Edit: Ốc sên lười biếng
- -----------------------------------------------------------
Trương Vệ Quốc nhìn Mai Như Ngọc đang nở nụ cười giống đang nhìn một con quái vật.
Rõ ràng vừa mới nãy còn vẻ mặt ôn hòa trả nợ giúp gã, nhanh như vậy đã lật mặt vậy chứ?
Người này lật mặt cũng nhanh quá vậy? Làm ông chủ đều là dạng này hay gì?
Trương Vệ Quốc nhìn ngón trỏ của mình đỏ tươi mực điểm chỉ, cảm thấy mình bị lừa gạt vô cùng phẫn nộ, hắn bắt đầu giãy giụa, gào lên: "Mày cố tình lừa tao! Rõ ràng vừa nãy mày nói giúp tao trả nợ, giờ lại ép tao điểm chỉ vào giấy vay nợ.
Tao nói cho mày biết, như vậy không tính! Tao tuyệt đối không trả tiền cho mày!"
Mai Như Ngọc ngồi ở trên sô pha vẻ mặt vô cùng thích thú: "Lúc nãy ông nghe nhầm rồi.Ở đời làm gì có người nào ngu như vậy? Ai lại chủ động giúp một người qua đường không quen không biết gì trả nợ chứ?"
"Tôi chỉ nói tôi trả tiền cho người ông vay, sau đó biến chủ nợ của ông từ mấy kẻ cho vay nặng lãi thành tôi mà thôi.
Bởi vì tôi quen biết con trai ông, cho nên mới không lấy lãi số nợ mấy chục tỷ kia đấy."
"Nhưng ông lại không muốn trả nợ, thế thì không được rồi."
"Có vay thì phải có trả đó là chuyện hiển nhiên ở đời.
Gia đình tôi tuy không phải là công ty đòi nợ thuê chuyên nghiệp, nhưng ai ai cũng cứng cỏi như hai vị Long ca và Hổ ca đây.
Bố tôi chỉ cần tùy tiện tìm, cũng có thể tìm được mấy trăm mấy nghìn người như vậy."
Nói đến đây Mai Như Ngọc hơi khom người về phía Trương Vệ Quốc đang bị Thanh Long, Bạch Hổ giữ chặt, vẻ mặt giống hệt như một gã tay chơi ăn chơi trác táng, xem thường tính mạng người khác.
"Tin tôi đi.
Nếu ông dám không trả tiền, tôi có cả trăm, cả ngàn phương pháp khiến ông sống không bằng chết, kêu không nổi, muốn cầu cứu cũng không ai nghe.
Có gào đến rách họng cũng không ai cứu ông đâu."
Mai Như Ngọc liếc mắt nhìn về phía anh họ nhà mình ra hiệu, Ninh Hào hết nhìn trái nhìn phải rồi cầm lấy lon bia trên bàn, sau đó....
"Uống!"
Phụt!
Lon bia kia đã bị Ninh Hào bóp bẹp dúm.
Mẹ Trương và Trương Bân Trương Tư Văn: "!!!"
Trương Vệ Quốc: "QAQ!"
Đe doạ bằng vũ lực cực kì hiệu quả.
Mai Như Ngọc bắt đầu giới thiệu về Tống Thanh Long và Lưu Bạch Hổ.
"Hai vị này đều là người có thể trạng tốt nhất trong công ty của bố tôi.
Trước đây, hai vị đại ca đây đều quản lý một nhóm ít nhất cũng đến người.
Có thể nói tương lai hứa hẹn, tiền đồ vô lương."
"Tôi chỉ tạm thời phái hai vị đại ca này đến đây một thời gian thôi, mấy người cũng đừng mong chiếm Long ca với Hổ ca cho riêng mình."
"Hai vị đại ca đây, lương tháng triệu một người, hai người là triệu.
Tiền lương tháng đầu tiên, tôi trả, nhưng bắt đầu từ tháng thứ hai nếu mọi người muốn giữ hai vị đại ca này lại thì mọi người phải tự trả tiền lương cho họ."
Mai Như Ngọc nhìn Tống Thanh Long cùng Lưu Bạch Hổ cười cười: "Tôi biết, nhất định mọi người cảm thấy hai vị đại ca này của tôi tiền lương đắt quá.
Nhưng mà tiền nào của nấy, muốn nhận được phục vụ VIP đương nhiên phải trả nhiều tiền rồi.
Nào nào nào! Thanh Long đại ca, đại ca giới thiệu bản thân mình cho dì đây với Trương Bân đi, nói cho chọ biết đại ca là người không thể thay thế."
Tống Thanh Long cắt đầu đinh phân, cơ bắp cuồn cuộn hơn nhiều so với Ninh Hào, làn da ngăm đen, đôi mắt đen nhánh rắn rỏi như chuông đồng.
Thoạt nhìn thôi cũng thấy được đây là một người đàn ông có thể vật chết một con bò.
Tống Thanh Long bật cười sảng khoái sau câu nói của Mai Như Ngọc, cất giọng ồm ồm: "Ha ha ha! Tôi nghe tiểu thiếu gia nhà chúng tôi nói hoàn cảnh nhà mọi người rồi.
Thật ra chuyện này rất dễ giải quyết.
Ông đây mỗi ngày đều không chịu làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ biết lười biếng, hút thuốc, đánh bạc đúng không? Thật ra đây cũng không phải khuyết điểm gì lớn, còn tốt hơn là phóng hỏa, giết người, ăn trộm ăn cắp đúng không? Theo tôi thấy thì, ông Trương đây chỉ thiếu tính tự chủ, cần người khác phải giám sát mình mà thôi."
"Ha ha ha! Tôi và thằng Hổ trùng hợp là người rất giỏi giám sát người khác."
"Chúng tôi có thể ở bên cạnh ông đây /.
Cho dù ông Trương đi nơi nào, chúng tôi cũng đi theo đến đó.
Tuyệt đối sẽ không bao giờ để ông ấy vô tình bị lạc mất."
"Làm trụ cột trong gia đình, mà quanh năm suốt tháng chỉ biết đánh bạc, không kiếm được tiền nuôi vợ con thì chỉ có loại súc vật mới làm được những chuyện như thế.
Cho nên chúng tôi còn có thể giúp ông Trương đây tìm được mục tiêu phấn đấu và hy vọng cho cuộc sống."
Lưu Bạch Hổ lúc này mới nói chen vào: "Anh Long và tôi biết đến địa điểm khuân vác gạch ở thành phố Tinh.
Khuân vác gạch một ngày có thể kiếm được nghìn.
Một tháng là được triệu."
( Lưu ý: Đã quy đổi từ tiền Trung sang tiền Việt)
Tống Thanh Long hồ hởi nói thêm: "Nếu chê việc khuân vác gạch vừa bẩn lại vừa mệt mỏi, thì chúng tôi còn biết có đến công việc làm thời vụ.
Bốc dỡ hàng ở siêu thị, dọn dẹp chợ, cho heo ăn, đổ rác thuê cho người giàu,...!Bất kể là việc gì, chúng tôi tuyệt đối có thể tìm cho ông Trương đây một công việc thích hợp nhất.
Giúp ông Trương kiếm được ít nhất nghìn mỗi ngày, đủ tiền nuôi gia đình."
"Ngoài ra, chúng tôi còn có một lớp dạy đạo đức, nhân phẩm cho ông đây hai buổi tối một tuần.
Chúng tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc và có trách nhiệm với ông Trương đây về chân lý làm người, trách nhiệm của người làm cha và những ước mơ mà một người đàn ông nên có và nên làm.
Mọi người hãy tin chúng tôi, chỉ trong một tháng, ít nhất chúng tôi có thể giúp ông Trương đây hiểu rõ, vay nặng lãi đi đánh bạc là chuyện sai lầm đến cỡ nào!"
"Ha ha ha! Trước đây trong làng của chúng tôi có một tên vô học, không có nghề ngỗng gì, chỉ biết gây sự, đánh nhau, uống rượu hành hạ đánh đập vợ con, theo chúng tôi khoảng nửa năm, bây giờ đã hối cải làm con người mới.
Mỗi tháng kiếm được hơn triệu đó!"
Trương Vệ Quốc nghe hai người này nói, càng nghe càng tuyệt vọng.
Trái ngược hoàn toàn với gã, mắt của mẹ Trương và Trương Tư Văn càng nghe càng sáng quắc.
Mẹ Trương nhịn không được gật đầu như trống bỏi: "Đúng đúng đúng! Được! Quá được luôn! Biện pháp này tốt! Mong hai vị đại ca đây cứ yên tâm ở lại.
Nhà chúng tôi đúng là thiếu vệ sĩ giống như hai anh!"
Trương Vệ Quốc không thể tin nổi nhìn về phía mẹ Trương: "Tống Thu Lan mày điên rồi! Đây là vệ sĩ à?! Đây là...!đây là cầm tù!"
Mai Như Ngọc xì một tiếng rồi cười.
"Nếu ông cảm thấy đây là cầm tù thì ông đi báo cảnh sát đi."
Chỉ một câu nói đã khiến Trương Vệ Quốc nói không nên lời.
Lúc này Trương Bân bước đến, đôi mắt đỏ hoe, cúi gập người với Mai Như Ngọc.
Hắn hiểu ý của Mai Như Ngọc rồi.
So với việc tự tay mình đưa cha ruột của mình vào tù, cách sắp xếp này rõ ràng là tốt hơn và phù hợp hơn.
Mai Như Ngọc dùng hành động nói cho hắn biết, rất nhiều chuyện không nhất thiết chỉ có một cách giải quyết, cũng không thiết phải cá chết lưới rách.
Chuyện chưa đến đoạn kết, thì vẫn còn cơ hội vùng vẫy.
Nếu có thể, anh ấy chắc chắn không muốn từ bỏ nghiệp diễn xuất mà mình vô cùng yêu quý.
Hắn cũng muốn có thể đứng trước ánh đèn sân khấu, thể hiện nhưng màn trình diễn khác nhau.
Sự tuyệt vọng và tức giận trước đó từ từ tan biến, lý trí xen lẫn nỗi buồn và lòng biết ơn trở lại với Trương Bân.
"......!Cảm ơn ông chủ."
Mai Như Ngọc xua xua tay với hắn: "Cậu vẫn còn non lắm."
Trương Bân chỉ nhỏ hơn Mai Như Ngọc tuổi á khẩu, không biết nên trả lời như nào cho đúng.
"Chuyện tiếp theo cậu có thể tự mình giải quyết không?"
Trương Bân nghiêm túc gật đầu: "Có thể ạ."
Và không chỉ chuyện này.
Về sau dù có gặp phải chuyện gì trong tương lai, hắn cũng sẽ cố gắng tự mình giải quyết được.
Tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến cái người kiêu hãnh, cao quý trước mặt này nữa.
Hắn sẽ ngồi ở nơi cao nhất, nhìn phong cảnh đẹp nhất, cũng khiến chính mình trở thành một bức tranh đẹp nhất.
Mai Như Ngọc nở nụ cười.
"Rất tốt! Tôi chờ một ngày cậu trở thành cây đại thụ trong giới giải trí."
"Và, nhắc nhở cậu một chút.
Về sau kéo rèm lại rồi muốn làm gì thì làm.
Paparazzi có mặt ở khắp mọi nơi."
Nói xong, Mai Như Ngọc liền xoay người rời đi.
Để lại hai vệ sĩ Thanh Long, Bạch Hổ cho người nhà họ Trương.
Trương Vệ Quốc nhìn hai người to cao đang nở nụ cười với mình, âm thầm nuốt nước bọt.
Tống Thanh Long duỗi tay vỗ vỗ bả vai Trương Vệ Quốci: "Ông Trương à! Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, thích hợp đi khuân vác gạch đó!"
......
Mai Như Ngọc bước ra khỏi nhà Trương Bân thì đã hơn giờ.
Tin nhắn của Tần Lãng liên tiếp gửi đến như bùa đòi mạng khiến cậu phiền không chịu nổi.
Lãng Lí Bạch Điều: 【 "Trầm ngư", cậu xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi! giờ gặp nhau ở revolving restaurant, tầng cao nhất Quảng Trường Thời Đại nhé! 】
Mai Trầm Ngư: 【 Biết rồi! Biết rồi! Vừa mới xử lý chút chuyện thôi.
Không đến trễ đâu mà rối lên.
Câu câm miệng đi! 】
Mai Trầm Ngư: 【 Tôi còn dẫn theo anh họ trợ lý nhà tôi, cậu cũng mới anh ấy nhé.】
Lãng Lí Bạch Điều: 【 Anh họ đều là người nhà cả.
Mời chứ! Mời chứ! Nhưng tôi chỉ có vé voucher buffet cao cấp thôi, đành để anh họ thiệt thòi đi ăn lẩu Tứ xuyên ở nhà hàng bên cạnh với trợ lý Hải nhà tôi rồi.
Chỉ là lẩu hơi cay đấy, cậu hỏi anh họ coi có ăn được cay không?】
( revolving restaurant là kiểu nhà hàng như này, tra tiếng Việt không biết diễn tả như nào nên để nguyên)
Mai Như Ngọc quay ra hỏi Ninh Hào, anh họ trả lời không sao.
"Anh còn ăn ở sống với cơm, một cái nồi lẩu Tứ Xuyên cay đã là cái gì."
Mai Như Ngọc liền cười ha hả.
Xe chạy được một đoạn, Ninh Hào cau mày nhìn gương chiếu hậu: "Tiểu Ngọc, đằng sau có xe bám đuôi chúng ta.
Đã theo được một đoạn rồi."
Mai Như Ngọc quay đầu nhìn ra đằng sau, thấy một chiếc ô tô cũ màu trắng đang theo sau họ.
Mai Như Ngọc không nói gì, nhưng cậu nhanh chóng nhớ đến lúc cậu kéo rèm cửa, tòa nhà đối diện chợt lóe lên ánh đèn flash.
Cậu khẽ nhướng mày: "Chẳng lẽ là nhằm vào mình?!"
Ninh Hào nhìn cậ: "Sao vậy?"
Mai Như Ngọc: "Không có gì.
Chuyện tốt thôi!"
Ninh Hào: "???"
Lúc Mai Như Ngọc vừa bước xuống khỏi xe trong bãi đỗ xe ngầm của Quảng Trường Thời Đại thì có hai nam thanh niên đeo khẩu trang bước ra từ chiếc xe ô tô màu trắng đã đi theo bọn họ từ lâu.
Hai tên này nhanh chóng lao về phía trước để ngăn Mai Như Ngọc lại, cố tình gằn giọng:
"Mày chính là kim chủ của Trương Bân đúng không?"
"Bọn tao chụp được ảnh Trương Bân đánh cha ruột mình! Trong tay bọn tao còn có bằng chứng Trương Bân vay nặng lãi.
Một khi chuyện này bị phanh phui, sự nghiệp của Trương Bân sẽ chấm dứt, mọi người sẽ biết hắn là một thằng thối tha!"
"Nhưng nếu mày đồng ý chuyển cho bọn tao tỷ làm phí bịt miệng, bọn tao sẽ xóa hết hình trong máy ảnh đi.
Đồng ý không?"
Mai Như Ngọc nghe được lời này, nhịn không nổi mà bật cười.
"Mày cười cái gi? Mày không sợ chuyện của Trương Bân bị bại lộ sao?!"
Giây tiếp theo Mai Như Ngọc gỡ kính râm cài vào cổ áo, không nói một lời, đấm thẳng vào mặt gã thanh niên cầm máy ảnh.
Gã thanh niên đeo khẩu trang, đội mũ kín kia không bao giờ ngờ rằng mình sẽ nhận được một cú đấm thay cho câu trả lời từ Mai Như Ngọc.
Chiếc máy ảnh trên tay gã cũng bay thẳng ra ngoài tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp và cuối cùng K.O tại mặt đất.
Gã tức đến độ muốn hét ầm lên, kết quả Mai Như Ngọc nhanh mồm hơn, cậu kêu ầm lên trước khi gã kịp mở miệng
"Trời ơi!~~~ Có ai không?! Cứu với! Có người qua đường tốt bụng hay fan nào của tôi không?!"
Chân Mai Như Ngọc vẫn giẫm lên máy ảnh của gã kia, miệng vẫn không ngừng la hét, nhưng giọng thì đáng thương như một chú thỏ trắng tội nghiệp vậy.
"Có người ban ngày ban mặt tống tiền tôi!!!"
Hai tên paparazzi: "?????!"
"Còn xâm phạm quyền riêng tư, xúc phạm danh dự của tôi.
Nói tôi bị bao nuôi!"
Vãi!!!!!
- -----------------------------------------------------------
Đăng hai chương một lúc đọc cho đỡ bị mất mạch truyện nhé
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ để lại dấu răng, vote nhà.
Yêu yêu
Có sai ở đâu nhớ cmt để tôi sửa lỗi nghen.