Ánh mắt của Sắc Vi từ khi Kinh Lôi đi tới chưa từng rời khỏi hắn. Nghe thanh âm hắn gọi phụ thân mình là “ bá phụ”, sắc mặt nàng nhất thời trở nên trắng bệch, thân hình không hỏi run rẩy. Khi Kinh Lôi bỏ đi mũ giáp sắt, khuôn mặt quen thuộc mà thân thiết, trong lòng của nàng kinh hoàng, nhưng lập tức có một niềm vui sướng khôn tả bao phủ. Lúc Kinh Lôi nhìn về phía nàng, nàng dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của hắn. “ Muội vốn nên phải hổ thẹn, muội cũng không có tư cách gặp lại huynh, nhưng là muội chỉ muốn liếc nhìn huynh một cái mà thôi, Kinh Lôi.” Một thanh âm vang lên tự đáy lòng Sắc Vi. Đi qua sinh tử, những thứ tích tụ trong lòng nàng, dường như đột nhiên biến mất. Có thể nhìn thấy Kinh Lôi, Sắc Vi cảm thấy thực thỏa mãn, mà nàng càng rõ ràng hơn, lá rụng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu lại, bởi vì nàng sai, hết thảy mọi việc đều đã kết thúc trong lúc đó rồi. Kinh Lôi vốn nghĩ, lúc mình gặp lại Sắc Vi, trong lòng hắn có thể bình tĩnh. Cuộc sống cô độc trong sơn cốc hắn đã tưởng có thể nuốt xuống lần lượt những thống khổ trong lòng mình, giống như một con sói bị thương, tránh ở trong âm u lẳng lặng liếm vết thương của chính mình. Nhưng là, có một loại tình cảm, ngươi càng muốn quên nó, nó lại như giòi bọ bám chặt vào xương của ngươi, từ từ theo thời gian xâm nhập tới tận tủy. Cho dù tới sinh mệnh cuối cùng, có lẽ ngươi đều týởng niệm lại lần đầu tiên gặp nàng. Cái loại tình cảm kêu là mối tình đầu này, cả đời chỉ có một lần, lúc ban đầu là một loại tình cảm chua sót ngọt ngào. - Muội khỏe không? Kinh Lôi nhẹ giọng hỏi, ánh mắt kia dường như đã làm toàn bộ khí lực của hắn trong nháy mắt tiêu biến toàn bộ. - Tốt!~ Sắc Vi gật gật đầu, cố gắng kiềm chế không rơi lệ, lộ ra một nụ cười động lòng người. Không khí nhất thời lắng đọng. Gần nhau trong gang tấc mà như cách mặt biển trời, ai cũng không có dũng khí tiến lại đối phương nửa bước, chỉ là yên lặng nhìn nhau chăm chú. - Nhiệm vụ hoàn thành! ~ thanh âm của Ma Tướn vang lên sau người. - Nhanh vậy sao?~ Kinh Lôi âm thầm thở ra nhẹ nhàng xoay người hỏi. - Nếu huynh cảm thấy chúng ta trở về quá nhanh, chúng ta tiếp tục rời đi một chốc lát nữa thế nào? Hoa Hồng nhảy xuống mặt đất, lập tức tới bên người Kinh Lôi. Ôn nhu nói ở bên tai hắn, sau đó dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sắc Vi. - Khụ …. Ma Tước, ngươi thu phục phản quân như thế nào? Kinh Lôi thấy lời nói của Hoa Hồng sặc mùi thuốc súng, vội vàng dời đề tài đi. - Đơn giản. Ta trực tiếp tới trước trận của bọn họ, nói cho bọn họ: Bọn chúng nếu muốn đánh, thì ra đánh cùng ta. Kết quả trước mặt long tộc vĩ đại không ai có dũng khí ra đánh. Bọn họ lựa chọn quần ẩu, sau đó ta phóng ngã một đám, đồng thời nói cho bọn họ, nếu dám công thành một lần nữa. Chuẩn bị tiếp long ngữ cấm chú của ta, hoặc là ta gọi thêm mấy đầu cự long nữa tới chơi với bọn họ. Cuối cùng, bọn họ thực thức thời rút lui khỏi phạm vi thế lực của bản long, tạm thời lùi lại. Ma Tước nói xong hóa thân thành một đại hán, đi tới bên người Kinh Lôi. - Người này thật không tồi, là tình nhân cũ của ngươi hả? Dáng người so với nha đầu Hoa Hồng kia thì hoàn hảo hơn! Cây táo xanh cùng cây đào mật. Ngươi thích loại nào? Xem ánh mắt của nàng nhìn ngươi đầy xuân ý. Cho dù ngươi có ý tưởng bất lương gì thì khẳng định nàng vẫn sẽ đồng ý ha ha! Ma Tước thấp giọng nói bên người Kinh Lôi. - Ta còn một chút chuyện muốn hỏi bá phụ, mọi người cứ tán gẫu đi! Kinh Lôi cảm thấy nếu tiếp tục khẳng định sẽ ngây ngốc, vội vàng lôi kéo Đa Lạc Lôi Tư rời khỏi. - Ngươi chính là Sắc Vi? Hoa Hồng nhìn cô gái cách đó không xa, lạnh như băng hỏi. - Ừ!~ Sắc Vi mỉm cười gật gật đầu. - Ta là Hoa Hồng ta có chuyện muốn nói với ngươi. - Nói đi!~ Sắc Vi có vẻ có chút kinh ngạc. - Chờ thân thể ngươi phục hồi lại như cũ, ta muốn độc đấu với ngươi! Hoa Hồng ngạo nghễ nói. - … Có thể nói cho ta biết lý do không? Sắc Vi bị cô gái xinh đẹp trước mắt đột nhiên nói một câu, khiến cho không hiểu tại sao. - Lý do chính là bổn cô nương không cẩn thận thích một nam nhân từng bị ngươi vứt bỏ. Không đánh ngươi trong lòng thực sự khó chịu! Hoa Hồng cắn răng nói. - Được, ta đáp ứng ngươi. Ta cũng hy vọng cô gái bên người hắn không quá kém so với ta! Sắc Vi trong lòng đau xót, sau đó nhìn Hoa Hồng chậm rãi nói. - Thích nha, Hoa Hồng đối với Sắc Vi, hai đóa hoa có gai, thật náo nhiệt! Nhìn hai cô gái hăng hái, Ma Tước vui sướng nở nụ cười khi người khác gặp họa. - Sắc Vi à, rất có cá tính nha! Kinh Lôi thật là một tiểu tử ngốc, nàng quăng hắn đi thật là anh minh! Ma Tước mới nói xong, liền thấy ánh mắt phun hỏa đủ để giết chết một đầu cự long của Hoa Hồng. - Đương nhiên, ta vẫn ủng hộ Hoa Hồng! Ma Tước cuống quýt cười hi hi nói với Hoa Hồng. - Long kỵ sĩ? Ngươi chắc chắn đầu của ngươi không phát sốt chứ? Lúc Ước Sắt Phu nhận được tin báo chiến trường của tướng lãnh công thành nói long kỵ sĩ xuất hiện, hoàn toàn không tin. - Điện hạ, những lời của mạt tướng đều là thật! Cát Lợi thành vốn có thể đánh hạ, nhưng đột nhiên xuất hiện long kỵ sĩ, làm cho đám lính lâm vào cực độ kinh hoảng, bị quan binh thành Cát Lợi mãnh liệt đánh tới. Mà Long kỵ sĩ kia một mình hủy diệt toàn bộ hơn trăm cái thành thanh công thành! Binh lính công thành ở trên thành toàn bộ đã thương vong hầu như không còn một người. Trong lời nói của tướng lãnh, toát ra sợ hãi cùng bất an, làm cho Ước Sắt Phu không thể không tin chuyện này có thực, từ sau đi tới trước trận. Ước Sắt Phu đi vào trước trận, Ma Tước cùng Hoa Hồng đang ra vẻ ta đây. Nhìn cự long thật lớn trước mặt, Ước Sắt Phu trầm ngâm hồi lâu không nói gì. Nghe lời nói uy hiếp của cự long xong Ước Sắt Phu nổi giận lôi đình, điều tới đây vài tên ma pháp sư triển khai công kích đối với cự long. Ma Tước chống đỡ vài cái công kích của ma pháp sư, rồi lăng không bắt một gã pháp sư làm thuẫn che, đưa hắn lên không trung xé rách làm hai, tạo thành một màn mưa máu. - Con rồng đáng chết này, từ đâu tới vậy? không phải chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thôi sao? Như vậy hiện giờ làm sao mà đánh đây! Ước Sắt Phu nhìn cự long kiêu ngạo trên không trung, phiền muộn tràn ngập trong lòng. Khi tin tức đại thắng ở nam tuyến truyền tới, Ước Sắt Phu biết thời điểm mình động thủ đã tới rồi. Hỏa Vân đế quốc tuy rằng thắng, nhưng quân lực cùng với A Tư Mạn cũng đã giảm nhiều. Trên thực tế là lưỡng bại câu thương. Nếu để cho đế quốc điều động binh lực nam tuyến quay về, hắn mới phát động công kích như thế thì thực là vất vả. Cho nên, hắn lấy bốn gã ma đạo sư phối hợp với sáu mươi vạn phản quân, hướng tới đệ nhất quân đoàn của đế quốc mà phát động tấn công, khiến cho đệ nhất quân đoàn toàn bộ lâm vào chiến tranh. Sau đó hắn tự mình dẫn vạn quân tinh nhuệ, lợi dụng quân cờ do mình mai phục, một đường từ phía đông nam đánh vào ba hành tỉnh Hoắc Lạp Mã, hy vọng có thể lao thẳng tới Vân thành, thu được kì binh chi hiệu ở công kích phương bắc. Dưới hỏa lực cường đại cả ma đạo sư giúp đỡ, tiến triển tương đối thuận lợi, ngược lại hiện giờ mình lại đang gặp phải phiền toái. Một người một rồng này, đột nhiên hiện ra như vậy, ngạnh chắn phía trước đại quân, ngăn cản đường đi. Thấy công kích vật lý cùng công kích ma pháp của cự long biến thái này, lại tận mắt thấy cự long xông vào trong đám lính của mình, chỉ gần nửa khắc đã làm cho gần trăm binh linh huyết nhục tứ tung, hắn còn không có dũng khí khiêu chiến với lực lượng của cự long, đành phải lệnh cho quân đội đi trước lùi lại tới mấy dặm. - Xem ra, chỉ có thể cầu hỗ trợ! Không biết hắn có biện pháp nào đối phó với cự long chết tiệt này không? Vào đêm, Ước Sắt Phu suy tính trong trước thật lâu, cuối cùng nghĩ tới một ma đạo sư mặc trường bào.