Tựa như nước cam lộ phủ xuống ruộng đất khô cằn, cỏ cây nhanh chóng mọc lên. Khi tơ máu này rơi xuống núi thi thể, từng đợt tiếng ầm ầm ầm nhỏ vang lên, từng khối thi thể máu me đầm đìa giãy dụa vài cái rồi bò dậy từ trong đống thi thể, đứng thẳng trên đỉnh núi, mờ mịt nhìn xung quanh. Lúc này có lẽ trong đầu bọn họ vẫn còn sót lại một tia ý thức. Bọn họ không rõ vì sao sau khi mình chết trận lại còn có thể trở lại thế giới này. Khi ánh mắt của bọn họ nhìn vào đồng bạn ở bên cạnh rồi nhìn lại trên người mình, những khô lâu này nhất thời nổi giận. Một tiếng tru thê lương vang lên, phá nát thiên địa yên tĩnh, bay vút lên trời cao. Có khô lâu điên cuồng đấm lồng ngực mình, có khô lâu đau khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, có khô lâu đưa tay xé thi thể ở bên cạnh mình khiến cho huyết nhục bay tung tóe. Một cỗ bi thương cùng oán hận tràn ngập thiên địa. Tại sao sau khi chúng ta đã chết lại không được nghỉ ngơi? Tại sao khi chúng ta tỉnh lại lại trở thành những quái vật mà chúng ta đã hy sinh để giết chúng? Khô lâu không thể nói được cho nên chỉ có thể lựa chọn cách phát tiết điên cuồng. Nhưng mỗi người ở trong chiến trường dường như đều nghe được những lời chất vấn ở trong lòng bọn họ. - Không! Na Á nhìn tỉnh cảnh trước mắt, nhịn không được lệ rơi đầy mặt, phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng. Đây đều là binh lính của nàng, đều là những anh hùng đã hy sinh vì đế quốc! Hiện giờ bọn họ lại trở thành những con rối bị thao túng ở trong tay địch nhân. Trở thành những quái vật mất đi linh hồn cùng huyết nhục! Là công chúa của bọn họ, là sĩ quan chỉ huy của bọn họ nhưng nàng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch phát sinh trước mắt mình. Nộ hỏa công tâm, Na Á không cách nào thừa nhận, nàng kêu lên một tiếng rồi phun ra hai ngụm máu tươi, ngất đi. - Ở trong thân thể mỗi người đều cất giấu một ác ma! Ở trên không trung, trong miệng Hồng Y nhân phát ra tiếng cười chói tai đầy âm hiểm. - Mỗi một người các ngươi, cho dù còn sống hay đã chết cũng khó thoát khỏi vận mệnh trở thành người hầu của Huyết Thần! Sau khi thành công ngăn chặn ba người Na Á, hắn lại bay lên không trung, lẳng lặng đợi đại quân khô lâu xuất hiện. Hành động của Thiết Nhị sư cùng Hỏa Phượng quân đoàn nhằm vào quân đội Huyết thần giáo không chỉ làm cho Huyết thần giáo tổn thất thêm mấy ngàn Huyết Ma mà còn làm cho giáo chủ Huyết thần giáo vô cùng giận dữ. Đặc biệt Hỏa Phượng quân đoàn tiến hành phục kích ở dưới chân núi đã đánh cho nhóm bộ đội đầu tiên của hắn bị tàn phá hoàn toàn, làm rối loạn toang bộ kế hoạch tác chiến của hắn. Cho nên hắn không tiếc máu huyết của bản thân, lấy độc huyết làm chất dẫn để Hồng Y thần sử chạy tới Hỏa Phượng quân đoàn, phát động loại ma pháp ác độc nhất của Huyết thần giáo ---- Huyết Thần triệu hoán. Loại ma pháp này khác với quá trình chế tạo Huyết Khô Lâu ở chỗ nó có thể lợi dụng độc huyết biến người chết thành khô lâu chiến sĩ trong thời gian ngắn, biến tổn thất của địch quân thành sức lực của phe mình. Nhưng khuyết điểm của nó nằm ở chỗ chỉ chế tạo ra khô lâu chiến sĩ có lực chiến đấu yếu, lại còn phải lợi dụng ma pháp chú ngữ tiến hành chỉ huy. năm trước khi quân đội Huyết thần giáo đấu với các chủng tộc trên đại lục, loại ma pháp này đã được sử dụng, từng tạo thành đả kích trí mạng đối với quân đội của các chủng tộc trên đại lục. Tuy nhiên bởi vì nó đòi hỏi yêu cầu rất cao đối với người phóng thích ma pháp cho nên hiện tại Huyết thần giáo cũng chỉ có bản thân giáo chủ cùng Hồng Y thần sử và Thanh Lam thần sử có thể phát động, cho nên không tới lúc cuối cùng sẽ không dễ dàng vận dụng. Sắc trời dần tối. Bốn tòa núi xác chết giống như băng tuyết tan rã dưới ánh mặt trời. Ngày càng có nhiều khô lâu từ trong đống huyết nhục bò dậy. Trên không trung, Hồng Y thần sử bắt đầu ngâm xướng ma pháp. Lan Đặc kiếm thánh đã mấy lần phát động công kích nhưng đều thất bại, đành phải quay lại cứu công chúa Na Á trở về. Đám quan binh Hỏa Phượng quân đoàn dưới sự chỉ huy của La Kiệt cùng Ngải Phù Ny bắt đầu rút lui về pháo đài Tây Đặc. Hồng Y thần sử không thèm để ý tới hành động của Hỏa Phượng quân đoàn. Hắn muốn tranh thủ thời gian triệu tập đại quân khô lâu của hắn. Trong thời gian ngắn ngủi này quân đội loài người không thể chạy xa, cho nên không thể thoát khỏi tay của hắn. Dưới chú ngữ chỉ huy, các khô lâu bắt đầu xếp thành đội. Những binh lính này đã trải qua sự huấn luyện cẩn thận của Na Á cho nên vẫn duy trì tốt chất quân nhân, một chi quân đội khô lâu dần dần được tạo thành. Chỉ là sau khi khô lâu sống lại, chú ngữ của Hồng Y thần sử tựa hồ xóa hết ý thức còn sót lại của chúng, chỉ bảo lưu khát vọng chiến đấu của chúng. Một đám khô lâu hai mắt đỏ bừng, gia nhập đội ngũ công kích. Hơn một vạn ba nghìn quan binh Hỏa Phượng quân đoàn ngoại trừ hơn hai ngàn người trong lúc chiến đấu thân thể đã bị phá hủy hoàn toàn, còn lại đều trở thành thành viên trong đại quân khô lâu. Hai canh giờ sau, một chi quân đội một vạn khô lâu dưới sự suất lĩnh của Hồng Y thần sử bước lên con đường truy kích Hỏa Phượng quân đoàn. - Báo cáo phó doanh trưởng, Tam sư phụ trách cản phía sau đã lọt vào sự tiến công điên cuồng của khô lâu đại quân, Sư trưởng bỏ mình, bộ đội thương vong thảm trọng! Việc đại quân khô lâu đột phá trận địa hai canh giờ sau đó được Phó sư trưởng báo cáo lên. - Thỉnh phó doanh trưởng cho bộ đội mau chóng rút lui! Truyền lệnh quan cưỡi ngựa đuổi theo La Kiệt, vội vàng báo cáo tình huống mới nhất của cuộc chiến cho hắn. Sau khi Hỏa Phượng quân đoàn rút lui không lâu, Khô Lâu đại quân đã đuổi theo. Bởi vì Na Á bị hôn mê nên La Kiệt không thể làm gì khác hơn là tạm thời chịu trách nhiệm chỉ huy đại quân, phái Tam Sư chấp hành nhiệm vụ cản địch, bảo vệ quân đoàn rút lui. - Tới thật nhanh! La Kiệt gật đầu. - Tuy nhiên Tam Sư có thể kiên trì trong một thời gian dài như vậy cho thấy những khô lâu này có lực chiến đấu yếu hơn so với Huyết Khô Lâu. Từ lúc Hỏa Phượng quân đoàn bắt đầu lui lại, La Kiệt liền biết một khi đơn vị quân đội Khô Lâu nọ xuất hiện, Hồng Y nhân nhất định sẽ phát động công kích đối với Hỏa Phượng quân đoàn. Trận chiến thảm liệt dưới chân núi Tây Nhĩ Mạn đã khiến La Kiệt có nhận thức mới đối với sự kinh khủng của Huyết Khô Lâu, không còn cách nào khác đành hy sinh một chi bộ đội vạn người để cả quân đoàn có chút thời gian sinh tồn. Nhưng có thể để Hỏa Phượng quân đoàn tránh khỏi truy kích của đại quân Huyết thần giáo, thành công quay lại pháo đài Tây Đặc hay không thì hắn cũng không chắc. Hiện tại tình hình giao chiến giữa Tam Sư cùng đại quân khô lâu làm cho tâm tình của hắn thoải mái hơn một chút. Mặc dù bộ đội thương vong nặng nề nhưng cuối cùng cũng biết được tình hình của địch nhân. - Truyền lệnh xuống, tất cả Lạc Phu Tạo cùng hỏa thương của quân đoàn điều đến Nhất Sư, đồng thời ra lệnh cho các quan quân có thực lực từ kiếm sư trở lên trong quân đoàn lập tức đến Nhất Sư báo danh, chờ lệnh của ta! - Rõ! Truyền lệnh binh vâng lệnh phóng ngựa đi. Tiếp theo La Kiệt phóng ngựa chạy tới bên cạnh một chiếc xe ngựa. - Ngải Phù Ny, tình hình Na Á muội muội như thế nào rồi? La Kiệt đi tới bên cạnh cửa sổ xe ngựa, lớn tiếng hỏi. - Bị chút nội thương, hơn nữa nộ hỏa công tâm, tạm thời vẫn còn hôn mê. Sư phụ đã chữa thương cho nàng, hẳn là không có vấn đề gì lớn, một chút nữa có thể tỉnh lại! Màn xe được cuốn lên, Ngải Phù Ny ló đầu ra nói. - Như vậy thì tốt rồi. Ngươi nhất định phải chiếu cố tốt cho sư phục cùng Na Á muội muội! Tâm tình La Kiệt cũng đỡ hơn. - Vậy còn ngươi? Ngải Phù Ny lo lắng hỏi. La Kiệt nói. - Tam Sư đã giao chiến cùng đại quân khô lâu, bộ đội thương vong thảm trọng. Na Á chưa tỉnh, ta phải đi xem một chút. Nếu như không cách nào thoát khỏi sự dây dưa của những quái vật này, Hỏa Phượng quân đoàn không thể về tới pháo đài được! - Nhất định phải đi sao? Ngải Phù Ny run giọng hỏi. - Ừ! La Kiệt nhìn nàng, mỉm cười gật đầu nói. - Ngày này rốt cuộc cũng tới! Ngải Phù Ny cũng cười. Nụ cười lộ vẻ sầu thảm. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng tái nhợt, nước mắt tuôn rơi. - Có lẽ vậy! La Kiệt thở dài, xoay người rời đi. Hai mắt Ngải Phù Ny đẫm lệ làm cho hắn không còn dũng khí nếu cứ tiếp tục ở đây. - La Kiệt, ngươi thật sự quyết định rồi sao? Từ bên trong xe truyền ra một thanh âm già nua. - Ta đã quyết định rồi, sư phụ! La Kiệt trầm giọng đáp. - Ngươi còn có thể lựa chọn khác. Ngươi biết đó, đối với ta mà nói hai người các ngươi cùng Na Á giống nhau, đều là đồ nhi của ta, không có bất cứ sự khác nhau nào. - Sư phụ, trong lòng ta đã quyết định rồi. Cho nên ta muốn đi! La Kiệt nghe vậy không khỏi đau xót. Hắn cùng Ngải Phù Nỳ đều là cô nhi. Bởi vì thiên tư hơn người nên ngay từ lúc nhỏ đã được Hỏa Vân hoàng thất tuyển chọn đưa tới bên cạnh Lan Đặc kiếm thánh để học nghệ. Từ giờ phút đó, bọn họ đã có một sứ mạng thần thánh: Trong lúc nguy nan phải bảo vệ huyết mạch của hoàng tộc Hỏa Vân đế quốc. Mặc dù ngay từ đầu vận mệnh đã được định sẵn như vậy nhưng đã nhiều năm qua hoàng thất Hỏa Vân đế quốc chưa bao giờ ra lệnh gọi bọn họ về, mà Lan Đặc kiếm thánh cũng hết lòng quan tâm dạy bảo bọn họ, cũng khiến cho bọn họ quên đi bản thân mình chỉ là công cụ trong tay hoàng thất. Sau này Na Á công chúa theo học Lan Đặc kiếm thánh cũng coi hai người bọn họ như thân nhân của mình. - Hảo, như vậy đi đi! Thành tự lớn nhất trong đời Lan Đặc ta không phải có được thực lực kiếm thánh mà là có được ba hảo đồ đệ! Ở bên trong xe, Lan Đặc khẽ thở dài. La Kiệt bảo xa phu ngừng xe. Hắn đi tới trước xe, quỳ xuống. - Đồ nhi từ biệt sư phụ! La Kiệt khấu đầu. Bên trong xe truyền ra tiếng thở dài cùng một tiếng khóc. La Kiệt đứng dậy, cửa xe mở ra. Ngải Phù Ny đi ra, ôm lấy hắn. - Ngươi hối hận sao? La Kiệt đưa hai tay nâng mặt Ngải Phù Ny lên, khẽ hỏi. Ngả Phù Ny lắc đầu. - Ta chỉ không nghĩ tới hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy! La Kiệt cười nói. - Nha đầu ngốc. Chúng ta phải thấy đủ chứ. Hạnh phúc đối với cuộc đời này chính là một giọt mật. Chúng ta đã có đủ nhiều! - Nhưng mà…. La Kiệt giơ tay lên, một ngón tay đặt lên môi Ngải Phù Ny. - Mấy năm nay ta vẫn rất yêu nàng. Sau khi cưới nàng thì lại càng yêu nàng hơn. Mọi người đều nói La Kiệt là kẻ sợ lão bà. Bọn họ không biết ta đâu có sợ nàng, ta sợ ngày trôi qua quá nhanh, ta không có nhiều thời gian để yêu nàng! Hôm nay nàng hãy để La Kiệt được một lần là một nam nhân chính thực được không? Nước mắt tuôn rơi, Ngải Phù Ny không ngừng gật đầu. - Ta muốn ở bên nàng. Nhưng ta phải bảo vệ các nàng! Tha thứ cho ta, ái thê của ta! La Kiệt cọ xát khuôn mặt đầy râu ria của mình lên khuôn mặt Ngải Phù Ny, nhẹ giọng nói. - Ta phải làm sao bây giờ? Ngải Phù Ny nghẹn ngào hỏi. - Hãy sống cho thật tốt! La Kiệt nói. Ngải Phù Ny lắc đầu. - Vậy ta ở thiên đường chờ ngươi! La Kiệt cười khổ nói. Lúc nàng tuổi, hắn tuổi. Hắn trộm được một viên đường đút cho nàng ăn. Lúc nàng tuổi, hắn tuổi, hắn che chở nàng. Lưu manh chém trên người hắn mười một đao nhưng không có làm thương tổn một cọng tóc nào của nàng. Nàng tuổi, hắn tuổi. Hắn cưới nàng, từ đó nàng trở thành thê tử yêu quý của hắn. Hai người hòa thành một. Sau khi chia tách, làm sao đối phương có thể sống tốt được chứ? Ngả Phù Ny như hoa đào gặp mưa, vui vẻ cười. - Đáp ứng sau khí tới đó vẫn phải yêu ta như trước. Nữ nhân si tình, cả đời đều không quên. - Được. Một lời hứa hẹn của nam nhân, chỉ cần như vậy là đủ. Hai người ôm chặt lấy nhau, hai trái tim hòa chung nhịp đập. Li biệt có nước mắt, nhưng không có sự bi thương khắc cốt ghi tâm. Hạnh phúc bởi vì trong cuộc sống biết cho đi. - Nói với Na Á rằng La Kiệt không phải bảo vệ hoàng tộc Hỏa Vân đế quốc mà là bảo vệ muội muội của mình! Trước khi đi La Kiệt nói với Ngải Phù Ny như vậy.