào.
"Ai ya thật là..." Đinh Triệu Huệ chùi điên cuồng mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu.
Phạm tiểu vương gia vẻ mặt cầu cứu, nhìn nhìn Thiệu Vấn, Thiệu Vấn cười khổ lắc đầu, lại ngó ngó qua Mạc Ngôn, Mạc Ngôn không lên tiếng lặng lẽ dịch nửa bước sang bên cạnh.
Tiểu Dật thở dài một hơi, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, vươn cánh tay hướng xuống dưới lầu ra sức đong đưa mấy cái.
Chỉ là một phen hành động này của Tiểu Dật, mọi người còn lại trong phòng lại không rảnh nhìn thấy, lúc này tất cả đều bị sức chiến đấu đột ngột tăng cấp như gió bão của Kim Kiền làm cho kinh sợ.
"Đây quả thực chính là đại sai lầm người nghe rợn người vô pháp vô thiên tháng sáu sương bay thiên cổ kì oan hoang đường nhất thiên hạ ----" Nước miếng trong miệng Kim Kiền phun ra như suối, dưới ánh mặt trời năm màu rực rỡ, chói đến mức làm mọi người quáng mắt một trận.
Đinh Triệu Lan đối mặt trực diện với thác nước miếng của Kim Kiền, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, liên tục phát ra tín hiệu cầu cứu về hướng bào đệ nhà mình.
Đinh Triệu Huệ thối lui đến chân tường, liên tục lắc đầu.
Phạm tiểu vương gia hốt hoảng thụt lùi.
Vẻ mặt Kim Kiền trào dâng căm phẫn: "Muốn cướp thê tử của Triển đại nhân, thì trước hết bước qua xác ta đi!"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh băng đến cực điểm.
"Triển mỗ lấy thê tử khi nào?"
Hàn khí kinh hoàng gào thét phóng tới, rét trời cóng đất, làm cho từng sợi từng sợi lông tơ tóc gáy của Kim Kiền tức khắc đều chổng ngược, run run lại run run.
Cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy một lam, một trắng, một xanh, ba bóng người không biết từ khi nào đã đi đến ngoài cửa phòng, chính là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán nhìn về phía bào đệ nhà mình vẻ mặt bất đắc dĩ, Tiểu Dật thở nhẹ một hơi, trở về với khuôn mặt tươi cười lấy lòng.
Quạt xếp trong tay Bạch Ngọc Đường phe phẩy vù vù thật cao hứng, mắt trái viết "Tai vui", mắt phải viết "Họa mừng", trong miệng chậc chậc: "Ta còn đang suy nghĩ sao hôm nay Nhan huynh lại kéo Ngũ gia ta với Thối Miêu này đến Túy Tiên lâu dùng trà, cảm tình là chỗ này vừa có trò hay đây mà!"
Con ngươi đen của Triển Chiêu trừng thẳng Kim Kiền, lấy bản thân làm tâm, phát ra lãnh khí hình xoắn ốc, một loại rét lạnh thấu xương kì lạ tức thì róc qua da thịt mọi người.
"Cái, cái đó...Triển đại nhân...Thuộc hạ làm vậy đều là, là vì chung thân đại sự của Triển đại nhân..."
Mắt sáng nhíu lại, cơn giận tăng lên như bão tố: "Chung thân đại sự của Triển mỗ không nhọc Kim huynh lo lắng!"
Tóc trên đầu Kim Kiền lập tức lộn ngược %, tức thì rụt cổ câm bặt.
Mọi người nhìn thấy Kim Kiền bị trấn áp thành công, đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đinh Triệu Huệ vỗ ngực: "Triển đại nhân đến rất đúng lúc."
"Triển đại nhân, Ngũ đệ, Nhan huynh, đến đây đến đây, mau mau ngồi xuống!" Đinh Triệu Lan đứng dậy hướng tới ba người ôm quyền.
Ba người theo lời ngồi xuống, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường phân ra ngồi hai bên Kim Kiền, Nhan Tra Tán ngồi bên cạnh Tiểu Dật.
"Khụ, cái đó ----" Đinh Triệu Huệ ho khan hai tiếng, phá vỡ ngượng ngùng: "Triển đại nhân, lúc nãy ngài cũng nghe được...cái đó...hai huynh đệ ta cũng không phải nói năng lật lọng, chỉ là..."
"Đinh nhị ca." Triển Chiêu nâng mắt, vẻ mặt thành khẩn: "Triển mỗ cũng thấy Đinh tiểu thư nên sớm ngày tìm được lương duyên khác. Nhất Chi Mai võ nghệ siêu quần, khinh công trác tuyệt, vả lại tính tình độ lượng, hoài bão rộng mở, quả thật là hào kiệt hiếm thấy trên giang hồ, quả thật rất xứng."
Lời vừa nói ra, trên mặt Đinh thị song hiệp nhất thời tỏa sáng, mặt đầy vui mừng.
Bạch Ngọc Đường cũng ở một bên thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy đúng vậy, huống hồ Nhất Chi Mai còn là chưởng môn của 'Mai môn', có thể nói là rất môn đăng hộ đối với Đinh gia trang!"
Đinh thị song hiệp lại gật đầu lia lịa.
Đinh Triệu Lan tiếp lời: "Kỳ thật võ nghệ gia thế chỉ là thứ yếu, quan trọng là ta và nhị đệ ta còn có Tiểu Dật huynh đệ trải qua một tháng quan sát, cảm thấy Nguyệt Hoa đối với Triển đại nhân thật sự không có tình cảm nam nữ, ngược lại đối với Nhất Chi Mai lại rất có tình ý..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Kim Kiền vừa hiền lành chưa đến nửa khắc đã lại đùng một phát nhảy dựng lên, kinh hô: "Sao lại có thể?"
Mọi người đồng loạt hoảng sợ.
Kim Kiền lật ngược hai hàng lông mày lên, mắt nhỏ trừng trừng, cứ như nghe được một việc khó tin nhất thiên hạ.
"Vì, vì sao lại không thể?" Đinh Triệu Huệ đối với trận thảo phạt từ ngữ thao thao cuồn cuộn của Kim Kiền vừa nãy còn sợ hãi trong lòng, mở miệng dè dặt hỏi.
"So với Triển đại nhân, cớ nào Đinh tiểu thư lại nhìn trúng Nhất Chi Mai?" Kim Kiền trừng mắt quét một vòng: "Đây quả thực là sai lầm lớn nhất thiên hạ! Nhất Chi Mai đó làm sao có thể ưu việt bằng Triển đại nhân?"
Ôi chao?
Mọi người ngây ngốc.
Trong mắt nhỏ Kim Kiền hừng hực lục quang, khí thế muôn vàn, cả người hào quang vạn trượng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Luận võ công, Nhất Chi Mai chính là thủ hạ bại tướng của Triển đại nhân; luận khinh công, thân pháp quỷ khí dày đặc của Nhất Chi Mai đó sao có thể so với thân pháp nhẹ nhàng tao nhã của Triển đại nhân? Luận diện mạo, Triển đại nhân chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, Nhất Chi Mai khuôn mặt trộm đạo hai mắt không ánh sáng; luận dáng người, thân hình Nhất Chi Mai kia mềm nhũn đổ sụt như rắn nước làm sao so được với Triển đại nhân mười phần dẻo dai eo thon nhỏ ----"
"Phụt ----" Một miệng nước trà của Bạch Ngọc Đường phun ra hơn một trượng.
Một phòng tĩnh mịch.
Đột nhiên ý thức được miệng mình vừa mới không lựa lời nói ra cái gì đó, Kim Kiền thoắt cái hóa đá.
Đinh Triệu Lan trợn mắt, Định Triệu Huệ há mồm, Phạm tiểu vương gia đổ mồ hôi trán, da mặt Mạc Ngôn ngầm co giật, khóe miệng Thiệu Vấn run điên cuồng, hai mắt Tiểu Dật trợn trừng, hai vuốt chuột của Bạch Ngọc Đường nắm chặt lấy chuôi quạt, vùi đầu vào hai vai run run kịch liệt.
Nhan Tra Tán cố nén đến mức mặt đỏ bừng, ho khan mấy tiếng, liền liếc mắt qua Triển Chiêu bên cạnh, đột nhiên bật ra một câu:
"Triển đại nhân có phải là thân thể ngài không khỏe không, vì sao sắc mặt lại lạ như thế?"
Ánh mắt mọi người lập tức bắn xẹt về hướng Triển Chiêu, nhất thời đều ngây người.
Trên trán Triển Chiêu gân xanh bạo nổi, mắt đầy lửa giận, nhưng riêng khuôn mặt lại như ánh bình minh, màu son đỏ ửng còn lan lên cả hai mép tai mèo, cuối cùng lại làm cho trong ý thu mát lành lại pha thêm chút ý xuân ấm áp.
Thật sự là: Hoa đào nhạt vào đỏ, hương tơ liễu xuân bay.
Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên xoay đi, nuốt nuốt nước miếng.
Huynh đệ Đinh thị một người nhìn trời, một người xem đất, Phạm tiểu vương gia ho khan hai tiếng, quay đầu đi, vẻ mặt Thiệu Vấn kinh diễm lại bị Mạc Ngôn đá cho một cước trúng xương đùi biến thành mặt khổ qua.
Tiểu Dật sau khi ngây người một lát, liền liếc về hướng lão ca mình ---- Nhan Tra Tán cúi đầu, yên lặng phẩm trà.
Người duy nhất chưa bị "Chiêu bài Ngự Miêu" cuốn hút, chính là vị tòng lục phẩm giáo úy nào đó vừa mới mở miệng gây họa.
Ta, ta vừa mới nói, nói nói gì?
Câu, câu cuối cùng giống như nhắc tới eo thon nhỏ nào đó...
Bây, bây giờ lập tức bổ một khe đất chui vào còn kịp không?
Triển Chiêu chậm rãi đứng dậy, chầm chậm chuyển hướng Kim Kiền, trầm trầm mở miệng nói:
"Triển mỗ còn có chuyện quan trọng muốn trao đổi với Kim giáo úy, xin cáo lui trước."
Dứt lời, dựng thẳng thắt lưng túm lấy cổ áo Kim Kiền đang hóa đá cứng ngắc, tha một mạch ra ngoài.
Mà trước lúc bóng lưng Triển Chiêu biến mất sau cửa lớn, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được đổ dồn hết lên đai lưng màu nguyệt, vòng eo như tùng kia.
"Khụ, eo thon nhỏ à..."
Gió mát lượn lờ quanh trời tĩnh, hồ nước lăn tăn gợn sóng trào, bóng cây trơ trụi chênh chếch bóng, bay bay tà áo thoáng chờ mong.
Bên bờ Tây Hồ, ở trong rừng cây nhỏ yên tĩnh.
Kim Kiền nhìn vào lam ảnh thẳng tắp đang đưa lưng về phía mình, chỉ cảm thấy từ ruột già đến ruột non đều run lên cầm cập.
Chỗ này yên tĩnh như vậy, lại xa xôi không người ở ----- Chắc, chắc Tiểu, Tiểu Miêu này sẽ không muốn chém người cho hả giận, giết người diệt khẩu đâu chứ?
"Kim Kiền." Triển Chiêu chậm rãi xoay người, con ngươi tối đen nhìn cố định Kim Kiền: "Ngươi vừa mới..."
Kim Kiền chợt cảm thấy một trận khí lạnh bay vèo lên từ gang bàn chân, thoáng chốc giật mình một cái, cuống quít cúi đầu ôm quyền, nhanh giọng nhận tội: "Triển đại nhân tha tội, vừa rồi là thuộc hạ cấp hỏa công tâm không kịp lựa lời hồ ngôn loạn ngữ loạn thất bát tao, nhất là câu cuối cùng, hoàn toàn là do thuộc hạ bị ma xui quỷ khiến mới nói lung tung một mạch...Cái, cái đó, Triển đại nhân trăm ngàn lần đừng để trong lòng a a a!"
Triển Chiêu siết chặt nắm tay, thầm thở ra một hơi, liếc mắt nhìn người nào đó gần như muốn đem đầu chôn luôn xuống đất, con ngươi đen láy hơi hơi chếch đi, ho nhẹ một tiếng: "Triển mỗ...Thật sự...có tốt như ngươi nói?"
"Ôi chao?" Kim Kiền đột nhiên ngẩng đầu, mắt nhỏ banh to bất thường.
Con ngươi đen trong trẻo lại nhìn về phía Kim Kiền, một vệt đỏ bừng nổi lên trên tuấn nhan: "Lời ngươi vừa nói, chính là...lời trong lòng?"
"Tất nhiên là lời trong lòng!" Kim Kiền phấn chấn tinh thần, vung mở quai hàm bắt đầu chiêu vuốt mông ngựa vô cùng thuần thục: "Triển đại nhân so với Nhất Chi Mai kia tuyệt đối là một như trăng trên trời một như bùn dưới đất, lời của thuộc hạ tuyệt đối là xuất phát từ tận đáy lòng, moi tim móc phổi thành tâm thành ý, thuộc hạ đối với Triển đại nhân là một lòng sùng kính, giống như nước sông liên miên chảy hoài không dứt..."
Con ngươi đen vẫn không nhúc nhích nhìn bóng người gầy gò miệng lưỡi liến thoắng trước mắt, nhiệt độ hai bên má lại lặng lẽ tăng lên vài phần.
Nhưng một câu tiếp theo của Kim Kiền, lại lập tức làm cho Triển Chiêu cảm thấy như đỉnh đầu bị đổ xuống một thùng nước băng.
"Triển đại nhân với Đinh tiểu thư rõ ràng chính là trời sinh một đôi địa tạo một cặp, sau khi thành thân dứt khoát là cầm sắt hòa minh bạch đầu giai lão, sao có thể để cho Nhất Chi Mai xuất hiện phá rối..."
"Kim Kiền!"
"Hả?"
Con ngươi đen láy của Triển Chiêu nhìn thẳng Kim Kiền, giọng nói đè trầm mạnh mẽ: "Triển mỗ đối với Đinh tiểu thư tuyệt không có nửa điểm tình ý!"
Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng: "Ôi chao? Nhưng mà..."
Trong kịch truyền hình điện ảnh tiểu thuyết bình thư đều nói: Đinh Nguyệt Hoa là vợ của Nam hiệp Triển Chiêu mà!
"Về sau không được tiếp tục lôi Triển mỗ và Đinh tiểu thư vào cùng một chỗ!"
"Nhưng mà..."
"Nếu còn tái phạm, giảm nửa bổng lộc!"
Thân hình Kim Kiền run lên, đột nhiên kéo thẳng sống lưng, ôm quyền nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Sắc mặt Triển Chiêu lúc này mới hoãn xuống vài phần, liếc mắt nhìn vẻ mặt hoang mang của Kim Kiền, trong con ngươi đen lướt qua một tia chua xót, buông hạ mi mắt nói: "Về sau, đừng làm mai cho Triển mỗ nữa."
"Ôi chao?!!" Kim Kiền sửng sốt: "Là, là tại sao?"
Tiểu, Tiểu Tiểu Miêu này làm sao vậy? Sao tự nhiên lại toát ra một câu không đầu không đuôi như vậy hả?
"Chớ hỏi nhiều!" Triển Chiêu quay đầu đi.
Kim Kiền nhất thời như cha mẹ quy tiên.
Nói đùa cái gì vậy! Nếu Tiểu Miêu này không thành thân, thì chẳng phải tiền lì xì bà mối của ta sẽ bặt tăm sao? Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...Cái đó, chẳng lẽ Tiểu Miêu bị đả kích vì chuyện của Đinh tiểu thư...Lại không đúng, không phải Tiểu Miêu vừa nói bản thân không có chút ý tứ nào với Đinh tiểu thư đó sao? Vậy là cái gì đả kích chứ! Vậy, vậy, vậy vậy rốt cuộc là làm sao hả a a a a!
Không được không được, ta tuyệt đối không thể để cho Triển đại nhân trở thành "Trai ế" a a a!
"Triển đại nhân, cái gọi là nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, vô hậu là tội lớn bất hiếu, thành thân sinh con chính là chuyện nhân sinh đại sự, có câu công ở muôn đời lợi ở thiên thu..." Kim Kiền lại dốc sức tiến lên, một chuỗi lời khuyên bảo tận tình lại ào ào tuôn chảy.
Ngón tay Triển Chiêu thốt nhiên nắm chặt, gân xanh trên đỉnh đầu nổi lên co giật loạn xạ, trong lòng lại chợt trào lên một cơn buồn giận khác thường:
Triển mỗ đối với hắn, đối với hắn như thế, như thế...nhưng hắn lại, lại...
Vị tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, lửa giận hướng tâm, môi mỏng hé ra, lại buột miệng nói ra một câu ngay cả chính mình cũng không thể tin:
"Triển mỗ đã có người trong lòng."
Ầm Ầm Đùng!
Một tia sấm sét giữa trời quang duyên dáng nổ thẳng xuống đỉnh đầu Kim Kiền.
Kim Kiền chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ, tim ngừng đập, trong đầu ong ong rung động, trước mắt một mảnh xám trắng, thế gian vạn vật dường như đều rời xa khỏi mình.
Tiểu Miêu có, có người trong lòng?
Là ai...
Là ai?
Là ai!!
Mỗi ngày ta đều đi theo bên cạnh Tiểu Miêu, lại có thể không phát hiện ra, lại có thể không biết! Còn mỗi ngày tự xưng là làm mai giật dây cho Tiểu Miêu, ta, ta ta ta bà mối như ta thật sự là quá thất bại rồi mà!
Đây, đây quả thực đúng là làm nhục kỹ năng chuyên môn của ta, là sỉ nhục tiếng tăm mồm mép đệ nhất Biện Kinh của ta!
Nghĩ vậy, Kim Kiền biến sắc, vụt tiến lên một bước, bắt lấy ống tay áo Triển Chiêu, một đôi mắt nhỏ bắn ra ánh lửa đốt sáng: "Là ai? Người trong lòng của Triển đại nhân là ai?"
Thân hình Triển Chiêu run lên, vội vàng lùi lại một bước, nhưng Kim Kiền lại giống như thuốc cao bôi trên da chó, kề sát không rời.
Liếc mắt ngắm một cánh tay nhỏ đang kéo giữ chặt chẽ ống tay áo mình, một đôi tai Tiểu Miêu lại ngầm có xu hướng đỏ lên, lại nhìn qua đôi mắt nhỏ lóng lánh sáng kia, hầu kết Triển Chiêu khẽ động, thần sắc hoảng hốt, trong miệng lại trượt ra một câu:
"Là ngươi..." Con ngươi đen run bắn, đột nhiên hoàn hồn: "Là người ngươi biết."
"Người ta biết sao?" Kim Kiền ngốc ngốc mở miệng, bất giác buông ống tay áo của Triển Chiêu ra.
Con ngươi của Triển Chiêu chớp tắt ánh sáng, liên tiếp nhìn quanh, kích động nói ra thêm một câu: "Kim, Kim Kiền ngươi đừng nghĩ lung tung." Nói đến đây, dưới chân hỗn độn một trận, lại toát ra một câu: "Triển mỗ còn có công sự trong người, đi trước một bước."
Dứt lời, liền vác theo cái lỗ tai mèo bốc hơi dữ dội, chạy đi trối chết.
Để lại Kim Kiền đứng ngốc tại chỗ giở ra vẻ mặt khiếp sợ, bắt đầu nghiêm túc lọc qua tất cả sinh vật nữ tính đến tuổi trưởng thành mà mình quen biết.
Nhưng sau khi quét hình hết từ trước đến sau từ trong ra ngoài, thì ngoài Đinh Nguyệt Hoa ra, lại không chọn thêm được người nào thích hợp, trái lại còn quét hình ra một đống sinh vật nam tính tướng mạo đoan chính môn đăng hộ đối vừa vặn đến tuổi kết hôn.
Mắt nhỏ chậm rãi nâng lên, ngón tay hơi hơi cứng ngắc, mồ hôi lạnh li ti toát ra vèo vèo từ lỗ chân lông của Kim Kiền.
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, Kim Kiền vừa co rút da mặt vừa run run cuống họng nói ra một câu kết luận làm người ta kinh sợ vạn phần:
"Triển đại nhân...ngài...sẽ không là...đoạn, tay áo, chứ..."
Kim Kiền mấy ngày nay vô cùng buồn bực.
Ngọn nguồn buồn bực này ----- tất nhiên chính là từ quả bom nặng cân không báo trước do Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó ném ra vào ngày ấy.
"Triển mỗ đã có người trong lòng."
Những lời này cứ như cắm rễ trong đầu Kim Kiền, từ buổi sáng rời giường cho đến lúc ăn trưa, kéo thẳng tới khi dùng xong bữa tối rồi liên tục đến bữa khuya, không chừa cả khi lên giường đi ngủ, thậm chí cứ như bị nguyền rủa, ngay cả trong mơ cũng nấn ná mãi trong đầu không chịu đi, làm hại Kim Kiền ăn thì ăn không vô, ngủ cũng ngủ không ngon, ngày ngày đội theo cái vành mắt đen, hai mắt nổi lục quang nhìn chòng chọc từng người xuất hiện xung quanh Triển Chiêu.
Rốt cuộc là ai?
Người trong lòng của Tiểu Miêu rốt cuộc là ai?
Kết quả quan sát suốt ba ngày chính là: ngoài Đinh Nguyệt Hoa, Nhất Chi Mai và Tiểu Dật ra, ai cũng rất khả nghi.
Đầu tiên là Phạm tiểu vương gia ----- dáng dấp thiên nhân, thân phận tôn quý, trong ánh mắt nhìn Triển đại nhân luôn luôn dào dạt loại tình cảm sùng bái, mà Triển đại nhân đối với Phạm tiểu vương gia tuy rằng tôn kính hữu lễ, không hề có chút khác thường, nhưng điều ngăn trở chính là thân phận hai người cách xa, cho nên Triển đại nhân mới đau khổ đem phần tâm ý này đè nén xuống đáy lòng. Khả nghi, thực khả nghi!
Tiếp theo là Nhan Tra Tán ----- quân tử khiêm tốn, thư sinh nho nhã, đi cùng một chỗ với Triển đại nhân, thật sự là một bên rì rào như trúc xanh, một bên tiêu sái đẹp như ngọc, cảnh tượng đó phải nói một câu là cảnh đẹp như ý xuân nhuần nhã, nhìn sao cũng rất xứng đôi. Vô cùng khả nghi!
Còn có Đinh thị song hiệp ----- Triển đại nhân là sau khi đến Hàng Châu mới tuyên bố có người trong lòng, thời điểm có chút ăn khớp với thời gian lên sàn của huynh đệ Đinh thị, mà cả hai đều có tướng mạo tuấn lãng giống nhau, tính nết đặc biệt, cộng thêm là song sinh...Khả nghi gấp đôi!
Cuối cùng chính là Bạch Ngọc Đường!
Một miêu một thử, một nhã một tuấn, một tĩnh một động, một lam một bạch, cái này, này này này quả thực chính là xứng càng thêm xứng mà! Hơn nữa ngày ngày Bạch Ngọc Đường kia đều theo sát gót Triển đại nhân, lúc nào cũng trêu chọc mèo, giọng điệu tình cảm, thêm nữa biểu cảm giọng điệu của Triển đại nhân khi cự lại, xem thế nào cũng cảm thấy giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình, huống chi hai người còn nhiều lần cùng trải qua sinh tử, những lúc đó luôn luôn có một loại ăn ý nói không nên lời, tra án lúc rảnh rỗi còn thường xuyên mặt mày đưa tình... Căn bản chính là một bên chuột có tình, một bên mèo có ý! Khả nghi nhất!
"Cho nên kết luận cuối cùng chính là ----- miêu thử cai trị rồi..."
Kim Kiền thở dài một hơi, nằm ghé vào bàn.
"Kim giáo úy, ngươi nghĩ thế nào?"
Giọng Đinh Triệu Huệ đột nhiên vang lên bên tai làm Kim Kiền hoảng hốt, hoàn hồn nhìn quét một vòng, lúc này mới nhớ ra bản thân đang tham dự đợt triệu tập của Đinh thị song hiệp, đại hội tác chiến với chủ đề "Tác hợp cho Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai" mà mình và Tiểu Dật là khách mời vinh dự.
Đinh Triệu Huệ và Đinh Triệu Lan đang trừng mắt nhìn mình vẻ mặt chờ đợi, Tiểu Dật vẫn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn khó ngửi.
"Khụ khụ, nhị vị vừa mới nói cái gì?" Kim Kiền thông thông cổ họng hỏi lại.
Đinh thị song hiệp liếc nhau, hơi có chút bất đắc dĩ.
"Kim huynh..." Đinh Triệu Lan thầm thở dài một hơi, lặp lại một lần lời vừa nói: "Thỉnh cầu Kim huynh nghĩ cách làm cho Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai có thể thành thân trước tháng sáu đầu hạ."
"Ôi chao? Gấp như vậy? Thời gian quá cấp bách đi!" Kim Kiền kinh hô.
Đinh Triệu Huệ nhíu mày nói: "Qua đầu tháng sáu này, Nguyệt Hoa sẽ mười tám!"
"Mười tám tuổi...A! Các người có nói vị chân nhân nào đó từng để lại một câu cảnh báo, nếu Đinh tiểu thư không thể thành thân trong năm mười bảy tuổi sẽ chết không có chỗ chôn phải không ----" Kim Kiền giật mình nhớ ra, xoa cằm nói.
"Đúng là như thế!" Đinh Triệu Lan nói: "Kim huynh, việc này can hệ đến tính mạng của Nguyệt Hoa, tuyệt đối không thể đùa!"
"Đúng vậy! Chúng ta cũng không có thời gian để lề mề, nhất định phải nghĩ ra một kế vẹn toàn, một phát tức trúng, khiến cho Nhất Chi Mai không thể nói hai lời nhanh chóng thuận lợi lấy muội muội của chúng ta!" Đinh Triệu Huệ vỗ đùi, cất giọng nói.
Ặc, còn một phát tức trúng? Cũng đâu phải là giết người cướp của, đây đều là mấy từ kiểu gì chứ!
Kim Kiền âm thầm lắc đầu.
"Cho nên, Kim huynh, chỉ còn biết dựa vào ngươi thôi!" Đinh Triệu Lan nhìn về phía Kim Kiền, một bộ mặt tóm lấy cọng rơm cứu mạng.
"Ôi chao? Ta ấy hả?" Da mặt Kim Kiền khẽ rút: "Loại chuyện này đương nhiên là phải một tình hai nguyện nước chảy thành sông, nhưng loại các ngươi nói...Khó khăn có hơi cao!"
"Ây! Kim huynh quá khiêm tốn rồi! Hai huynh đệ ta đều đã nghe Tiểu Dật kể về chiêu "Liên hoàn mỹ nhân kế" của Kim huynh, quả nhiên là thần lai chi bút, tuyệt không thể tả!" Đinh Triệu Huệ tiến lên vỗ bồm bộp vào bả vai Kim Kiền, vẻ mặt tín nhiệm: "Ta tin Kim huynh chắc chắn có diệu kế."
Kim Kiền bị vỗ đến hai mắt nổ ra đom đóm, không khỏi hung hăng trừng mắt về hướng Tiểu Dật.
Tiểu Dật làm như không có việc gì cúi đầu uống trà.
"Kim huynh, thế nào?" Đinh Triệu Lan cũng áp sát lại.
Kim Kiền thở dài một hơi, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người, nâng tay ôm quyền nói: "Nhị vị, ta vốn xác định Đinh tiểu thư là hiền thê của Triển đại nhân, đáng tiếc hai người có duyên không phận, không thể cùng nhau kết nghĩa phu thê, ta thân là cấp dưới đắc lực của Triển đại nhân, tất nhiên là vì Triển đại nhân tiếc hận vạn phần, nay hai người lại muốn ta làm mai Đinh Nguyệt Hoa cho người khác..Haizz...Xin thứ cho ta bất lực..."
"Nếu việc này mà thành, hai huynh đệ ta nguyện tặng cho Kim huynh một trăm lượng bạc trắng làm tiền lì xì cho bà mối!" Đinh thị song hiệp trăm miệng một lời.
Kim Kiền lập tức đặt mông ngồi xuống tại chỗ, toát ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạng: "Có câu mọi sự tại nhân, chúng ta không ngại bàn bạc kỹ hơn."
"Đúng đúng đúng! Bàn bạc kỹ hơn!" Huynh đệ Đinh thị cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, mỗi người một bên kẹp Kim Kiền ở giữa.
Ở góc độ Kim Kiền không nhìn tới, Đinh Triệu Huệ lén giơ ngón cái lên hướng về phía Tiểu Dật, mắt Tiểu Dật lóe sáng, khóe miệng khẽ cong lên.
"Vậy thì theo ý của Kim huynh, nên làm thế nào cho phải?" Đinh Triệu Lan hỏi.
Kim Kiền xoa cằm trầm tư một lát, nhướng mắt nói: "Như lời các người nói, thì Đinh tiểu thư và Nhất Chi Mai là một chàng có tình, một thiếp có ý, chỉ có điều ai cũng ngượng ngùng không dám chọc thủng tầng cửa sổ giấy, vậy...chi bằng chúng ta liền bố trí một ván cờ, đẩy lưng hai người một phen, tức thì có thể đạt thành chuyện tốt!"
"Bố trí một ván cờ à? Vậy ván cờ này của Kim huynh ra sao?" Đinh Triệu Huệ vẻ mặt trịnh trọng.
"Ta có một kế, nhưng hơi phiêu lưu, không biết nhị vị có nguyện thử một lần?" Mắt nhỏ Kim Kiền nhìn hai người sáng quắc.
"Nguyện nghe tường tận!" Đinh Triệu Lan định thanh nói.
Kim Kiền thẳng sống lưng, đột ngột đứng dậy, chống nạnh ngửa đầu nói: "Kế này tên là 'Trong lửa đỏ anh hùng cứu mỹ nhân, da thịt tương thân thành đính ước!"
"Trong lửa?" Đinh Triệu Lan vẻ mặt kinh ngạc.
"Da thịt tương thân!!" Đinh Triệu Huệ trực tiếp bật dậy khỏi ghế: "Kim huynh, việc này, việc này sợ là không ổn đâu!"
Mắt nhỏ Kim Kiền liếc Đinh Triệu Huệ một cái, vẻ mặt xem thường: "Cái gọi là không bỏ con tép sao bắt được con tôm, kế này của ta tuyệt đối là tập hợp của 'nhanh, chuẩn, độc', ba diệu kế quy về một mối, phí tổn thấp nhất, hiệu quả cao nhất, hiệu suất nhanh nhất, tụ hợp thiên hạ đệ nhất! Nếu không phải ta xét thấy Đinh tiểu thư từng cùng chung hoạn nạn với ta, thì ta còn tiếc không nỡ dùng đến kế này đâu! Đinh đại ca, Đinh nhị ca, các người có thể suy nghĩ cho rõ ràng, lỡ vượt qua thôn e rằng không còn chỗ trọ đâu!"
"Cái này..." Đinh Triệu Huệ nhìn về phía đại ca nhà mình.
Đinh Triệu Lan nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên vỗ bàn một cái, giải quyết dứt khoát: "Được! Cứ y theo kế của Kim giáo úy mà hành động!"
"Quả nhiên là Đinh thị song hiệp lừng lẫy đại danh trên giang hồ, ánh mắt sắc bén, đúng là biết nhìn hàng!" Kim Kiền dựng lên ngón tay cái: "Vậy bây giờ ta sẽ nói tỉ mỉ cho nhị vị đại ca nghe qua kế này!"
"Được lắm!" Huynh đệ Đinh thị vẻ mặt phấn khởi, vội áp sát qua nghe Kim Kiền phân tích nội dung chính của mưu kế.
Tiểu Dật cũng nhích sát qua, nhưng càng nghe sắc mặt càng khó ngửi, trong miệng còn thì thầm:
"Kế này ----- nghe ra giống như cái chủ ý mốc..."
Đêm lạnh như nước, trời cao trăng tỏ.
Trong phòng khách phủ nha thành Hàng Châu, tri phủ Hàng Châu Tô đại nhân nhìn tứ phẩm hộ vệ đối diện mặt đầy mệt mỏi lại vẫn như cũ thắt lưng thẳng tắp, gập lại án tông nói: "Triển hộ vệ, hiện án tử này cũng coi như đã cáo thành một chặng, nếu sau này lại điều tra được manh mối gì khác, bản phủ sẽ mau chóng dùng công văn báo cho Bao đại nhân biết."
"Làm phiền đại nhân." Triển Chiêu liền ôm quyền.
"Là việc thuộc bổn phận, thuộc bổn phận." Tô tri phủ nở nụ cười, lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, ho khan hai tiếng: "Vậy, Triển hộ vệ, ngươi đã vất vả mấy ngày nay, hôm nay nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Triển Chiêu ngẩng đầu: "Tô đại nhân, Triển Chiêu còn phải..."
"Triển hộ vệ!" Tô đại nhân đứng dậy, bước hai bước lách qua bàn dài đi đến bên cạnh Triển Chiêu, thở dài một hơi nói: "Xem như bản phủ thỉnh cầu ngươi vậy, ngươi mau mau trở về nghỉ ngơi đi, nếu để ngươi mệt mỏi quá sức, ta cũng không cách nào ăn nói với Bao đại nhân!" Nói đến đây, Tô đại nhân lại dè dặt nhìn ra phía sau Triển Chiêu, nuốt nuốt nước miếng, hạ giọng nói: "Hơn nữa, để cho Bạch thiếu hiệp chờ mãi ở đây, ta thật sự rất áy náy!"
Triển Chiêu thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn vệt bóng trắng đang nhàn nhã dựa vào cạnh cửa, có đôi chút không biết làm sao: "Bạch huynh, không bằng ngươi về Đinh trang nghỉ ngơi trước đi ----"
Dưới ánh trăng sáng tỏ, tuyết sam của Bạch Ngọc Đường tỏa ra vầng sáng, như thật như ảo, ánh sáng bạc lờ mờ chiếu phớt lên ngọc nhan khuynh quốc khuynh thành, nhìn Triển Chiêu cười khoan thai: "Tiểu Miêu, Ngũ gia chờ ngươi."
Nói xong, mắt hoa đào vừa chuyển, con ngươi sắc bén bắn thẳng đến mặt của Tô tri phủ như mũi đao.
Tô tri phủ bị dọa ra một người mồ hôi lạnh, lập tức hướng tới Triển Chiêu ôm quyền: "Triển hộ vệ, bản phủ sẽ không lưu ngươi ở lại nữa." Lại cất giọng hô: "Người đâu, tiễn Triển hộ vệ ra về!"
Một tiếng quát này vừa to vừa vang, lập tức triệu đến hai nha dịch, không cần nghe Triển Chiêu phân trần liền đẩy lưng Triển Chiêu vứt ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường phất tuyết bào, thong dong nhàn nhã đi theo ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn không quên ngoái đầu nhíu mày với Tô tri phủ đằng sau.
Tô tri phủ vội ôm quyền: "Triển hộ vệ đi thong thả, Bạch thiếu hiệp đi thong thả."
Nói xong, lập tức đóng cửa chùi mồ hôi.
Triển Chiêu bị "Vứt ra khỏi cửa" liếc nhìn qua vẻ mặt đắc ý của con chuột bạch bên cạnh, lại thầm thở dài một hơi: "Bạch huynh..."
"Sao hả?" Bạch Ngọc Đường nhếch mày nhìn lại, vẻ mặt kiêu ngạo: "Ngươi có thể làm gì được ta?".
"Không có việc gì, chúng ta trở về thôi." Triển Chiêu khẽ lắc đầu, xoay người cất bước.
Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường hí thành hai vành trăng non, theo sát sau đó.
Dưới ánh trăng thanh tĩnh, một lam một bạch hai bóng người sánh vai bước đi, lam sam thanh nhàn tĩnh lặng, bạch sam lướt bay uyển chuyển, phong tư yểu điệu, thiên hạ vô song.
Đây quả là: Hai bóng bước đưa tình, trời đất cũng khoan thai.
Gió đêm thổi qua cây cối ven đường, cành lá xào xạt rung động, ánh trăng hoán đổi.
Thình lình, một lam một bạch đồng thời dừng bước, lớn tiếng quát: "Là kẻ nào?"
Một tia sáng phá gió đánh thẳng đến mặt Triển Chiêu, Triển Chiêu dịch người sang bên, nâng tay kẹp giữ vật vừa phóng đến.
Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường phi thân lên cây, bóng trắng như gió, xoay người dò xét nhưng không có kết quả, lại trở xuống bên cạnh Triển Chiêu: "Tiểu Miêu, đó là cái gì?"
Triển Chiêu lật bàn tay lên, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một thanh phi đao, trên phi đao cắm xuyên một tờ giấy, hai người mở ra nhìn vào, đều đồng thời biến sắc.
Trên tờ giấy ghi: Đinh trang gặp nạn, về mau.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, cùng lúc đề khí thi triển khinh công chạy vội một mạch về tới Đinh trang.
Đi tới bên ngoài của lớn Đinh trang, hai người lập tức biết đại sự không ổn.
Trong khắp Đinh trang, một mảnh ồn ào náo động, còn có từng trận khó đặc bốc ra từ hướng hậu viện Đinh trang cuộn về phía bầu trời.
Thân hình hai người như điện, lao thẳng vào trong viện Đinh trang, dọc đường đi, chúng gia đinh hộ viện bên trong trang chạy như điên khắp nơi, bao trùm hỗn loạn, trong miệng còn ỏm tỏi không ngừng.
"Tú lâu của tiểu thư cháy rồi!"
"Mau tới cứu hỏa đi!"
Hai người vội vàng tăng nhanh bước chân, xông vào hậu viện, nhất thời quá hoảng sợ.
Trong hậu viện, bên cạnh đài nước, một tiểu lâu hai tầng bị che lấp bên trong khói đen dầy đặc, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được đường nét bên ngoài, mùi khói nồng nặc, chỉ hít vào một hơi đã sặc đến tim phổi, nhưng kỳ lạ là, tuy khói này cuồn cuộn dầy đặc, nhưng không nhìn thấy một chút ánh lửa.
Đám gia đinh thị vệ chung quanh xách theo thùng nước chạy loạn xạ, lại không hề có chỗ xuống tay, đều như thể ruồi bọ mất đầu quay tròn vòng vòng.
"Ở đây có chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường cất giọng kêu to.
Đôi mắt sắc của Triển Chiêu quét nhìn xung quanh, phát hiện phía trước tú lâu có mấy người vây thành một đống, trong đó có hai người nhìn hơi quen mắt.
"Mau, mau, Nguyệt Hoa còn ở bên trong lâu đó!" Tiếng kêu này là của Đinh Triệu Lan, lúc này hắn đang khập khiễng một chân, có vẻ như đang bị thương.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ đây! Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa ơi! Ai đi cứu Nguyệt Hoa với!" Câu gào thét kéo căng cả cổ họng này là của Đinh Triệu Huệ, hắn đang dùng một tư thế quái gở đỡ lấy thắt lưng, xem ra là đau lưng.
"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường lắc người vọt tới bên cạnh hai người, cất giọng hô: "Bao tử to Đinh còn ở bên trong sao?"
Đinh thị song hiệp cùng lúc cứng đờ, ngoái đầu không thể tin nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt kinh ngạc.
"Ngũ, Ngũ đệ?" Đinh Triệu Lan hơi cà lăm.
"Không phải là Ngũ đệ đang tra án cùng với Triển đại nhân ở phủ nha sao hả..." Vẻ mặt Đinh Triệu Huệ giống như ăn phải ruồi bọ.
"Lúc này còn nói cái chuyện đó làm gì!" Bạch Ngọc Đường chau mày, nhún người sắp sửa nhảy vào tú lâu, nhưng chân còn chưa kịp bước, đã bị Đinh Triệu Huệ túm phắt lấy ống quần.
"Ngũ, Ngũ đệ, nguy hiểm!" Đinh Triệu Lan run giọng nói.
"Cứu người quan trọng hơn!" Một giọng nói khác phát ra từ sau lưng hai người.
Đinh thị song hiệp nhất thời kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy một vệt lam ảnh như tên rời cung, nhảy thẳng vào tú lâu cuộn khói dầy đặc.
"Triển đại nhân, không cần đâu!" Một tiếng kêu này của Đinh Triệu Huệ phải nói là đau xé tâm can, thống khổ tột cùng.
"Đinh nhị ca?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy có chút không bình thường, nhìn chung quanh một lượt, càng cảm thấy quái lạ cùng cực.
Tú lâu bị cháy, lại chỉ thấy khói không thấy lửa.
Cả sân người cứu hỏa lại không người nào hất nước vào lâu.
Mà huynh đệ Đinh thị này càng quái lạ hơn, chỉ là chút vết thương nhẹ, sao cứ như vậy mà không quan tâm đến muội muội bảo bối, chỉ đứng vây bên ngoài ồn ào vớ vẩn.
Kỳ quái nhất là, vì sao thấy Triển Chiêu nhảy vào lâu cứu người, sắc mặt hai người này lại không chút vui mừng, trái lại còn lộ ra vẻ mặt như đại sự không ổn.
Mắt hoa đào nhíu lại, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên kề sát vào hai người, nhếch mày nói: "Hai người các ngươi, rốt cuộc đã làm cái gì?"
Nhưng lúc này Đinh thị song hiệp căn bản là không rảnh quan tâm đến Bạch Ngọc Đường, hai người đồng thời đứng bật dậy, chân cũng không khiễng, lưng cũng không khom, vẻ mặt lo lắng, nói năng lộn xộn.
"Làm, làm sao bây giờ, Triển đại nhân đi vào hướng nào rồi? Sao lại xảy ra chuyện này chứ?"
"Tất cả đều lộn xộn hết rồi!"
"Kim giáo úy đâu? Sao không thấy Kim giáo úy hả?"
"Mau, mau tìm Kim giáo úy đi!"
Lại giống như còn chưa đủ loạn, một bóng người cao tầm nửa thân người trưởng thành vọt đến bên cạnh cả hai, gấp giọng hô: "Không tốt, sư phụ không ở trong phòng, không biết là đi nơi nào rồi!"
Chính là Tiểu Dật.
"Cái gì, Nhất Chi Mai không ở trong phòng?" Đinh Triệu Huệ giậm chân kêu lên: "Không phải ngày nào hắn cũng ở trong phòng ngủ lười hay sao? Thế nào mà hôm nay lại cố tình không có ở đó?"
Đinh Triệu Lan đập đầu: "Xong, toàn bộ xong rồi!"
Bạch Ngọc Đường nhấc cao hai hàng lông mày, ôm cánh tay nhìn hai người đang loạn thành nồi cháo, vẻ mặt có chút đăm chiêu: "Đinh đại, Đinh nhị, rốt cuộc các người đang làm cái gì?"
"Đúng đó, đại ca, nhị ca, chuyện này là sao vậy?" Một giọng nói dịu dàng truyền đến theo sau giọng của Bạch Ngọc Đường.
Thân hình huynh đệ Đinh thị đồng loạt cứng đờ, đầu nhích một cái kêu cốp một cái nhìn vào người phía sau Bạch Ngọc Đường.
"Nguyệt Hoa? Không phải muội đang ngủ trong phòng sao? Sao, sao lại ở đây?" Đinh Triệu Lan trợn trừng hai mắt, kinh hoàng kêu lên.
"Đinh tiểu thư vừa đi ăn bữa khuya với tại hạ về." Lại một người đi ra khỏi bóng mờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn huynh đệ Đinh thị: "Đây là gì, đi lấy nước? Tại sao còn không chạy nhanh cứu hỏa?"
"Nhất Chi Mai!" Đinh Triệu Huệ chỉ vào thần trộm áo đen nào đó, môi run lẩy bẩy: "Ngươi, ngươi ngươi..."
"Sao?" Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai cùng lúc phát ra một tiếng nghi vấn, Đinh Nguyệt Hoa cười đến vô tội, Nhất Chi Mai vẻ mặt không hiểu.
"Rõ ràng ta nhìn thấy có người trên giường của Nguyệt Hoa mà..." Đinh Triệu Huệ co giật da mặt, nhìn về phía tú lâu: "Nếu Nguyệt Hoa ở đây, vậy, vậy người đang ngủ trong tú lâu là ai?"
"A!" Đinh Nguyệt Hoa giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, bộp vào tay một cái: "Vừa rồi lúc Nhất Chi Mai mời Nguyệt Hoa ra ngoài ăn bữa khuya, có nhìn thấy Kim Kiền ngủ gật bên gốc cây dưới tú lâu, nghĩ là hắn quá mệt mỏi, liền tiện tay kéo hắn vào phòng muội ngủ cho thoải mái."
Im lặng một lát.
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường khẽ biến, mắt phượng Nhất Chi Mai trợn to, Tiểu Dật đỡ thái dương.
Đuôi lông mày của Đinh Triệu Lan co giật loạn xạ, nhìn về phía tú lâu, sắc mặt xanh mét: "Cho nên, bây giờ, người ở bên trong tú lâu là Kim giáo úy sao?"
"Đúng vậy." Đinh Nguyệt Hoa cười nhẹ nhàng, gật đầu nói.
"Á á á á á á á!!" Đinh Triệu Huệ vò đầu thét to, âm thanh vang vọng trời đêm.