Khi trở lại cũng là lúc Hải Luân tới tìm hắn. - Ngươi tới vừa đúng lúc. Lưu Vân nói. - Ta muốn tìm ngươi nghiên cứu về Nanh Sói. Hiện tại không có thời gian, ta chỉ có thể đem một chút ý tưởng của ta nói đơn giản cho ngươi hiểu. - Chuyện này tạm thời không cần phải gấp. Đêm nay ta tới tìm người chính là muốn nói cho ngươi biết ta chuẩn bị dẫn Lang quân đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành với ngươi. Hải Luân cười nói. Lưu Vân nghe vậy không khỏi thất thần. - Ngươi muốn đi tới Phổ Lí Tắc Lợi thành? Lâm Mị gật đầu. - Đây cũng là ý của Lâm Mị tỷ tỷ. Nàng lo lắng cho ngươi. Trước mắt Lang quân là chi bộ đội được trang bị đầy đủ nhất A Tư Mạn đế quốc, lực chiến đấu cực mạnh. Mặc dù bọn họ đối phó với quân đội Huyết thần giáo thì có chút quá sức nhưng có thể tạo thành uy hiếp lớn đối với quân đội Thú nhân đế quốc. Sau khi chiến tranh với Huyết thần giáo kết thúc, ngươi phải đối mặt với Minh Lạc cùng Thú nhân đế quốc. - Nhưng lần này ngươi đi thì toàn bộ nơi này chỉ dựa vào một mình Lâm Mị. Lưu Vân có chút lo lắng. Hải Luân cười nói. - Xem ra mị lực của tỷ tỷ đã làm Lưu Vân bá tước đại nhân quên mất năng lực của nàng! Những năm gần đây vẫn là một mình nàng lãnh đạo A Tư Mạn đế quốc. - Ngươi nói cũng đúng. Lưu Vân xấu hổ cười. - Như vậy ngươi đồng ý nhận ta làm tiểu binh rồi chứ? Ta hiểu rõ về Minh Lạc cùng với quân đội dưới trướng hắn hơn ngươi, có thể giúp đỡ ngươi trong lúc bận rộn này. - Được rồi. Nhưng sau khi Lang quân tiến vào Phổ Lí Tắc Lợi thành, ta còn phải báo báo một tiếng cho điện hạ biết. - Ngày mai ta cùng ngươi đi trước. Lang quân sẽ giao cho Nạp Tháp Lợi cùng Mai Cách suất lĩnh. Hải Luân cao hứng nói. - May là ngươi mang khăn che mặt. Lưu Vân thầm nghĩ. - Bằng không mang theo một siêu cấp mỹ nữ trở về, ta thật không biết nên giải thích như thế nào. - Được rồi. Cái gã Huyết thần sử kia có nói gì không ? Hải Luân đột nhiên hỏi. - Hắn biết bản thân đầy tội nghiệt, khó lòng thoát chết cho nên không chịu nói gì cả. Ta đang định tự mình đi hỏi một chút. Không có thời gian chơi đùa với hắn. Cho dù hắn không chịu hé miệng, đêm nay ta vẫn phải bắt hắn mở miệng! - Như vậy tiểu nữ có thể đi xem bá tước đại nhân thẩm vấn chứ? - Đương nhiên. Trong nhà lao. - Ngoại trừ hai con đường ta cho ngươi, ngươi không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa ta đã mất kiên nhẫn. Lưu Vân lạnh lùng nói với Hoàng Y thần sử. Hoàng Y thần sử đã bị hành hạ không còn hình người, lộ vẻ sầu thảm, cười nói. - Hai con đường này có khác gì nhau ? - Đương nhiên là có khác. Con đường thứ nhất ngươi sẽ nhận hết mọi sự hành hạ tàn khốc nhất cho tới chết. Tử vong đối với ngươi mà nói là một quá trình dài dằng dặng đầy thảm khốc. Con đường thứ hai, ngươi có thể thống khoái chết đi, chấm dứt mọi tội ác khi ngươi còn sống. Hoàng Y thần sử không cảm thụ được nửa phần tình cảm loài người trong ngữ điệu bình thản của Lưu Vân, điều này làm cho hắn càng thêm sợ hãi. Hắn cảm giác được Huyết thần giáo của hắn là tồn tại kinh khủng nhất thế gian nhưng sau khi trải qua những điều này, hắn đã thay đổi cách nhìn. Huyết thần giáo lấy thủ đoạn máu tanh thôn phệ vô số tính mạng, đem một đám người đang sống sờ sờ biến thành quái vật máu me đầy người. Mà trước mắt nam nhân này hắn cảm thấy linh hồn cùng ý chí của mình đang từng bước bị xâm chiếm, vĩnh viễn rơi vào hắc ám cùng cận kề cái chết, trải qua luyện ngụ luân hồi hành hạ. Có thể nói so sánh về thủ đoạn giữa Lưu Vân và Huyết thần giáo thì thủ đoạn của Huyết thần giáo chỉ là trò đùa. Bọn họ mới chân chính là chuyên gia trong lĩnh vực này. - Ngươi không phải là người, ngươi là ma quỷ! Trong lòng Hoàng Y thần sử âm thầm kêu lên. Thần giáo của ngươi đã đem đại lục này biến thành địa ngục nhân gian, ta đương nhiên cũng trở thành ma quỷ! Lưu Vân ra dáng thân sĩ, khẽ cười nói. - Nhân tính thật yếu ớt. Thật đáng tiếc trước lúc tính mạng sắp chấm dứt, ngươi rốt cuộc nhớ tới ngươi vẫn là con người. Đây không phải là một chuyện tốt đối với ngươi. - Ta sẽ không nói cho ngươi bất cứ chuyện gì! Các ngươi đã chặt đứt toàn thân kinh mạch của ta, làm cho ta biến thành một phế nhân. Hiện tại ta muốn sống sót! Nhưng ngay cả một yêu cầu nhỏ nhoi đó ngươi cũng cự tuyệt ta, còn muốn hỏi ta chuyện này chuyện nọ, quả thật là si tâm vọng tưởng! Ánh mắt Hoàng Y thần sử long lên, dữ tợn nói. Lưu Vân đi tới trước dãnh hình cụ, cầm lấy một cái kiềm. - Hiện tại tâm tình ngươi rất không ổn định, đầu óc cũng có chút hỗn loạn, ta phải giúp ngươi tỉnh táo lại. Lưu Vân cười, đi tới trước người Hoàng Y thần sử. Kiềm tử chậm rãi hướng về phía Hoàng Y thần sử. Hoàng Y thần sử nhìn chiếc kiềm trong tay Lưu Vân, đồng tử co rút kịch liệt. - A! Một tiếng kêu gào thê lương vang lên, móng tay Hoàng Y thần sử bị nhổ ra, máu me nhày nhụa. - Ngươi còn cơ hội hưởng thụ khoái cảm ngắn ngủi vừa rồi. Ta cam đoan với ngươi mỗi một lần đại não của ngươi sẽ cảm nhận được cái loại vui sướng này. Lưu Vân mỉm cười nói. - Đến đây đi. Tiếp tục đi! Hoàng Y thần sử nghiến răng nghiến lợi nói. Máu tươi từ trong miệng hắn không ngừng chảy ra, thống khổ thật lớn làm cho hắn cắn nát môi dưới của mình. - Quá nhanh, khoái cảm sẽ không đủ mãnh liệt. Lưu Vân cười nói. - Ngươi có đủ thời gian, cứ chậm rãi hưởng thụ đi! Hoàng Y thần sử nhắm hai mắt lại. Hắn cảm giác được ác ma trước mắt đang mỉm cười làm cho linh hồn hắn run rẩy sợ hãi. - Ta biết vài cách chết tương đối thú vị, để ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể lựa chọn. Lưu Vân nhẹ giọng nói bên tai Hoàng Y thần sử. Giọng nói trầm thấp của Lưu Vân vang lên trong phòng. - Cách thứ nhất, ta có thể bổ đầu ngươi ra, để cho não bộ của ngươi lộ ra ngoài. Sau đó vẩy một ít mật ong lên đó, rồi lại để nhiều kiến ở bên cạnh ngươi. Những tiểu động vật đáng yêu này ngửi thấy mùi vị mật ong sẽ không ngừng bò vào. Thử nghĩ một chút coi, hơn trăm, ngàn con kiến tranh nhau ăn mật ông cùng não tủy của ngươi, cảnh tượng đó thật là hoành tráng! Hơn nữa ngươi sẽ không chết một cách nhanh chóng đâu. Ngươi sẽ cảm nhận được cảm giác chúng bò trên não ngươi. Cái này gọi là vạn kiến phệ tủy. Thân thể Hoàng Y thần sử rung động kịch liệt, cơ mặt cũng không ngừng co quắp. - Cách thứ hai là thiên đạo vạn quả. Ta nghĩ dân chúng A Tư Mạn nhất định mong muốn có cơ hội nếm thử mùi vị huyết nhục của thần sử Huyết thần giáo. Một mình ngươi đương nhiên không đủ. Cho nên ta sẽ phái người đem ngươi trói tại quảng trường, sau đó tuyển đầu bếp có đao pháp giỏi nhất, từ trên người ngươi lọc ra từng miếng thịt mỏng phân chia cho mọi người. Đương nhiên mỗi đao sẽ không chạm tới chỗ yếu hại của ngươi. Cho đến lúc toàn bộ thịt trên người ngươi bị lóc ra ngươi cũng sẽ không chết. Ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy dân chúng phẫn nộ ăn tươi nuốt sống thịt của mình. - Loại thứ ba là lột da. Đây là một loại nghệ thuật cực kì máu tanh…… - Đừng nói nữa! Ta sẽ đem tất cả những gì ta biết nói cho ngươi, chỉ cần ngươi để cho ta chết một cách thống khoái! Hoàng Y thần sử gào khóc, điên cuồng lắc đầu, cả người dường như sắp điên lên. Đám người Lâm Mị cùng Hách Đạt đứng ở một bên, lúc này sớm trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ thật sự không tin được, Lưu Vân bình thường nhìn qua tao nhã lịch sự, không ngờ lại có một mặt tà ác như vậy. Điều làm cho đám người Hách Đạt thán phục hơn nữa là ngoại trừ bóc lấy một cái móng tay thì đầu nhi không có sử dụng thêm bất cứ loại hình nào với Hoàng Y thần sử nhưng khiến cho tinh thần đối phương hoàn toàn hỏng mất. Điều này làm cho bọn họ hiểu được một điều: Cảnh giới dụng hình cao nhất, tàn khốc nhất chính là hành hạ tinh thần. Khi Lưu Vân rời khỏi nhà tù, sắc mặt cực kì khó coi. Bởi vì hắn đã thành công bắt Hoàng Y thần sử mở miệng. Sau khi biết được tin tức tình báo về Huyết thần giáo, trong lòng hắn vô cùng lo lắng và bất an: Huyết thần giáo muốn đối phó với Phổ Lí Tắc Lợi thành! Ánh trăng non như mỹ nhân thản nhiên nhìn mọi người. Dưới ánh trăng mông lung, thân ảnh một đầu cự long từ bên ngoài Á Đinh thành bay lên, bay nhanh về phía xa. - Chỉ mong tới kịp! Đứng ở bên ngoài Á Đinh thành nhìn thân ảnh Ma Tước bay xa, trong lòng Lưu Vân thầm cầu khẩn. Gió đêm lạnh như băng quất vào mặt làm tâm tình hắn rốt cuộc bình tĩnh lại một chút. Tình báo thu được từ Hoàng Y thần sử tạo cho hắn áp lực cực lớn. Cả buổi tối, hắn đều không yên lòng. Hiện tại hắn biết ván cờ ở chiến trường A Tư Mạn chẳng qua là Huyết thần giáo tùy ý bố trí. Sát chiêu chính thức nhằm vào Hắc Ưng quân đoàn của hắn cùng với hắn-----lúc hắn dẫn viện quân tới A Tư Mạn thì giáo chủ Huyết thần giáo đã tự mình dẫn ba gã thần sử cùng vạn Huyết Khô Lâu tiến công La Mạn hành tỉnh. Ý đồ tiêu diệt hoàn toàn Hắc Ưng quân đoàn của hắn. Trận quyết chiến cuối cùng giữa Huyết thần giáo cùng Lam Nguyệt đại lục sắp bắt đầu. Trong trường gió lốc này, hắn bị tuyển làm người trong ngàn năm truyền thuyết, tự nhiên phải đứng ở đầu sóng ngọn gió. Lưu Vân từng tưởng rằng, Hắc Ưng chiến giáp, Lạc Phu Tạo cùng hỏa thương, hơn nữa lại có lực lượng các tộc trên đại lục tụ tập bên cạnh hắn thì hắn đã có thể chiếm ưu thế hơn Huyết thần giáo trong trận chiến này. Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có nắm chắc. Lực lượng ẩn dấu của Huyết thần giáo vượt qua suy đoán của hắn. Khó khăn của trận chiến này trước nay chưa từng có. Có thể nói đây là nguy cơ lớn nhất từu sau khi hắn sống lại ở Lam Nguyệt đại lục. Mặc trận chiến ở chiến trường A Tư Mạn, hắn thoải mái dành được phần thắng nhưng trong trận chiến này Huyết thần giáo chỉ có gã thần sử dẫn theo mấy trăm Huyết Khô Lâu, còn hắn thì vận dụng Đặc chiến đại độit tinh nhuệ nhất của Hắc Ưng quân đoàn cùng với các loại vũ khí mới nhất. Huyết Khô Lâu cường hãn, thần sử dị thường để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, cũng làm dao động niềm tin của hắn. Hắn thậm chí không dám nghĩ tới nếu như cỗ lực lượng cường đại nọ của Huyết thần giáo đánh tới Phổ Lí Tắc Lợi thành, chờ đợi hắn cùng Hắc Ưng quân đoàn, Hỏa Phượng quân đoàn là một hồi tai nạn lớn như thế nào. Trong trận quyết chiến sinh tử này không ai có thể giúp được hắn. Hắn phải toàn lực ứng phó, đi bảo vệ thân nhân của mình, bảo vệ quốc gia cùng dân chúng phía sau hắn. Hít một hơi thật sâu, Lưu Vân nhìn bầu trời đêm, thật không không nói gì. Hải Luân yên lặng đứng ở bên cạnh hắn. Nàng không nói gì. Lúc này nam nhân này đang phải chịu đựng một áp lực thật lớn, đủ để khiến cả đại lục suy sụp. Nàng không thể chia sẻ với hắn nhưng có thể đứng ở bên cạnh hắn, làm cho hắn biết hắn không cô độc. - Ngươi cùng Lang quân không thể đi Phổ Lí Tắc Lợi thành. Xin thứ lỗi cho ta đã nuốt lời! Lưu Vân thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn Hải Luân nói. - Chiến sự kết thúc ta sẽ đến A Tư Mạn đế quốc, cùng ngươi nghiên cứu cải tiến Nanh Sói. Lưu Vân cười, trong nụ cười có vài phần thê lương. Dã tâm, chiến tranh, giết chóc, máu tươi, tất cả đối với hắn mà nói dường như vĩnh viễn không có điểm cuối. Huyết thần giáo là quả đắng do loài người tạo ra, nhưng lại bắt hắn đến nhấm nháp. Hải Luân không nói gì, chỉ đưa tay tháo khăn che mặt xuống. Trước mắt Lưu Vân nhất thời sáng ngời. - Ta đẹp chứ? Lưu Vân gật đầu cười khổ. Hắn không rõ Hải Luân vì sao lại đột nhiên có hành động như vậy. - Tại Lam Nguyệt đại lục, vẻ đẹp này chỉ có ngươi nhìn thấy, cũng chỉ thuộc về ngươi. Nếu như ngươi không nắm được nó thì để cho nó theo ngươi cùng biến mất đi. Hải Luân cười quyến rũ. Lưu Vân thất thần, tiếp theo quả quyết lặc đầu nói. - Không! Ngươi còn có chuyện cần làm. Lam Nguyệt đại lục không phải là nhà của ngươi! Nghe lời ta, ở lại bên cạnh Lâm Mị đi. Nếu như cuộc chiến diễn biến xấu đi thì ngươi hãy mang theo nàng cùng nhau rời khỏi Lam Nguyệt đại lục. Hắn biết Hải Luân đã xây dựng thuyền trên bờ biển A Tư Mạn. Hắn tin tưởng nàng có năng lực rời khỏi đại lục chiến loạn này. Hải Luân khẽ nói. - Tất nhiên ta từng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này. Tuy nhiên nhìn ngươi tự tay chấm dứt chiến tranh, vì Lam Nguyệt nghênh đón một cuộc sống mới. Ta tin tưởng chỉ cần ngươi cố gắng là có thể tạo ra kì tích. Mà Lưu Vân bá tước ngươi vẫn không ngừng chứng minh điểm này với ta. Nếu có một ngày ngươi thất bại, buông bỏ tất cả, Hải Luân cũng không có tin tưởng tự mình hoàn thành nốt chuyện này. Nếu như vậy ta còn nơi nào để đi nữa? - Hải Luân, người cần gì phải tự làm khổ mình chứ? Lưu Vân thở dài nói. Nữ tử lan tâm huệ chất này thấy hắn không có niềm tin với cuộc chiến sắp tới lại còn đưa cho hắn một vấn đề khó khăn: Nàng dùng tính mạng của mình đặt cược rằng hắn có thể thắng. - Nam nhân đã đáp ứng việc gì rồi thì không thể thay đổi. Cho nên ta nhất định phải tới Phổ Lí Tắc Lợi thành. Nếu ngươi kiên trì phản đối thì ta tự có chân của mình. Hải Luân giống như một tiểu cô nương, tức giận nói với Lưu Vân. - Có chết cũng đừng oán ta. Lưu Vân buồn bực nói. - Có thể cùng chết với anh hùng nổi danh nhất Lam Nguyệt đại lục, thật ra cũng là một chuyện lãng mạn. Đúng không bá tước đại nhân? Lưu Vân nhất thời chán nản, không thèm nhắc lại nữa, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao. - Ngươi có thể làm được, Lưu Vân. Ta tin tưởng ngươi! Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lưu Vân. Từ bàn tay ôn nhu mềm mại kia, Lưu Vân cảm giác được lực lượng cường đại nhất thế gian---sự tín nhiệm. Tin tưởng dần dần quay lại trên người hắn. - Mỗi khi ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ta không khỏi sinh ra một phần kính sợ đối với bầu trời thăm thẳm. Bởi vì đối mặt với vũ trụ vô tận, loài người thật nhỏ bé và ngây thơ! Thật đáng buồn chính là một đám sinh vật như vậy lại suốt ngày ảo tưởng mình là chúa tể có thể làm được tất cả mọi thứ trên đời. Đại khái có thể nói là không biết thì không sợ! Ta chỉ muốn nắm vận mệnh của mình, thoải mái sống một cuộc sống yên bình ở nơi này. Được rồi, chúng ta cùng nhau quay về Phổ Lí Tắc Lợi thành, cùng Huyết thần giáo đại chiến một trận! Đối với kẻ muốn tiêu diệt người của ta, ta sẽ đánh hắn cho đến ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra được hắn! Lưu Vân thản nhiên cười nói. - Vốn nghĩ ngươi là một triết nhân, cuối cùng mới phát hiện ngươi là một kẻ thô lỗ! Hải Luân nghe vậy không khỏi cười. Nàng biết, Lưu Vân mà nàng quen thuộc đã trở về. Thú nhân đế quốc. Tại trạm tình báo Dạ Phong ở phụ cận Thú nhân thành, Thủy Hàn cùng Lâm Thi Đình đang khắc khẩu. Quý Phong ngồi ở trên ghế, ánh mắt chăm chú lau chùi trường kiếm, làm như không thấy hai người đang cãi nhau. Mấy ngày nay Lâm Thi Đình tinh quái luôn tìm Thủy Hàn gây gổ, làm cho hắn đã quen với việc này. - Ta nói lại lần nữa. Ta là người phụ trách nơi này, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý ngươi hành động mạo hiểm như vậy! Thủy Hàn vỗ bàn, nhìn Lâm Thi Đình quát. Lâm Thi Đình cũng vỗ một cái trên mặt bàn, tuy nhiên một chưởng này của nàng không có tức giận như Thủy Hàn. - Nói cho ngươi biết đập cái bàn này thì ta không bằng ngươi. Nhưng lần hành động này ta có thể làm sư phụ ngươi! Ngươi đồng ý ta đi, không đồng ý ta cũng đi! Lâm Thi Đình nói xong bèn ngồi xuống bàn. - Cô nãi nãi của ta ơi. Ta van xin ngươi đừng có làm cho ta thêm loạn? Hiện tại tình hình ở Thú nhân đế quốc không hề tầm thường. Một khi chúng ta bị tiểu tử Minh Lạc đó nhìn chằm chằm thì phiền toái lớn rồi! Sớm biết ngươi hồ đồ như vậy, có đánh chết ta ta cũng không đáp ứng đầu nhi mang theo ngươi tới đây! Thủy Hàn nhớ tới trước khi đi đầu nhi đã dặn dò đi dặn dò lại, không khỏi khổ sở nói. - Nói tới hắn làm gì? Trời lại muốn mưa rồi! Quý Phong khẽ thở dài. Quả nhiên, vành mắt Lâm Thi Đình nhất thời đỏ hoe, nước mắt chảy ra. - Các ngươi đều khi dễ ta! Thủy Hàn nhất thời bị nàng làm cho luống cuống tay chân, vội vàng đi tới bên cạnh nàng an ủi. - Ta không có ý đó! Ta chỉ lo lắng cho an toàn của ngươi. Đầu nhi luôn dặn dò ta phải chiếu cố cho ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói thế nào với hắn? - Hắn thật sự để ý tới sống chết của ta sao? Lâm Thi Đình có chút u oán. - Ta làm như vậy cũng chỉ là muốn giúp hắn! Gần đây quân đội Thú nhân thường xuyên điều chỉnh, có trời mới biết tên Minh Lạc kia đang làm trò quỷ gì. Đầu trư Ca Tư Đặc kia tốt xấu cũng là quân vụ đại thần. Ta ở bên cạnh hắn có thể dễ dàng tìm hiểu được một ít tin tức tình báo trọng yếu! - Đay là ngươi đem mỹ nữ tặng vào miệng sói! Thủy Hàn tức giận nói. - Tự ngươi đi soi gương sau đó hỏi lại mình nếu ngươi là một nam nhân, ngươi có thể có ý nghĩ tà ác với nữ nhân trong gương không? - Cám ơn đã khích lệ. Lâm Thi Đình mỉm cười đi vào trong phòng. Một lát sau một nữ tử với khuôn mặt cực kì xấu xí đi ra. - Hiện tại như thế nào? - Hiện tại ta nghĩ Ca Tư Đặc nhất định sợ ngươi có ý với hắn. Quý Phong thản nhiên nói. - Ngươi làm gì phải tự làm khổ như vậy? Nhìn Lâm Thi Đình trong nháy mắt hóa thành nữ nhân xấu xí, Thủy Hàn cũng thấy choáng váng. - Thật sự muốn đi sao? - Đúng vậy. Ta muốn trà trộn vào phủ Ca Tư Đặc xem bọn hắn đang làm trò quỷ gì. - Nghìn vạn lần phải cẩn thận. Thủy Hàn thấy không cách nào ngăn cản nàng, cuối cùng gật đầu đồng ý. - Yên tâm đi. Những năm gần đây ta đều sinh hoạt trong bóng tối, chưa người nào thích ứng với cuộc sống nguy hiểm hơn ta. Lâm Thi Đình cười nói. - Thành viên Ám Tiễn đều đến rồi chứ? Sau khi Lâm Thi Đình rời đi, Thủy Hàn hỏi. Quý Phong gật đầu. - Ngươi muốn ám sát không? Đêm nay ta có thể làm cho một Thú nhân quân Doanh trưởng, ba quân trưởng, bảy sư trưởng, đội trưởng đều chết hết. - Được. Ngươi yên tâm. Chỉ cần Minh Lạc dám động thủ đối với đầu nhi, ta sẽ gõ cho hắn một côn khiến đầu hắn choáng váng! Ai da, hiện tại ta rất lo lắng cho nha đầu Lâm Thi Đình kia! - Tại sao không ngăn cản nàng? - Một nữ nhân vì yêu một nam nhân đến ngay cả tính mạng của mình cũng không cần. Ngươi có thể ngăn cản được sao? Thủy Hàn cười khổ nói. Mấy ngày này ở Thú nhân đế quốc, hắn dần dần nhìn ra tình ý của nha đầu Lâm Thi Đình đối với đầu nhi. Mà cô gái vì tình phải chịu đi xa cũng chiếm được sự đồng tình của hắn. Quý Phong lắc đầu. - Không thể. - Cho nên ta cũng không còn biện pháp nào. Ánh mắt Thủy Hàn dừng lại ở thanh kiếm trên tay Quý Phong. - Ngươi xem, dù sao ngươi cũng rảnh rỗi….. - Phía sau sự thành công của một nam nhân sẽ không thiếu nữ nhân. Mà những nữ nhân đó, người nào cũng có cá tính cả. Vì theo hắn nên ta đành trở thành một kẻ giống như cu li vậy! Quý Phong bất đắc dĩ đứng dậy, tra kiếm vào vỏ. Trong trí nhớ của Thủy Hàn, đây là câu nói dài nhất của Quý Phong. - Yên tâm đi. Ta sẽ không để cho nữ nhân của đầu nhi chịu nửa điểm thương tổn. Quý Phong vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. ______________________________________