Đêm yên tĩnh. Không có tiếng chim kêu, không có tiếng côn trùng kêu vang, rừng rậm như đang ngủ say. Ánh trăng chiếu xuyên qua ngọn cây, tạo thành từng mảng sáng loang lổ trong rừng. Một dòng suối nhỏ uốn lượn ở sâu trong rừng, dưới ánh trăng nổi lên giống như một điểm ngân quang mộng ảo, phảng phất như từ trong mộng cảnh chảy ra. Chỉ là giấc mộng đêm này đối với Địch An, thủ lĩnh miêu nhân, lại là một cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại. Khi hắn kiểm tra xong thi thể miêu nhân chiến sĩ liền vội vàng trở về rừng rậm. Ngay lúc đó ngoại trừ sự kinh hãi ở trong lòng hắn còn có niềm vui sướng và kích động đang dâng trào. Bởi vì từ trên người hai miêu nhân chiến sĩ chết đi, hắn dường như thấy được thần kỹ cửu tinh liên châu trong truyền thuyết của tinh linh thần. Trong lịch sử miêu tộc từng xuất hiện một tộc trưởng vĩ đại được mọi tộc nhân tôn sùng. Bởi vì có sự xuất hiện của hắn, miêu nhân tộc vốn yếu thế trong các cuộc chiến trong rừng rậm thông qua nhiều cuộc chiến tranh dần dần quật khởi, trở thành tồn tại cường đại giống như tinh linh tộc. Nhưng trong cuộc chiến bao vây đại bản doanh tinh linh tộc, hắn đã bị tinh linh nữ vương thi triển cửu tinh liên châu bắn thủng chín trái tim, tráng chí chưa xong đã phải chết đi. Tinh linh nữ vương thi triển tài bắn cung thần kỳ này không chỉ thành công bắn chết miêu nhân tộc trưởng mà còn làm cho tất cả các miêu nhân thấy được ngày tận thế của mình------cho dù có trái tim cũng khó trốn khỏi ma chưởng của tinh linh. Miêu nhân tộc tính tình hẹp hòi, cực đoan, trong nội tâm mọi miêu nhân đều sợ hãi tài bắn cung thần kỳ này. Những năm tháng dài đằng đẵng tiếp theo đó bọn họ triển khai chiến đấu với tinh linh tộc. Bọn họ không chỉ báo thù cho tộc trưởng mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt “Thiên địch” trong mắt mình. Kì quái chính là, những năm tháng sau đó tài bắn cung thần kỳ này của tinh linh tộc cũng không có xuất hiện trên chiến trường. Địch An tin tưởng cửu tinh liên châu xuất hiện ở chỗ này chính là vận mệnh đã mỉm cười với hắn. Địch nhân có thể thi triển cửu tinh liên châu nhất định là nhân vật trọng yếu của tinh linh tộc. Nếu như hắn thành công đánh chết người đó, trận chiến này sẽ đem lại cho hắn địa vị to lớn trong miêu nhân tộc, thậm chí hắn có thể trở thành một vị tộc trưởng vĩ đại nhất của miêu nhân tộc. Địch An linh cảm sau khi hắn bắn huyết tiễn khiêu chiến với tinh linh tộc, vị thần xạ thủ của tinh linh tộc nhất định sẽ tìm tới hắn. Mặc dù hắn không có cách nào phá giải cửu tinh liên châu nhưng dựa vào trang bị hoàn mỹ của Độc Hạt cùng những thủ hạ thân kinh bách chiến, hắn tin tưởng có thể chiến thắng đối thủ. Nhưng mà tất cả những gì xảy ra trên chiến trường lại vô tình phá vỡ mộng đẹp của hắn. Vị cao thủ của tinh linh tộc cũng không có tới đúng hẹn như trong tưởng tượng của hắn. Chờ đợi hắn là những cuộc tập kích hèn hạ----giống như thợ săn săn bắt con mồi. Địch nhân lẳng lặng ẩn nấp ở từng gốc cây ngọn cỏ trong rừng, mỗi một lần hiện thân đều đoạt đi tính mạng của một hoặc vài tên binh lính dưới tay hắn. Từ lúc địch nhân phát động tập kích cho tới bây giờ, đã có hơn miêu nhân binh sĩ chết đi nhưng bọn hắn lại không rõ địch nhân có bao nhiêu người. - Như thế nào lại biến thành như vậy! Địch An nhìn dòng suối lấp lánh ngân quang ở cách đó không xa, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng. Thợ săn lại biến thành con mồi. Hắn không thể nào tiếp nhận chuyện này. Nhưng những thi thể lạnh băng của miêu nhân, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi lại đang không ngừng nhắc nhở hắn, đây là sự thật tàn khốc trên chiến trường. Trong trí nhớ của Địch An, từ khi miêu nhân gia nhập Độc Hạt tới nay đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng chưa bao giờ bị tổn thất nặng nề như vậy. Hắn sẽ phải đối mặt với sự giận dữ ngút trời của chủ tử A La Ước cùng với sự xử phạt nghiêm khắc của các trưởng lão miêu nhân. Những lão già này làm sao có thể tha thứ cho hắn vì nhiều tộc nhân đã phải an nghỉ tại dị quốc? - Các ngươi xác định địch nhân biến mất tại khe suối? Địch An hít một hơi thật sâu, làm cho bản thân bình tĩnh lại, rồi xoay người hỏi miêu nhân ở bên cạnh. - Đúng vậy. Tướng quân. Sau khi địch nhân phát động lần tập kích cuối cùng thì biến mất ở khe suối này. Tên sĩ quan miêu nhân run như cầy sấy đáp. Nhớ tới trái tim của đồng bạn bị chín mũi tên bắn trúng, trong dạ dầy của hắn không nhịn được mà quặn lên. - Các ngươi có tới bên giòng suối xem xét? - Ta tự mình dẫn người đi. Khe suối rộng khoảng ba đến bốn thước, nước rất trong nhưng có nhiều loại tảo cho nên không cách nào thấy rõ tình huống dưới đáy. Ta không dám tùy tiện phái người xuống nước xem xét. Địch An chăm chú nhìn hắn, cười lạnh nói. - Ngươi muốn nói cho ta biết rằng một canh giờ sau khi địch nhân phát động lần tập kích cuối cùng, không cần các ngươi động thủ, tất cả bọn chúng đều nhảy xuống nước tự vẫn hả? Hoặc là những tinh linh này đều biến thành quái ngư sống ở dưới nước? - Không. Tướng quân. Ta nghĩ bọn họ nhất định còn đang ở trong nước, chờ đợi cơ hội tiếp theo để tập kích chúng ta. Những người này có kinh nghiệm tác chiến phong phú trong rừng rậm. Lúc trước mấy nhóm binh lính của chúng ta bị tập kích đều bởi vì khinh thường địch nên ẩn nấp không cẩn thận, bại lộ vị trí của mình nên mới lọt vào độc thủ của địch nhân. Nói thật, sau khi ngươi dùng huyết tiễn dọa lui tinh linh này, không ai nghĩ rằng bọn họ sẽ trở lại. Tất cả mọi người đều lơi lỏng cảnh giác. Ta bị thua vì điểm này, nhưng ta không hề trốn tránh trách nhiệm. Miêu nhân sĩ quan thấp giọng nói. - Trong bọn họ có người có thể sử dụng cửu tinh liên châu? Địch An tiếp tục hỏi. - Ta cũng không rõ ràngl ắm. Những người gặp bọn chúng đều đã chết, hơn nữa đều là cửu tiễn xuyên tim. - Hảo. Chúng ta sẽ chờ đợi. Phái người đem tình huống nơi này báo cáo cho A La Ước tướng quân. Địch An nói. - Bọn họ đâu rồi? Ngồi ở trên ngọn cây cổ thụ, Hải Luân yên lặng nhìn khe suối nhỏ, lo lắng hỏi thăm. Sau khi chiến đấu bắt đầu, Lưu Vân liền cùng nàng ngồi trên cây đại thụ này, từ trên không trung bao quát cả chiến trường, nhằm tiến hành cứu viện khi đám người Lai Ân gặp nạn. - Hẳn là còn đang ở trong nước du ngoạn! Đêm đen dễ giết người, thủy hồn hảo hảo sờ vuốt ngư! Lưu Vân cười nói. Hải Luân sẵng giọng. - Ngươi có thể nghiêm chỉnh một chút được không? Đã qua một canh giờ rồi mà không thấy bóng dáng thủ hạ của ngươi đâu mà ngươi không lo lắng chút nào sao. - Một canh giờ tính là gì! Những tên này lúc huấn luyện còn bị ta quăng xuống vũng nước bẩn lâu hơn! Lưu Vân cười nói. - Miêu nhân binh sĩ bị chúng ta tập kích, ta phỏng chừng sĩ quan chỉ huy của bọn chúng còn nóng lòng hơn cả bọn ta. Đây là lúc so bì về sự kiên nhẫn cùng ý chí với đối thủ! Hải Luân nói. - Nhưng cứ giằng co như vậy đối với chúng ta cũng không phải là một chuyện tốt. Ngươi cùng Hắc Ưng đều không có thời gian. Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài nói. - Ngươi nói rất đúng. Hiện tại mỗi một giây đối với chúng ta đều rất quý giá. Mỗi một giây trôi qua, quân dân ở Phố Lí Tắc Lợi thành có thể đã phải trả giá bằng tính mạng của mình. Địch nhân có lẽ cũng nhìn trúng điểm này nên mới lựa chọn phục kích chúng ta ở phía sau. Cho nên đêm nay ta phải cho những Hạt Tử này nếm thử mùi vị máu tươi của chính mình! - Lúc này mấy người Lai Ân đang ẩn thân ở trong nước, địch nhân có thể phát hiện bọn họ không? Hải Luân hỏi. - Đối với những tinh linh sống trong rừng rậm như Lai Ân thì rừng rậm đã trở thành một bộ phận thân thể của bọn họ. Bất cứ tác động nào từ bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh của rừng rậm thì bọn họ đều có thể cảm giác được. Hơn nữa bọn họ còn có năng lực nhìn ban đêm, cho dù ở trong nước, chỉ cần mắt cách mặt nước không xa là có thể nhìn thấy tình hình trên bờ. - Nếu như miêu nhân vẫn không có hành động thì mấy người Lai Ân phải làm sao bây giờ? - Bọn họ đang đợi. - Đợi cái gì? - Ánh trăng. Lưu Vân đưa tay chỉ lên trời. Ánh trăng như một cô gái chậm rãi đi lại trong rừng, cước bộ nhẹ nhàng mà nổi bật. Nơi nàng đi qua lưu lại một vầng sáng nhạt. Khi nàng đi tới một bụi cỏ bên dòng suối nhỏ, bụi cỏ đột nhiên lóe ra quang mang yếu ớt. Quang mang mặc dù rất yếu nhưng lại có vẻ chói mắt trong bóng đêm. - Xôn xao! Dòng suối nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy, mấy thân ảnh màu đen từ trong nước bắn lên. - Vù! Vù! Vù!.... Tiếng những mũi tên xé gió phá tan sự yên tĩnh trong rừng. - A…. Một gã miêu nhân binh sĩ đưa hai tay ôm lấy ngực, run rẩy đứng, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy mũi tên cắm ở trước ngực, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ cùng sự tuyệt vọng. Hắn không thể tin mặc dù bản thân có trái tim nhưng trong nháy mắt lại bị thương nặng. Ánh trăng chiếu lên người của hắn cũng bị nhuộm thành một màu đỏ. Lúc miêu nhân binh sĩ ngã xuống, mấy bóng đen một lần nữa biến mất trong nước. Rừng cây nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh, dường như chưa phát sinh chuyện gì. Chỉ là trên mặt đất đã có thêm một thi thể lạnh lẽo. - Đến tận lúc chết hắn cũng không hiểu được là do ánh trăng giết hắn! Thấy một màn phát sinh, Hải Luân khẽ thở dài. - Hắc Ưng chiến giáp không hề phản quang vào ban đêm. Trên chiến trường, bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nhất nào cũng đều quyết định tới sinh tử của người quân nhân. Lưu Vân nói. Hải Luân khẽ cười. - Ta càng ngày càng không nhìn thấu ngươi. Nhưn ta quyết định kiếp này sẽ không bao giờ làm địch nhân của ngươi. Hải Luân cảm giác được Lưu Vân cùng đội viên dưới tay của hắn giống như một con xích luyện xà trong rừng rậm. Chúng nó lẳng lặng trốn ở một góc, chỉ đợi thời cơ đến sẽ giống như một tia chớp lao về phía con mồi, phát động công kích trí mạng. - Chỉ có chiến tranh mới khiến cho con gười phát huy hết trí tuệ của bản thân! Bởi vậy ta cũng không rõ chiến tranh đối với loài người là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Lưu Vân cảm khái nói. - Nhưng mà ta hiểu được một điều. Bất cứ địch nhân nào dám ở trước mặt ta kiêu ngạo, lão tử sẽ làm cho hắn phải ngã xuống! …… Hải Luân cảm giác được không thể dùng từ nào để miêu tả về nam nhân này. Địch An cũng chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình miêu nhân binh sĩ tử vong. Tiếng kêu thảm thiết của binh lính trước khi chết làm cho hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà dẫn theo thủ hạ xông ra ngoài. Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn được. Bởi vì hắn hiểu được địch nhân ẩn thân trong bóng tối là đối thủ cực mạnh mà Độc Hạt lần đầu tiên gặp phải. - Tướng quân, tại sao không đuổi theo? Một gã sĩ quan ở bên cạnh không hiểu hỏi. - Đuổi? Địch An cười lạnh nói. - Nếu như mấy người kia là mồi của bọn hắn, chúng ta đuổi theo không phải là tự đi tìm chết sao? - Nhưng mà đây là địa điểm trong kế hoạch phục kích địch nhân của chúng ta. Rất nhiều người phân bố ở xung quanh dòng suối nhỏ. Nếu như không ngăn bọn họ lại, có thể sẽ có nhiều binh linh ngộ hại! Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt mà nhìn? Sĩ quan cãi lại. - Nhẫn nại một chút nữa đi! Chiến đấu sẽ khó tránh khỏi thương vong, chúng ta sẽ báo thù cho bọn họ! Địch An thở dài nói. - Tướng quân. Ta không rõ tại sao binh lính mặc áo giáp ma pháp mà lại không đỡ được tên của địch nhân? Phải biết rằng đao tiễn bình thường không thể làm bọn họ bị thương! Viên sĩ quan ngạc nhiên hỏi. - Bởi vì bọn họ dùng lợi khí của thần xạ thủ tinh linh tộc, chuyên để đối phó với ma pháp sư ----- phá ma tiễn!