- Thiệt hại gần vạn người, ta dẫn theo vạn người đến đây. Lạp Mạn thành hẳn là có thể thủ vững. Bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Sau khi rời khỏi tường thành, Thú hoàng hỏi. Hắn vẫn canh canh trong lòng đối với việc ba vạn bộ đội chỉ trong một trận đã bị đánh cho tàn phế. - Bệ hạ hẳn đã có chủ ý trong lòng? Minh Lạc khẽ cười nói. Hắn biết hiện tại chuyện Thú hoàng hy vọng nhất chính là A Tư Mạn đế quốc cùng Hỏa Vân đế quốc đánh nhau sống chết với Huyết thần giáo, còn Thú nhân đế quốc có thể tranh thủ ngư ông đắc lợi. - Chúng ta có thể đặt mình ở bên ngoài trận chiến này hay không? Ngươi có thể tìm được biện pháp phá giải độc huyết của Huyết thần giáo? Thú hoàng vẻ mặt chờ mong, nhìn Minh Lạc hỏi. Minh Lạc lắc đầu: - Bệ hạ, ta hiểu được ý tứ của ngươi. Thú nhân bị chèn ép đã lâu, trận chiến này là cơ hội ông trời ban cho để Thú nhân đế quốc quật khởi. - Chẳng lẽ chúng ta không làm được? Thú hoàng khó hiểu hỏi. - Nếu như Huyết thần giáo không xâm phạm chúng ta, đương nhiên có thể làm được. Nhưng ý nghĩ này rất nguy hiểm. Một khi không cẩn thận sẽ đưa tới tai họa diệt quốc. Huyết thần giáo dùng phương pháp chiến tranh hoàn toàn không có nhân tính. Mục tiêu của bọn họ là hủy diệt tất cả các quốc gia trên đại lục, thành lập sự thống trị tuyệt đối của Huyết thần giáo trên đại lục này. Minh Lạc kìm chế sự khinh bỉ Thú hoàng bởi vì hắn có cái nhìn thiển cận, kiên nhẫn giải thích. - Thú nhân đế quốc muốn chỉ lo cho bản thân mình ở trong cuộc chiến này là không thể. Hơn nữa ta cũng chưa tìm ra biện pháp hữu hiệu để đối phó với độc huyết. Độc huyết các tác dụng phá hoại thật lớn, trên thực tế cũng vượt qua sự ước đoán của Minh Lạc. Phút cuối, Phong bị ép phải mang ma đạo đại pháo ra dùng, mạo hiểm bại lộ thực lực mới có thể bảo vệ được Lạp Mạn thành. Cũng bởi vậy mới phải chặt tay xin tạ tội. - Thú nhân vừa mới bước lên con đường cường thình, chẳng lẽ lại không tránh được một hồi chiến tranh này sao? Xem ra chúng ta vẫn phải bước trên một con đường dài! Tiên sinh thấy chúng ta nên làm gì bây giờ? Thú hoàng mặc dù có chút bất mãn nhưng không thể không tỏ vẻ đồng ý với những gì Minh Lạc nói. - Mặc dù chúng ta không thể tránh được trận chiến này nhưng có thể nghĩ cách giảm tổn thất trong trận chiến này tới mức nhỏ nhất. Ta nghĩ không lâu nữa các quốc gia trên đại lục sẽ bị ép phải liên hợp lại với nhau để đối phó với sự uy hiếp của Huyết thần giáo. Bệ hạ có thể đưa ra tin tức nguyện ý trợ giúp, chung tay cùng các quốc gia đại lục chống lại Huyết thần giáo. Ta sẽ phụ trách xây dựng một chi quân đội để đối phó với sự uy hiếp của Huyết thần giáo. Tình thế trước mắt cho thấy A Tư Mạn đế quốc đã bị thương nghiêm trọng trong chiến tranh. Hỏa Vân đế quốc sau khi trải qua nội loạn đang muốn tìm được một cơ hội để nâng cao địa vị của mình. Sau khi phục hồi thực lực, hoàng đế của bọn họ hẳn sẽ không buông tha cái cơ hội tốt đẹp để xuất đầu lộ diện này. Mà chúng ta lại có thể đi theo phía sau Hỏa Vân đế quốc, cổ vũ cho bọn họ, để bọn họ cùng Huyết thần giáo liều mạng. - Chủ ý này không tồi. Thú hoàng nghe xong rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười. - Được rồi, bệ hạ không ngại thêm chút tâm tư đối với Nạp Lan, cái kẻ đang bảo vệ Hàn thành. Hiện tại hắn đang thất thế ở Hỏa Vân đế quốc. Mà hắn vừa đúng lúc lại bảo vệ đại môn đi tới Hỏa Vân đế quốc. Minh Lạc cười nói. ------------------------------ - Tiểu tử này điên rồi! Ta đã lệnh cho hắn hạ xuống đất, hiện tại lại làm ta thành như thế này! Ma Tước bưng cái mũi sưng đỏ, cùng Kinh Lôi dìu lẫn nhâu đi vào trong thành phủ chủ. - Ngươi cũng đừng oán giận. Ta ngày nào chẳng bị hắn hành hạ muốn rời từng khớp xương. Buổi tối nằm trên giường, muốn trở mình cũng phải vận đấu khí mới làm được! Kinh Lôi hữu khí vô lực nói. - Lão tử là Long chân chính cũng không chịu được. Ngươi chỉ uống Long Huyết để cải tạo thân thể đương nhiên là càng không chịu được rồi. Ta hoài nghi nữ nhân của hắn, buổi tối ở trên giường thì như thế nào mà….. Mang sự bất mãn đối với Lưu Vân, dâm ý của Ma Tước bắt đầu nổi lên. - Tuy nhiên cuộc sống như vậy cũng thật thoải mái. Nếu không cứ nghĩ tới Mai Sâm cùng Nặc Đinh, trong lòng ta rất không vui. Kinh Lôi mặt trắng không còn chút máu, liếc nhìn Ma Tước một cái rồi nói. Nhắc tới hai người kia, tinh thần Ma Tước nhất thời tỉnh táo: - Hai tiểu tử kia thật sự là được. Ngoại trừ bản thân mình, người ta bội phục nhất chính là bọn hắn! Thật đáng thương cho ba kẻ được bọn hắn cứu sống, hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ. - Chuyện lần này cũng kích thích nhị ca đến như vậy, huống chi là bọn họ chứ! Tuy nhiên hiện tại có rất nhiều việc phải làm. Nhị ca đang phụ trách giúp bọn họ xử lý hậu sự cho Mai Sâm cùng Nặc Đinh. Ngươi không thấy bọn họ làm rất chăm chú sao? Sau khi đi vào phòng, Kinh Lôi buông mình xuống giường. Ma Tước thì đi tới trước gường, nghiên cứu cái mũi của mình. - Trời ạ, hắn lại có thể nhẫn tâm hạ thủ khiến cái mũi ta thành thế này! Nhìn khuôn mặt ở trong gương, Ma Tước kêu lên đau đớn. - Ít nhất ngươi còn khí mà ầm ĩ. Người cường hãn giống như ngươi thật sự quá khó tìm. Hắn không tìm ngươi phát tiết thì tìm ai đây? - Hắn thật sự không nghĩ ra sao? Có thể tìm lão Tạp, dùng thánh giai ma pháp để oanh kích mà! Hoặc là kêu hai kiếm thánh ở trong học viện tới cùng nhau quần ẩu mà! Tại sao lại tìm tới hai người chúng ta làm gì! - Hiện tại tất cả mọi người đều điên rồi. Á Lịch Sơn Đại thì suốt ngày nghiên cứu. Nã Luân Đa thì mang theo Hắc Ưng đặc chiến đại đội cùng Hỏa Phượng quân đoàn huấn luyện, chiến đấu sinh tử giống như cừu địch. Thiết Nhất, Nhị, Tam sư ngoại trừ việc bảo vệ các nơi quan trọng thì đều liều mạng đối chiến. Kỵ binh của An Đông Ny lại càng giống như sứ giả báo thù chạy đến từ địa ngục, tất cả mọi người ánh mắt đều âm trầm. Long Vân phó quân đoàn trưởng lại càng hận không thể một ngày làm ra vạn quả ‘Lạc Phu tạo’, trực tiếp đem đi tiêu diệt Huyết thần giáo. Mai Sâm cùng Nặc Đinh, hai người này lại có lực lượng mạnh như vậy! Kinh Lôi ngửa mặt lên trời, thì thào. - Nếu mấy tên dễ kích động ở cố hương ta biết đựơc chuyện này, sợ rằng Hắc Ưng quân đoàn có thể có thêm vài Long kỵ sĩ đấy! Ma Tước nhỏ giọng lẩm bẩm. - Ngươi đang nói gì? Kinh Lôi cũng không nghe rõ, chỉ thuận miệng hỏi. - Ta nói là nhị ca ngươi cứ như vậy ta sợ sẽ xảy ra vấn đề. Chẳng lẽ ngươi không sốt ruột chút nào sao? Trong lịch sử cổ xưa của Long tộc từng không chỉ có một lần cự long cứ bảo vệ ở bên cạnh thi thể Long kỵ sĩ đã hy sinh, cứ như vậy thương tâm tuyệt vọng mà chết đi. Ta sợ nhị ca ngươi sớm muộn gì cũng bị điên mất! - Ta sợ trước khi hắn bị điên thì hai người chúng ta đã xong đời…. Kinh Lôi cười khổ nói. Một thân ảnh xinh đẹp vô thành vô tức xuất hiện ở ngoài cửa phòng. Ma Tước từ trong gương nhìn thấy Sắc Vi đang ở cửa phòng, không khỏi ngẩn người ra, sau đó đầu nghiêng về một phía. - Ta ngủ đây! Sắc Vi nhìn Kinh Lôi vết thương đầy người, sắc mặt không khỏi thay đổi. Từ khi Kinh Lôi rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi, trong lòng nàng vẫn vương vấn. Mặc dù chuyện phát sinh ngày xưa đã xóa bỏ hết những gì đã có giữa nàng cùng Kinh Lôi nhưng trong lòng nàng vẫn bị người yêu thưở ban đầu lay động. Hơn nữa ngẫu nhiên biết được tin Kinh Lôi sau khi bị thương tổn mới quyết định bước lên con đường tìm kiếm cự long trong truyền thuyết, trong lòng nàng lúc nào cũng cảm thấy đau khổ. Hôm nay sau khi giúp Hoa Phi Lệ làm một việc, biết được tin tức Kinh Lôi hồi phủ, nàng rốt cuộc không kìm được muốn đến xem một chút. Một đạo thủy lam quang nhu hòa sáng lên trên người Kinh Lôi. Thủy lam quang giống như cánh tay tình nhân nhẹ nhàng vuốt ve trên người nam tử đang ngủ say. Sau khi ba quang tan hết, nàng nhẹ nhàng thở dài. Sắc Vi cứ đứng như vậy ở trước giường, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Kinh Lôi, chừng nửa canh giờ sau, từng khuôn mặt quen thuộc chợt xuất hiện ở trong đầu nàng, rồi dần dần mơ hồ. Sắc Vi có chút hoảng hốt. Khi khuôn mặt Kinh Lôi một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, nước mắt nàng lại mơ hồ rơi xuống. - Kinh Lôi, ngươi vẫn còn hận ta sao? Sắc Vi nhẹ giọng hỏi. Kinh Lôi vẫn đang ngủ say, hồn nhiên không biết câu hỏi của Sắc Vi, nhưng một thanh âm lại vang lên: - Hận chứ! Hắn không cưỡi ngươi, kết quả lại chạy tới cưỡi ta! Vĩ đại Long kỵ sĩ bởi vì thất tình mà sinh ra! Sắc Vi đỏ mặt, quay đầu, cắn răng nhìn Ma Tước ở phía trước gương. - Ta đang nói mơ. Hoa Hồng nhiều nhất phút đồng hồ sau sẽ đến. Ma pháp mỹ nữ có phải muốn đấu võ. Thật là náo nhiệt! Nghe xong Ma Tước nói, ánh mắt Sắc Vi nhất thời trở nên ảm đạm, xoay người đi ra khỏi phòng. Lúc đi tới cửa, nàng vẫn quay đầu lại nhìn Kinh Lôi. - Ngu nữ, nếu là ta thì ta đã trực tiếp cởi hết quần áo trèo lên giường với Kinh Lôi. Ma Tước thở dài nói. Khi Lưu Vân trở lại trong phủ, tình huống so với Kinh Lôi cùng Ma Tước cũng không tốt hơn chút nào. Từ sau khi từ Tây Tư trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, hắn bắt đầu điên cuồng tăng cường thực lực của bản thân mình. Mà Ma Tước cùng Kinh Lôi tự nhiên thành người tốt nhất để luyện tập cùng hắn. Đối với cái chết của Mai Sâm cùng Nặc Đinh, Lưu Vân cảm thấy áy náy cùng đau khổ. Nhưng hắn chỉ có thể chôn chặt tất cả ở trong đáy lòng. Phải nói là chuyện xảy ra lần này đã quá kích thích hắn, thậm chí còn vượt xa lúc đầu Bỉ Đắc phản bội. Hắn từng không chỉ một lần tự hỏi mình, hứa hẹn lúc đầu sẽ dẫn dắt bọn họ đi lên một con đường tươi sáng, đi tìm một cuộc sống mới. Nhưng về sau lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đổ máu sao? Sau nhiều lần suy tư, đáp án chỉ có một: Hắn còn chưa đủ mạnh, bộ đội của hắn cũng chưa đủ cường đại. Lưu Vân không thể không tự cảnh tỉnh: Là một huấn luyện viên đặc chiến có tư tưởng hiện đại, vì sao lại trở nên bó tay bó chân trước một tổ chức tà giáo? Rõ ràng trong tay nắm giữ những tri thức cùng khoa học kỹ thuật đứng đầu thời đại nhưng lại suốt ngày bị chiến tranh với vũ khí lạnh phong tỏa? Chiếm được di sản của nền văn mình năm trước vì sao lại không dám phóng tay mà làm? Hắn dần dần hiểu được là bởi vì hắn đã quá dung nhập vào thế giới này, thậm chí sợ sẽ phá đi quy tắc của thế giới này. Hắn sợ lực lượng này một khi thoát khỏi sự nắm giữ của hắn sẽ trở thành một nguyên nhân mới làm loạn đại lục, mang đến cho mọi người nhiều phiền toái cùng tai nạn hơn. Trong tay hắn chính là ma hạp. Nhưng mà Huyết thần giáo rốt cuộc làm cho hắn thức tỉnh. - Có lẽ cái ta muốn chính là sự khống chế tuyệt đối!