_Trên bầu trời tối đen đột nhiên giống như bị hỏa thiêu, biến thành một mảnh đỏ rực. Một đám mây lửa nhanh chóng bay tới phía trên trận địa Nhất đoàn. Lạc Đốn ngẩng đầu nhìn cảnh sắc kì dị trên bầu trời, tâm tình nặng nề. - Là lưu tinh hỏa vũ! Ra lệnh toàn bộ bộ đội tiến vào trong công sự phòng ngự, địch nhân muốn phát động ma pháp tập kích! Lạc Đốn ra lệnh cho một viên sĩ quan ở bên cạnh mình. Hỏa cầu thật lớn từ trên trời giáng xuống dầy đặc, bao trùm toàn bộ trận địa Nhất đoàn. Hỏa cùng vừa tiếp xúc với mặt đất, hóa thành hỏa diễm thiêu đốt mọi thứ. Trận địa Nhất đoàn nhanh chóng chìm trong biển lửa. Dưới ma pháp cuồng bạo đang công kích, có một gã binh lính len lén bò ra khỏi công sự ẩn nấp của Nhất đoàn, khẩn trương nhìn về phía bầu trời. Vừa nhìn bầu trời, hắn vừa bò về phía trận địa trung tâm, nơi có cắm quân kỳ của Hắc Ưng. Hỏa diễm từ trên bầu trời lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của hắn nhưng cũng không cách nào ngăn cản hắn. Bởi vì là binh lính Hộ kì binh của Nhất đoàn, cờ của Hắc Ưng còn quan trọng hơn so với tính mạng của hắn. Một viên hỏa cầu bay xuống trận địa trung tâm, tình cờ nhằm đúng chỗ cắm quân kỳ. Hộ kì binh nhảy lên, lao tới. Quân kì được hắn che chở dưới người. Hỏa cầu nặng nề nện trên người hắn, hỏa diễm bốc lên, lập tức thôn phệ người hắn. - Sư phụ, lá cờ đó có thật sự quan trọng như vậy không? Một gã đệ tử không hiểu hỏi. Tướng quân gật đầu. - Đối với quan binh Hắc Ưng quân đoàn thì quân kỳ Hắc Ưng tượng trưng cho một loại tín niệm, tượng trưng cho tinh thần bất diệt, một loại vinh quang chí cao vô thượng! Đối với Hộ kì binh, việc bảo vệ quân kỳ là chức trách của hắn, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn! Tiếp theo đó, trận địa Nhất đoàn không ngừng bị ma pháp công kích. Ma pháp sư của địch nhân rất cường đại. Lạc Đốn thầm nghĩ. Đối mặt với cường độ ma pháp công kích cao như vậy, công sự phòng thủ cũng không có tác dụng lớn. Quan binh Nhất đoàn lại không được trang bị Hắc Ưng chiến giáp cho nên bị thương vong thảm trọng dưới đợt ma pháp công kích này. Lúc này chiến đấu ở trên cầu vẫn tiếp tục. Sau khi cầu bị nổ, quan binh Tam doanh làm nhiệm vụ dự bị lập tức vận chuyển rất nhiều củi khô về phía cầu bị gẫy, sau đó đổ dầu hỏa, đốt cầu, tạo thành một bức tường lửa dầy để ngăn cản Huyết Khô Lâu đi tới. Hắc ám sinh vật này dường như cũng có vài phần cố kị đối với lửa. Thế công của Huyết thần giáo nhất thời bị cản lại. Tra Nhĩ Tư dẫn Trinh sát doanh lợi dụng khoảng cách này phối hợp với quan binh Nhất đoàn tiêu diệt những Huyết Khô Lâu lọt vào trận địa, sau đó chạy về phía cầu. Dưới sự chỉ huy vô cùng tỉnh táo của hắn, Huyết Y sứ giả lùa được Huyết Khô Lâu nào vượt qua tường lửa liền bị các tay súng của Trinh sát doanh bắn rơi xuống sông. Rốt cuộc Huyết thần giáo ngừng tấn công về phía đông của cây cầu. Hạ Lạc Đặc, Tra Nhĩ Tư cùng Lạc Đốn cũng lợi dụng lúc này mà nghỉ ngơi. - Tình huống thương vong của Nhất đoàn và Trinh sát doanh như thế nào? Hạ Lạc Đặc hỏi. - Nhất doanh thương vong gần nửa. Nhị doanh thương vong gần /. Lạc Đốn trầm giọng nói. Tra Nhĩ Tư nói. - Trinh sát doanh thương vong ít hơn một chút. Nhưng cũng chết bảy tám chục người. - Trước mắt xem ra tình huống của Tam doanh còn tốt hơn một chút. Lạc Phu Tạo tiêu hao bao nhiêu? - Bên ta tiêu hao /. Chỉ còn quả Lạc Phu Tạo! Lạc Đốn thở dài nói. - Trinh sát doanh tiêu hao một nửa, còn có quả. Tra Nhĩ Tư nói. - Tốc độ tiêu hao quá nhanh. Tất cả mọi người dùng tiết kiệm một chút! Mới vừa rồi trận địa Nhất đoàn phải chịu ma pháp công kích với cường độ cao như vậy. Xem ra địch nhân có thánh ma đạo sư, tất cả mọi người tận lực phân tán để giảm bớt thương tổn của ma pháp. Đem Hắc Ưng chiến giáp của những người đã chết cởi ra, đưa cho các quan binh không có mặc vào. Mặc dù đối với người chết có chút bất kính nhưng ta nghĩ bọn họ có thể hiểu được! Lạc Đốn cùng Tra Nhĩ Tư đồng thời gật đầu, xoay người muốn rời đi. - Lạc Đốn đội trưởng, xin dừng bước. - Tham mưu trưởng, có việc gì sao? Lạc Đốn dừng lại, xoay người nhìn Hạ Lạc Đặc. Chiến đấu đánh cho tới hiện tại, biểu hiện tình táo trầm ổn của Hạ Lạc Đặc làm cho thái độ của hắn đối với người này đã có một ít chuyển biến. Hạ Lạc Đặc nói. - Ta rất xin lỗi. Lần đầu tiên dẫn bộ đội chấp hành nhiệm vụ lại đem mọi người đẩy vào tuyệt cảnh. Thật ra căn cứ vào tình báo của trinh sát ta đã sớm biết đây là một nhiệm vụ cơ bản không thể hoàn thành. - Nếu là xin lỗi thì không cần. Chiến trường là nơi tốt nhất để quân nhân nằm xuống. Lạc Đốn nhìn Hạ Lạc Đặc, bình tĩnh nói. - Ta cũng rất tò mò. Ngươi đã biết vậy, tại sao còn đòi đến đây chứ? Sau khi chạm chán với Huyết thần giáo, Lạc Đốn cũng ý thức được điều đó. Bộ đội thương vong hơn nửa mà chỉ tiêu diệt được hơn Huyết Khô Lâu. Muốn dựa vào đội ngũ gần người để ngăn cản Huyết Khô Lâu quả thật có chút khó khăn. Nhưng đối với hắn mà nói sống hay chết cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cầm chân địch ngày. - Bởi vì ta là tham mưu trưởng của Nhị sư. Hạ Lạc Đặc mỉm cười nói. - Lý do này đủ chưa? Lạc Đốn cười nói. - Từ gờ khắc này ngươi mới xứng là tham mưu trưởng của Nhị sư. Tuy nhiên ngươi không cảm thấy có lẽ ngươi sẽ đảm đương chức tham mưu trưởng này trong thời gian quá ngắn sao? - Đối với ta như vậy là đủ rồi! Hạ Lạc Đặc cười nói. - Được rồi. Tham mưu trưởng đại nhân, ngươi lựa chọn một cái tử lộ, ta sẽ cùng ngươi đi vào đó. Lạc Đốn nói. Hạ Lạc Đặc nói. - Cám ơn! Ta còn nghe nói ngươi đã hạ một tử lệnh cho Nhất doanh? Lạc Đốn gật đầu. - Đó là khí phách của Thiết Nhị sư chúng ta! - Tốt. Vậy ngươi hãy nói với các binh lính, cơ hội chúng ta còn sống trở về rất nhỏ. Mọi người phải làm tốt công tác chuẩn bị hy sinh! Mọi người hãy cùng nhau cho bọn quái vật này biết cái gọi là khí phách của Thiết Nhị sư đi! - Được! Lạc Đốn đang muốn nói tiếp, đột nhiên ánh mắt biến đổi. Ánh mắt Hạ Lạc Đặc cũng đại biến. Đêm đột nhiên trở nên rất yên tĩnh. Huyết Khô Lâu ngừng tru lên. Mà ngay cả thanh âm nước chảy ở sông Bội Khoa Tư Hà cũng biến mất một cách quỷ dị. - Tình huống có biến! Sông Bội Khoa Tư Hà bị ma pháp đóng băng. Khô Lâu bắt đầu qua sông! Tra Nhĩ Tư vội vã chạy từ bờ sông tới, lớn tiếng nói với hai người. Kịch chiến trên mặt sông Bội Khoa Tư Hà lại diễn ra. Sau khi Huyết thần giáo gặp trở ngại, Tử Y thần sử dùng ma pháp siêu mạnh đóng băng mặt sông Bội Khoa Tư Hà. Huyết Ma chia làm ba đội bắt đầu qua sông. Nhất đoàn buông bỏ trận địa đầu cầu. Bộ đội chặn đánh nhanh chóng chia thành ba đội. Hạ Lạc Đặc, Lạc Đốn cùng Tra Nhĩ Tư mỗi người suất lĩnh một đội phòng ngự ở bờ sông, đồng thời phái các tiểu đội nhỏ mang theo nhiều Lạc Phu Tạo phát động tập kích Huyết Khô Lâu đang vượt qua sông. Tập kích có hiệu quả rõ ràng. Tầng băng ở trên mặt sông bị Lạc Phu Tạo nổ tung, khiến cho chúng không ngừng bị nứt ra hoặc trực tiếp nổ thành lỗ thủng lớn. Huyết Khô Lâu đang qua sông có con bị nổ chết, có con thì rơi vào lỗ thủng, bị nước sông lạnh như băng thôn phệ. Đương nhiên cũng có những binh lính liều chết công kích Huyết Khô Lâu cũng không có trở về. Mặc dù thương vong của bộ đội tiếp tục gia tăng nhưng tình thế trên chiến trường lại phát triển theo chiều hướng có lợi cho quan binh Nhị sư. Hỏa thương rốt cuộc có tác dụng đối với Huyết Khô Lâu trên mặt sông đóng băng. Hành động của Huyết Khô Lâu bị ảnh hưởng lớn vì mặt băng trơn. Nhìn thấy Huyết Khô Lâu sau khi bị trúng đạn trượt nhanh về phía sau trên mặt băng, Hạ Lạc Đặc nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp: Đem Lạc Phu Tạo sử dụng phối hợp với hỏa thương. Lợi dụng Lạc Phu Tạo nổ tung mặt băng hình thành băng quật, sau đó dùng hỏa thương bắn Huyết Khô Lâu rơi vào lỗ thủng đó. Đương nhiên loại công kích này sẽ khiến Lạc Phu Tạo bị tiêu hao lớn, thương vong của binh lính cũng sẽ không ngừng gia tăng nhưng đối với Hạ Lạc Đặc mà nói thì đó là lựa chọn tốt nhất lúc này. Song phương chiến đấu khiến cho mặt băng dần dần tan ra. Nước sông dần dần bị nhiễm hồng máu tươi, trên mặt băng càng ngày càng nhiều thi thể. Sau khi dùng Lạc Phu Tạo binh lính hay dùng hỏa thương bắn. Sau khi đạn bắn ngã Huyết Khô Lâu, binh lính lấy dây trói ra, mấy người một tổ liều chết chế trụ Huyết Khô Lâu rồi kéo vào băng quật. Còn có binih lính dứt khoát chạy tới bờ sông chặt cây chế thành gậy gỗ. Mấy người cầm một cây trực tiếp đụng vào Huyết Khô Lâu. Còn có binh lính đã chém giết tới mức đỏ cả mắt, trực tiếp chạy trên mặt băng ômg lấy Huyết Khô Lâu kéo vào băng quật. Trận đánh này không cần cái gọi là nghệ thuật chỉ huy. Hạ Lạc Đặc, Tra Nhĩ Tư, Lạc Đốn cũng cùng binh lính đi lên tuyến đầu giết địch. Thời gian dần dần trôi qua. Đám quan binh Nhị sư, trước sau tiếp nói nhau, dùng máu tươi cùng tính mạng của mình để hoàn thành nhiệm vụ. - Thời gian trôi nhanh thật. Ta nghĩ viên đạn cuối cùng hay là để lại cho chính mình. Tra Nhĩ Tư ôm hỏa thương, chán nản ngồi xuống mặt băng, nhìn càng ngày càng nhiều Huyết Khô Lâu, thở dài nói. - Ngươi thật lãng phí! Lạc Đốn ở bên cạnh cười nhạo hắn. - Chẳng lẽ ngươi không có dũng khí cùng địch nhân đồng quy vu tận sao? Không còn đạn thì đi tới ôm lấy Huyết Khô Lâu kéo vào trong băng quật? - Ta không có trâu bò như ngươi. Đến bây giờ ta thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn gục xuống. Ta làm gì còn sức nữa! Tra Nhĩ Tư oán giận nói. - Hơn nữa nếu thất bại thì sẽ bị quái vật này xe thành bảy tám miếng rồi nuốt vào bụng. Thật là dã man! Ta chỉ muốn chết nguyên vẹn một chút! Lạc Đốn cười lớn nói. - Dù sao cũng là chết trong nháy mắt. Ngươi còn có thể cảm giác được sao? - Vậy ngươi chuẩn bị làm chưa? Tra Nhĩ Tư nhìn Lạc Đốn, cười khổ nói. - Nhìn ta mà học hỏi! Lạc Đốn nói xong đem hảo đao cắm mạnh vào lớp băng. Tiếp theo hắn đạp lên thân đao, dựa vào lực đạp giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhằm về chỗ Huyết Khô Lâu dầy đặc nhất. - Oanh! Thân hình Lạc Đốn cùng một đám Huyết Khô Lâu biến mất trên mặt sông. - Tên khốn này vẫn dấu được một quả! Tra Nhĩ Tư thở dài, nói một cách hâm mộ, rồi chậm rãi giơ hỏa thương lên, nhằm vào đầu mình. - Mẹ kiếp. Những quái vật này sẽ không ăn thi thể của ta chứ? Trong lòng Tra Nhĩ Tư đột nhiên có chút khẩn trương. - Dù sao ta cũng không biết. Cần gì phải sợ! Tiếng súng vang lên. Tra Nhĩ Tư mỉm cười ngã xuống mặt sông. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Hạ Lạc Đặc liền được phó doanh trưởng Tam doanh mang theo mấy người đoạt được hắn từ tay Huyết Khô Lâu. Nhưn khi bọn họ cứu được hắn thì hắn đang hấp hối. Huyết Khô Lâu lưu lại vết thương nghiêm trọng trên người hắn, làm cho hắn mất rất nhiều máu. Khi cứu hắn, Lạc Phu Tạo nổ mạnh làm thương thế của hắn càng thêm trầm trọng. - Ta muốn sư trưởng….lấy….lấy vợ! Nói xong câu cuối cùng, vị tham mưu trưởng trẻ tuổi vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. _____________________________________