CHƯƠNG : DẤU HIỆU
Tuần trước trôi qua với hai vụ án lớn, làm kinh sợ nhân dân cả tỉnh. Thử hỏi, còn có ai dám trợn mắt, ở một mình vào ban đêm nữa? An ninh tăng cường cảnh giác. Liệu có gì xảy ra trong tuần này?
Mọi thứ đều ổn. Thế nhưng, sự yên ổn này có duy trì được lâu? Hay đây chỉ là bước đệm cho một điều khủng khiếp sắp xảy ra?
Điều này có đáng mừng? Cũng có thể, mừng đối với người dân, với cục cảnh sát bởi họ không phải lo lắng nữa.
Với Cao Minh và Mục Nhất Dương, chỉ vỏn vẹn hai con số: và , họ hoàn toàn lạc vào ngõ cụt, rơi vào bế tắc, đây hoàn toàn là điềm xấu.
Buổi sáng Cao Minh đi làm ở công ty, buổi chiều tới đồn cảnh sát, buổi tối còn phải nghe tên họ Mục nào đó cằn nhằn, nhưng không vì thế mà mất phong độ. Chả bù cho Mục Nhất Dương, cả ngày chỉ ăn với ngủ, đi ra ngoài chơi, vậy mà suốt ngày than vãn. Vấn đề là cậu than vãn chuyện gì mới được chứ? – Toàn những chuyện trên trời dưới biển nào đó, nghe mà đau cả đầu.
"Cậu lải nhải suốt ngày như vậy không thấy chán à?"Cao Minh tức giận nói, từ ngày Mục Nhất Dương ở đây, căn nhà tràn ngập tiếng than vãn,...
"Tôi cứ thích thế đấy, tôi đã không có người thân ở đây, anh lại đi suốt ngày, tôi cả ngày buồn chán, không kêu ca thì biết làm sao?"Mục Nhất Dương cãi lại.
"Cậu kêu ca nhiều thế, có ngày biến thành đàn bà...".Cao Minh nói với giọng điệu coi thường.
"Hứ, anh tưởng tôi với ai cũng thế à, dù sao thì từ nhỏ tới giờ cũng có ai cho tôi cằn nhằn đâu"
"...."
Một câu nói này, đơn giản, nhưng đâm sâu vào tâm trí Cao Minh. Từ nhỏ, anh cũng không có ai để nhõng nhẽo, mẹ anh thì quá khó chịu, bố tuy dịu dàng nhưng không tận tâm với anh...
Thấy Cao Minh không nói gì, Mục Nhất Dương được đà lấn tới: "Hay ngày mai anh dẫn tôi đi chơi đi!"
Cũng lâu rồi, Cao Minh chưa đi các tỉnh trong nước, ngẫm nghỉ một hồi thì anh đồng ý:"Được". Sau đó anh xin phép nghỉ vài ngày, chuẩn bị một ít đồ dùng cần thiết cho chuyến đi ngày mai.
Mục Nhất Dương hào hứng, mài mài chít chít đến hơn nửa đêm mới sắp xếp xong mọi thứ. Thế nhưng, điều quan trọng nhất còn chưa bàn tới, Mục Nhất Dương lại tự nhiên nghĩ ra:
"Này, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?".
Cao Minh đang ngủ thì bị đánh thức, liền trả lời qua loa cho có lệ: "Tùy cậu"
Mục Nhất Dương không cần suy nghĩ, lập tức nói ra tên một ngọn núi: "Vậy, tôi muốn tới núi Kiện Nam"
Trong đầu Cao Minh đã dự sẵn một vài địa điểm khá thú vị. Nghe Mục Nhất Dương nói vậy, Cao Minh bỗng dưng cảm thấy tò mò: "Núi Kiện Nam? Chỗ đó là nơi du lịch sao?"
Mục Nhất Dương thành thành thật thật trả lời: "Không phải đâu. Tôi chỉ là muốn tìm đồ mấy món đồ cổ thôi!"
"......"
.....................
Bị Mục Nhất Dương đánh thức, Cao Minh bỗng chốc trở nên tỉnh táo. Nhìn sang bên cạnh, Mục Nhất Dương đã ngáy rất to, chẳng ai có thể đánh thức cậu ta dậy lúc này.
Cao Minh đưa tay lên trên cổ, nắm lấy viên đá màu trắng, trên mặt đá khắc chữ ĐEN. Để mọi thứ được thuận tiện, anh đã ghép nó cùng với một sợi dây, tạo thành một chiếc vòng, giữ nó trên người.
Tại sao viên đá này lại tồn tại? Nó có ý nghĩa gì?
Hơn nữa, cô gái ấy là ai? Vì sao lại bảo vệ mình?
Hàng loạt các câu hỏi được đặt ra, mà không có một manh mối nào để tìm được câu trả lời.
............................................
Đêm, Cao Minh tựa hồ cảm thấy có một vật rất nặng đang áp đảo cơ thể mình, tứ chi bất động, ngay cả một cử động nhỏ cũng bị kiềm hãm. Cảm giác này cũng giống như đêm hôm trước, Cao Minh khá tức giận, anh thốt lên tiếng chửi thề. "Lại bị bóng đè, mẹ kiếp!"
Anh thấy mình vẫn ở không gian lần trước, vẫn là nơi không có điểm tận cùng đó, nơi có không khí ôn hòa, nơi có một ngôi mộ đơn độc...Anh đang nằm trên bãi cỏ xanh mướt...cô gái ấy đang đứng trước mặt anh.
Lần này Cao Minh không bất ngờ, anh lên tiếng hỏi cô gái kia: "Cô là ai?"
"Điều này quan trọng lắm sao?" Thấy anh cất lời, cô gái thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, giọng nói mềm mại nhưng có phần lạnh lẽo phát ra.
"Tại sao cô lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi?" Cao Minh nghi hoặc nhìn cô, người này có rất nhiều bí ẩn.
Cô gái bình tĩnh trả lời: "Cái này...tôi không thể nói cho anh được. Tôi muốn báo cho anh một tin xấu, anh sắp gặp nguy hiểm, hãy...."
Bị bóng đè, ở trong một không gian khác, đối mặt với một người trong tưởng tượng – điều này đã quá đủ với Cao Minh. Nay, người kia lại muốn thong qua giấc mơ báo điềm xấu cho anh, thật không thể tin được. Không để cho cô gái nói hết, Cao Minh phản bác: "Dựa vào cái gì để tôi tin cô?"
Cô gái ngay lập tức đáp trả anh: "Dựa vào cái gì sao? Anh thấy những vụ án đó, tại sao không ai có thể biết được hung thủ?"
"Ý cô là (...)
Sau khi nói một số chuyện cho Cao Minh, cô gái mới nói: "Tôi chỉ có thể đưa anh đi tới bước này, còn thành công hay không, phải nhờ vào hai người rồi..."
"Hai người, ý cô là ...(...)
............
Sau khi đã nói hết cho Cao Minh những điều mình biết, cô gái một lần nữa trở nên buồn bã. "Tôi sẽ không nói tên người đó ra ở đây, nếu làm thế, cô ấy sẽ buồn..."
Cao Minh càng khó hiểu, lời nói của cô gái kia xoay quanh rất nhiều chủ đề khiến anh khong theo kịp:" Cô ấy?"
Cô gái lặng lẽ nhìn ra ngôi mộ đơn độc kia, trả lời "Đúng vậy! Cô ấy cũng giống anh mà!"
Và không đợi Cao Minh phản ứng, cô ấy lại nói thêm một điều nữa."Anh phải luôn nhớ kĩ đến mật mã của thế giới chúng tôi: " Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục""
.........................................
Sáng hôm sau, Cao Minh đợi Mục Nhất Dương dậy, hai người đi tới núi Kiện Nam. Từ trung tâm thành phố đến ngoại ô, khoảng hơn km. Bọn họ dự định ở lại đó ba ngày.
Trên đường đi, Mục Nhất Dương mua rất nhiều thứ. Còn lằng nhằng hỏi Cao Minh: "Tôi tiêu tiền của anh như thế này, sau này lấy cái gì trả?
Mục Nhất Dương vốn tưởng Cao Minh sẽ khách khí mà phất tay một cái, ai ngờ anh lại nói:
"Cậu...làm giúp việc cho tôi...trả nợ"
"....."
Đến chân núi Kiện Nam, họ quyết định dừng lại, dựng lều để ở lại ban đêm. Hai người cùng nằm trong một cái lều. Thấy không khí ngột ngạt, Cao Minh hỏi: "Tại sao cậu có thể từ các vụ án mà suy ra con số?"
Mục Nhất Dương nói thật: "Tôi cũng không biết, trước đây sư phụ tôi có nói rằng tôi lên mười đã bị mất trí, sau này lớn lên thì tôi thấy khá hứng thú với chúng, nhất là các con số từ thời Trung cổ, từ các kí hiệu tượng hình mà nghĩ ra..."
Cao Minh thiên về lí luận logic khoa học, nên những liên tưởng tượng hình đối với anh là vô nghĩa. Có nên hỏi Mục Nhất Dương về câu nói của cô gái kia không, anh nghĩ vậy. Thôi kệ, cứ tham khảo xem: "Vậy, nếu có ai đó nói "Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục", cậu có nghĩ ra cái gì không?"
Mục Nhất Dương thoáng bất ngờ. Câu nói này không phải là (...) sao? Nhưng tại sao anh ta lại biết điều này? Ngẫm nghĩ một hồi, Mục Nhất Dương nói: "Cái này, tôi không thể liên tưởng tới con số cụ thể, mà chỉ đoán được một điều."
"Nói"
"Các con số bị đổi chỗ cho nhau, hay là bị ngược nhau"
"Ngược?"
"Đúng vậy, đen biến thành trắng, trắng cũng có thể đổi thành đen, thiên thần và ác quỷ đổi chỗ cho nhau. Hơn nữa, ý nghĩa mấy câu này thật tiêu cực.
"Ngược, khoan đã (....) "
Vậy là Cao Minh đã hiểu, điều mà cô gái ấy nói đến là gì...