CHƯƠNG : GẶP NẠN
Đêm nay, Cao Minh lại ngủ không được, anh nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm qua.
"Tôi thật lòng cảnh báo cho anh, anh sắp gặp nguy hiểm, hãy cẩn thận!"
Không để cho cô gái nói hết, Cao Minh phản bác: "Dựa vào cái gì để tôi tin cô?"
"Dựa vào cái gì sao? Anh thấy những vụ án đó, tại sao không ai có thể biết được hung thủ?"
Dường như đã đoán được điều gì đó, Cao Minh lại hỏi: "Ý cô là, hắn ta không tồn tại như một thể vật chất?"
"Chính xác"
"Làm thế nào để tìm thấy hắn?
"Tôi khuyên anh, nếu muốn truy tìm hắn, phải chuẩn bị kĩ càng. Hắn thật sự rất khó đối phó, nếu muốn an toàn, phải luôn mang viên đá theo mình."
Có nên tin vào những điều cô ấy nói không? Cao Minh dường như vẫn mơ hồ trước mọi việc đang diễn ra trước mắt: "Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra"
Lần này, cô gái không giấu giếm nữa. "Anh đang bị chi phối bởi một cuộc chiến, cũng có sự hận thù trong đó."
"Tại sao? Cuộc chiến đó thì có liên quan gì đến tôi?". Cao Minh càng cảm thấy khó hiểu, anh chưa từng phạm tội, cũng chẳng hề gây chiến với ai.
"Bởi vì, anh được sinh ra...là để thực hiện điều này."
Cao Minh khó hiểu đến tột cùng. "Tại sao lại là tôi?"
"Xin lỗi, nhưng tổ tiên chúng tôi, hàng ngàn năm nay là gia nô. Mọi bí mật của chủ nhân đều không thể nói ra. Chỉ khi nào anh biết được mấu chốt, tôi mới có thể nói chi tiết. Còn bây giờ, xin lỗi tôi không thể, vì đó đã là luật..."
Chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp rồi, anh cảm thấy mình đã trở về quá khứ, sống một cuộc sống của hang trăm năm trước. "Gia nô?"
"Đúng thế, gia tộc của tôi phục vụ cho dòng họ của chủ nhân từ rất lâu. Tôi lúc mới sinh ra đã phải đến đây - trông coi hầm mộ này...(hướng về phía ngôi mộ) nói: "Cô ấy là chủ nhân tiền nhiệm của tôi. Và bây giờ, người đó là anh!"
"Vậy tại sao cô lại biết về cuộc báo thù này?" Cao Minh bán tín bán nghi, làm gì có chuyện hoang đường như thế được.
"Trước khi chết, cô ấy đã dự đoán được, sẽ có điều gì đó kinh khủng xảy ra trong tương lai. Cô ấy đưa viên ngọc cho tôi, nói rằng tôi phải bảo vệ người được chọn - và tất nhiên, đó là anh... Anh phải tự bảo vệ mình, vì tôi không thể xuất hiện ở thế giới này quá mười lăm phút"
"Làm sao có thể, khi mà tôi còn không biết kẻ muốn hại tôi là ai!" Cao Minh buồn bực nói, dù muốn tin lắm nhưng anh không thể.
"Tôi đã nói rồi, tôi không thể vi phạm giao ước, tôi giúp anh chỉ vì nguyện vọng cuối cùng của chủ nhân. Cậu hãy dựa vào các vụ án để suy xét. ...(ngập ngừng)...Và còn một điều cấm kị, nhưng nếu tôi không nói ra, anh sẽ không thể giải được mật mã."
Cao Minh buồn chán với giấc mộng của chính mình, anh cứ nghĩ rằng cô gái này chỉ xuất hiện trong ảo giác. "Nói cho tôi nghe!"
"Phe đối địch với gia tộc chủ nhân chúng tôi - bọn họ có sở thích dùng những con số thay cho các chữ cái trong cả kí hiệu và phân mức đẳng cấp. Hãy đánh số vào bảng chữ cái, và anh sẽ giải ra được"
Sau khi nói một số chuyện cho Cao Minh, cô gái nói: "Tôi chỉ có thể đưa anh đi tới bước này, còn thành công hay không, phải nhờ vào hai người rồi..."
"Hai người, ý cô là..."
"Đúng vậy, còn một người nữa cũng tham gia vào cuộc trả thù này. Chỉ có điều, hắn ta che giấu hành tung quá kĩ, tôi không cách nào tìm ra được, cũng không biết hắn là ai..."
"Vậy cô có thể nói cho tôi tên của kẻ chủ mưu không?". Chỉ cần biết được danh tính kẻ chủ mưu, những vụ án kia sẽ kết thúc, đây là điều Cao Minh mong muốn.
"Tôi không thể tiết lộ chuyện trong quá khứ, anh biết mà. Hơn nữa, nếu nói ra...cô ấy sẽ buồn...."
Cao Minh càng khó hiểu: "Cô ấy?"
Cô gái lặng lẽ nhìn ra ngôi mộ đơn độc kia, trả lời "Đúng vậy"
Đôi mắt cô đượm buồn, đôi môi nhẹ nhàng nói với anh: "Anh phải luôn nhớ kĩ đến mật mã của thế giới chúng tôi:
" Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục""
...........................................
Cao Minh lập tức tỉnh dậy, vội vã lấy giấy bút ra, ghi lại những điều kia...
"Mật mã"
"Cô ấy đã bảo...nếu như bọn họ dùng thứ tự các con số để thay thế các chữ, vậy thì, nếu con số đầu tiên là "a"....... số thứ / tương ứng với các chữ "y" và "ô".
"Vô nghĩa"
"Nếu viết "ngược lại" theo quy luật đó, thì / là "ô" và "y" "
"Cái này...càng tối nghĩa"
"Đảo lộn chiều các con số, xoay mọi hướng...cũng không ra."
"Khoan đã..."
"Nếu như đảo lộn bảng chữ kia ra, chữ bắt đầu là y, vậy thì...."
"Ra rồi..."
"ai"
"......."
???????????????
"Không có dấu, nó có ý nghĩa gì đây?"
"Từ này quá mơ hồ. "
Đó có thể là một từ đồng âm không nhỉ?
Trong khi Cao Minh đang bật đèn suy nghĩ, Mục Nhất Dương dĩ nhiên cảm thấy chói mắt. Cậu xoay người lung tung, ghé đầu vào chăn đề chạy trốn ánh sáng, chân tay múa máy loạn xạ.
"Bịch"....
Cao Minh đang tập trung thì chân Mục Nhất Dương chạy tới, đạp một cước vào đùi anh. Cao Minh theo bản năng xoay phắt người lại, đề phòng hỏi. "Ai đó?"
Thấy cái chân trắng nõn của Mục Nhất Dương, Cao Minh yên tâm hơn phần nào. Anh lại nhìn cậu rồi kéo chăn lên, đắp kín người cậu. Mục Nhất Dương ngủ ngon lành, không biết có người đang nghiến răng nhìn mình: "Ngủ say, chân còn đạp lung tung!"
Suýt nữa thì Cao Minh đã kéo Mục Nhất Dương dậy, đấm cho cậu mấy cái. Thế nhưng, tên tiểu tử đó ngủ ngon như vậy, anh có thể xuống tay sao?
Nhìn kĩ...khuôn mặt góc cạnh ấy, khuôn mặt càng nhìn càng thấy thích. Còn nữa, đôi mắt bọng nước to tròn kia, lúc nào vui vẻ thì sáng lên, ấm áp, lúc nhõng nhẽo thì cụp xuống, lúc tức giận thì nheo lại... Còn cả, thân thể mềm mại nữa.
"Ực, mình bị điên à? Sao tự dưng lại dò xét hắn làm gì?". Cao Minh nuốt nước bọt rồi tự vấn, đúng là không nên để tâm đến cậu ta. "Việc cần làm bây giờ là tìm câu trả lời."
Phải làm thế nào đây? Có nên tìm cô ấy hỏi cho rõ? Nghĩ nào làm vậy, Cao Minh nắm chặt viên đá trong tay, từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Cậu đã biết cách để đến đây ư?"
Cao Minh không trả lời, trực tiếp vào vấn đề: "ai"
Cô gái không tỏ vẻ kinh ngạc: "Tôi cũng biết. Anh có hiểu không?"
Cao Minh trả lời: "Tôi không chắc lắm"
Cô gái tiếp tục nói: "Chính là chữ "ái", đồng âm với chữ "ai" trong tiếng Nhật, cô ấy chết vì điều đó."
Đúng rồi, đây cũng chính là suy nghĩ của anh. Còn một điều nữa..."Vậy bây giờ, tôi đã biết rồi, cô có thể nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra không"
"Được thôi, theo luật,..."
Chợt nghĩ ra một điều gì đó, cô đổ mồ hôi lạnh rồi hoảng hốt hét lên :"Chết rồi, mắc mưu rồi"
Cao Minh bị tiếng hét thất thanh làm cho kinh ngạc, chính anh còn chưa biết thêm được thong tin gì. "Lại có chuyện gì nữa sao?"
Lần này, cô gái thực sự hốt hoảng: "Anh không cảm thấy có điều gì đó lạ sao? Không phải mật mã quá dễ sao? Chúng là phe đối địch chúng ta, làm sao lại dễ như vậy được?"
Điều này thì anh cũng không rõ lắm. "Chẳng lẽ chúng có kế hoạch khác?"
Cô gái gia nô gật đầu, trên khuôn mặt vẫn hiện lên sự vội vã: "Đúng vậy, tôi chợt nhớ ra, chủ nhân đã nói, nếu anh bắt đầu một điều gì đó, chúng sẽ bắt đầu truy sát anh. Anh là người cuối cùng còn sót lại, phải làm sao đây?"
Nói xong, cô thúc giục Cao Minh: "Nhanh, mau trở về đi. Kẻo không kịp nữa rồi!"
.....................................
Cao Minh sau khi tỉnh lại, anh bật dậy tức thì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và gọi Mục Nhất Dương dậy: "Ngủ đủ rồi, dậy mau, chúng ta đang gặp nguy hiểm."
Mục Nhất Dương chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu dịu mắt xoa đầu, ngơ ngác hỏi: " Hơ...hơ....cái gì thế?"
Cao Minh không nói thêm, trực tiếp vác Mục Nhất Dương lên vai, nhét cậu vào xe. Anh lao xe đi vun vút mặc dù trời vừa mới sáng. Mục Nhất Dương bên cạnh la hét không ngừng:
"Anh chạy loạn hả?"
"Anh bị điên à? Ôi, núi Kiện Nam của tôi, tôi còn chưa lên đến sườn núi, mà anh đã bắt tôi về rồi..."
"Đồ vô nhân tính, anh đi nhanh thế, không sợ chết hả?"
"Muốn chết thì cứ chết một mình đi, tôi còn trẻ lắm, còn muốn sống nha!"
"...."
Cao Minh nãy giờ nghe tên họ Mục hò hét, điều này làm anh không thể tập trung được: "Cậu còn nói một câu nữa, tôi lập tức thao cậu"
"....."
Trong xe im bặt.
"Ặc, anh ta là loại người gì vậy?". Mục Nhất Dương đang thể hiện thái độ "bằng mặt không bằng lòng".
.................................
Con người có thể thoát khỏi tay ác quỷ?
"Con đường này lúc đi là đường thẳng, vậy sao bây giờ lại là ngã tư? " Cao Minh thắc mắc, anh đang cố gắng hết sức để giữ an toàn cho mình và người bên cạnh.
"Kia rồi, kia là đường rộng..." Cao Minh tăng tốc độ, lao vun vút trên con đường đó.
Thế nhưng...
Cây cầu mà anh nhìn thấy đột nhiên biến mất khi chiếc xe cách đó ba mét, do đi quá nhanh, Cao Minh phanh xe không kịp, cả chiếc xe rơi xuống vực sâu.
"A.........a....." Mục Nhất Dương sợ hãi kêu lên. "Không phải chứ, mình sẽ chết ở đây sao?"
"Chết tiệt".
Không muốn làm liên lụy tới người ngoài cuộc, Cao Minh nhanh chóng ôm trọn thân hình của Mục Nhất Dương, tránh va đập cho cậu, hai cơ thể dính sát nhau, cùng rơi xuống đáy vực.
Bùng....chiếc xe rơi xuống, đập vào mỏm đá và cháy rụi........
Liệu họ có còn trở về được hay không?