Dị Giới Quân Đội

chương 165 : tình yêu oanh oanh liệt liệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Húc sau khi nhận được nhiệm vụ rời đi, lập tức bắt tay tập hợp các lão đội viên Hắc Ưng tới gian phòng của mình. Hắn chỉ đơn giản thuật lại những lời tham mưu trưởng đã nói, những cô nhi sớm đã coi Hoa Phi Lệ cùng Lưu Vân như thân nhân của mình liền hừng hực lửa giận. - Tất cả mọi người đã rõ tình cảm của Hoa Phi Lệ tiểu thư đối với Lão đại. Mẹ kiếp, Lão đại mang theo chúng ta ra tiền tuyến, liều mạng giết địch, thú nhân mặt trắng lại ở phía sau đào tường. Chuyện này không thể nhẫn nhịn được! A Húc nói xong, nặng nề vỗ một chưởng lên bàn. - Cầm lấy đao, Hắc Ưng chúng ta là những chiến sĩ lãnh huyết, tàn khốc, khi buông đao, chúng ta là những nam nhi nhiệt huyết, không gì có thể cản trở chúng ta. Lão đại cái gì cũng tốt, chỉ là trên mặt tình cảm có chút ngại ngùng, cất dấu trong lòng. Hắn không theo đuổi, chúng ta theo đuổi! Một gã đội viên kích động nói. - Đội trưởng, ngươi có chủ ý gì thì nói ra. Huynh đệ chúng ta đều nghe lời ngươi! - Tốt. A Húc vẫy tay với mấy người, mấy cái đầu liền chụm lại. Sáng sớm, khi tùy tùng của Minh Lạc như thường lệ đang cầm một bó hoa hồng đi tới Thiên nhiên cư, hắn nhất thời trợn tròn mắt. Trước cửa Thiên nhiên cưu, hai bên trái phải có sáu giỏ hoa thật to. Trong giỏ hoa chứa đầy các loại tiên hoa. Hơn một ngàn đóa hoa hồng được bó thành một chuỗi thật dài, từ lầu hai rủ xuống lầu một, tạo thành một dải hoa cho Thiên nhiên cư. - Trời ạ! Thiên nhiên cư đổi thành cửa hàng bán hoa sao? Gã tùy tùng ngước mắt nhìn tình hình, bắt đầu hoài nghi có phải mình đi nhầm đường không. - Huynh đệ, ngươi cũng tặng hoa? Tùy tùng của Minh Lạc nghe thấy vậy bèn nhìn lại. Một gã đại hán đang ôm một bó hoa hồng, xem chừng cũng có vài trăm bông, đang mỉm cười nhìn hắn. - À… …đúng vậy! - Ngươi cũng thật hẹp hòi? Vài bông hoa thế này mà cũng định tặng sao? Đại hán vừa nói vừa cố ý quơ quơ bó hoa thật lớn trong tay. Gã tùy tùng đỏ mặt, chậm rãi dấu bó hoa ra phía sau. - Ngày mai ta sẽ mua nhiều hơn. Nhưng ngày thứ hai, khi hắn đi mua hoa, tất cả các cửa hàng hoa đã bán hết hoa từ sớm. Cùng lúc đó, tất cả những người ngâm thơ rong ở đế đô, tất cả các sạp báo đều nhận được một yêu cầu của một người thần bí. Anh hùng của đế quốc, Lưu Vân bá tước cùng kì nữ thương nghiệp của đế quốc- Hoa Phi Lệ tiểu thư và nữ tử bình thường trong nhân gian Thủy Linh Nhi có câu chuyện tình yêu lãng mạn. Các loại truyện này bắt đầu lưu truyền trong đế đô. Rất nhanh chóng, hình tượng Lưu Vân trầm tư kín đáo, Hoa Phi Lệ dám yêu dám hận, Thủy Linh Nhi chăm chỉ tảo tần được khắc sâu trong lòng dân chúng đế đô. Mà thời gian Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ đồng cam cộng khổ chiến đấu trên Đại hành sơn, sống gian khổ chờ Lưu Vân trở về được tuyên truyền mạnh mẽ làm cho người ta thấy được sự chung thủy của hai người đối với tình yêu. Khắc họa hình tượng nữ tử cao quý, cạn kiệt tâm lực vì người yêu. Chuyện Minh Lạc theo đuổi Hoa Phi Lệ sớm đã truyền khắp đế đô, trở thành đề tài câu chuyện của dân chúng đế đô lúc uống trà hay sau khi ăn xong. Lúc này mọi người lại đột nhiên phát hiện hóa ra người mà thú nhân sứ giả theo đuổi lại là người yêu của anh hùng đế quốc! Lúc anh hùng của đế quốc đang vì dân chúng mà đổ máu thì một kẻ hèn hạ từ bên ngoài tới, ra sức đào góc tường phía sau nhà của vị anh hùng này. Chuyện này làm cho dân chúng thật sự phẫn nộ. Rất nhiều người biết chuyện bèn đem tình huống ngại ngùng, xấu hổ của Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ nói ra, cũng bốc phét rằng thú nhân mặt trắng đang tiến hành việc tán gái rất thuận lợi. Anh hùng cùng mỹ nhân khó có khả năng đến được với nhau. Hung hăng rót một chậu mỡ vào dân chúng đang bừng bừng lửa giận. - Tại sao người có tình không thể ở cùng một chỗ? Tại sao anh hùng không phải là nam nhân dám yêu dám hận? Một sự thảo luận, bàn tán với quy mô lớn nhanh chóng diễn ra trong dân chúng. - Có là vì danh tiếng của Hoa Phi Lệ tiểu thư, địa vị hiển hách. Sau khi Lưu Vân bá tước được hoàng thất tứ hôn, nên không cách nào chấp nhận sự thật như vậy? Một bà trung niên nói như thế. - Ta thấy vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ vị anh hùng của chúng ta không có chủ động đi tán tỉnh! Yêu thì phải nói to ra! Một nữ nhân đã nói như thế. - Theo ta thì do tên súc sinh kia ở giữa giở trò! Mẹ nó, rõ ràng là âm mưu của thú nhân đế quốc! Một nam nhân nhiệt huyết đã nói như thế. - Ta cảm thấy được chuyện này hình như là do gã tác giả bất lương cố tình hại người có tình. Mẹ kiếp, sau này lão tử sẽ không mua truyện hắn viết để xem nữa! Một độc giả sau khi đọc truyện bèn mắng chửi gã tác giả viết. (thèng này thông minh ghê) Chuyện trên thế gian thường kì quái như thế. Mặc dù cuộc sống riêng tư của Lưu Vân không có liên quan gì tới những dân chúng này nhưng mọi người vẫn dồn nhiều tình cảm mãnh liệt vào trong đó. Tiêu điểm của thảo luận nhanh chóng tập trung vào sư kiện là việc hoàng thất ban hôn cùng việc thú nhân đang phá hoại quan hệ này và việc anh hùng Lưu Vân chưa làm gì. Mọi người rất không hài lòng với cách làm của hoàng thất bởi vì nó gây tới sự tổn thương và sự bất công đối với Hoa Phi Lệ. Mọi người rất thông cảm và muốn bênh vực nàng nhưng không người nào dám công nhiên công kích hoàng tộc đế quốc. Vì vậy mọi người đương nhiên hướng mũi nhọn về Lưu Vân cùng Minh Lạc. Một số kẻ còn nâng tầm câu chuyện lên tầm cao chính trị. Cho rằng đây là thú nhân đế quốc đương nhiên khiêu khích Hỏa Vân đế quốc. Còn đa số dân chúng thì công khai uy hiếp: Nếu như Lưu Vân cứ tiếp tục như vậy thì kết cục là bi kịch của Hoa Phi Lệ, phải có người làm cho hắn thấy được uy lực lửa giận của dân chúng. Dân chúng thiện lương luôn khát vọng thế gian có nhiều chuyện tình tốt đẹp hơn, mong muốn người hữu tình cuối cùng có thể đến được với nhau. Có một lão bản sòng bạc mở cửa đặt cược cho anh hùng đế quốc vs đặc sứ thú nhân. Có rất nhiều dân chúng đặt cửa cho Lưu Vân. Còn mấy kẻ muốn đặt cửa thú nhân, mong muốn phát tài ngoài ý muốn thì bị dân chúng phẫn nộ đánh cho chết đi sống lại ngay tại chỗ. - Nàng là người đẹp nhất trong trái tim chúng ta. Hắc Ưng vĩnh viễn thủ hộ nàng – Từng tiểu ưng trân trọng! Nhìn tờ giấy này, lại nhìn những bó hoa lớn kiều diễm trước cửa, Hoa Phi Lệ nước mắt tràn mi. Những hình ảnh từ khi cùng Lưu Vân quen biết, cuộc sống làm bạn với Hắc Ưng hiện lên trong đầu nàng. - Cám ơn các ngươi! Đây là lễ vật trân quý nhất mà Hoa Phi Lệ nhận được từ lúc trào đời tới nay! Hoa Phi Lệ đem bó hoa to do Tử Văn Thành đưa tới đưa tới ôm chặt vào lòng, mặc cho lệ tràn mi. Nét chữ thô của các nam nhân này loại toát ra sự ôn nhu, làm cho cô gái chịu phải chịu đủ mọi ủy khuất này nhất thời chìm đắm trong hạnh phúc vô tận. Mấy ngày này cùng Lưu Vân bất hòa khiến cho hai người thêm xa cách. Điều này làm cho trong lòng nàng cảm thấy chua xót, thường xuyên rơi lệ, cũng khiến cho tương lai trở nên mờ mịt, bi quan. Minh Lạc xuất hiện là việc ngoài ý muốn. Đối mặt với nam nhân cực kì ưu tú này nàng thậm chí còn cảm thấy nếu như mình không gặp tên hỗn đản này trước thì có thể nàng sẽ động tâm vì Minh Lạc. Nhưng lòng nàng đã sớm bị hắn lấy mất. Đối mặt với sự theo đuổi của Minh Lạc, nàng vẫn duy trì trầm mặc. Khi rảnh rỗi thì gặp mặt Minh Lạc, thỉnh thoảng xuất hiện tại một số ít yến hội. Dưới tình huống như vậy mà tên hỗn đản này lại không làm ra bất cứ động thái gì cả, làm cho nàng thống khổ không thôi. Không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên cảm nhận được một sự cảm động ngoài ý muốn. Đầu đường đế đô bắt đầu xuất hiện dân chúng tự phát tổ chức biểu tình. Khi Lưu Vân cùng Lão Tạp ở trên không trung nhìn thấy một màn này, còn tưởng rằng đế đô vừa xảy ra đại sự gì, vội vàng cho Ma Tước hạ xuống. Sau khi ba người đi một vòng bên trong thành, toàn thân Lưu Vân ướt đẫm mồ hôi lạnh. - Tình yêu như thế này mới gọi là oanh oanh liệt liệt! - Thật đáng khen. - Anh hùng cố gắng lên, trở về ôm mỹ nhân. Khẩu hiệu này cũng được đấy. - Tiểu Vân, xem ra không xử lý tốt chuyện Hoa Phi Lệ, tiểu tử ngươi phải nghịch thiên đấy! Đến lúc đó thành kẻ bị mọi người lên án. Không ai giúp được ngươi đâu! Lão Tạp thở dài nói. - Ta và lão rời đế đô có khoảng – ngày, như thế nào mọi việc lại trở thành như vậy? Trong lòng Lưu Vân không khỏi dâng lên sự giận dữ. Chuyện của Hoa Phi Lệ vốn đã đặt trong lòng hắn một tảng đá lớn. Mà lúc này lại bị người tư công nhiên vạch trần, làm cho hắn cảm thấy khó đối mặt với nàng. - Là ai đã làm việc này? - Ha ha! Á Lịch Sơn Đại đang ở trong một gian phòng cùng tụ tập với mấy người. Hắn đang cao giọng cười. - Tiểu tử Minh Lạc đó không dám công khai lộ diện ở trên đường phố đế đô, thật sự là thống khoái! A Húc hưng phấn nói. - Chuyện lão tử vui vẻ nhất chính là ôm một bó hoa to tới đưa cho tiểu thư Hoa Phi Lệ, làm cho thủ hạ của mặt trắng nhỏ xấu hổ, hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào. Tử Văn Thành cười nói. - Hay nhất là chuyện ta cùng Hán Nặc để cho người ngâm thơ rong cùng sạp báo tuyên truyền chuyện của Lão đại. Dân chúng cả đế đô đều sôi nổi hẳn lên. Tra Lý đắc ý nói. - Nhưng mà ta đang suy nghĩ. Nếu Lão đại trở về, thẹn quá hóa giận thì chúng ta làm sao bây giờ? Dương Minh khẽ hỏi. Nhất thời cả phòng trở nên lạnh ngắt như tờ. - Yên tâm làm cho tố. Việc này do ta bày ra, đương nhiên là do một tay ta xử lý! Á Lịch Sơn Đại mỉm cười nói, dường như đã tính trước. - Thủy Hàn, nói cho ta biết hai ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sau khi trở lại phủ, Lưu Vân lập tức tìm tới trước mặt Thủy Hàn, lạnh lùng hỏi. - Cái này… … Lão đại, hình như cũng không có việc gì! Thủy Hàn luôn luôn dứt khoát đột nhiên trở nên do dự. - Ngươi giả ngu hả? Dân chúng đế đô đang làm gì mà tụ tập lại như đi dạo phố thế? Ngay cả khẩu hiệu cũng có! Lại còn chuyện xưa của người ngâm thơ rong, của báo chí. Cuối cùng là xẩy ra chuyện gì? Lưu Vân tức giận hỏi. - Lão đại, hình như là có người cố ý làm gì đó, cho nên mới có chuyện như vậy. Thủy Hàn cẩn thận trả lời. - Là ai làm gì? - Là đám ưng của ngươi. Hình như có người nào đó âm thầm bày chuyện! - Á Lịch Sơn Đại! Lưu Vân tức giận gầm lên. - Lão đại, huynh bảo gì ta, cần gì phải lớn tiếng như vậy chứ? Á Lịch Sơn Đại thản nhiên đi đến. Hắn biết được Lưu Vân đã quay lại phủ nên đã sớm chờ hắn. - Trời ạ. Ngươi đã làm gì? Nhìn thấy vẻ mặt thong dong của Á Lịch Sơn Đại, Lưu Vân lại không có cáu giận mà chỉ rên rỉ nói. - Ta giúp ngươi, Lão đại à. Nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy, thật không công bằng đối với bản thân ngươi, đối với Hoa Phi Lệ tiểu thư! Á Lịch Sơn Đại bình tĩnh nói. - Ngươi đem chuyện làm đến nước này, bảo ta như thế nào làm cho xong việc? Lưu Vân nhớ tới Hoa Phi Lệ, trong lòng không khỏi mềm nhũn. - Lão đại, ngươi thật sự không có một chút giác ngộ quý tộc nào cả! Ta hỏi ngươi một việc. Trên đại lục nào có ba loại nam nhân quý tộc chỉ có một lão bà. Một là không có tiền, không có bản lĩnh. Hai là sợ lão bà. Ba là khả năng của thân thể có vấn đề. Lão đại huynh thuộc loại nào? -… … Nhưng mà ta cùng nàng có nhiều vấn đề rất khó giải quyết! Lưu Vân bị Á Lịch Sơn Đại nói cho một trận khiến cho hắn dở khóc dở cười, nhưng đột nhiên trong lòng lại hiểu được mình đang lo lắng cái gì. - Lão đại thích nàng chứ? Á Lịch Sơn Đại lại hỏi tiếp. Lưu Vân im lặng gật đầu. - Như vậy là xong! Nhiều vấn đề, nhiều phiền toái cũng sợ cái gì? Nhiều vấn đề, chỉ cần một đao chém xuống, không phải giải quyết toàn bộ sao? - Tiểu tử ngươi so với ta còn tàn nhẫn hơn. Chuyện này để ta tự mình suy nghĩ đi! - Nam nhân hoa tâm còn hơn là làm cho nữ nhân mình yêu thương âm thầm rơi lệ! Á Lịch Sơn Đại cười nói. - Còn nữa. Lão đại muốn ăn cá cũng đừng sợ trên tay dính mùi! - Được rồi. Lão tử muốn làm gái điếm cũng không nghĩ tới lập miếu thờ! Mấy ngày nay Minh Lạc không có đi tìm Hoa Phi Lệ, thậm chí còn không muốn ra khỏi sứ quán. Hắn thật sự không ngờ việc mình theo đuổi Hoa Phi Lệ lại làm cho cục diện trở thành như vậy. Chuyện xưa của Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ khiến cho hắn ứng phó không kịp, khiến cho dư luận nhắm vào hắn. Nếu như đi gặp Hoa Phi Lệ chỉ khiến cho nàng gặp nhiều phiền toái. Tuy nhiên Lưu Vân im lặng lại khiến cho hắn thấy được một phần hy vọng. - Dưới tình huống này anh hùng đế quốc vẫn duy trì im lặng, thử hỏi trong lòng Hoa tiểu thư sẽ dễ chịu sao? Kích thích như vậy đối với một nữ nhân kiêu ngạo như nàng mà nói là rất lớn! Minh Lạc mỉm cười, cầm lấy chuỗi vòng cổ bằng ngọc xanh. - Nữ nhân sau khi bị kích thích, bình thường đều làm một số chuyện không có lý trí. Ngọc xanh ơi, không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của ngươi. Lúc này không phải cũng vậy sao? Minh Lạc lầm bẩm trong mồm. Ngọc xanh hiện lên một tia quang mang đẹp đẽ, dường như đáp lời của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio