Hậu viện Đinh trang, bên trong tú lâu, khói đặc tràn ngập, sặc cổ họng người, tầm mắt không rõ.
Triển Chiêu bế khí ngưng thở, phi thân xông vào tầng hai tú lâu, một cước đạp mở cánh cửa khuê phòng của Đinh Nguyệt Hoa, nghiêng mình đi vào.
Trong phòng cũng đầy ngập khói đặc sặc mũi, làm người ta hít thở không thông.
Triển Chiêu đi vài bước đến trước giường Đinh Nguyệt Hoa, khói mù che mắt làm tầm nhìn bị giới hạn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang nằm bên trong giường, hô hấp mỏng manh, có vẻ như đã hít không ít khói đặc. Vén mở mành giường, thò người vào trong, lật giở chăn nệm, chỉ thấy "Đinh tiểu thư" trên thân còn vẻn vẹn một bộ tiết y mỏng manh đang nằm thẳng tắp trên giường.
Triển Chiêu chau mày: "Cứu người làm đầu! Đinh tiểu thư, đắc tội."
Dứt lời, vươn cả hai tay tóm lấy "Đinh tiểu thư" ôm vào lòng, thân hình vừa chuyển định hướng ra bên ngoài.
Nhưng ngay tại một cái chớp mắt khẽ chuyển này, thân thể Triển Chiêu cứ như bị điện giật, đột nhiên cứng ngắc.
Người trong lòng, thân thể gầy gò, vòng eo mềm nhỏ, trên da còn ngầm tỏa ra dược hương...
Đây, đây rõ ràng là, là ------
"Kim...Kiền?" Triển Chiêu sửng sốt, theo phản xạ cúi đầu nhìn vào người trong lòng.
Tuy rằng trong phòng khói mù lượn lờ, nhưng gương mặt gần trong gang tấc vẫn phản chiếu rõ rệt vào hai tròng mắt của Triển Chiêu.
Mắt nhỏ nhắm chặt, mày rậm nhíu lại, mồm miệng há nửa, quả nhiên là Kim Kiền.
Triển Chiêu sững sờ, cũng bất chấp nghĩ ngợi nhiều, hai tay ôm chặt lấy thân thể Kim Kiền, dưới chân như gió nhắm về phía cửa ra.
Nhưng vừa lao ra được hai bước, thân hình Triển Chiêu bất giác lại cứng đờ.
Con ngươi đen đột ngột trợn to, cánh tay vòng giữ Kim Kiền run rẩy không ngừng, trên khuôn mặt tuấn tú dần dần tràn ra vẻ không thể tin.
"Sao, sao lại..."
Vòng tay khẽ khàng nới lỏng, con ngươi đen láy chầm chậm nhìn vào cổ và nửa thân trên của người trong lòng.
Tiết y mỏng manh kia, làm sao che được thân thể nhỏ gầy.
Triển Chiêu trông thấy rõ ràng chính xác, bên trong cổ áo phanh rộng, cổ của Kim Kiền, dài nhỏ trơn láng, không hề có chỗ nhô lên, càng không có hầu kết.
Nhìn xuống chút nữa, chỗ ngực, theo hô hấp khe khẽ nhấp nhô ----- còn có cảm xúc ấm áp mềm mại ở trước ngực vừa nãy ----- đó, đó là!!
Trong khói đặc cuồn cuộn, bóng lam thẳng tắp đứng cứng ngắc như đá, cứ như đã bị tẩu hỏa nhập ma, khó cử động mảy may.
Hình ảnh trước mắt thoáng chốc nhạt nhòa, chung quanh không còn lại một chút âm thanh, chỉ trơ lại một vùng tĩnh mịch, vạn tiếng vô âm. Triển Chiêu cảm thấy trong đầu trống rỗng, tay chân cứng còng lạnh lẽo, hô hấp đình trệ, chỉ có cảm xúc ấm áp mềm mại trong lòng lúc này là hết sức rõ ràng, cũng không biết đã đứng đông cứng như vậy bao lâu, mới dần dần có tiếng vang yếu ớt rót vào trong đầu:
"Thình thịch! Thình thịch thình thịch! Thình thịch thình thịch thình thịch! Thình thịch thình thịch thình thịch. . . . . ."
Tiếng động kia, một tiếng nhanh hơn một tiếng, một vang gấp hơn một vang, càng lúc càng lớn, càng lúc càng ồn, cứ như trống trận thúc giục, chiến mã lao nhanh, chấn động đến mức làm ngực phát run, đầu ngón tay đột nhiên giật lên một cái, khiến Triển Chiêu phút chốc hoàn hồn, mới kinh hoàng nhận ra tiếng vang kia chính là bắt nguồn từ trái tim không chịu được khống chế mà nhảy đập điên cuồng của mình.
Vừa nãy...cái, cái đó rõ ràng là...
Khói mù tràn ngập trong phòng dần dần tán đi, trước mắt trở nên sáng tỏ thông thoáng, nếu nói vừa rồi còn có chút mờ mịt không nhìn rõ, thì lúc này thân thể nhỏ gầy lại đập thẳng vào tầm mắt không sót thứ gì.
"Hít ------"
Nhiệt độ đỏ rực cực nóng bùng nổ trên khuôn mặt tuấn tú, hai gò má Triển Chiêu cứ như bị lửa hơ cháy, hừng hực thiêu đốt, khí nóng bốc hơi.
Thình lình dứt bỏ ánh mắt đang nhìn chằm chằm Kim Kiền, Triển Chiêu lập tức xé phăng mành giường, bọc thật kín Kim Kiền hai ba vòng, rồi mới trở người nhảy ra khỏi tú lâu.
Trong khi đó bên ngoài tú lâu, Đinh thị song hiệp lúc này đã muốn hai cái đầu bốn cái dại, mặt như khóc tang, cả người đều mất tinh thần.
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người: "Đinh đại, Đinh nhị, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Thôi rồi thôi rồi..." Đinh Triệu Huệ thở dài liên tục.
"Ý trời ý trời..." Đinh Triệu Lan biểu tình đau khổ.
Đinh Nguyệt Hoa cười như không cười, vẻ mặt ý vị sâu xa.
Nhất Chi Mai nhìn Đinh Nguyệt Hoa, nhíu mày nghĩ ngợi.
Tiểu Dật nhìn ngó mọi người, thở dài một hơi, ngửa đầu thổi ra một tiếng huýt vang dội, vô cùng thần kỳ, sau tiếng huýt gió này, đám khói mù vừa mới đó còn bốc hơi nồng nặc lại chậm rãi yếu xuống, bị gió đêm thổi qua, bay đi gần như sạch sẽ.
Lại nhìn về phía tú lâu kia, toàn bộ đều hoàn hảo không tổn hao gì, cứ như chưa từng phát sinh hỏa hoạn.
"Thế nào rồi? Thế nào rồi? Có thành công không?"
Chỉ thấy Phạm tiểu vương gia vừa lớn giọng to mồm vừa chạy vọt ra từ sườn nam tú lâu.
Ngay sau đó, lại có ba bóng người đi tới từ ba sườn phân biệt đông, tây, bắc của tú lâu, mọi người định thần nhìn kỹ lại, thì ra chính là Mạc Ngôn, Thiệu Vấn và Nhan Tra Tán.
Phạm tiểu vương gia và Thiệu Vấn vẻ mặt hưng phấn, Mạc Ngôn nét mặt không biểu cảm, còn Nhan Tra Tán lại có vẻ mặt bất đắc dĩ, trên mặt mũi và quần áo của cả bốn người đều ám đầy khói đen bụi đất, mặt mày xám tro.
"Hì, viên thuốc này của Kim huynh thật đúng là dùng quá tốt, có điều tro hơi bị nhiều, nếu sau này thay đổi một chút..." Thiệu Vấn vừa đi vừa cười hì hì, quơ quơ một viên thuốc đen tuyền đang cầm trong tay, nhưng đợi đến khi đi đến trước mặt mọi người, quan sát kỹ càng đội hình trước mắt, lập tức thất kinh, viên thuốc cầm trong tay rơi lạch cạch xuống đất, nổ đùng một tiếng phát ra một cuộn khói đen, mùi vị ngửi đến đã làm người ta sặc sụa, mà mùi vị này, màu sắc này lại không có gì khác biệt với trận khói mù bao phủ tú lâu trước đó.
"Sao, sao lại như vậy?" Phạm tiểu vương gia chỉ vào Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai đang thong dong đứng đợi ở một bên, vẻ mặt kinh ngạc.
Đinh Triệu Lan bưng trán.
Đinh Triệu Huệ lắc đầu: "Bể hết rồi."
"Sao lại có thể?" Phạm tiểu vương gia trợn to đôi mắt nước: "Kế sách của Tiểu Kim là thận trọng từng chút, tính toán kỹ càng, mỗi một bước đều rất hoàn hảo, sao lại bể được chứ?"
Nhan Tra Tán dùng cổ tay áo lau tro bám trên mặt, nhìn khắp lượt qua vẻ mặt của mọi người, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Đinh Nguyệt Hoa, vội ho một tiếng: "Đinh tiểu thư, có phải là cô đã biết trước rồi không..."
"Ơ?" Đinh Nguyệt Hoa nháy nháy mắt hạnh: "Nguyệt Hoa không biết cái gì hết mà! Nguyệt Hoa ăn bữa khuya với Nhất Chi Mai xong rồi mới trở về trang, vừa về đã thấy tú lâu bị cháy rồi ----- Haizz! Đang yên lành, sao lại cháy chứ?"
"A!" Thiệu Vấn vỗ ót: "Cho nên căn bản là Đinh tiểu thư với Nhất Chi Mai không có ở trong trang?"
Huynh đệ Đinh thị gật đầu ai oán.
"Không đúng." Mạc Ngôn lạnh lùng ra tiếng: "Trước đó rõ ràng đã xác nhận qua, trên giường Nhất Chi Mai và Đinh tiểu thư đích thực có người."
"Có thể lúc đó Đinh tiểu thư chưa đến tìm tại hạ xuất môn..." Nhất Chi Mai cười gượng.
"Về phần người ở trong phòng Nguyệt Hoa, đó là -----" Đinh Nguyệt Hoa nhếch mày ngẩng đầu, mái tóc dài như gấm thong thả tung bay theo gió đêm, nhoẻn miệng cười thản nhiên: "A, Triển đại nhân đã cứu được Kim Kiền ra ngoài rồi kìa, quả là chuyện đáng mừng!"
Mọi người thuận thế nhìn lại, chỉ thấy một bóng lam đạp không hạ xuống từ tầng thượng tú lâu, ở trong lòng còn ôm chặt một vật bị gói thành cái bánh chưng.
Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng mắt với huynh đệ Đinh thị một cái, bước dài tiến lên trước: "Tiểu Miêu, Tiểu Kim Tử không có việc gì chứ?"
Triển Chiêu im lặng không đáp, hai cánh tay vẫn khư khư vòng chặt lấy người trong lòng, đôi con ngươi đen láy trầm sâu không thấy đáy, lạnh lùng đảo qua mọi người một lượt.
Sống lưng mọi người đều đồng loạt giật lên một cái, Đinh Nguyệt Hoa lại không khỏi lùi về sau nửa bước.
Ánh mắt Triển Chiêu chợt lóe, dừng lại một chút trên người Đinh Nguyệt Hoa, hơi hơi nheo mắt, thoáng chốc, một luồng khí lạnh lập tức bò dọc từ sống lưng của Đinh Nguyệt Hoa lên trên, làm cho Đinh đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất lại vô duyên vô cớ rùng mình một cái.
"Tiểu Miêu?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, cúi đầu nhìn vào người trong lòng Triển Chiêu, buồn bực nói: "Ngươi bọc Tiểu Kim tử kín như vậy làm chi hả? Còn không sợ làm cho Tiểu Kim Tử bị ngộp chết." Nói xong, giơ tay lên định vén bỏ tấm mành đang trùm kín Kim Kiền.
Không ngờ Triển Chiêu lại thình lình giật lùi một bước tránh đi Bạch Ngọc Đường, trầm giọng nói: "Kim Kiền chỉ hít phải một ít khói, không sao."
Dứt lời, lập tức xoay người, điểm mũi chân, như sao xẹt điện chớp, nháy mắt chạy vội đi không còn bóng dáng, chỉ lưu lại một câu quanh quẩn giữa không trung.
"Triển mỗ đưa Kim Kiền về phòng nghỉ trước ----"
Mọi người ngốc ra tại chỗ, nhìn nhau ngơ ngác.
"Thối miêu này bị cái gì vậy?" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt ù ù cạc cạc.
"Nè nè, có phải là ta nhìn lầm rồi không?" Thiệu Vấn chọc chọc Mạc Ngôn bên cạnh: "Mặt Triển đại nhân sao giống như..."
"Rất đỏ." Mạc Ngôn lạnh giọng ngắt lời.
"Lỗ tai cũng rất đỏ..." Phạm tiểu vương gia khó hiểu, mở miệng chêm thêm một câu.
Đinh thị song hiệp cũng mặt đầy khó hiểu.
Chân mày của Nhan Tra Tán vừa động, nhìn về phía Tiểu Dật, Tiểu Dật nhìn đáp lại lão huynh nhà mình, lắc đầu không biết gì, Nhan Tra Tán quay qua Nhất Chi Mai, lại thấy mắt phượng của Nhất Chi Mai một mực ngắm về hướng tiểu thư Đinh gia, dáng vẻ đăm chiêu, mà Đinh Nguyệt Hoa lại có bộ dáng trên cao không liên quan đến mình.
"Haizz..." Nhan Tra Tán lại ngó về hướng Triển Chiêu vừa đi khỏi, khẽ thở dài một hơi.
Cũng ngay vào lúc Nhan Tra Tán vừa dời đi ánh mắt này, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Đinh Nguyệt Hoa lại vô tình vạch ra một ý cười đen tối.
Hoa ngủ dưới trăng thanh, gió thổi xuyên nhành liễu, chăn phủ ấm hương nồng, ý xuân bên giường tĩnh, đưa tình ánh mắt ai.
Trong tây sương phòng Đinh trang, Triển Chiêu lẳng lặng nhìn Kim Kiền đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt trầm tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại cứ như đun nấu nước sôi, bùng loạn không thôi.
Đầu ngón tay run rẩy chầm chậm dời về phía chiếc mành đang bao lấy Kim Kiền, chầm chậm kéo mở một góc, để lộ ra thân thể nhỏ gầy chỉ có mỗi tiết y.
Ngọn đèn trong phòng lay động mờ ảo, mặc dù không sáng tỏ, nhưng cũng đủ để trông thấy rõ ràng.
Quả nhiên, cái chớp mắt vừa nãy không phải là hoa mắt.
Triển Chiêu bất chợt dứt đi ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú cháy đỏ, kéo tấm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên trên người Kim Kiền.
Hóa ra...Kim Kiền là...Nữ tử...
Hóa ra...Mình không phải là, không phải là....
Con ngươi đen láy lại dời về phía người trên giường, ánh sáng trong con ngươi luân chuyển lấp lánh, tấc tấc đều lưu luyến không rời, ngón tay thon dài từ từ nhích lên trên, rung động khe khẽ, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ gầy kia.
Độ ấm bất chợt lan đến từng đầu ngón tay, làm ngực mơ hồ nhói lên.
Kim Kiền...Là nữ tử...
Là...Nữ tử...
Trong đôi mắt sáng bao phủ sóng nước ấm áp xao động, môi mỏng nhẹ gợi lên một độ cong nhàn nhạt, chỉ trong một thoáng ấy, ý xuân tan ấm áp, lời thầm lặng say nồng.
"A..."
Đột nhiên, người trên giường nhíu mày, phát ra một tiếng rên rỉ.
Ngón tay Triển Chiêu run lên, thu phắt về, đột nhiên đứng bật dậy, hốt hoảng rút lui hai bước.
Chỉ thấy mí mắt đang nhắm chặt của Kim Kiền giật giật mấy cái, xong rồi chậm rãi mở ra. Kim Kiền giơ tay lên sờ sờ ót, một đôi mắt nhỏ dần dần chuyển từ mờ mịt sang sáng rõ, trừng mắt nhìn giường một lát, bỗng nhiên ưỡn người ngồi bật dậy như cá chép, ngoác miệng chửi ầm lên:
"Bà nó, tên nào to gan như vậy hả, lại dám đánh ngất tòng lục phẩm giáo úy đại nhân Khai Phong phủ, nếu để cho ta bắt được ngươi, nhất định phải rút gân nhổ xương ngươi đem nghiền thành tro! Ai da..."
"Khụ! Kim Kiền ----"
Một tiếng nói trong trẻo đột nhiên phát ra, lập tức làm Kim Kiền hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cách giường hơn một thước, có một bóng lam thẳng tắp đang căng cứng đứng đó, khuôn mặt tuấn tú hơi chệch đi, con ngươi đen bay chuyển, vành tai thấu đỏ, cũng không biết có phải là do đèn đuốc trong phòng quá mức mông lung, hay là do mới vừa tỉnh dậy có nhiều gỉ mắt nên thị lực không tốt, thế nào mà lại cảm thấy không khí trong phòng ngập màu ám muội quái dị.
"Triển, Triển đại nhân?" Mắt nhỏ quét đảo lung tung: "Đây, đây là ---- Phòng của Triển đại nhân mà? Sao, sao sao ta lại ở chỗ này?"
"Khụ!" Triển Chiêu liếc nhìn Kim Kiền một cái, thình lình lại giống như bị bỏng, lập tức dời tầm mắt, nghiêng đầu nói: "Ngươi đắp chăn lên trước đi đã...Đừng, đừng để cảm lạnh..."
"Chăn gì?" Kim Kiền dịch tầm mắt xuống, lúc này mới phát hiện hóa ra lúc nãy mình ngồi dậy quá mạnh, chăn mền đều bị ném qua bên chân, trên người bây giờ chỉ còn mặc độc một bộ áo ngủ.
Thảo nào ta thấy trước ngực sau lưng đều lạnh ---- Khoan đã! Áo ngủ? Trước ngực!!
Ơ ơ ơ?!!
Đợi đến khi Kim Kiền thấy rõ áo quần của mình lúc này, tức khắc bị một miệng khí lạnh làm nghẹn cho chết khiếp.
Ta, ta ta ta bị lột chỉ còn một tầng da từ khi nào?!!
Cái, cái cái cái vải bó ngực dài ba thước rộng một thước dầy bền giữ ấm giấu ngân phiếu che dáng người hiệu quả nhất của ta đâu rồi?!!
Ta, ta ta ta...Ta có lầm không á á á!!
Trong đầu cứ như có trăm ngàn cái đồng la đồng loạt gõ vang, nổ ầm ong ong, làm cho hai tròng mắt Kim Kiền trắng dã ngay tắp lự.
Lộ! Lộ! Lộ tẩy á á á!!!
Tội khi quân phạm thượng, tiền của sung công, tội ác cùng cực, ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử, cướp đoạt quyền lợi chính trị suốt đời a a a...
"Kim Kiền?" Tiếng nói dịu dàng như thể truyền tới từ thiên đường xa xôi, tức khắc túm trở về thần trí đã sắp bay nhanh tới địa ngục của Kim Kiền.
Kim Kiền hoảng hốt nhìn vị tứ phẩm hộ vệ không biết từ khi nào đã đi đến bên giường, trên mặt còn lộ rõ vẻ lo lắng, Kim Kiền vội lấy lại bình tĩnh, mở miệng vâng dạ: "Triển, Triển đại nhân, ngài, ngài..."
Sắc mặt của Triển Chiêu đỏ ửng ngượng ngùng, ánh mắt ngay ngắn ngắm chậu rửa mặt bên cạnh giường, giọng thắt lại nói: "Triển, Triển mỗ...không phát hiện cái gì hết..."
Đùng! Ầm ầm ầm!
Kim Kiền chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu xông lên một trận máu nóng ù ù ào ào, tức khắc làm cho da mặt phải chống đỡ đến mức vừa căng vừa đỏ.
Tiểu Miêu ngươi căn bản chính là nói cái gì cũng trông thấy sạch sẽ hết rồi a a a a!!
Vậy mà ta còn hy vọng xa vời cái xíu mại bẹp này của ta có thể thừa dịp đêm tối tù mù mà lừa bịp qua cửa, bây giờ xem ra là hoàn toàn lộ tẩy rồi a a a!
Ánh mắt của Tiểu Miêu ngươi có cần phải tốt như vậy không hả a a a!!
Nói đi thân phận nữ này của ta bị lật tẩy, về sau ta làm sao còn trà trộn được đây a a a!!
Triển Chiêu thấy Kim Kiền không lên tiếng một lúc lâu, hơi hơi di mắt qua, lại chợt thấy sắc mặt Kim Kiền đỏ ửng, mắt nhỏ ướt nước, trong lòng không khỏi co rút, hầu kết lên xuống mấy lần, mới mở miệng nói: "Kim Kiền, Triển mỗ...sẽ chịu trách nhiệm..."
"Triển đại nhân a a a!!" Kim Kiền đột nhiên kéo căng cổ họng, nắm giữ ống tay áo Triển Chiêu, nước mắt tuôn trào như bão, thành công che mất nửa câu sau của Triển Chiêu.
"Triển đại nhân, thuộc hạ làm như vậy đều là do tình thế bắt buộc! Thuộc hạ hiện trên có mẹ già tám mươi dưới có tiểu đệ ba tuổi..."
"Kim Kiền..." Triển Chiêu lui về phía sau, vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Kim Kiền.
"Á á, không đúng, cái đó ---- thuộc hạ từ nhỏ cơ khổ, ở Thái Châu ăn xin mà sống, cơm không đủ no áo không đủ mặc mỗi ngày đều phải giành giật đồ ăn với chó hoang ngoài đường..."
"Kim Kiền!" Triển Chiêu cầm lấy cổ tay Kim Kiền, kéo xuống.
"Á á á á!!" Tiếng gào khan lại tăng thêm % âm lượng, hai móng vuốt gầy thuận thế bắt chặt lấy tay của Ngự Miêu, một phen nước mắt một phen nước mũi tiếp tục gào thét: "Triển đại nhân, nếu thân phận của tại hạ bị bại lộ, đó tuyệt đối là tội khi quân phạm thượng khó giữ được đầu, niệm tình thuộc hạ đối với xã tắc Đại Tống một mảnh trung tâm, đối với Khai Phong phủ đối với Bao Đại nhân một mảnh hiếu tâm, đối với Công Tôn tiên sinh một mảnh thành tâm, đối với Triển đại nhân kính ngưỡng lại giống như nước sông liên miên chảy hoài không dứt, giống như Hoàng Hà ngập lụt không thể cứu vãn..."
"Kim giáo úy!" Triển Chiêu đột nhiên cao giọng, trở tay cầm giữ cổ tay Kim Kiền: "Triển mỗ tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài nửa chữ, ngươi cứ yên tâm đi!"
"Ôi chao?" Kim Kiền giương mắt, nước mắt nước mũi giàn giụa, mặt đầy kinh ngạc.
Như, như vậy được rồi sao? Ta còn có ba vạn chữ lý luận trọng điểm người nghe thương tâm người gặp rơi lệ chưa phát huy mà!
Vẻ mặt Triển Chiêu nghiêm nghị, con ngươi đen trong suốt nghiêm túc, nhìn cố định Kim Kiền: "Triển mỗ chắc chắn đối với việc ngươi nữ cải nam trang thủ khẩu như bình()!"
() giữ kín như bưng.
Một hít, hai hít, ba hít ----- Kim Kiền co rút khụt khịt, mắt nhỏ cong lên, tức thì nín khóc mỉm cười, nhào người ôm lấy đùi Triển Chiêu, cảm tạ rơi nước mắt: "Triển đại nhân, ngài đối với thuộc hạ thật sự là phụ mẫu tái sinh ân như tái tạo, thuộc hạ có làm trâu làm ngựa làm nô làm tì cũng khó báo đáp được đại ân đại đức của Triển đại nhân! Về sau chỉ cần là Triển đại nhân phân phó thuộc hạ, thì cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, xuống địa ngục nhảy chảo dầu thuộc hạ cũng tuyệt không chớp mắt..."
Đùi bị hai tay ôm chặt đột nhiên run lên một cái, nháy mắt cứng ngắc như thiết.
Triển Chiêu cứ như lâm phải đại địch, luống cuống tay chân tóm lấy cổ áo Kim Kiền kéo qua một bên, trên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng nảy ra một đường gân xanh hình chữ thập vô cùng rõ nét: "Còn thể thống gì!"
"A! Đúng đúng đúng! Rất không hợp thể thống!" Kim Kiền thông suốt, lập tức nhảy phốc xống giường, quay tròn người lại, giở ra một khuôn mặt tươi cười chân chó nói với Triển Chiêu: "Đây là phòng của Triển đại nhân, tất nhiên là Triển đại nhân phải nghỉ ngơi trên giường, có thuộc hạ ở dưới giường hầu hạ!"
"Ngươi!! Khụ, khụ khụ khụ khụ..." Triển Chiêu hít hơi sặc ra một trận ho khan, khuôn mặt tuấn tú kìm nén đến mức đỏ bừng.
"Ấy, trời cũng khuya lắm rồi, Triển đại nhân nhất định không nên để gió đêm làm cảm lạnh, nhanh nhanh nằm lên giường đi thôi!" Kim Kiền cười nịnh nọt.
Còn chưa nói xong Kim Kiền đã thấy mắt hoa lên, một lực mạnh đột ngột chộp lấy cổ áo mình vứt trở lại giường, nháy mắt một tấm chăn phủ chụp xuống, vòng lấy mình chặt kín.
Kim Kiền bỗng nhiên biến thành cục bánh bao bông ngồi ở trên giường.
"Chớ để cảm lạnh." Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói.
Kim Kiền ngơ ngác nhìn Triển Chiêu đi đến bên cạnh bàn, nâng ấm trà lên đổ đông đông một tách trà lạnh uống một hơi cạn sạch, sau đó lại đổ thêm một tách, uống cạn, sau đó...Uống suốt năm tách trà, mới thở dài một hơi, vén bào ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn về phía Kim Kiền, chính sắc hỏi:
"Kim giáo úy, vì sao hôm nay ngươi lại ở trong tú lâu của Đinh tiểu thư?"
"Ôi chao?!!" Mắt nhỏ Kim Kiền đột nhiên trợn to: "Ta, ta ở trong tú lâu của Đinh tiểu thư? Sao, sao có thể?"
Triển Chiêu nhướng mày: "Tú lâu của Đinh tiểu thư bị cháy, là Triển mỗ cứu ngươi ra..." Dừng một chút: "Khói đặc kia...Hình như có phần kỳ quái ----- giống như đã từng gặp qua..."
Nói đến đây, con ngươi đen của Triển Chiêu chuyển hướng Kim Kiền, tuấn nhan hơi trầm xuống.
Da đầu Kim Kiền bất giác tê rần, vội giải thích: "Triển đại nhân, không phải...Cái đó, thực ra, việc tú lâu bị cháy đêm nay, là do ta chịu ủy thác của người khác!"
"Chịu ủy thác của người khác?" Triển Chiêu sửng sốt.
Kim Kiền cười gượng nói tiếp: "Huynh đệ Đinh thị thỉnh cầu thuộc hạ giúp họ tác hợp cho Đinh tiểu thư và Nhất Chi Mai, thuộc hạ đã nghĩ ra một kế, dùng đạn khói xua ra khói mù, giả vờ như tú lâu của Đinh tiểu thư bị cháy, để cho Tiểu Dật gọi Nhất Chi Mai chạy đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, cộng thêm thời điểm đêm khuya, lúc Đinh tiểu thư đi ngủ nhất định là ăn mặc rất mỏng manh, Nhất Chi Mai chạy đến cứu người, tất nhiên là sẽ ----" Nói đến đây, Kim Kiền liếc nhìn Triển Chiêu một cái, gãi gãi đầu: "Ha ha, Triển đại nhân, chắc ngài hiểu ----- Đến lúc đó, Đinh thị song hiệp có thể vịn vào lý do liều mình cứu người, lấy thân báo đáp, cô nam quả nữ ở chung một phòng, da thịt thân cận thụ thụ bất thân gì gì đó, ép Nhất Chi Mai phải lấy Đinh tiểu thư..."
Kim Kiền càng nói giọng càng nhỏ, không khỏi kéo lôi đống chăn bông đang quấn quanh người, lau mồ hôi chảy ra trên cổ, nói thầm:
Hở, trời lập thu cũng nhiều ngày rồi, sao trong phòng còn nóng như vậy chứ?
Triển Chiêu phía đối diện cuống cuồng sụp mi mắt, nắm tay che miệng vội ho một tiếng, cưỡng ép bản thân lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nghiêm nghị hỏi: "Vậy vì sao cuối cùng lại trở thành ngươi ở trong phòng của Đinh tiểu thư?"
"Nói ra thật đúng là gặp quỷ!" Mắt nhỏ Kim Kiền nhất thời bốc hỏa, cất to giọng: "Khi đó Phạm tiểu vương gia, Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, tiểu ca Nhan gia mới nhận đạn khói của ta đi khỏi, ta đang chuẩn bị cắm điểm ở dưới lầu trấn thủ chỉ huy, liền thấy sau lưng kéo tới một trận âm phong, sau gáy nhức lên dữ dội, trước mắt tối đen rồi lập tức không biết gì nữa, khi mở mắt ra thì đã nằm ở đây rồi..."
Nói đến đây, Kim Kiền càng thêm trào dâng phẫn hận: "Bà nó cái tên đáng chém ngàn mảnh, đập ngất ta còn chưa đủ, lại còn dám lột quần áo ta quẳng vào phòng Đinh tiểu thư, nếu để cho ta bắt được ---- Á!!" Vẻ mặt giận dữ thoắt cái biến thành kinh hoàng: "Vậy, vậy nói vậy, người biết ta là nữ, ngoài Triển đại nhân ra, còn, còn có tên đánh ngất ta, cởi quần áo ta..." Mắt nhỏ run cầm cập nhìn về phía Triển Chiêu, kinh hoàng lại biến thành khóc nức nở: "Triển, Triển đại nhân..."
Triển Chiêu nhíu mày kiếm, ngón tay thon dài siết chặt, hạ giọng nói: "Có lẽ Triển mỗ biết được là ai gây ra."
"Cái gì? Là ai?"
Triển Chiêu buông mắt nhẹ thở dài một hơi, rồi lại nhướng mắt nhìn Kim Kiền, sắc mặt cổ quái: "Kim giáo úy, ngươi có từng nghe qua câu 'Tự làm bậy, không thể sống'."
"Hự?!!"
"Đêm nay ngươi cứ nghỉ tạm ở đây đi." Triển Chiêu đứng dậy bước về phía cửa, lúc đi gần tới cửa dừng lại một chút, thêm vào một câu: "Không cần lo lắng, Triển mỗ sẽ xử lý việc này."
"Triển đại nhân!" Kim Kiền thình lình đứng bật dậy, bọc chăn nhanh như chớp vọt tới bên cạnh Triển Chiêu: "Thuộc hạ cùng với Triển đại nhân đồng tiến thoái!"
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Kim Kiền: "Ngươi ăn mặc như vậy, còn muốn xuất môn ư?"
Da mặt Kim Kiền vừa rút, hai tay phản xạ có điều kiện ôm giữ trước ngực, cười gượng, đạp đạp hai bước lủi trở về giường, co vào trong ổ chăn, xua tay về hướng Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân đi sớm về sớm, ta chờ ngài mang tin thắng lợi trở về!"
Triển Chiêu khẽ lắc đầu, đang muốn mở cửa, chợt nghe Kim Kiền phía sau lại kêu ra một câu:
"Triển đại nhân, cái đó ----- rốt cuộc là ai đánh ta bất tỉnh vậy?"
Triển Chiêu sải bước ra khỏi cửa, chỉ lưu lại trong phòng tiếng nói trong trẻo lạnh lùng: "Săn nhạn lại bị nhạn mổ mắt, Kim giáo úy, về sau những kế lung tung lộn xộn này của ngươi nên dùng ít đi thì tốt nhất!"
Săn nhạn lại bị nhạn mổ mắt -----
Kim Kiền vòng chăn, ngốc ngốc ngồi ở bên giường, sau khi đem đầu vò thành cái ổ gà, trong đầu mới đột nhiên lóe lên tia sáng.
Ý của Tiểu Miêu là ------ chẳng lẽ là Đinh tiểu thư...hay là Nhất Chi Mai?
Xiêng ta vòng vòng!
Hai tên này, ta vì hạnh phúc nửa đời sau của hai ngươi mà mất ăn mất ngủ, chong đèn phí dầu, ra sức tính kế, vậy mà các ngươi lại có thể giậu đổ bìm leo hãm hại ta, làm hại ta thất thân...Xì xì xì! Là bị Tiểu Miêu đại nhân nhìn thấu thân phận nữ, bà nó! Nếu ta mà không thu một trăm tám ngàn lượng phí dịch vụ tổn thất tinh thần, phí hoảng sợ, phí phá thân, thì chữ "Kim" này ta viết ngược!
Đêm dài sáng mênh mông, trời thu không áng mây.
Dưới ánh trăng sáng trong, hai bóng người một xanh một đen kề vai ngồi trên nóc nhà đại sảnh Đinh trang, một người đang cầm trong tay túi hạt dẻ rang đường, nhởn nhơ tự đắc, một người đang khoanh chân ngồi trên mái ngói, muốn nói lại thôi, chính là Đinh gia đại tiểu thư và đệ nhất thần trộm nào đó.
Lúc này, vị đệ nhất thần trộm nào đó đúng là nghẹn một bụng nghi vấn, ngồi ở bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa do dự một lúc lâu sau, cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng hỏi:
"Đinh tiểu thư mời tại hạ đi ăn khuya, chẳng lẽ là do ---- sớm biết tú lâu sẽ bị cháy?"
Đinh Nguyệt Hoa nhếch mày cười, khuôn mặt nhu hòa sáng lạng đến chói mắt: "Là vậy thì sao? Mà không phải vậy thì sao?"
Nhất Chi Mai bị nét cười trên mặt Đinh Nguyệt Hoa làm lóa mắt đến mức tỉnh táo tinh thần, nhưng bất quá chỉ trong giây lát lại khôi phục thành bộ dạng lười biếng, chớp mắt mấy cái nói: "Tại hạ chỉ cảm thấy việc tối nay có vẻ kỳ quái -----"
"Việc này..." Đinh Nguyệt Hoa nuốt xuống một hạt dẻ rang đường, đang muốn mở miệng đáp lời, đột nhiên trong mắt chớp lên tia sáng, ngồi thẳng người dậy, nhìn ra phía sau Nhất Chi Mai, khóe môi cong lên.
"Hả?" Nhất Chi Mai không hiểu, cũng quay người nhìn theo ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa, vừa thấy không khỏi cả kinh.
Dưới ánh trăng sáng bạc, một bóng lam đạp không phóng tới, đáp xuống trước mặt hai người không chút tiếng động, đứng im lặng nhìn cả hai.
"Triển đại nhân?" Nhất Chi Mai kinh ngạc.
Đinh Nguyệt Hoa trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón, giơ túi giấy trong tay lên: "Triển đại nhân, ăn hạt dẻ rang đường không?"
Sắc mặt của Triển Chiêu phía đối diện lại vô cùng không tốt, khuôn mặt tuấn tú tối lạnh như băng, mắt sáng trầm sâu không thấy đáy.
"Là cô à?" Một câu phát ra như bị bao phủ cả một tầng băng tuyết trắng xóa.
"Đúng là ta." Đinh Nguyệt Hoa cười đáp.
Ánh mắt lạnh như băng dời về phía Nhất Chi Mai: "Còn hắn thì sao?"
Đinh Nguyệt Hoa nhếch mày cười: "Hắn không biết."
"Đinh tiểu thư, Triển đại nhân? Các người đang nói cái gì vậy hả?" Nhất Chi Mai không hiểu ra sao.
Đáng tiếc hai người còn lại trên nóc nhà căn bản là không quan tâm, vẫn như cũ tiến hành cuộc đối thoại "Nhìn nhau thâm tình, ngữ ý bất minh".
"Không thể nói!" Triển Chiêu đè nặng giọng.
"Ta biết." Đinh Nguyệt Hoa gật gật đầu.
"Thủ khẩu như bình!" Triển Chiêu tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu: "Dựa vào cái gì đây?"
Triển Chiêu nhíu mày: "Vậy cô muốn thế nào?"
Đinh Nguyệt Hoa ngửa đầu nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên mỉm cười, lại giơ túi giấy lên: "Giúp ta bóc hạt dẻ đi."
"Được." Triển Chiêu không chút suy nghĩ, dứt khoát gật đầu đồng ý, vén bào ngồi xuống đối diện hai người, bắt đầu bóc hạt dẻ với vẻ mặt nghiêm túc.
"A?" Đinh Nguyệt Hoa không nghĩ tới Triển Chiêu lại dễ chịu như thế, hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Nhất Chi Mai thì ngược lại, ánh mắt vòng vo qua lại trên người cả hai một hồi, mắt phượng ngầm nheo lại, đột nhiên nhanh như chớp thò tay đoạt phăng túi giấy trong tay Triển Chiêu, trừng mắt nhìn Triển Chiêu nói: "Không phiền Triển đại nhân đại giá, tại hạ cũng có thể bóc hạt dẻ giúp Đinh tiểu thư!"
Triển Chiêu không kịp đề phòng bất ngờ bị cướp mất túi giấy, hơi nghi hoặc liếc nhìn Nhất Chi Mai, lại nhìn qua Đinh Nguyệt Hoa: "Đinh tiểu thư, việc này..."
Mắt hạnh của Đinh Nguyệt Hoa tròn xoe, nhìn vào Nhất Chi Mai đang trừng mắt với Triển Chiêu như lâm đại địch, mắt chớp chớp mấy cái, lại chợt mỉm môi cười, nhìn về phía Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân, Nguyệt Hoa tất nhiên thủ khẩu như bình!"
Thần sắc Triển Chiêu lúc này mới thoáng nới lỏng: "Nếu Đinh tiểu thư đã đáp ứng Triển mỗ, nhất định phải giữ chữ tín!"
"Một lời của Nguyệt Hoa, tứ mã nan truy!" Đinh Nguyệt Hoa ôm quyền.
"Cảm tạ." Triển Chiêu đứng dậy, liền hướng tới Đinh Nguyệt Hoa ôm quyền đáp lời: "Triển mỗ cáo lui."
"Triển đại nhân chậm đã." Đinh Nguyệt Hoa cũng đứng lên, kéo từ bên hông ra một cái gói nhỏ, đưa cho Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân, nhớ mang vật này trả lại cho Kim Kiền."
"Đây là gì?" Triển Chiêu không hiểu.
"Nếu không có vật này, chắc hẳn Kim Kiền sẽ rất là khó xử." Đinh Nguyệt Hoa nhếch nhếch mày với Triển Chiêu, tay phải vòng quanh trước ngực, sau lưng vẽ một vòng tròn.
Triển Chiêu nhất thời hiểu rõ, khuôn mặt tuấn tú đỏ phừng lên, cái gói trong tay muốn vứt cũng không được, muốn cầm cũng không đúng, cuối cùng đành phải nắm lấy một góc, bối rối đáp: "Đa, đa tạ Đinh tiểu thư."
Nói xong, thi triển khinh công, chạy gấp đi.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu, cất giọng hô: "Nghe nói Kim Kiền còn đặc biệt đặt một cái tên cho kế đêm nay, tên là 'Trong lửa đỏ anh hùng cứu mỹ nhân, da thịt tương thân thành đính ước', Nguyệt Hoa nghĩ cái tên này rất tuyệt, còn Triển đại nhân nghĩ thế nào?"
Dưới ánh trăng sáng trong, Ngự Miêu với khinh công ngạo nghễ vỡ tung thiên hạ, vậy mà lúc này thân hình lại đảo lên kịch liệt một cái, suýt nữa té thẳng từ nóc nhà xuống đất, may mắn Ngự Miêu công lực kinh người, mới gắng gượng ổn định bước chân, chạy như điên đi khỏi.
Một nét cười rạng rỡ nở rộ trên dung nhan xinh đẹp thanh tú, làm lông mày ánh mắt của Đinh Nguyệt Hoa cũng cong cong theo, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nhìn vẻ mặt kia của Triển Chiêu, chẳng lẽ là...Ây chà, cái này thật đúng là náo nhiệt..."
"Đinh tiểu thư!"
Giọng hờn giận của Nhất Chi Mai vang lên, Đinh Nguyệt Hoa bất giác ngoái đầu lại, nhìn về phía đệ nhất thần trộm đang nắm chặt túi giấy với vẻ mặt khẩn trương, cong khóe miệng lên hỏi:
"Làm sao vậy?"
Nhất Chi Mai cắn môi, trong mắt phượng thổi qua nhiều nét ấm ức: "Nàng, nàng vừa mới cùng Triển Chiêu..."
Hả? Sao lại có mùi chua chua giống như bình dấm chua bị lật đổ vậy? Đinh Nguyệt Hoa nhếch mày, cười thầm trong lòng.
"Cái gì gọi là 'Trong lửa đỏ anh hùng cứu mỹ nhân, da thịt tương thân thành đính ước'?" Cả chân mày phượng và giọng nói của Nhất Chi Mai đều cùng lúc nâng lên cao vút.
"Khụ! Chuyện này nói ra rất dài." Đinh Nguyệt Hoa ho nhẹ một tiếng, nhớ lại: "Hôm ấy lúc ta ở trong bếp, vô tình nghe được Phạm tiểu vương gia đang hầm canh gà cho Kim kiền lầm bầm lầu bầu, trùng hợp nghe được kế sách của Kim Kiền, lúc đó mới nhanh trí nghĩ ra một cách tương kế tựu kế ve sầu thoát xác, vốn chỉ muốn dùng gậy ông đập lưng ông, trả thù Kim Kiền chút chút, để cho hắn nếm thử mùi vị chủ ý thối của mình, nhưng rốt cuộc vô ý đánh bậy đánh bạ, lại đánh lộ ra được một bí mật không lớn không nhỏ..."
"Là bí mật gì?" Lực chú ý của Nhất Chi Mai bị dời đi.
Đinh Nguyệt Hoa nhếch mày cười, dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở bên môi: "Nói ra sẽ bị Triển Chiêu giết mất!"
"Hả?" Nhất Chi Mai sửng sốt.
"Về phần 'Trong lửa đỏ anh hùng cứu mỹ nhân, da thịt tương thân thành đính ước' gì đó..." Đinh Nguyệt Hoa liếc nhìn Nhất Chi Mai một cái, quay đầu đi, khuôn mặt cười chợt ửng đỏ, dừng một chút, giọng nhỏ dần: "Đó là tên kế sách mà Kim Kiền nghĩ ra, vốn dĩ kế này lập ra là dành cho ta, ta và ngươi..."
"Cái gì?" Nhất Chi Mai lúc này cả kinh không phải nhỏ, tức thì mắt phượng tròn to, mồm miệng há hốc.
Đinh Nguyệt Hoa buông hạ đôi mi dài, má đỏ như son, ngón tay nắm chặt băng vải rủ xuống bên hông, nhỏ giọng nói: "Đại ca với nhị ca cũng thật là, kế sách bậy bạ cái gì chứ? Chỉ giúp góp thêm phiền phức! Còn không bằng, còn không bằng..."
Nói đến đây, Đinh Nguyệt Hoa hít sâu một hơi, như thể vừa quyết định gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú Nhất Chi Mai, gương mặt thanh tú nghiêm trang: "Nhất Chi Mai! Tục ngữ nói, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, thích thì nói thích, không có gì phải ngượng ngùng mở miệng!"
"Hả?" Mắt phượng Nhất Chi Mai đột ngột banh to.
Đinh Nguyệt Hoa khẽ mím môi, hai gò má sung huyết như hai quả đào chín ửng, giọng nói cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trịnh trọng nói: "Đinh Nguyệt Hoa thích Nhất Chi Mai!"
Hô hấp của Nhất Chi Mai tức thì đình trệ, ngây ra như phỗng.
"Nhất Chi Mai, nếu như ngươi nguyện ý lấy ta, trong vòng ba ngày phải cầu hôn, còn nếu như không muốn, trong vòng ba ngày phải rời khỏi Đinh trang, về sau gặp mặt, vẫn là bằng hữu giang hồ!"
Sau khi ném ra một câu phát biểu mang tính tổng kết, Đinh Nguyệt Hoa lại hít sâu một hơi, mang theo cái mặt cười sắp bị nướng chín, cứng rắn xoay người đi, nhảy xuống khỏi nóc nhà, chạy gấp vào hậu viện.
Phía trên nóc nhà, vị giang hồ đệ nhất thần trộm nào đó toàn thân cứng ngắc, ngơ ngác đứng đó ước chừng nửa ly trà nhỏ, thân hình mới hơi hơi dao động, dưới chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi xuống, làm mái ngói dưới thân kêu lên rầm rập.
"Tại hạ, tại hạ vốn định vài ngày nữa sẽ...sẽ..."
Dưới ánh sáng trong suốt chiếu rọi, lọn tóc bạc trên đỉnh đầu Nhất Chi Mai yếu ớt phiêu đãng như tơ, gương mặt lộ ra phía sau lọn tóc, sớm đã đỏ như con cua bị luộc chín, màu sắc mị hoặc.
Trong khi đó ở phòng khách phía tây Đinh trang, huynh đệ Đinh thị lại không chút nào hay biết về việc hôn sự của muội muội nhà mình đã có tính chất nhảy vọt, lúc này đang làm một việc dư thừa là triệu tập "Đại hội khóa hai tác hợp Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai", đáng tiếc khách mời dự thính hình như không được hợp tác cho lắm.
Lúc này Đinh Triệu Huệ đang cố thủ trước cửa phòng khách, kiên trì chống đỡ tên tiểu Bạch Thử nào đó sắp sửa dùng bạo lực xông ra, mở miệng năn nỉ:
"Ngũ đệ, ngươi tâm địa gian xảo từ nhỏ, mau mau nghĩ cho nhị vị ca ca một cách đi!"
"Ngũ gia ta không rảnh!" Bạch Ngọc Đường mặt đen kịt, liên tục giơ chân quát: "Đinh nhị ngươi mau tránh ra, Ngũ gia ta muốn đi xem Tiểu Kim Tử!"
"Tục ngữ nói tác hợp một mối lương duyên còn hơn xây bảy cấp phù đồ, Ngũ đệ ngươi liền chung sức giúp đỡ đi mà!" Đinh Triệu Huệ một phen tóm giữ lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, da mặt nhăn lại thành một đống.
"Đinh nhị ca, Dung Hoa cảm thấy nên đi tìm Tiểu Kim nghĩ ra chủ ý khác thì ổn hơn." Phạm tiểu vương gia cũng đang bị nhốt trong phòng, tiến lên cho ra một câu đề nghị có vẻ thỏa đáng.
"Thôi rồi, coi như hết!" Thiệu Vấn vẻ mặt nhớ lại còn thấy sợ: "Ánh mắt của Triển đại nhân lúc cứu Kim giáo úy ra khỏi tú lâu, chẳng khác nào là muốn giết người, nếu chúng ta lại đi tìm Kim giáo úy nữa, nếu làm không khéo không chừng ngay cả mạng cũng mất luôn, hay là ngẫm lại cách khác đi được không!"
Mạc Ngôn bên cạnh lặng lẽ gật đầu.
Đinh Triệu Lan thở dài một hơi, chuyển hướng sang Tiểu Dật, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Dật huynh đệ, ngươi có ý kiến gì hay không?"
Da mặt Tiểu Dật co rút, hai con ngươi đảo tròn lại tròn, cuối cùng đảo đến trên người lão ca nhà mình: "Ca, ca có cách gì không?"
Nhan Tra Tán ngồi bên bàn chậm rì rì nâng tách trà lên, hớp một ngụm trà, lại chậm rì rì đặt tách trà xuống, nhấc mắt nhìn mọi người một vòng, mới mỉm cười nói: "Nhan mỗ không thiên về mai mối."
Mọi người nhất thời không thốt nổi nên lời.
Đinh Triệu Huệ điên cuồng gãi đầu, lại nhìn về phía Bạch Ngọc Đường vẻ mặt chờ mong: "Ngũ đệ à ----"
"Ta muốn gặp Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường phát điên.
"Ngũ đệ, nếu hôm nay ngươi không nghĩ ra được biện pháp gì, thì đừng hòng bước ra cánh cửa này một bước!" Đinh Triệu Huệ giang hai tay ngăn cản cửa chính, vẻ mặt bất chấp lý lẽ.
"Đinh nhị, ngươi tránh ra cho ta!"
"Ngũ đệ..."
Ông cụ non Tiểu Dật đưa tay nặn nặn lông mày, nhỏ giọng nói thầm với chính mình: "Sư phụ...Đều là do người hết, đừng nói họ Kim kia có biện pháp gì...Chỉ sợ bây giờ...Haizz..."
Mọi người trong phòng đều đang nhốn nháo không thôi, tất nhiên là không ai rảnh để ý đến câu lầm bầm này, chỉ có Nhan Tra Tán bên cạnh Tiểu Dật nhẹ giật giật góc mày, sau đó tiếp tục phẩm trà nhìn mọi người trong phòng đang vò đầu bứt tai, toát ra một ý cười điềm nhiên.
Nghe nói, đêm hôm đó, trong phòng khách Đinh trang đèn đuốc sáng trưng, bóng người chồng chất, la hét ầm ĩ không ngừng, thức trắng đêm không ngủ, đúng là náo nhiệt không thể tả.
Nắng sớm ngày trong, mặt trời chiếu rọi qua khói sương ấm áp.
Kim Kiền khoanh chân khoanh tay ngồi ở trên giường, nhíu chặt mày thô, nét mặt đăm chiêu, trừng mắt nhìn vào hai vật thể lạ ở trên giường.
Bên trái, là một bộ quần áo được xếp ngay ngắn chỉnh tề, bên phải, là một vật có độ dày vừa phải, bên trong có may vài cái túi ngầm ---- chính là tấm vải bó ngực do tự tay mình đặc chế.
"Ta nhớ tối hôm qua lúc ta chờ Tiểu Miêu chờ đến ngủ quên mất, hình như không có hai thứ này mà?"
Kim Kiền vẻ mặt khó hiểu gãi gãi da đầu, lật giở tấm vải bó ngực.
Nhất thời, một mùi hương quái dị truyền ra từ bên trong.
Kim Kiền hít mũi ngửi ngửi, miễn cưỡng nhận ra đúng là ngoài mùi hạt dẻ còn có ---- mùi cỏ xanh thoang thoảng...
Da mặt khẽ rút, Kim Kiền lại quay qua lật lật quần áo bên cạnh -----
Lần này thì chỉ có thể ngửi được mùi cỏ xanh nhàn nhạt ----- giống tới chín phần chín mùi trên người của động vật họ mèo nào đó...
"Á á á!! Cái này hỏi người ta làm sao dám mặc đây hả!" Kim Kiền vò tung đầu mình thành đủ loại kiểu tóc.
Không mặc? Chẳng lẽ là muốn vác theo một thân áo ngủ chạy "bán khỏa thân"?
Còn mặc thì? Cái mùi này cũng quá nồng nặc rồi mà!
Kim Kiền rối rắm vạn phần, vò đầu đắn đo hồi lâu, rốt cuộc cắn răng một cái, giậm chân một phát, gắng gượng mang vải bó ngực quấn lên trên người, thuần thục mặc quần áo vào.
Không mặc còn tốt, đợi đến khi áo trong áo ngoài vừa lên thân đâu vào đó, Kim Kiền lập tức cảm thấy mùi cỏ xanh thơm ngát nhàn nhạt lại giống như vật sống, quấn chặt quanh người mình, quả thực là như bóng với hình, như keo với sơn, làm lông tơ toàn thân đều dựng thẳng.
"Chạy nhanh về phòng tìm đồ thay trước đã -----" Kim Kiền lập tức nhảy xuống giường, vừa mang giày vừa nói.
"Mèo lười kia, đây là giờ nào rồi, sao còn ở trên giường hả?"
Một tiếng "Rầm" cực vang, cánh cửa bị một cước đá văng ra, một bóng trắng kiêu ngạo xuất hiện ở cửa.
Kim Kiền vừa xách giầy lên giữa chừng, chợt trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu Bạch Thử nào đó vừa đá tung cánh cửa mà không hề báo trước.
Cái chân giơ lên bất ngờ cứng ngắc giữa không trung, Bạch Ngọc Đường đeo theo hai vành mắt hoa đào đen kịt, vạn phần kinh ngạc nhìn chằm chằm Kim Kiền đang ngồi xổm bên giường.
Một phòng yên tĩnh.
"Tiểu Kim Tử tại sao ngươi lại ở trong phòng của Tiểu Miêu hả?" Bạch Ngọc Đường vọt tới bên cạnh Kim Kiền như một trận bão, cất giọng quát to.
Chậc chậc, sao nghe ra lại giống lời kịch bắt quả tang lão bà mình hồng hạnh vượt tường quá vậy?
Thái dương Kim Kiền rớm mồ hôi, đứng dậy định giải thích, không ngờ ở cửa lại truyền đến một tiếng còn lớn hơn tiếng quát vừa rồi.
"Bạch Ngọc Đường! Sao ngươi lại ở trong phòng?"
Một bóng lam như điện bắn đến bên cạnh Kim Kiền, đôi mắt lạnh lẽo trừng trừng.
Ê ê, câu này nghe lên sao giống như bắt kẻ thông dâm tại giường vậy hả?
Kim Kiền nâng mí mắt, nhìn sang chuột bạch vẻ mặt lạnh lẽo bên này, lại ngó ngó qua Ngự Miêu mặt đầy hung thần bên kia, rụt lui cổ, mở miệng nói:
"Cái đó, thuộc hạ vừa mới đến đây tìm Triển đại nhân, Bạch Ngũ gia cũng vừa vặn tới đây tìm Triển đại nhân, là tình cờ gặp thôi...Ha ha -----"
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng nhất thời nới lỏng.
"Bạch huynh đến tìm Triển mỗ sớm như vậy, không biết là có chuyện gì quan trọng?" Triển Chiêu mở miệng hỏi, giọng điệu vẫn không tốt.
"Ngũ gia ta thích!" Bạch Ngọc Đường nhếch mày đáp.
Triển Chiêu cau mày, quyết định xem nhẹ tên Bạch Thử không có việc gì cũng đến kiếm chuyện này, nâng tay đưa cho Kim Kiền một gói giấy, nói: "Ăn đi cho nóng."
Kim Kiền ngốc ngốc nhận lấy gói giấy, chỉ cảm thấy một đợt hơi ấm cùng mùi thơm thoát ra từ bên trong gói giấy, mở ra nhìn vào, chính là bốn cái bánh bao nhỏ nóng hôi hổi.
"Đa, đa tạ Triển đại nhân..." Kim Kiền thụ sủng nhược kinh (), nhìn Triển Chiêu lắp bắp nói.
() Được ưu ái mà lo sợ.
Triển Chiêu nhìn đáp lại, gật đầu mỉm cười -----
Ánh nắng sớm mai chiếu xuyên qua khung cửa sổ rơi hạ lên bóng tố lam thanh sạch, vầng sáng màu cam ấm áp vẽ tạc lên khuôn mặt tuấn tú, thật sự là: mi dài cười nhạt, nước trong gột tâm, sắc thu Giang Nam không bì kịp, thu lại cả khói sóng Tây Hồ, xao động cả núi non e thẹn.
Kim Kiền chợt thấy trước mắt ngẩn ngơ một trận, mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt vời quanh thân đột nhiên nồng hơn làm người ta không thở nổi, tim thốt nhiên xoắn lại không lý do.
"Khụ." Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên vội ho một tiếng, mắt hoa đào lắc lư bay bay về phía bánh bao trong tay Kim Kiền, giọng điệu có điểm chua: "Không phải chỉ là đưa mấy cái bánh bao thôi sao, Thối Miêu ngươi cười phong tao như vậy làm cái gì..." Đột nhiên, vươn ra một cái vuốt chuột nắm lên một chiếc bánh bao: "Vừa hay Ngũ gia ta bị Đinh đại với Đinh nhị làm hại cả đêm không được ngủ, đang đói lắm đây, liền không khách khí." Hung hăng cắn xuống một cái, vừa ăn vừa tấm tắc trong miệng: "Ừm ừm, bánh bao nóng ủ móng vuốt mèo này, hương vị quả nhiên không giống với bình thường."
Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống: "Bạch Ngọc Đường!"
"Sao hả, ăn có mấy cái bánh bao mà cũng không được à? Thối Miêu ngươi cũng quá mức keo kiệt rồi mà!" Bạch Ngọc Đường nuốt xuống một miếng cuối cùng, liếm liếm đôi môi cánh hoa hồng nhuận ra vẻ như còn chưa toại nguyện, cảnh này phải nói một câu là câu hồn đoạt phách, phong tình vô hạn.
"Ực." Kim Kiền không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, âm thanh trong căn phòng yên tĩnh thật là vang dội.
Một miêu một thử đồng thời nhìn về phía Kim Kiền, chỉ thấy hai mắt Kim Kiền tỏa ra tia sáng xanh, trong miệng còn nuốt nước miếng không ngừng.
Ặc, hôm nay miêu thử lại kết hợp tiết ra nội tiết tố, mà hình như nồng độ còn hơi bị cao!
Đáng tiếc, một mèo con đứng đắn và một con chuột trắng cũng tạm tính là đứng đắn lại không thể hiểu được tâm tư thầm kín của Kim Kiền lúc này.
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, mặt mang theo trách cứ.
Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi: "Tiểu Kim Tử ngươi cũng đừng có tham ăn như vậy chứ.....Ờ thì, Ngũ gia không giành bánh bao của ngươi nữa là được chứ gì."
"Hả? A!!" Kim Kiền gật gật đầu theo phản xạ, ngốc ngốc nhìn hai người, mặt mày ngẩn ngơ thò tay vào trong gói giấy, cầm lên một cái bánh bao cắn một miếng, canh nước nóng hổi tức thì tan ra trong miệng, hương thơm phảng phất đọng lại bên môi.
Cơn thèm ăn lập tức trỗi dậy chiến thắng sự mê hoặc của sắc đẹp, mắt nhỏ Kim Kiền sáng ngời, khẩu vị đại khai, nhanh chóng xơi sạch sẽ cả ba chiếc bánh bao còn lại, còn như thể chưa đã thèm, vô thức liếm qua khóe miệng trơn bóng còn đọng lại canh nước.
Hô hấp trong phòng nhất thời đông cứng lại theo chiều hướng quái dị.
Triển Chiêu nín thở, Bạch Ngọc Đường ngưng khí, cùng lúc xoay đầu né đi, một người ngắm nóc nhà, một kẻ nhìn cửa lớn.
Hở? Hôm nay một mèo một chuột này bị làm sao thế nhỉ? Còn phản ứng quái gở như vậy?
Kim Kiền lầm bầm khó hiểu.
Đột nhiên, bóng người cao to của Nhan Tra Tán xuất hiện ở cửa, kêu vọng vào ba người trong phòng.
Ba người xoay đầu, đều có chút nghi hoặc.
"Sớm như vậy mà đã có chuyện rồi sao?" Kim Kiền hỏi.
Nhan Tra Tán cười vui sướng đáp lời: "Là Nhất Chi Mai cầu hôn Đinh tiểu thư."
"Cái gì?" Ba người đồng thanh kinh ngạc.