- Hạ tham mưu, lập tức triệu tập các Doanh trưởng tới đây cho ta! Trong quân bộ Nhị sư. Mạc Qua cởi quân trang trên người, tiện tay để trên ghế, sau đó đi tới bản đồ tác chiến trên tường. Thường ngày hắn giống như một lão miêu nằm ở dưới ánh mặt trời, nhìn qua không có một chút uy hiếp. Nhưng một khi có chiến sự bộc phát hắn sẽ biến thành một đầu Lang vương giảo hoạt, mang theo thủ hạ chính là bầy sói cắn xé con mồi thành từng mảnh nhỏ. Hạ Lạc Đặc nhìn Mạc Qua, thẫn thờ nghĩ. - Nhanh lên. Ngươi còn nấn ná cái gì? Thấy Hạ Lạc Đặc còn chưa chịu rời đi, Mạc Qua trừng mắt quát. Hạ Lạc Đặc vẫn không nhúc nhích như trước. Hắn nhìn Mạc Qua lắc đầu nói. - Sư trưởng, ta là tham mư trưởng của Nhị sư, không thể làm truyền lệnh binh cho ngươi được! Mạc Qua bị Hạ Lạc Đặc nói cho ngẩn người ra. - Tiểu tử ngươi hôm nay uống lộn thuốc rồi hả? Hắn nghiêng đầu đánh giá tiểu tử trước mắt. - Không có. Ta chỉ nhắc nhở ngươi không nên để tham mưu trưởng của mình trở thành truyền lệnh binh! Ánh mắt Mạc Qua sáng quắc nhìn chăm chú, Hạ Lạc Đặc ngang nhiên đứng thẳng, trong ánh mắt không có chút sợ hãi thường ngày nào cả. - Tham mưu trưởng? Lão tử lúc nào cũng có thể bãi chức ngươi, cho ngươi trở lại làm truyền lệnh binh! Mạc Qua tức giận, trừng mắt hét lên. Hạ Lạc Đặc quyết tâm cùng hắn tranh luận tới cùng. - Chức tham mưu trưởng này không phải chỉ để làm cảnh! Nếu ngươi muốn thì cứ cho ta làm truyền lệnh binh! Mạc Qua nhất thời tức giận không nói nên lời. Mạc Qua cũng rõ sự ủy khuất cùng xấu hổ của Hạ Lạc Đặc bị tích tụ trong lòng khi ở tại Nhị sư. Lúc đầu sắp xếp nhân sự, Mạc Qua để cho hắn đảm nhiệm chức tham mưu trưởng Nhị sư cũng không phải xuất phát từ ý đồ riêng của Mạc Qua mà là vì tương lai của Nhị sư. Trước khi đi lính Mạc Qua chỉ là một nông phu không có giáo dục gì. Sau khi nhập ngũ dựa vào sự giảo hoạt của mình cùng dũng khí liều mạng, sự tàn nhẫn của bản thân mà đạt được nhiều thành tích. Bên cạnh hắn cũng tập hợp một số thuộc hạ thuộc loại ngưu tầm ngưu mã tầm mã như hắn. Khi Lưu Vân hợp nhất Nhị sư từng nhắc nhở hắn phải chú ý cải tổ các sĩ quan. Một đám sĩ quan như vậy có thể sử dụng tốt trong chiến tranh nhưng không thích hợp để xây dựng bộ đội trong thời bình. Khi cầm lấy súng thì bọn họ là một đám nam nhân có huyết tính nhưng khi buông súng ở cùng nhau không có việc gì làm thì chỉ là một đám thích đấu tranh nội bộ. Mạc Qua cũng cảm nhận rõ điều này. Cho nên hắn đặt Hạ Lạc Đặc vào vị trí tham mưu trưởng. Hắn nhìn trúng vì Hạ Lạc Đặc có giáo dục tốt, tài hoa quân sự hơn người, thấy biến không sợ hãi, trấn tĩnh cùng tư duy năng lực nhạy cảm. Mặc dù quan binh Nhị sư tạm thời có mâu thuẫn với hắn nhưng hắn hy vọng thời gian sẽ chứng minh lựa chọn của hắn là chính xác. Hắn tin tưởng quan binh Nhị sư sẽ chậm rãi tiếp nhận sĩ quan trẻ tuổi này. Một lát sau vẻ tức giận trên mặt Mạc Qua biến mất, lộ ra dáng vẻ tươi cười. - Ngươi muốn từ chức sao? Ngươi là tham mưu trưởng do ta tuyển chọn. Ta cho ngươi từ chức không phải là tự tay tát vào mặt mình sao? Lão Mạc ta không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy! - Đã như vậy thỉnh sư trưởng để cho ta làm chuyện mà tham mưu trưởng phải làm! Hạ Lạc Đặc bình tĩnh nói. - Được, được. Ta thừa nhận sai lầm của mình với ngươi! Qua hôm nay ta cam đoan sẽ không phát sinh những chuyện như thế này nữa! Hiện tại ngươi có thể đi được chưa? Mạc Qua tươi cười nói. Hắn cam đoan không có mấy người trẻ tuổi có thể cự tuyệt khi hắn khiêm tốn như vậy. Bởi vì bọn họ còn quá non nớt. Hạ Lạc Đặc lắc đầu. - Sư trưởng, ý của ta là ta hy vọng ngươi có thể để cho ta tự mình chỉ huy lần chiến đấu này! Mạc Qua nghe xong giống như người bị điểm huyệt, vội kêu lên. - Không được. Không được! Chúng ta sẽ phải đối phó với những quái vật của Huyết thần giáo. Nếu ngươi có chuyện gì xảy ra thì sau này có chuyện ta biết đi tìm ai đây? Hạ Lạc Đặc thở dài nói. - Xem ra ngươi cũng giống các quan binh Nhị sư khác, không tin ta! Mạc Qua nghe vậy nhất thời tức giận nói. - Ta không tin ngươi? Mẹ kiếp, tiểu tử nhà ngươi cũng không có lương tâm đấy chứ? Ngươi nghĩ lại xem, từ khi Mạc Qua ta đảm nhiệm chức doanh trưởng đã mang theo ngươi bên cạnh, một tay đề bạt ngươi. Như vậy còn không được sao? Mạc Qua ta cả đời này không đọc qua thư sách, cũng không có văn hóa cho nên ta xem trọng người có văn hóa như ngươi. Ngươi là một nhân tài mà ta cần bồi dưỡng. Để ngươi làm chức tham mưu trưởng, ta kỳ vọng có một ngày tiểu tử ngươi có thể tiếp nhận Nhị sư trong tay ta, làm cho đơn vị bộ đội này ngày một giỏi hơn! Hạ Lạc Đặc nghe xong Mạc Qua nói, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Thật ra mấy năm nay đi theo sư trưởng, hắn đã sớm có thói quen làm sĩ quan phụ tá, cũng quen bị Mạc Qua hô to gọi nhỏ. Bởi vậy lúc đầu hắn còn không muốn làm chức tham mưu trưởng gì đó. Nhưng mà lão gia hỏa này mạnh mẽ ép hắn đi làm. Nguyên nhân chính hóa ra là như vậy. Hắn không muốn bị thất vọng, hắn muốn mình có đủ tư cách làm một tham mưu trưởng, để người khác không nói xấu được hắn. - Mấy năm qua lão Mạc ta chiến đấu cùng đơn vị bộ đội này, ngay cả thời gian cưới vợ, sinh tiểu hài tử cũng không có! Lão quang côn ta đây đã coi đơn vị bộ đội này là nhà của mình, coi Nhị sư là người vợ của mình, coi những quan binh Nhị sư là con của mình. Đối với một phụ thân mà nói, hắn đã gửi gắm hy vọng và giấc mộng của mình lên người hài tử. Ngươi chính là hài tử của ta, là người có tiền đồ nhất! Ta không tin ngươi sao? Không. Ngươi lầm rồi. Ta không chỉ tin tưởng ngươi mà ta còn muốn ngươi mạnh hơn cả ta! Mạc Qua nói tới đây, vành mắt đỏ lên. Một lão nhân khi quay đầu nhìn lại cuộc sống của mình đột nhiên phát hiện mình vẫn cô độc một mình, không biết dựa vào ai, trong lòng đều tràn đầy bi thương. Hạ Lạc Đặc cố gắng khống chế tâm tình kích động của mình, khẽ nói. - Sư trưởng, quan binh Nhị sư là một đám lang, chẳng lẽ ngươi trông cậy vào một con dê có thể làm đầu đàn của bọn chúng? Ngươi phải cho ta một cơ hội, để cho ta chứng minh với đám quan binh Nhị sư, tham mưu trưởng Hạ Lạc Đặc không phải là một cái thùng rỗng mà là một nam nhân có dũng khí đánh trận, dũng khí đổ máu! Cho nên ngươi hãy cho phép ta dẫn binh lính chấp hành nhiệm vụ bao vây lần này! - Ta không có nhìn lầm ngươi. Ngươi đã quyết muốn đi, ta cũng không ngăn cản ngươi. Mạc Qua khẽ thở dài nói. Hắn thấy được hình bóng mình trước đây ở trên người người thanh niên này. - Cám ơn sư trưởng! Hạ Lạc Đặc mỉm cười nói. - Ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ! - Muốn bao nhiêu người? - Xin cho ta Nhất đoàn cùng với chiến mã tốt nhất! - Nhất đoàn? Mạc Qua kinh ngạc hỏi. - Chỉ Nhất đoàn là đủ sao? - Đúng vậy. Cùng những quái vật này giao thủ, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không không có liên quan tới nhân số nhiều hay ít. - Được. Trong tay ta còn có quả Lạc Phu Tạo. Ta cho ngươi một nửa, tận lực giết nhiều Huyết Khô Lâu một chút, giảm bớt áp lực cho Hỏa Phượng quân đoàn! Huyết thần giáo vì Hắc Ưng quân đoàn mà tới, chúng ta không thể đem phiền toái này vứt cho người khác! Mạc Qua nói. - Rõ! Cuối cùng Mạc Qua quyết định để Hạ Lạc Đặc suất lĩnh một đoàn của Nhị sư chấp hành nhiệm vụ bao vây. Tra Nhĩ Tư lấy lý do mình quen thuộc địa hình cùng quân đội Huyết thần giáo, thuyết phục Mạc Qua cho Trinh sát doanh gia nhập nhóm chiến đấu. Buổi chiều, các quan binh chấp hành nhiệm vụ bao vây tập hợp tại giáo trường chờ nhận nhiệm vụ. Mạc Qua đi tới phía trước trung đội. - Các binh lính, trước lúc xuất phát ta có ba yêu cầu. Thứ nhất, phải phục tùng quân lệnh, nghe theo chỉ huy! Lần nhiệm vụ này do tham mưu trưởng dẫn đội chấp hành. Bởi vì ta tin tưởng tài năng của hắn có thể dẫn mọi người hoàn thành nhiệm vụ. Lão Mạc Ta sẽ không nhìn lầm người. Không ai được quấy rối! Thứ hai, đánh cho đám quái vật Huyết thần giáo một trận thật đau cho lão tử, không nên làm mất danh tiếng của Nhị sư, làm mất danh tiếng của Hắc Ưng quân đoàn! Hắc Ưng Kỵ binh sư, Hắc Ưng Đặc chiến đại đội dã lập công trong chiến đấu với Huyết thần giáo, Nhị sư ta không thể đứng phía sau người khác! Thứ ba, phải còn sống trở về cho ta! Giết địch tất nhiên là quan trọng nhưng quan trọng hơn chính là làm cho địch nhân ngã xuống mà chúng ta còn đứng được! Lão Mạc ta sẽ không làm vụ mua bán lỗ vốn. Tính mạng binh lính của ta đều là tiền bạc, quái vật Huyết thần giáo không thể so bì được! Ta yêu cầu các ngươi hoàn thành nhiệm vụ và còn sống trở về! Quan binh toàn trường ầm ầm đáp ứng. - Tốt lắm, hiện tại xuất phát đi. Ta ở chỗ này chờ tin tức tốt lành từ cá ngươi! Mạc Qua vung tay lên nói to. Cửa pháo đài mở ra. Hạ Lạc Đặc liếc mắt nhìn sư trưởng một cái rồi xoay người lên ngựa. Tiếng vó ngựa vang lên, đám quan binh dần xa. Mạc Qua đứng một mình ở trên tường thành nhìn đám quan binh đi xa, hồi lâu vẫn không nói gì. - Tại sao ngươi nhất định phải phải dẫn quân đi? Tra Nhĩ Tư phóng ngựa đi tới bên cạnh Hạ Lạc Đặc, lớn tiếng hỏi. - Bởi vì doanh trưởng Tra Nhĩ Tư từng nói cho ta biết một địa điểm tuyệt hảo để chặn đánh! Hạ Lạc Đặc cười nói. - Lý do. Hoàn toàn chỉ là lý do! Tra Nhĩ Tư cười nói. - Ngươi không thể chờ đợi được, muốn đi chứng minh bản thân mình, đúng không tham mưu trưởng đại nhân? Hạ Lạc Đặc mỉm cười không nói gì. - Ngươi sẽ có cơ hội chứng minh mình, cần gì phải là bây giờ chứ? Tra Nhĩ Tư thở dài nói. Hạ Lạc Đặc hỏi ngược lại. - Tại sao ngươi lại muốn theo ta? Tra Nhĩ Tư nói. - Bởi vì tính mạng này của ta là do ngươi cứu. Ngươi muốn liều mạng, ta đương nhiên đi cùng ngươi! Hai người nam nhân ngồi trên lưng ngựa nhìn nhau cười. - Nói thật ngươi không nên làm cho hắn tức giận như vậy? Tra Nhĩ Tư nói. Hắn cũng nghe nói tới việc phát sinh tại quân bộ Nhị sư. Từ khi Mạc Qua là sư trưởng cho tới nay, đây cũng là lần đầu tiên có người có dũng khí chống đối trước mặt hắn. Đừng nhìn những thuộc hạ này của hắn ngày thường hò hét khoe khoang, nhưng ở trước mặt hắn cả một đám luôn thành thật. - Tính tình hắn bướng bỉnh như vậy. Ngươi không chửi hắn thì có thể khiến hắn phục sao? Hạ Lạc Đặc cười nói. - Ngươi làm như vậy trong lòng hắn sẽ khó chịu. Tra Nhĩ Tư nói đầy ẩn ý. - Hắn già rồi. Ta không muốn hắn đi. Hạ Lạc Đặc quay đầu nhìn pháo đài Tây Đặc, khẽ thở dài. Nhất đoàn: Tương đương với một trung đội. ______________________________________