“Thật sự là một gia tộc đáng sợ à! Một người của Khải Đức gia tộc còn chưa tới ba mươi tuổi, cũng có lực lượng cường đại tới vậy. Đáng tiếc à, quang huy của gia tộc Khải Đức chiếu rọi xuống được bao nhiêu quân nhân đây! Hôm nay ta làm chính là muốn kết thúc thần thoại của ngươi.” Thống soái phản quân, nguyên quân đoàn trưởng quân đoàn hai của đế quốc Luân Đạt, nhìn chiến trường xa xa, nhẹ nhàng thở dài nói. Vinh quang của Khải Đức gia tộc là dựa vào chiến công mấy trăm năm tích lũy nên. Là một cột trụ của đế quốc, trong mỗi trường chiến tranh, nam nhân của gia tộc này đều đứng đằng trước. Loại cảm giác không sợ hy sinh này trong lúc đó đã vô tình che dấu đi rất nhiều quang mang của tưởng lãnh, làm cho rất nhiều tướng lãnh vĩ đại không thể bay cao xa hơn được. Luân Đạt cũng là một vị tướng quân như vậy, khi hắn ngồi lên vị trí quân đoàn trưởng vài năm, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, cả đời hắn dường như cũng không thể vượt qua được vị trí hiện tại. Trong lúc mê mang, Ước Sắt Phu thân vương cho hắn thấy được hy vọng mới, con đường hắn chọn đi theo thân vương là một con đường cực kỳ nguy hiểm. Trên chiến trường, bộ binh của Luân Đạt đánh sâu vào phương trận của đối phương. Một thanh niên tóc vàng toàn thân đẫm máu, toàn thân lóe ra hào quang đấu khí, múa thanh đại kiếm, dẫn mấy ngàn kỵ binh từ trong bộ binh tiến ra, phản công mấy lần. - Nhìn thấy thanh niên tóc vàng kia không? Xử lý hắn cho ta. Luân Đạt đứng ở trước trận, ngón tay chỉ vào chiến trường xa xa, hướng tới một ma đạo sư toàn thân phủ hắc bào lạnh lùng nói. - Tướng quân, bên đó có rất nhiều binh lính của chúng ta… Một quan quân bên người Luân Đạt nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng Luân Đạt phất phất tay ngắt lời hắn. - Ngươi hẳn biết chi kỵ binh Mộc Phong dẫn theo có rất nhiều là lão binh đã đi theo Viêm Thiên qua nhiều chiến dịch! Từ lúc chiến đầu bắt đầu tới giờ, chi kỵ binh này đã làm cho chúng ta tổn thất thương vong rất lớn. Không diệt trừ hắn, ý chí chiến đấu của quân đoàn một sẽ không tan rã. Tất yếu hy sinh là không thể tránh khỏi. Luân Đạt thở dài. - Đám binh lính đó, là tặng phẩm ta tuẫn táng cùng ngươi, quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất của đế quốc à! Ngày tháng , phản quân triển khai chiến đầu của quân đoàn một ~ lan trấn khai hỏa. vạn phản quân nhanh chóng vây quanh quân đoàn một. Quân đoàn một bị vây hãm trong phản quân không chút kinh hoảng khi bị địch nhân đột nhiên tập kích. Dưới thống lãnh của Mộc Phong, lợi dụng công sự của Cổ Lan trấn, triển khai tấn công ngăn chặn phản quân. Cùng lúc đó hai đạo quân khác của quân đoàn một cũng được phụng mệnh đi trước tới cứu viện. Nhưng mà chiến đấu mới bắt đầu, sáu ma đạo sư của phản quân đồng thời phát lực làm cho nhất quân bị một kích nặng nề. Trên trấn đa số công sự đã bị phá hủy, gần năm nghìn binh sĩ bị ma pháp giết chết. Đối mặt với đội ngũ ma pháp sư cường đại, Mộc Phong chỉ còn có thể lệnh ma pháp sư trong quân toàn lực phòng hộ, nhất quân cũng chuyển vào trận địa phòng ngự toàn diện. Sau một hồi mưa đá bất thình lình, lấy Mộc Phong làm trung tâm, trận địa hai quân chiến đấu cực kỳ kịch liệt, hai quân binh sĩ người ngã ngựa đổ, huyết nhục bay tứ tung. Mấy cái băng thứ sắc bén. Giáp ở trong mưa đá. Lặng yên không một tiếng động đánh tới Mộc Phong. Mộc Phong ở một khắc khi mưa đá tới, liền biết địch nhân không kể tổn thất lớn để tiêu diệt hắn, bởi vậy cũng trở nên cẩn thận. Khi băng thứ đánh úp lại đấu khí toàn thân hắn đại chấn, cử thuẫn ra cố sức đón đỡ. “ Thình thịch” mấy tiếng vang lớn, tốc độ bay nhanh của băng thứ cùng đấu khí đột nhiên va chạm cùng chỗ, giống như băng vụ bám vào mui thuyền vậy. Tấm chắn của Mộc Phong nhất thời hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống đất. “ Xích” một tiếng vang nhỏ. Một cây băng thứ cuối cùng đã phá vỡ đấu khí. Chui vào thật sâu bên trong bả vai Mộc Phong đánh rơi hắn khỏi lưng ngựa, nặng nề ngã xuống mặt đất. Tiếp theo, trên không trung một tia chớp thật lớn thẳng tắp đánh xuống nơi Mộc Phong ngã xuống. Nhóm kỵ binh muốn cứu viện cũng không còn kịp rồi. Ngay khi tia chớp đánh trúng lên người Mộc Phong, một thân ảnh nhỏ bé đột nhiên xuất hiện ở một góc chiến trường, bay xéo tới nhào lên người Mộc Phong đồng thời trên người nổ ra một đoàn hào quang trực tiếp nhận công kích của tia chớp. “ Oa!” Thân hình gầy nhỏ ở trên mặt đất phun ra một ngụm máu, nhấc Mộc Phong chạy đi như bay. - Đáng tiếc!~ Một màn phát sinh này ở trên chiến trường, làm cho Luân Đạt không khỏi bóp cổ tay thở dài. Ngày tháng , quân đoàn trưởng quân đoàn mọt Mộc Phong bị thương nặng. Bị phản quân đánh tan, nhị quân, tam quân phụng mệnh tiếp viện gấp rút nhất quân cùng phản quân chiến đấu kịch liệt cũng tổn thất không nhỏ. Ngày tháng , quân đoàn một được lệnh của Viêm Thiên lui lại, phòng tuyến thứ nhất phương bắc của đế quốc hoàn toàn bị tê dại. Viêm Thiên nhanh chóng thu nạp tàn dư của quân đoàn một, hội với ba mươi vạn tân binh của mình mang tới, tạo thành phòng tuyến thứ hai ở Bá Lợi thành. Phòng tuyến này là lá chắn cuối cùng giữa phản quân phương bắc với thủ đô đế quốc Vân thành. Ngày tháng , phản quân dưới sự dẫn dắt của Thống Soái Lâm Đạt ~ binh đã tới dưới chân thành Bá Lợi. “ Viêm Thiên Nguyên soái, đây là một cuộc chiến ta đã khái vọng nhiều năm, dưới Bá Lợi thành này, cuối cùng là ngươi tiếp tục thần thoại của mình hay là ta mở ra một chương mới đây?” Luân Đạt cưỡi lưng ngựa, nhìn Bá Lợi thành phương xa, trong lòng kích động. Bá Lợi thành, đặt ở trên một bình nguyên nam bộ Y Bỉ Lợi Á, bốn phía địa hình bằng phẳng, không hiểm, lợi cho kỵ binh vận động, đối với bộ binh công thành cũng tương đối có lợi. Cho nên, Luân Đạt am hiểu bộ binh cảm thấy, đây là một cuộc chiến đấu số mệnh với kỵ binh của nguyên soái Viêm Thiên. Sáng sớm, Luân Đạt một mình thúc giục ngựa đi tới dưới Bá Lợi thành cầu kiến Viêm Thiên nguyên soát, Viêm Thiên nguyên soái đáp ứng đi ra khỏi thành. - Tướng quân người đã già rồi. Mấy ngày nay thật vất vả cho người! Hai người nhìn nhau, nhìn thần sắc có chút tiều tụy của Viêm Thiên, Luân Đạt có chút cảm khái nói. - Luân Đạt ngươi tới gặp ta, còn có gì có thể nói? Ngươi là một tướng quân kiệt xuất nhất của đế quốc, nay phản bội lại chính quốc gia cùng quân đội mình. Trong tâm ngươi không chút hổ thẹn sao? Viêm Thiên nhìn Luân Đạt lạnh nhạt nói. - Luân Đạt trong lòng có thẹn! mấy ngày nay ta đều đấu tranh tư tưởng. Ta thường tự hỏi mình, vốn ta nên thủ bộ quốc gia mình, vì sao lại đốt lên đám lửa này? Luân Đạt nhẹ nhàng gật đầu tiện đà lớn tiếng nói: - Bởi vì ta không cam lòng vĩnh viễn sinh sống dưới ánh sáng chiếu rọi của Khải Đức gia tộc! ta là một quân nhân, ta cần phải có một mảnh trời riêng của chính mình! Tướng quân người cũng biết. Mấy trăm năm lịch sử đế quốc, có mấy tướng lĩnh có thể thoát khỏi bóng ma của gia tộc Khải Đức? Con trai của Nguyên Soái, ba mươi tuổi đi lên quân đoàn trưởng, mà ta so với hắn nhiều hơn mười lăm năm. Hết thảy đều không chút thay đổi, vinh dự của quân nhân đế quốc, Là của Khải Đức gia tộc chiếm cứ! “Thì ra là như vậy. Xem ra, Vân nhi từng nói với ta quả không sai. Quả thật là có đạo lý, Hỏa Vân đế quốc, không thể chỉ dựa vào lực của gia tộc Khải Đức mà chống đỡ. Huống chi, vinh dự của quân nhân đều tới từ chiến tranh, Khải Đức gia tộc hy sinh vì đế quốc ở trong mắt người khác lại thành độc chiếm công lao sao?” Viên Thiên trong tâm khẽ thở dài. - Luân Đạt, hai bên đối địch, nguyên vốn không thể nói gì nhiều. Nhưng ngươi từng là bộ hạ của ta, ta liền nói cho ngươi: vinh dự của Khải Đức gia tộc, là dùng sinh mệnh của mấy trăm nam nhi đổi lấy. Nếu có thể, ta thậm chí có thể hy vọng người của gia tộc có thể không phải hy sinh v́ nó. Hôm nay ta là nguyên soái của đế quốc, chỉ sợ đây là giấc mộng lớn nhất trong lòng ngươi. Nhưng là một phụ thân, nếu không phải đế quốc bị vây trong nguy nan ta tình nguyện không cần vị trí này, chỉ cầu con cái ta được bình an. Nói tới đây, Viêm Thiên không khỏi nhớ tới Lưu Vân cửu tử nhất sinh còn chưa trở về, Mộc Phong trọng thương cùng Kinh Lôi chưa rõ tung tích. Nghe xong lời nói của Viêm Thiên, Luân Đạt nhất thời có chút ngỡ ngàng. - Một quân nhân. Hắn có trách nhiệm cùng vinh dự, mà không phải là thông qua giết chóc mà thành. Ngươi thân là quân nhân, cũng không trung thành với quốc gia, trong lòng của ngươi tràn ngập dục vọng quyền lực! Ngươi vì lợi ích của chính mình, mà đặt hàng nghìn hàng vạn dân chúng vào trong khói lửa chiến tranh, mà những người này đều là người ngươi đã bảo vệ! Luân Đạt, ta từng xem trọng thiên tài bộ binh như ngươi, nhưng lúc này ta muốn nói. Ngươi ngay cả một binh lính tốt cũng không bằng à! Viêm Thiên nói xong, giục ngựa quay trở về trong thành. - Ai đúng ai sai. Tướng quân người đừng nói quá sớm đi! Lịch sử luôn do người thắng viết nên! Luân Đạt nhìn bóng dáng Viêm Thiên kêu lớn. Hắn có vài phần hối hận đi tới gặp lão lãnh đạo của mình. Bởi vì mỗi một câu nói của nguyên soái đều vô tình lột xuống cái mạng che mặt của hắn. - Nguyên soái người từng nói qua, ta là một binh lính tốt. Mà ta, cho người mang tới một đám binh lính tốt. Tối nay ngày cùng nhóm binh lính của ngài, vì ngài lần cuối cùng trở thành một phần lực lượng của đế quốc chúng ta. Một quan quân đứng trong đống lương thảo trong doanh trại vật tư của phản quân, nhìn sao trời thì thào nói. Hắn là một quan quân hạ cấp bình thường của quân đoàn hai, hắn cùng ngàn ngươi trong đại đội của hắn phụ trách trông coi vật tư ở đây. Sau khi thân vương phản loạn, hắn vẫn không nghĩ cùng quân đội đế quốc tác chiến, mấy lần muốn mang người của mình thoát khỏi phản quân nhưng bởi vì phiêu lưu quá lớn, cuối cùng đành phải ẩn núp lại. Đồng thời, hắn còn nghĩ cách điều tới vị trí hiện thời. Lúc phản quân tiến tới Bá Lợi thành cùng Viên Thiên nguyên soái triển khai chiến đấu hắn rốt cuộc cũng quyết định động thủ. Bởi vì là một lão binh ở quân đoàn hai, hắn biết rõ vật tư ở nơi này, đặc biệt là khí giới công thành, ở trong tay Luân Đạt tướng quân phát huy ra bao nhiêu uy lực. - Đại đội trưởng, các huynh đệ toàn bộ đã tập hợp, chỉ chờ mệnh lệnh của người. Một binh sĩ đi tới bên người hắn thì thầm nói. - Tốt!~ Đại đội trưởng sau đó tới địa điểm tập hợp của quân mình. Trong một khoảnh đất trống trong doanh trại vật tư, một đám binh lính bỏ đi chiến giáp phản quân, mỗi người đều gắn một sợi xích lên thân thể. Quyết định liều chết trận, chiến giáp, …đều không có ý nghĩa gì. Trên thân thể trần trụi của mỗi chiến binh, đều viết bốn chữ màu đỏ: Nhất cá hảo binh ( một người lính tốt.) - Của ta, viết lên!~ Đại đội trưởng bỏ đi chiến giáp của mình, cưởi thân trên sau đó phân phó nói. Sau khi viết chữ xong, hắn xoay người nhìn bộ hạ của mình. - Các huynh đệ chuẩn bị hành động đi! Mười lăm năm trước đương nhiệm nguyên soái tướng quân Viêm Thiên đã tới tuần tra đại đội chúng ta từng hỏi ta: “ Tiểu tử, ngươi tham gia quân ngũ vì cái gì?” ta trả lời “Vì đền nợ nước.” tướng quân nói “ không tồi, ngươi chính là một binh lính tốt.” Những năm gần đây phàm là huynh đệ của trong đội ta, đều dùng lời nói của nguyên soái để thúc giục mình. Không may trong một đêm chúng ta đều trở thành phản quân, hơn nữa vô lực phản kháng. Mà nay nguyên soái đã ở trong thành tiền phương, tối nay, chúng ta chứng minh cho người xem, trong quân đội phản quân, còn một đám binh lính thật tốt! quân nhân vinh dự, một trận chiến đêm nay vĩnh viễn thuộc về chúng ta. - Cùng phản quân cũng là tử, không bằng tử mà minh bạch, có được thanh danh tốt! Đế quốc sẽ không quên chúng ta! Một ngươi lên tiếng, lập tức chiếm được đồng ý của nhiều người. - Không sai, con mẹ nó đều là nam nhân, kết bạn rồi cùng tạm biệt nhau! Khi chết, chúng ta vẫn là huynh đệ của nhau! Đại đội trưởng hướng tới thủ hạ của mình sang sảng cười nói. - Đội trưởng, hạ lệnh đi. Mấy ngày giả bộ nghe lời phản quân, đều phát điên con mẹ nó rồi! Một thanh âm trẻ tuổi vang lên. - Tốt lắm, theo kế hoạch bắt đầu đi, trước phóng hỏa khí giới công thành, sau đó là lương thảo, cuối cùng là ra ngoài tùy sát! Có thể giết nhiều hay ít! Chúng ta đã chết, có người vẫn sẽ nhớ rõ, bọn họ khi chết trên lưng vẫn còn ghi rõ chữ phản loạn! Ngày tháng nửa đêm, ngoài thành Bá Lợi phát sáng. Một ngàn binh lính trông coi lương thảo phản quân phản bội, cởi chiến giáp phản quân, phóng hỏa đốt cháy lương thảo cùng khí giới công thành của phản quân. Sau đó lao ra khỏi doanh, cùng phản quân huyết chiến, một ngàn người toàn bộ chết trận. Lúc Luân Đạt vội vàng triệu tập ma pháp sư tiêu diệt hỏa hoạn, đối với với số lượng khí giới mất đi người phản bội này cuối cùng cũng cảm nhận được tư vị bị người phản bội. Mà trên người đám binh lính này đều có bốn chữ to màu đỏ --- “ Nhất cá hảo binh” lại làm linh hồn hắn như bị bỏng. Nhất cả hảo binh, mang theo một ngàn binh lính tốt, bất đắc dĩ đặt mình bên trong phản quân. Bọn họ trong thời khắc mấu chốt lựa chọn dùng máu tươi của mình đổi lấy sự trong sạch của chính mình. Dùng sinh mệnh để chứng minh một binh sĩ trung thành. Bởi vì bộ đội của phản quân đã tiến hành điều chính lớn, đội trưởng này không ai biết tên hắn, một ngàn danh sĩ này sau chiến tranh cũng không có vài người có thể tra được tên. Nhưng là, bọn họ đã soạn ra khúc nhạc bi tráng nhất trong nội chiến đế quốc, cấp cho phản quân một kích nặng nề, làm cho đội quân phản loạn đế quốc nhân tâm dao động, cũng có lợi cho công tác thủ thành Bá Lợi. - Các ngươi, đều là binh lính tốt của ta! Nguyên soái ta đưa tiễn các người! Viêm Thiên nguyên soái sau khi nhận được tin tức này, nhìn đại doanh phản quân xa xa trước mắt, nước mắt lưu dài, vài lần xoay người đưa tiễn nhóm binh lính. Hắn thật không ngờ, mấy năm hắn đi thị sát quân đội, khích lệ bọn lính thường dùng một câu “ Nhất cá hảo binh” không ngờ lại khắc sâu trong lòng binh lính trẻ tuổi, cùng với hắn lớn dần tạo nên một chi bộ đội trung thành, làm cho một ngàn thanh niên tình nguyện vứt bỏ sinh mệnh, chỉ vì chứng minh mình là --- Nhất cá hảo binh.