Ánh bình minh buông xuống. Mặt trời lấp lánh phía chân trời đã biến mất, khắp nơi trên mặt đất chỉ có sự yên lặng, bóng đêm bao phủ khắp nơi. Ốc Khắc lẳng lặng đứng ở trên đỉnh núi Lạc Đinh, dõi mắt nhìn về phía phương đông xa xôi. Trước mắt là bóng đêm vô cùng vô tận. Ốc Khắc cảm giác được đây là ánh bình minh cuối cùng. Hắc ám giống như một con ma thú ẩn nấp trong bóng đêm thôn phệ hắn cùng binh lính của hắn trước khi ánh bình minh xuất hiện. Hắc ám vô tận cùng hàn ý lạnh thấu xương bao phủ Lạc Đinh sơn không chỉ làm cho Ốc Khắc cảm thấy lo lắng, tuyệt vọng mà còn cảm thấy tiếc nuối cho người anh hùng chưa thỏa chí lớn đang ở bước đường cùng. Đây là một ngọn núi nhỏ ở biên giới giữa Tây Tư cùng Hỏa Vân đế quốc, cách La Mạn hành tỉnh của Hỏa Vân đế quốc chừng thước. Nhưng khoảng cách - thước này đối với Ốc Khắc cùng binh lính của hắn lúc này đã trở thành một cái rãnh trời vĩnh viễn không thể vượt qua. Nơi núi xanh nào mà chẳng có thi cốt được chôn? Tử Vong không phải là một điều sợ hãi đối với một tướng quân. Do đó khi biết sắp phải đối mặt với cái chết, Ốc Khắc cũng không hề sợ hãi. Nhưng trước khi chết hắn phải đem tin tức này truyền tới Hắc Ưng quân đoàn, để cho bọn họ biết được hành động của Huyết thần giáo. Nếu không hắn sẽ chết không nhắm mắt. Mấy ngày trước khi hắn dẫn thuộc hạ tới biên cảnh, trinh sát báo cáo toàn bộ tuyến biên cảnh đã bị trọng binh của Huyết thần giáo phong tỏa. Trong lòng Ốc Khắc tràn đầy nghi hoặc. Huyết thần giáo đã đem toàn bộ quân chủ lực tập trung ở chiến trường A Tư Mạn. Bọn chúng triệu tập bộ đội từ đâu tới phong tỏa biên cảnh? Bọn chúng phong tỏa biên cảnh của hai nước để làm gì? Cử động dị thường của Huyết thần giáo làm cho hắn người thấy được mùi vị âm mư trong này. Sau khi hắn mở rộng phạm vi trinh sát, âm mưu của Huyết thần giáo dần dần hiện ra---Tại Uy Nhĩ hành tỉnh, vài đơn vị quân đội của Huyết thần giáo đang ngày đêm hành quân tập kết tới biên giới hai nước. Ô Khắc tin tưởng Huyết thần giáo phải có hành động với Hỏa Vân, mà mục tiêu thứ nhất của chúng chính là Hắc Ưng quân đoàn ở La Mạn hành tỉnh. Bọn họ lập tức tiến hành đột kích biên cảnh. Ốc Khắc quyết định không tiếc tất cả cũng phải phá vòng vây ra ngoài trước khi quân đội Huyết thần giáo tập kết xong, đem tin tức tình báo đưa đến pháo đài Tây Đặc gần biên cảnh nhất. Một nhiệm vụ đơn giản biến thành một hồi huyết chiến. Ốc Khắc nhanh chóng bại trận. Mặc dù trường kỳ chiến đấu với quân đội Huyết thần giáo thống trị lãnh thổ Tây Tư, có kinh nghiệm tác chiến phong phú với quân đội Huyết thần giáo nhưng lúc này bọn họ đụng độ không phải là Huyết Ma hoặc là Huyết Y sứ giả mà toàn là Huyết Khô Lâu----một loại bất tử sinh vật mới có sức công kích khiến người ta sợ hãi. Không thể phá vòng vây, Ốc Khắc đành suất lĩnh người còn lại rút khỏi chiến trường. Quân đội Huyết thần giáo truy kích theo bọn họ, dường như muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Quái vật đáng sợ điên cuồng truy kích làm cho Ốc Khắc ý thức được hắn cùng bộ đội của hắn trong lúc vô tình đã phá vỡ một âm mưu vô cùng lớn---- bộ đội tinh nhuệ nhất của Huyết thần giáo đang chuẩn bị tiến hành một kích trí mạng đối với Hắc Ưng quân đoàn. - Sợ rằng chúng ta không đợi được tới lúc trời sang. Ốc Khắc than nhẹ. Ánh mắt nhìn về phương hướng Phổ Lí Tắc Lợi thành. Phía chân trời có lưu tinh xẹt qua. Quang mang chói mắt trong phút chốc để lại một vệt ánh sáng kéo dài trong bóng đêm. Ánh sáng đó mặc dù không thể chiếu sáng mặt đất nhưng lại chiếu sáng trong tâm Ốc Khắc. - Đầu nhi, ta cùng binh lính của ta sẽ vì ngươi làm một chuyện cuối cùng! May mắn cùng bất hạnh luôn đối nghịch nhau. Hắn cùng binh lính của hắn mặc dù không cách nào còn sống rời khỏi trận địa của Huyết thần giáo nhưng sự hy sinh của bọn họ sẽ cứu sống rất nhiều tính mạng binh lính của Hắc Ưng quân đoàn. - Tướng quân đang suy nghĩ gì vậy? Thân ảnh Kiệt Y xuất hiện phía sau Ốc Khắc. Ốc Khắc đưa tay chỉ về phía xa xa. - Ta đang suy nghĩ đã tới lúc pháo đài Tây Đặc phải trải qua sự khảo nghiệm rồi! - Trải qua khảo nghiệm? Kiệt Y lắc đầu. - Ta nghĩ bất luận loại công sự phòng ngự nào ở trước mắt loại quái vật này cũng chỉ là thứ đồ trang trí. Pháo đài Tây Đặc có thể đem tin tức truyền tới Phổ Lí Tắc Lợi thành trước khi đại quân Huyết thần giáo kéo tới thì đã hoàn thành sứ mạng của nó. - Đại thúc, người quá coi thường pháo đài này rồi. Ốc Khắc cười nói. - Bất cứ một đội quân nào muốn phá được pháo đài đều phải trả một cái giá thật đắt. Ta nghĩ quân đội Huyết thần giáo cũng không ngoại lệ. Huống hồ pháo đài Tây Đặc là do công chúa Na Á tự mình trấn thủ. Tài hoa của nàng thậm chí còn không hề thua kém đầu nhi. Pháo đài không chỉ có Hỏa Phượng quân đoàn của nàng mà còn có chủ lực của Hắc Ưng quân đoàn, lực chiến đấu rất khả quan. Hiện tại ta lo lắng nếu như bọn họ không nhận được cảnh báo của chúng ta thì pháo đài sẽ không ứng phó kịp với công kích của Huyết thần giáo! - Không cần lo lắng điều đó. Pháo đài Tây Đặc cách đây không xa, hẳn là không có vấn đề gì! Ốc Khắc nói. - Xem ra việc điên cuồng tấn công A Tư Mạn đế quốc chỉ là cách làm che đậy tai mắt mọi người của Huyết thần giáo. Lúc này chuẩn bị tiến công Hỏa Vân đế quốc mới chính là mục đích chân chính của chúng. Mà chúng ta lại không thể tham gia trận quyết chiến cuối cùng này! - Hành động lần này của Hắc Ưng quân đoàn nhằm vào Huyết thần giáo đã làm cho nó trở thành trụ cột của cả Lam Nguyệt đại lục. Mọi người đều tin tưởng chỉ có Lưu Vân bá tước cùng Hắc ưng của hắn mới có thể đánh bại lực lượng tà ác này. Ta nghĩ Huyết thần giáo mặc dù không có tiến công Hỏa Vân đế quốc nhưng vẫn coi hắn là uy hiếp lớn nhất. Không nghĩ tới trong đời ta còn có cơ hội tham gia một trận chiến quyết định tương lai của đại lục! Kiệt Y hình như cũng không có để ý tới tình cảnh nguy hiểm trước mắt, trong tim hắn đang tràn đầy tình cảm mãnh liệt, mong muốn được chiến đấu. Ốc Khắc cười nói. - Ta nhớ kỹ đầu nhi đã từng nói, chúng ta sẽ là mồi lửa ở Tây Tư. Hiện tại mồi lửa ở Tây Tư đã cháy to rồi! Tối nay trên Lạc Đinh sơn, ta sẽ làm cho hắn, làm cho Huyết thần giáo nhìn thấy hỏa quang chói mắt---hỏa diễm đẹp nhất trước ánh bình minh! - Ta tin tưởng Liệt Hỏa đội sẽ đốt cháy tất cả mọi sự tà ác cùng hắc ám của vùng đất này để nghênh đón một ánh bình minh mới. Sau khi chúng ta rời đi, dân chúng Tây Tư dưới sự dẫn dắt của vương tử điện hạ chắc chắn sẽ đi tới một ngày mai tươi đẹp! Kiệt Y nói tiếp. Nếu như nói lúc này trong tim của hắn vẫn còn một chút nuối tiếc thì đó chính là việc hắn không cách nào thấy được cái ngày đó xảy ra. Nhưng vì giấc mộng trong lòng, vì trên ngàn vạn dân chúng đang dẫy dụa trong cuộc sống lầm than, làm một lão binh của vương quốc, hắn cam tâm tình nguyện đi chịu chết. - Kiệt Y đại thúc, trời mau sáng quá. Thật đáng tiếc là trước lúc bình minh xuất hiện, chúng ta không thể nhìn thấy nơi đã sinh ra và nuôi lớn chúng ta. - Tướng quân, hắc ám trước mặt bất quá chỉ là ma quỷ đang giãy dụa trước lúc chết. Nó không chịu được ánh bình minh. Chúng ta vẫn sẽ thấy được điều đó! Kiệt Y thản nhiên cười nói. Sau khi Kiệt Y rời đi, Ốc Khắc vẫn đứng một mình ở sườn núi, nhớ lại quãng đời ngắn ngủi của mình. - Đầu nhi, thật sự muốn gặp lại ngươi. Nhớ tới lúc đầu quen biết Lưu Vân, nhớ tới quãng thời gian trải qua cùng với hắn, nhớ tới tình cảnh chiến đấu dưới trướng của hắn, Ốc Khắc không khỏi thở dài. Hắn vẫn cảm giác được Lưu Vân xuất hiện không chỉ thay đổi cuộc sống của hắn mà còn thay đổi tất cả những người đi theo bên cạnh hắn, thay đổi Hỏa Vân đế quốc. Thậm chí thay đổi cả đại lục. Sau khi cùng Ngải Phật Sâm rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn trở lại Tây Tư, hắn tinh tường nhận thức được Huyết thần giáo mặc dù hủy diệt Tây Tư nhưng thật ra là nó hủy diệt một vương triều hủ bại, xuống dốc. Hắn tin tưởng dưới sự dẫn dắt của đầu nhi, bọn họ sẽ xây dựng lại một đế quốc tươi đẹp trên đống đổ nát cũ. Loại tín niệm này cho dù đang trong cuộc sống chiến đấu gian khổ nhất tại Tây Tư thì hắn vẫn tin tưởng vào điều đó. Nhưng mà tao ngộ ngoài ý muốn cùng quân đội Huyết thần giáo đã đưa hắn tới tuyệt cảnh. Sau kịch chiến chỉ có hơn người còn sống chạy tới Lạc Đinh sơn. Sau khi thương lượng cùng Kiệt Y, cuối cùng hắn quyết định hy sinh đơn vị quân đội này để cảnh báo cho Hắc ưng quân đoàn. - Đầu nhi, xin tha thứ Ốc Khắc không thể nào thực hiện lời hứa của mình, cả đời đi theo ở bên cạnh ngươi! Nhìn về phương hướng của Phổ Lí Tắc Lợi thành, trong mắt nam nhi tràn đầy nhiệt huyết này không khỏi rơi lệ. - Mau lên, mọi người nhanh chóng chuẩn bị! Quân đội Huyết thần giáo chuẩn bị tới rồi! Trên đỉnh núi, một gã sĩ quan vừa ra sức cầm trường kiếm trong tay bổ về phía tảng đá phía trước, vừa lớn tiếng cổ vũ mọi người. - Yên tâm đi đội trưởng! Đào mộ cho mình mà không ra sức, sau này có muốn ra sức cũng không còn cơ hội! Một gã binh lính ở bên cạnh cười lớn, búa trong tay đập vào tẳng đá làm tóe lên một đốm lửa. - Sắp chết mà còn kéo theo những quái vật đó chon cùng thì thật là tuyệt! - Ta thề kiếp sau ta không bao giờ ăn thịt nướng! - Nhanh bùng nổ đi, lão tử không chịu được nhiệt rồi! Huyết Khô Lâu rốt cuộc cũng vọt tới đỉnh núi. Hỏa quang bốc lên tận trời, những hắc ám sinh vật này hoảng sợ, tru lên, giống như những tên hề chạy tới chạy lui bên những chiếc hố to. Tiếng ngọn lửa nổ lép bép vang lên làm cho bọn chúng cảm thấy bất an. Hỏa quang thôn phệ hết thảy hắc ám, phảng phất ẩn giấu nguy hiểm thật lớn trong đó. - Oanh oanh oanh! Lạc Phu Tạo được chông xuống rốt cuộc bị đại hỏa làm nổ. Theo tiếng nổ vang lên không dứt, hỏa diễm bốc cao lên mấy trượng, sau khi Lạc Phu Tạo nổ mạnh khiến khí lưu bốc lên làm cho hỏa diễm giống như một con hỏa long bay vút lên bầu trời đêm. Cùng nó nhảy múa còn có cát đát cùng những tàn thi của Huyết Khô Lâu. Ánh bình minh này ở trên đỉnh núi Lạc Đinh là do những quân nhân đốt lên, tạo thành một đóa hoa lửa mỹ lệ nhất. Đây là đóa hoa máu nở rộ trong bóng đêm. Bọn họ ra đi mang theo bầu trơi đêm đầy hắc ám cùng mê mang. Bọn họ lưu lại quyết tâm cùng dũng khí của loài người phản khác sự thống trị tà ác! Bọn họ lấy tính mạng bảo vệ sự tôn nghiêm của quân nhân Tây Tư! Giáo chủ Huyết thần giáo vừa mới tới biên cảnh Tây Tư đã được thưởng thức đóa hoa lửa xinh đẹp này. Tiếng nổ kịch liệt vang lên, hỏa quang bốc lên tận trời trong nháy mắt biến khổ tâm của hắn hóa thành nước chảy. Muôn ngàn suy tính sắp xếp, thất bại xảy ra trong gang tấc. Hắn tin tưởng chỉ cần lính trinh sát của pháo đài Tây Đặc nhìn thấy, quân phòng thủ pháo đài Tây Đặc nhất định sẽ tăng cường phòng bị. Điều làm cho hắn buồn bực chính là tam trấn Tây Đặc, Lạc Duy, Thiên Phong tạo thành một pháo đài cường đại. Một khi khởi động sẽ trở thành một tấm chắn kiên cố cho Phổ Lí Tắc Lợi thành. Nếu quân đội của hắn không thể trong thời gian ngắn công phá pháo đài, dự định đánh bất ngờ Phổ Lí Tắc Lợi thành của hắn sẽ biến thành một trò cười. Khi đó trận huyết cuối cùng không thể nào tránh khỏi. Quân đội Huyết thần giáo cùng Hắc Ưng quân đoàn của Lưu Vân bá tước và lực lượng của các chủng tộc trên đại lục ở bên cạnh hắn sẽ tiến hành một hồi quyết chiến cuối cùng. - Giáo chủ đại nhân, quân ta thất bại do đơn vị quân đội Tây Tư này đột nhiên xuất hiện với ý đồ đột phá biên cảnh. Sau khi quân đội của bọ họ bị thương nặng nề, bọn họ rút vào trong núi, ta không cách nào tiêu diệt bọn họ trong thời gian ngắn, không thể làm gì khác hơn là triệu tập quân đội tiến hành áp chế. Nhưng ta thật không ngờ bọ họ đến bước đường cùng lại dùng phương pháp như vậy để truyền tin cho pháo đài Tây Đặc. Tử Y thần sử đảm nhiệm đại quân tiên phong của thần giáo yên lặng quỳ gối trước người hắn, mặt xám như tro tàn. Nếu như không phải trước mắt có chiến sự, vị giáo chủ này thật sự muốn đem một chưởng đánh lên ngực tên thuộc hạ vô dụng trước mặt này. - Ngươi đứng lên nói đi! Cưỡng chế lửa giận trong lòng, Huyết thần giáo chủ phất tay bảo Tử Y thần sử. - Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ không thể kịp thời tiêu diệt đơn vị quân đội loài người này mới tạo thành cục diện như vậy, thỉnh giáo chủ giáng tội! Tử Y thần sử run giọng nói. - Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Huyết thần giáo chủ bùi ngùi thở dài nói. - Ngay cả ta cũng không ngờ tới người Tây Tư lại phản kháng mãnh liệt như thế! - Thỉnh giáo chủ cấp cho thuộc hạ cơ hội lập công chuộc tội. Ta nguyện dẫn quân vì thần giáo tiên phong , công phá pháo đài Tây Đặc! Tử Y thần sử nói. Sau khi quyết định phát động tấn công bất ngờ, ngoại trừ Hoàng Y thần sử suất lĩnh mấy trăm Huyết ma tiến vào chiến trường A Tư Mạn, ba gã thần sử còn lại bắt đầu chế tạo và huấn luyện đại quân khô lâu, sau đó từng nhóm hướng biên cảnh tập kết, sau đó tiến vào La Mạn hành tỉnh. Nhưng trận chiến bộc phát ngoài ý muốn ở biên cảnh lại làm rối loạn kế hoạch này, làm cho quân phòng thủ pháo đài Tây Đặc có thể tranh thủ thời gian chuẩn bị thật tốt cho cuộc chiến. Cho nên Tử Y thần sử muốn đền bù sai lầm của mình chỉ có thể xung phong tấn công pháo đài Tây Đặc trước hai gã thần sử khác. - Được rồi. Ta sẽ tin tưởng ngươi một lần. Đêm nay còn có Huyết Khô Lâu tới biên cảnh, hơn nữa thủ hạ của ngươi cũng có người. Như vậy đủ rồi chứ? - Vậy là đủ rồi, giáo chủ đại nhân! Tử Y thần sử không ngừng gật đầu. - Thuộc hạ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới pháo đài Tây Đặc, vì đại quân của thần giáo mà loại bỏ hết mọi chướng ngại trên đường! - Tốt. Sáng sớm ngày mai ngươi dẫn Huyết Khô Lâu công kích pháo đài Tây Đặc! Huyết thần giáo chủ bình tĩnh nói. Mặc dù tình báo cho thấy pháo đài Tây Đặc có năng lực phòng ngực cực mạnh nhưng hắn tin tưởng loại công sự phòng ngự của loài người rất khó chống đỡ được Huyết Khô Lâu của hắn. Ánh bình minh hiện lên, mấy ngàn Huyết Khô Lâu dưới sự suất lĩnh của Tử y thần sử vượt qua biên cảnh. Gót sắt của quân đội Huyết thần giáo đã bước lên lãnh thổ Hỏa Vân đế quốc. Ánh bình minh bị nhuộm thành một màu huyết sắc. ________________________________________