- Bệ hạ, ta đang có một chuyện về Lưu Vân bá tước muốn gặp ngài báo cáo. Bố Lỗ Khắc vội nói. - Vậy sao? - Lưu Vân bá tước lần này đến đây, ngoại trừ việc nghị hòa còn có một chuyện trọng yếu khác. Đó chính là tiến hành một trận đánh công bình với ta ở Hải Lam thành. Ta cùng hắn sẽ đại biểu cho Y Đặc gia tộc cùng Khải Đức gia tộc, sẽ xem xem hai người đời này của hai gia tộc ai mạnh ai yếu. - Xem ra ngươi vẫn canh cánh trong lòng chuyện bị hắn đánh lén? Lâm Mị cười quyến rũ nói. - Ta thừa nhận lúc ban đầu quả thật trong lòng ta rất hận hắn. Bởi vì chém đầu hành động của hắn tí nữa thì lấy mạng ta. Trận chiến ấy cũng là một trận chiến chật vật nhất của ta. Bố Lỗ Khắc cười khổ nói. - Nhưng mấy tháng nay tĩnh tâm nghĩ lại, ta lại rất hâm mộ hắn. Hắn là một kẻ kì quái. Ở Tắc Phổ trấn, vì binh lính của mình mà chịu mạo hiểm; tại Tây Đốn thành, vì dân chúng bình thường mà một lần nữa đơn độc mạo hiểm. Hắn cũng là một người đáng sợ, vì thắng lợi mà không từ thủ đoạn. Thậm chí đã đáp ứng quyết đấu công bình với ta mà vẫn phái người đánh lén, làm một việc hoàn toàn không có phong độ quý tộc. - Ta vẫn lo lắng thất bại của trận chiến ấy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho tương lai của ngươi. Hiện tại xem ra ta đã quá lo lắng rồi. Bố Lỗ Khắc, xem ra một trận đánh cùng Hắc Ưng đã làm ngươi trưởng thành hơn nhiều. Lâm Mị tán thành gật đầu. - Đối thủ cường đại là sư phụ tốt nhất. Hắn còn nói với ta cái gì gọi là nghệ thuật chiến tranh: Lấy hơn người phát động một lần tập kích, thành công thay đổi toàn bộ cục diện chiến trường, đem việc không thể biến thành có thể. Tầm nhìn, mị lực cùng mưu trí này ta không thể so với hắn. Tuy nhiên lúc chúng ta giao thủ, hắn muốn thắng ta có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy! Trải qua thất bại, Bố Lỗ Khắc trở nên rộng rãi, vô tư hơn, cũng một lần nữa tìm lại sự tự tin. - Ý chí kiên cường, sự tự tin trong lòng, Bố Lỗ Khắc đã có được những tố chất cần thiết của một danh tướng! Bạch y nhìn về phía Bố Lỗ Khắc, trong mắt tràn ngập sự tán thưởng. - Vậy ngươi làm thế nào để cho hắn đồng ý đánh một trận công bình với ngươi? Ngươi chuẩn bị đánh một trận này như thế nào, có nắm chắc không? Ta nhớ kỹ hắn là một kẻ rất giảo hoạt, muốn cho hắn không sử dụng âm mưu có vẻ không phải chuyện dễ dàng. Lâm Mị dường như rất chờ mong chuyên này, tò mò hỏi. - Cô cô của ta, kiếm thánh Phỉ Lệ Ti sau khi biết được ta bị đánh lén bị thương nặng đã rất hận hắn đi ngược lại tinh thần quý tộc. Nhất thời tức giận bắt người yêu hắn đem tới Hải Lam thành làm khách, cũng nhắn lại cho hắn tới Hải Lam thành đánh một trận công bình với ta. Vị bá tước này cũng là cá tính, tất nhiên sẽ tới đúng hẹn. Ta đã cùng giao thủ qua, trận chiến này ta tuyệt đối nắm chắc sẽ thắng hắn. Cho nên muốn nhờ bệ hạ giúp ta tạo thanh thế, làm cho hắn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể toàn lực đánh một trận với ta! Nếu như hắn thất bại, không chỉ làm cho thanh danh của Khải Đức gia tộc bị đả kích nghiêm trọng mà còn rất có lợi đối với chuyện nghị hòa. - Ngươi nói người yêu của hắn nằm trong tay ngươi? Lâm Mị hoàng hậu có vẻ đăm chiêu hỏi. - Bệ hạ, nàng ở cùng một chỗ với cô cô ta. Nói ra làm người ta khó tin tưởng, cô cô ta lại rất yêu quí cô gái kia. Hiện tại thân thiết giống như mẹ con. Nàng ngã bệnh, tất cả đều do cô cô ta chiếu cố. Nàng khỏi bệnh rồi, mỗi ngày cô cô ta đều làm các món tẩm bổ bắt nàng ãn. Bố Lỗ Khắc chú ý tới ánh mắt biến hóa của hoàng hậu, nhún nhúng vai cười nói. Hắn khéo léo nhắn nhủ với hoàng hậu một tin tức: Hiện tại người yêu của Lưu Vân do kiếm thánh bảo vệ. Ai cũng không thể động vào nàng. Bạch y nhìn Lâm Mị đang trầm tư, mở mồm muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu. Tiếp theo, ba người lại thương nghị một phen, sơ bộ định ra biện pháp ứng phó với Lưu Vân: Tạm thời không chủ động đàm phán, không đáp ứng bất cứ sự bồi thường chiến tranh nào. Muốn nói gì thì nói cũng phải đợi người A Tư Mạn xem xét. Bởi vì trước mắt mặc dù A Ư Mạn chủ động phát động xâm lược nhưng ở trong chiến tranh cũng không có thu được chỗ tốt nào. Ngược lại bản thân đế quốc A Tư Mạn cũng tiêu tốn rất nhiều. Chủ động rút lui khỏi Ba Đặc thành là đã biểu lộ thành ý đàm phán. Hỏa Vân đế quốc còn muốn kiếm được chỗ tốt gì từ A Tư Mạn đế quốc nữa. Tất cả đều không thể, cho dù là Lưu Vân bá tước có giảo hoạt hơn nữa cũng không được. Trên đại lục luôn lấy cường giả vi tôn, cường quốc đánh tiểu quốc, giống như đại nhân đánh hài tử, đánh cho khóc to lên, không thuận thì còn đánh cho một trận nữa. - Hắn phải hiểu được đại lục này là nơi cường giả được tôn sùng. A Tư Mạn mới chính là một cường quốc, mới có quyền yêu cầu! Lâm Mị nói. Nàng tin tưởng sau khi Lưu Vân bị đối xử lạnh nhạt sẽ hiểu được điểm này. Sau khi Bạch y cùng Bố Lỗ Khắc rời đi, Lâm Mị nhẹ nhàng vỗ tay, một bóng đen chợt xuất hiện ở bên cạnh nàng. - Ngươi nghiên cứu kĩ về người này. Tìm đúng nhược điểm của hắn để động thủ một lần nữa. Ta muốn hắn còn sống. Lâm Mị vừa nói vừa đưa tư liệu của Lưu Vân cho bóng đen. - Vâng! Bóng đen gật đầu, xoay người muốn rời đi. - Sau khi chuyện này thành công ta sẽ không truy cứu tội lỗi của tỷ tỷ ngươi, hy vọng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng. Lâm Mị đột nhiên nói. - Bệ hạ yên tâm, ta không phải phế vật như nàng! Bóng đen cũng không có quay đầu lại, lạnh lùng đáp. Chỉ là cước bộ hơi dừng lại, thể hiện nội tâm nàng đang dao động. - Chiến Ưng, tổng đốc La Mạn hành tỉnh, quân đoàn trưởng Hắc Ưng, thương nghiệp kì nữ Hỏa Vân đế quốc. Khải Đức gia tộc hoàng kim một đời, trên người ngươi có không ít truyền thuyết! Trò chơi đã bắt đầu rồi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng! Trong lòng Lâm Mị đột nhiên dang lên dục vọng muốn chinh phục. - Tạp đại thúc, người xem đêm thành thị thật phồn hoa, so với một thủ phủ một tỉnh của Hỏa Vân đế quốc còn náo nhiệt hơn. Nơi nào cũng giống một thành thị nhỏ. Chỉ tiếc là cuộc sống bình yên vui sướng của người A Tư Mạn có lẽ sẽ phải biến mất! Nếu kế hoạch của ta thành công, Lâm Mị hoàng hậu cũng sẽ được nếm mùi vị bị người xâm lược! Ban đêm, đi trên đường cái ở Đức Lỗ thành có rất đông người. Lưu Vân cảm khái nói với Lão Tạp ở bên cạnh. Đức Lỗ thành ở cách Hải Lam thành về phía tây hơn dặm, đây là một thành thị nhỏ gần Hải Lam thành, vào lúc hoàng hôn đoàn người Lưu Vân đã tới nơi này. - Tiểu tử ngươi có phải suốt ngày đều nghĩ kế hại người không? Thời gian ngắn ngủi như vậy đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ như vậy. Không những có thể làm cho Thủy Y Nhiên bình yên trở về mà còn xảo diệu đem họa thủy hướng về phía đế quốc A Tư Mạn, cũng tạo điều kiện có lợi cho đàm phán! - Trước mắt xem ra chỉ có đế quốc A Tư Mạn ngăn trở một chút cho đại lục, ai bảo nó là đệ nhất cường quốc của đại lục chứ? Lâm Mị hoàng hậu không đơn giản! Dưới sự thống trị của nàng, A Tư Mạn binh cường mã tráng, dân chúng giàu có. Cái khó là tất cả mọi người chân thành ủng hộ nàng, thật không biết nữ nhân này đã làm như thế nào. Hiện tại bên cạnh nàng lại có một nữ tử thần bí, nhìn qua cũng không kém so với nàng. Ta rất kì quái, Lâm Mị hoàng hậu tại sao lại không ngồi lên ngôi vị nữ hoàng chứ? Địa vị của nàng tại A Tư Mạn bây giờ muốn làm chuyện đó thì rất dễ! Lưu Vân nói. - Ý nghĩ của nữ nhân thường thường đều rất kì quái, chuyện này sợ rằng ngươi phải hỏi trực tiếp nàng. Lão Tạp cười khổ nói. Càng gần Hải Lam thành, trong lòng lão lại càng sợ hãi. Phỉ Lệ Ti đột nhiên xuất hiện giống như một mùa xuân ấm áp làm dịu mát cõi lòng hoang vắng tan nát của lão nhưng cũng kèm theo sự giá lạnh đến từ Phỉ Lệ Ti. - Ta cũng không rõ một nữ kiếm thánh như Phỉ Lệ Ti lại chờ lão vài chục năm. Tạp đại thúc à, ta vẫn nghiên cứu đi nghiên cứu lại xem mị lực của lão nằm ở chỗ nào nhưng thật đáng tiếc là cuối cùng ta không có bất cứ phát hiện gì. Nhìn Lão Tạp bộ dáng tâm sự nặng nề, Lưu Vân trêu ghẹo nói. - Thật ra lúc đầu ta cũng tưởng hẳn là nàng đã có cuộc sống hạnh phúc của mình. Ai biết ngu nữ này lại đợi ta vài chục năm. Lúc li biệt chúng ta đều còn rất trẻ, không nghĩ tới lúc gặp lại cả hai đều đã già! Lão Tạp cũng không có phản bác Lưu Vân. - Đại thúc, già đi thì chỉ có lão thôi. Nghe nói Phỉ Lệ Ti a di vẫn còn trẻ như cũ, có lẽ đó là kì tích của việc trở thành kiếm thánh! Chẳng lẽ như trong truyền thuyết nói chỉ có yêu đến tận cùng mới có thể đạt đến cực kiếm? - Mấy năm nay nàng hẳn là đã chịu khổ không ít. Tiểu Vân à, ta thật sự không biết như thế nào để đối mặt với nàng. Vài chiêu ngươi dạy ta thật sự có thể dùng được sao? Lão Tạp lo lắng hỏi. - Đại thúc yên tâm đi. Tất cả đều là tinh hoa kinh nghiệm tán gái mấy ngàn năm của loài người, lão yên tâm sử dụng là được. Nữ nhân, cho dù hiện nàng đem ngươi dẫm nát dưới chân, giẫm giẫm giẫm cho ngươi không còn hình người thì cuối cùng ngươi vẫn cưỡi trên người nàng. Haha! - Mấy ngàn năm tinh hoa? Ta xem ra ngươi bị tinh trùng lên não rồi! Trước tiên ta muốn nói, nếu như ngươi định hãm hại ta giống như sắc long kia, làm ra sự kiện tiểu dạ khúc ngoài ý muốn thì đừng trách tạp đại thúc trở mặt, lục hệ ma pháp cùng đánh ngươi! Khi Lưu Vân đến Đức Lỗ thành, ở Hải Lam thành cũng có một nhóm khách không mời mà tới. Ở cửa thành, một gă hạ cấp quan viên nghênh đón hơn người vào bên trong thành, sau đó mang vào trong phủ. Hơn hai mươi người này phụng Huyết Sát đi theo Huyết Y sứ giả chấp hành nhiệm vụ ám sát Lưu Vân. Mặc dù bọn họ đã thay đổi hình dạng, trang phục nhưng hơn hai mươi đại hán này xuất hiện vẫn làm cho một gã thanh niên chú ý. Bởi vì hắn dựa vào sự nhạy cảm của nghề nghiệp phát hiện trên người những kẻ này có khí tức nguy hiểm. Mà thanh niên này nhanh chóng đem tin tức về cứ điểm của “Dạ Phong” ở bên trong Hải Lam thành. Lưu Vân còn chưa có đến Hải Lam thành, vài lực lượng khác nhau với những mục đích khác nhau đã bắt đầu khẩn trương tiến hành bố trí, hé ra một cái lưới chờ hắn đến. Mà ở phía tây nam biên giới A Tư Mạn, một hồi âm mưu do Lưu Vân sắp đặt bắt đầu xuất hiện. ---------------------- [Ngày hôm qua trong lúc buồn rầu cùng mọi người hàn huyên vài câu trong sách, không nghĩ tới lại có rất nhiều bằng hữu quan tâm tới ta. Khu vực bình luận sách lần đầu tiên náo nhiệt, rất nhiều huynh đệ đều bình luận. Ta rất cám ơn mọi người, chuyện của mình vẫn phải do mình giải quyết, nhưng một tấm thiếp, một câu nói của mọi người đều làm cho lòng ta ấm áp. Sau khi mất đi người bạn thân ta vẫn cảm thấy cô độc, đột nhiên bên cạnh xuất hiện nhiều người xa lạ, bằng hữu quen thuộc có lẽ là thu hoạch lớn nhất của ta! Thành tâm nói một tiếng cám ơn với mọi người! Giờ đã h sáng, ta ngủ một giấc đã. Có lẽ quá trưa sẽ có chương thứ ! (Mấy lời của tác giả)]