Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lục Hoành Lãng đến thư phòng, Lục Tranh và Khải Triết vẫn không có hành động gì lạ làm hại hai con vẹt xanh nhìn biểu hiện của hai người rồi trông chờ đến mức tròng mắt muốn lòi ra.
Khải Triết lên mạng xem tin tức, Lục Tranh đã ra ngoài nhận cuộc hội thoại đến từ người Lục gia.
Khoảng thời gian năm ngày ngày, mỗi ngày đều có người nhà Lục gia gọi đến cho cậu nhưng lần nào tiếp cuộc gọi cũng là hai con vẹt xanh nói cậu đang hôn mê, để trấn an người nhà Lục gia, hai con vẹt còn nói có thể sau khi tỉnh lại thì cậu sẽ nhớ lại được mọi chuyện, bảo họ không cần lo lắng. Còn lý do tại sao tiếp cuộc gọi là hai con vẹt xanh thì căn bản lúc đó Lục Hoành Lãng đang bận đọc ký ức của Lục Tranh, đồng thời tạo quang ảnh cho Khải Triết bên cạnh cũng có thể biết được.
Lục Tranh nói chuyện với người nhà khá lâu, chủ yếu họ hỏi và chuyện trước đây, cậu đều kiên nhẫn đáp hết. Duy nhất có một chuyện lúc nhỏ cậu từng xịt nước khiến Khải Triết rơi xuống hồ thì không. Thêm vài câu thì cuộc hội thoại kết thúc.
Lục Tranh không phải là không muốn trả lời chuyện này nhưng có vẻ ký ức của cậu trở về tương đối vẹn toàn, chỉ là tương đối, không phải tuyệt đối. Sau khi cậu tỏ ý không nhắc lại chuyện lần đầu gặp mặt Khải Triết, người nhà không hề hỏi đến các chuyện khác nữa. Nhất thời Lục Tranh không biết mình chỉ mất đoạn ký ức lúc đó hay nhiều hơn.
Khi vào phòng, Lục Tranh đem chuyện này nói cho Khải Triết, đổi lại hắn không có biểu hiện gì cả.
Ngoài dự kiến của Lục Tranh, Khải Triết hỏi lại câu hỏi lúc trước khi ăn trưa:
- Sắp tới chúng ta kết hôn đi.
Khải Triết không phải người lãng mạn, thay vì nói ra những lời hứa hẹn, hắn càng muốn dùng hành động của mình để chứng minh hơn. Thêm nữa Lục Tranh cũng không phải kiểu người thích sự lãng mạn sến sẩm, anh vợ còn nói rằng nếu làm ra mấy hành động lãng mạn thì cậu cũng không hiểu được, hiệu quả mang lại còn không bằng trực tiếp nói thẳng.
Lục Tranh nhanh chóng nghĩ một chút, tuy cậu chưa muốn kết hôn lắm vì cảm thấy vẫn đang còn sớm nhưng tránh đêm dài lắm mộng, cậu vẫn đồng ý.
Khải Triết vui đến mức kϊƈɦ động mà nhào qua ôm cậu, sau đó như có như không nhìn cánh cửa:
- Chúng ta nói chuyện như vậy, bên ngoài có nghe được không. Từ lúc ăn trưa đến giờ, anh luôn thấy hai con vẹt xanh cứ một con nhìn anh, một con nhìn em, nhìn chằm chằm như hận không thể dán luôn mắt vào người chúng ta mà theo dõi từng giây.
- Yên tâm, sẽ không.
Lục Tranh đi đến cánh cửa, khóa trái lại, sau đó mở ra một màn hình giả lập nơi cánh cửa chọn cách âm. Ngay sau đó trong phòng lập tức cô lập với bên ngoài, bên ngoài có âm thanh gì cũng không nghe thấy, đồng dạng âm thanh trong phòng cũng không bị lọt ra. Cánh cửa này còn có phần thiết lập màng chắn năng lượng cỡ nhỏ, khởi động nó lên thì không phải ai cũng có thể tông cửa vào được.
Lục Tranh vừa thiết lập xong, cách căn phòng với bên ngoài xong thì cảm thấy tình hình hơi sai sai. Cậu và Khải Triết chỉ nói chuyện và đi đến quyết định kết hôn thôi chứ có làm chuyện gì sai trái không thể để người khác biết đâu mà phải sợ nghe lén rồi đặt thiết lập ngăn cách.
Sau đó Lục Tranh liền biết lý do.
Lục Tranh vừa quay người lại, Khải Triết đã dùng cái tốc độ cực nhanh di chuyển đến chỗ cậu. Tốc độ này khiến Lục Tranh ngơ ngác một chút, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy để cái tốc độ này, hoàn toàn không phải là tốc độ của người sở hữu thể chất cấp S cho lắm. Tốc độ của Khải Triết nhanh, cộng thêm khoảng cách cần di chuyển không hề lớn, chớp mắt đã tới gần Lục Tranh. Khi cậu chưa thoát khỏi suy đoán của mình thì đã được Khải Triết ôm lấy, sau đó nụ hôn của hắn đặt ngay trêи môi cậu.
Bởi vì không có hai con vẹt xanh tông cửa sát phong cảnh, hai người thuận lợi ôm hôn đến nóng người, quần áo hai người cũng bị hai người làm cho xộc xệch. Di chuyển đến giường thì cả hai đã chẳng còn vướng bận gì trêи người.
Nhưng rắc rối lại phát sinh từ giây phút ấy, bởi vì cả hai đều là Alpha nên ai cũng muốn ở trêи. Sau đó hai người quyết định dùng sức mạnh để phân rõ trong ngoài bởi vì nếu xét dị năng thì chắc chắn phần thắng thuộc về Lục Tranh, như thế sẽ không công bằng. Còn thể chất thì khác, Lục Tranh cảm thấy hai người đều cấp S nên rất ổn.
Nhưng sau đó Lục Tranh liền cảm thấy đó là quyết định sai lầm nhất của mình, trong lúc phân trong ngoài, cậu đã vô tình quên đi việc cảm thấy tốc độ di chuyển của Khải Triết không giống như thể chất cấp S. Sau đó, Lục Tranh thua, bị Khải Triết đè trêи giường, hai tay cậu bị hắn dùng một tay giữ lấy mà không thoát ra được. Thể chất Khải Triết đã đạt S từ khi dị năng đạt đỉnh cấp sơ kỳ và Lục Tranh không biết điều này cho đến giờ phút đó. Mệt cho cậu còn cho rằng dùng cách này là công bằng. Dù sao người đề nghị là cậu, có thua có chịu, nằm dưới thì nằm dưới, ở mặt ngoài thì ở ngoài.
Tiếp theo cái tủ đầu giường được Khải Triết nhớ đến. Bình thường chỉ sử dụng ngăn kéo trêи cùng, hắn không thấy có gì lạ, nên hắn kéo ngăn kéo thứ hai ra, quả nhiên bên trong xếp dày đặc những lọ bôi trơn.
Lục Tranh nhìn thấy Khải Triết kéo ra một ngăn kéo toàn chất bôi trơn, lập tức sợ ngây người. Cậu tiến tới mép giường, kéo ra hai cái ngăn kéo còn lại, quả nhiên cũng là tình trạng xếp chi chít những lọ bôi trơn.
Ngược lại với khuôn mặt muốn nẻ ra của Lục Tranh, Khải Triết cười đến vô sỉ, trong lòng thầm phát thẻ người tốt cho anh vợ.
Khải Triết lấy ra một lọ trong số đó, đẩy ngăn tủ lại. Lục Tranh trần như nhộng nằm trêи giường, hai chân mở ra, một chân đặt lên hông Khải Triết, một chân đặt lên vai hắn để hắn giúp cậu làm tốt bước dạo đầu, theo động tác của hắn, thỉnh thoảng cổ họng cậu lại phát ra mấy âm thanh hừ hừ như thể một con mèo đang biểu thị thoải mái.
Bên này Lục Tranh đang thư giãn cả người. Chỉ khổ cho Khải Triết bị bộ dáng lẫn giọng nói của cậu làm cho máu cả người sôi sục, nhất là nơi kia đã đứng thẳng đến không thể thẳng hơn. Nhưng trước khi làm xong dạo đầu thì vẫn cứ phải nhẫn. Rõ ràng thời gian khuếch trương không tính là dài nhưng Khải Triết cảm giác như đang bị tra tấn đến miệng khô lưỡi khô.
Chờ được đến khi tiến vào, Khải Triết liền vồ đến cậu như sói như hổ bị bỏ đói lâu ngày, ăn sạch sẽ Lục Tranh từ trong ra ngoài, không chừa một chút gì.
Tuy thể chất của Lục Tranh không bằng Khải Triết nhưng bù lại cậu có dị năng mộc hệ, bất cứ khi nào mệt mỏi đều điều động nó đến đẩy sự mệt mỏi, làm cho cơ thể trở nên khỏe mạnh lại. Cho nên mới có chuyện sau một hồi lăn giường lăn đến không biết đã làm bao nhiêu lần, Khải Triết đã hơi thấm mệt mà Lục Tranh thì không có dấu hiệu gì gọi là mệt mỏi, thậm chí còn bảo Khải Triết cùng làm thêm lần nữa.
Mỡ dâng miệng mèo, lý nào Khải Triết lại từ chối, nhào qua ôm hôn cậu làm thêm một vài lần nữa.
Đây là lý do hôm nay mình đăng trễ:
Hai tiếng cố gắng thì được nhiêu đây
Thêm giờ rưỡi sau thì trở thành thế này:
Lâu ngày không đụng đến khung thêu, cũng không được ưng cho lắm.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!