“Uỳnh!” Từ phía sau truyền đến một tiếng nổ vang làm cho Tử Văn Thành giật mình, vội vàng xoay người lại. Một con Huyết Khô Lâu nổ tung trước mắt hắn, hóa thành vô số điểm đen bắn về phía hắn. Điểm đen trước mắt hắn mau chón lớn dần, sau đó đập lên người hắn như mưa. Khắp toàn thân truyền đến sự đau nhức làm cho Tử Văn Thành nhăn mày nhăn mặt. Thân thể dưới áp lực cực lớn bị đẩy lùi về phía sau mấy bước. Dừng thân hình lại, lắc đầu, Tử Văn Thành cố gắng mở to hai mắt nhìn, muốn làm rõ xem chuyện gì đã xảy ra. Đứng ở trên vách đá phía xa xa, Lai Ân cầm cung tên trong tay, cười dài. Nụ cười trên khóe miệng còn mang theo vài phần đắc ý, dường như muốn nói với Tử Văn Thành. - Nhìn cái gì mà nhìn, ta vừa mới cứu ngươi, còn không nói cám ơn? - Lai Ân dám chơi xấu lão tử! Tử Văn Thành lẩm bẩm nói. Lúc này hai mắt hắn bốc hỏa, răng nghiến kèn kẹt, nhưng lại không có cách nào để phát tác. Liếc mắt nhìn Tử Văn Thành một cái, Lai Ân nhún vai, rút ra một mũi tên, tiêu sái lắp lên huyền cung. Lúc này một con Huyết Khô Lâu rất không thức thời tiến về phía Tử Văn Thành. - Cho ngươi một phần đại lễ! Tử Văn Thành lăng không bắt lấy chân Huyết Khô Lâu quăng lên không trung, ném nó về phía Lai Ân rồi hét lớn. Bạo liệt tiễn bắn trúng mục tiêu, đem nó nổ thành từng mảnh nhỏ. Lai Ân cười, gật đầu với Tử Văn Thành, ánh mắt lại nhìn về phía khác trên chiến trường, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Các xạ thủ bên cạnh hắn cũng tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú giám sát chiến trường. Nơi nào có Hắc Ưng đội viên gặp nạn thì nơi đó có lãnh tiễn của bọn họ xuất hiện. Chiến tranh đối với những thần xạ thủ này mà nói đã vượt qua sự giết chóc tầm thường mà trở thành một môn nghệ thuật. Cái bọn họ làm chính là sử dụng sự ưu nhã của mình, sự tỉnh táo cũng kỹ năng thiên phú tu bổ bất cứ sai lầm nào có thể xuất hiện trên bức tranh chiến trường này, vì thế làm cho nó trở nên hoàn mỹ. Chiến đấu dần dần đến lúc kết thúc. Lúc này hai thân ảnh từ trên trời hạ xuống, vẽ thành một dấu chấm tròn trên chiến trường. - Kiểm tra toàn bộ chiến trường, xử tử hết những kẻ còn sống! Sau khi Lưu Vân ra lệnh với đội viên bên cạnh mình liền nhanh chóng chạy về phía thân ảnh mới hạ xuống. Trong suốt quá tình chiến đấu, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cho Ma Tước. Mặc dù thân thể Ma Tước không sợ huyết độc nhưng huyết ma pháp thần bí của Huyết thần giáo có tạo thành thương tổn cho đầu sắc long kia hay không thì Lưu Vân không chắc chắn. Điều làm cho hắn lo lắng hơn chính là phong cách chiến đấu của Ma Tước luôn nhanh gọn, sạch sẽ. Thường trong thời gian rất ngắn là có thể chấm dứt trận đấu. Nhưng lần này lâu như vậy rồi mà con không thấy bóng dáng hắn. - Đại ca, tại sao ngươi lại thành bộ dạng như thế này? Chẳng lẽ vừa đánh nhau với một mụ đàn bà chanh chua hay sao? Lai Ân chạy tới chỗ bóng người hạ xuống, nhìn thấy Ma Tước như vậy, không khỏi giật mình kêu to lên. Đối với một tinh linh, cho dù trong chiến đấu cũng cố hết sức bảo trì phong độ ưu nhã mà nói thì hình tượng của Ma Tước lúc này quả thật làm cho người ta khó chấp nhận. Hắn tóc tai bù xù, trên mặt vẫn còn vết máu, quần áo trên người thì rách nát, một chiếc giầy ở chân còn không biết bay đi đâu mất. Đáng sợ hơn chính là trong miệng của hắn đầy máu tưới, giống như vừa cắn một con mồi nào đó. - Đừng nói nữa. Gặp phải một tên tư tưởng biến thái! Ma Tước dậm chân, tức giận nói. - Bổn long chưa từng bị ai làm cho buồn bực đến như vậy! Bộ dáng Ma Tước làm Kinh Lôi sợ hãi. Hắn nhanh chóng chạy tới, tỉ mỉ kiểm tra thân thể đồng bọn của mình, sau khi xác định không có việc gì mới hổn hển nói. - Hoàn hảo là không có việc gì! Trong lòng Ma Tước cảm thấy ấm áp, cười mắng. - Lão tử còn chưa có lấy lão bà, đương nhiên không thể có việc gì rồi! - A, rõ ràng nhìn thấy hai người, làm sao lại chỉ có một? Tử Văn Thành không hiểu hỏi. Rõ ràng hắn nhìn thấy hai bóng người rơi xuống nhưng hiện tại lại chỉ có một mình Ma Tước. - Ha ha, cái tên dị thường này bị lão tử giẫm nát dưới chân chứ còn ở đâu nữa! Ma Tước cười lớn nói, vừa cười vừa dẫm mạnh chân xuống đất. Lưu Vân nhìn thấy Ma Tước bình an vô sự, trong lòng rốt cuộc yên tâm. - Tuy có chút chật vật nhưng chỉ bị thương nhẹ. Ma Tước đại ca, hình như cho tới tận bây giờ ta chưa nhìn thấy ngươi gặp thảm như vậy bao giờ! - Ta tuy bi thảm nhưng còn có người còn thảm hơn ta nữa! Ma Tước cười hắc hắc, giơ chân lên, cúi người rút từ trong lòng đất ra một người. Nói chính xác không phải rút ra một người mà là một băng điêu hình người. - Tên kia không cẩn thận phi hành quá cao nên bị đông lạnh! Ma Tước vừa giải thích vừa gõ lên băng điêu. Băng tan ra, một cơ thể người trần truồng với vô số vết thương kinh khủng xuất hiện trước mặt mọi người. Ở phía xa xa, khuôn mặt Hải Luân không khỏi ửng hồng, khẽ mắng. - Đầu long biến thái! Thật ra ý nghĩ này của nàng cũng đại biểu cho ý nghĩ của vô số người vây quanh Ma Tước lúc này. - Ma Tước đại ca à, ngươi cùng nam nhân này làm gì vậy? Lưu Vân nhìn nam nhân đang nằm trên mặt đất, lại nhìn vết trảo trên mặt Ma Tước, khó hiểu hỏi. - Rất hiển nhiên hắn là một nam nhân nhưng lại bắt buộc nam nhân kia làm một chuyện rất ác tâm! Tử Văn Thành giọng nói âm dương quái khí. - Các ngươi thật bỉ ổi! Ma Tước phẫn nộ nhìn về phía Lưu Vân. - Đều do ngươi muốn ta tận lực bắt sống! Có biết ta phải mất bao nhiêu công sức mới bắt được hắn hay không? Vì thỏa mãn sự quan tâm cảu mọi người, Ma Tước kể lại quá trình anh dũng chiến đấu của hắn đối với mọi người. Sau khi Ma Tước đuổi theo Hoàng Y thần sử vừa mới bị hắn cho một chiêu thần long bái vĩ hộc máu liền bị ma pháp của đối phương oanh tạc. Oanh tạc. Tuyệt đối là oanh tạc. Hoàng Y thần sử vốn đang lo sợ chạy trốn, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi đã đem toàn bộ ma pháp sở học cả đời hắn phóng ra, hơn nữa uy lực ma pháp đủ để so sánh với bất cứ thánh ma đạo sư nào trên đại lục. - Còn chưa ra tay sao? Ta cho ngươi thời gian chuẩn bị! Sau khi ma pháp phong bạo trôi qua, Ma Tước bay đến trước người Hoàng Y thần sử, nói một cách chế giễu. Hoàng Y thần sử hoàn toàn phát điên. Hắn rốt cuộc hiểu được ngoài quái vật ở Huyết thần giáo thì trong đại lục còn có rất nhiều quái vật tồn tại. Nhìn cự long lông tóc không tổn hao gì, tròng mắt Hoàng Y thần sử như muốn rớt ra ngoài. Hắn thật đáng thương. Cho tới giờ hắn mới biết mình gặp phải một một đầu cự long dị thường trong long tộc, hoàn toàn miễn dịch với ma pháp. Nếu như ngươi không còn chiêu nào thì đến lượt ta. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hộ nhé! Ma Tước hóa thành hình người, chậm rãi bay tới trước mặt Hoàng Y thần sử, giả thần giả quỷ nói. - Đến đây đi! Hoàng Y thần sử âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói. Ma Tước có chút kinh ngạc. Một ma pháp sư khi phải đối mặt với một đầu cự long cực tinh thông cận chiến mà còn có trấn định như thế. Tuy nhên sau khi phát động công kích Hoàng Y thần sử, hắn nhanh chóng hiểu được nguyên nhân này: Thần sử này còn có năng lực cận chiến cường đại. Hơn nữa loại năng lực cận chiến này khác với vũ kỹ của loài người và có chút tương tương tự với Ma Tước, công kích vật lý vô cùng cuồng bạo. Đối với Ma Tước mà nói, cái gọi là vũ kỹ của loài người trước mặt lực lượng mạnh mẽ của hắn thì chỉ là một cái thùng rỗng, cũng bởi vậy hắn có dũng khí ngạo thị với tất cả các cao thủ cấp kiếm thánh trên đại lục. Lần này dã thú gặp người man rợ, hai cỗ lực lượng cuồng bạo không hề biến hóa nhiều mà cứng đối cứng. Lần đầu tiên Ma Tước ăn phải đau khổ. Nhưng cảm giác đánh nhau thật đã nghiền. Trong trận hỗn chiến, Hoàng Y thần sử dần dần rơi xuống hạ phong. Trong chiến đấu Ma Tước phát hiện đối thủ trước mắt mình dường như cũng không có thói quen đánh nhau như vậy. Lực lượng trên người hắn cũng không phải là thứ hắn có thể hoàn toàn nắm tron tay để mà sử dụng. Rốt cuộc hắn tìm được cơ hội đem Hoàng Y thần sử ấn xuống mặt đất. Hoàng Y thần sử sau khi bị đánh bỗng trở nên nóng nảy, ngoan độc, không chỉ có điên cuồng phản kích mà còn sử dụng các chiêu thức vô sỉ như cào cấu, dứt tóc, cắn người. Đó là những chiêu thức chỉ có phụ nữ mới dùng khi đánh nhau. Dưới tác dụng của lực lượng cường đại mà sinh ra hiệu quả bất ngờ. Ma Tước không kịp phòng ngự, nhất thời chịu khổ. Không chỉ có mặt bị cào rách mà quần áo trên người cũng bị xé nát bét. - Mẹ kiếp, lão tử cũng không muốn xấu mặt rồng! Một đầu cự long không biết xấu hổ chính là một đầu dã thú hoàn toàn điên cuồng. Mà dã thú tự nhiên cũng sử dụng tới bản lĩnh của dã thú, cho nên Hoàng Y thần sử cũng xuất hiện đầy dấu răng trên người. Một trận chiến này đánh từ trên mặt đất cho tới trên không, từ trên không lại đánh tới mặt đất. Cuối cùng Hoàng Y thần sử bị Ma Tước đóng băng, chết ngất ở không trung. - Xem ra đầu mục của Huyết thần giáo thật khó đối phó! Ma Tước nói. Mặc dù giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng làm cho Lưu Vân cảm thấy áp lực cực lớn. Bởi vì Ma Tước không chỉ là thủ hạ có lực lượng cực mạnh của hắn mà ở trong long tộc cũng là cường giả số số , nhưng lại bị một Thần sử của Huyết thần giáo làm cho chật vật như thế. Hơn nữa căn cứ quá trình chiến đấu của Ma Tước mà suy đoán thì tại cả hai chức nghiệp ma-vũ thì Hoàng Y thần sử có thể so sánh với Thánh giai cường giả của loài nguời. - Xem ra chiến trường A Tư Mạn chỉ là một góc nổi của tảng băng! Lưu Vân thở dài, ánh mắt rơi xuống người Hoàng Y thần sử, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. ________________________________________