Dị Giới Quân Đội

chương 339 : rừng rậm thư sát (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thật đáng chết. Bọn chúng lợi dụng việc áo giáp phản chiếu dưới ánh trăng để phát hiện ra chúng ta! Địch An oán hận đấm lên mặt đất. Địch nhân giảo hoạt vượt qua tưởng tượng của hắn. Khi miêu nhân thứ ba ở rất gần Địch An bị chết thảm đã giúp hắn hiểu được tại sao địch nhân lại có thể tìm được vị trí miêu nhân binh sĩ ẩn thân một cách chính xác như vậy. - Tướng quân, cứ bị động chịu đánh như vậy không phải là một biện pháp tốt! Đã chết hơn ba mươi người rồi nhưng chúng ta lại chưa đụng tới được một sợi tóc của địch nhân. Chúng ta có còn là Độc Hạt của Tư Thản Tinh đại lục không? Gã sĩ quan bên cạnh hắn chất vấn. Địch An bình tĩnh không nói lời nào. - Bọn họ căn bản không có tiễn pháp cửu tinh liên châu, mà là chín người đồng thời công kích binh lính chúng ta. Ngươi sợ cái gì? Miêu nhân sĩ quan hiển nhiên vô cùng phẫn nộ. Vài tên miêu nhân binh sĩ bên cạnh gã sĩ quan cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Địch An, trên mặt lộ ra sự bất mãn. - Lão tử mà sợ hả? Lão tử mà sợ thì các ngươi đã chết sạch rồi! Địch An nhìn thủ hạ của mình, tức giận nói. Là một gã sĩ quan chỉ huy, ngoại trừ lúc đầu có chút khinh địch, Địch An hoàn toàn có đủ tư cách chỉ huy. Từ lúc trở lại rừng cây cho tới bây giờ hắn đã phát hiện mấy vấn đề trọng yếu: Thứ nhất là địch nhân có chuẩn bị mà đến. Kẻ tập kích sử dụng phá ma tiễn, điều đó cho thấy bọn họ biết rõ nhược điểm áo giáp của độc hạt. Việc bọn họ thông qua phối hợp dễ dàng bắn chết miêu nhân binh sĩ nói rõ bọn họ tương đối hiểu rõ về miêu tộc, đã có sự chuẩn bị và huấn luyện trước. Thứ hai, từ biểu hiện của kẻ tập kích ở trên chiến trường cho thấy bọn họ am hiểu dạ chiến, nhất là dạ chiến trong rừng cây, cũng có thể ẩn nấp lâu dài ở trong nước. Nếu như không có sự huấn luyện một cách hệ thống trong thời gian dài thì rất khó làm được điều này. Thứ ba là có thể lợi dụng ánh trăng để tìm ra vị trí của miêu nhân binh sĩ và tập kích, nói rõ sĩ quan chỉ huy của bọn họ rất thông minh, đã biết vận dụng lợi thế của hoàn cảnh một cách xuất thần nhập hóa. Nếu như nói cửu tinh liên châu liên quan tới vinh dự của miêu tộc cùng vinh nhục của cá nhân Địch An thì những chuyện vừa xảy ra lại quan hệ đến thắng bại trong trận chiến này và sinh tử của binh lính. Địch An không quên bản thân mình chính là một người quân nhân, là sĩ quan chỉ huy của đơn vị bộ đội này. Trong tim của hắn phải thừa nhận áp lực cực lớn. Trận chiến này là lần đầu tiên Hắc Ưng cùng Độc Hạt giao phong tại Lam Nguyệt đại lục. Dưới tình huống không biết rõ về hư thực của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, nếu như tùy tiện hành động rất có thể sẽ rơi vào bẫy rập của địch nhân, khiến cho Độc Hạt thương vong thảm trọng. Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lại một miêu nhân binh sĩ chết đi. Sắc mặt mọi người đại biến, ánh mắt đều nhìn về phía Địch An. Địch An cười khổ. Không lâu trước đó hắn còn hăng hái bắn liên châu huyết tiễn tượng trưng cho sự quyết đấu vào đám tinh linh đang xông vào rừng. Sau đó không lâu các tinh linh xạ thủ lại bắn chết các binh lính của hắn ngay dưới mắt hắn, ngang nhiên khiêu khích hắn. - Cho dù có là cái bẫy ta cũng phải nhảy vào! Địch An thở dài một tiếng, khẽ gật đầu với viên sĩ quan ở bên cạnh. - Cho dù biết rõ đó là cái bẫy hắn cũng phải nhảy vào! Lưu Vân cười nói. - Ngươi xác định như vậy? Hải Luân ngạc nhiên hỏi. - Đương nhiên. Không phải ngươi nói Độc Hạt chưa bao giờ chiến bại sao? Đây là một đội quân kiêu ngạo, vinh dự đã trở thành gánh nặng của bọn họ! - Hắc Ưng của ngươi không phải cũng giống như vậy sao? - Không giống nhau. Từ lúc Hắc Ưng sáng lập cho tới hiện tại vẫn luôn ở trong tình trạng tìm đường sống trong cái chết, bất cứ một lần thất bại nào đều có thể làm cho Hắc Ưng chết non. Cho nên chúng ta là một chi bộ đội đáng thương. Tất cả vinh dự cũng chỉ là những thứ phẩm sinh ra sau khi Hắc Ưng còn sống sót. - Nếu như sĩ quan chỉ huy Độc Hạt cũng là một người tỉnh táo như người thì sao? Hải Luân cười hỏi. - Cái này… Lưu Vân nghiêm mặt nói. - Nếu như vậy sáng mai ta sẽ đem Hắc Ưng giải tán, đi theo hắn quậy. Coi như những thứ vừa rồi là lễ gặp mặt ta cho bọn hắn! - Vô sỉ! Hải Luân thấp giọng nói. - Ta ngất mất. Nhiều như vậy sao? Sau khi Lai Ân nhảy ra khỏi mặt nước, không khỏi bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ. Mười mấy miêu nhân binh sĩ mặc áo giáp đột nhiên xuất hiện bên bờ suối, trong tay cầm một vũ khí hình thú quái dị đang chỉ về phía mặt suối. - Đội trưởng, bắn người nào? - Bắn cái đầu ngươi ấy, lặn xuống nước! - Bắn! Thân ảnh đám người Lai Ân vừa mới biến mất, trong rừng liền vang lên một tiếng gầm, các ma pháp với màu sắc khác nhau từ vũ khí trong tay miêu nhân binh sĩ bắn ra, tạo thành một luồng ánh sáng chói mắt trong rừng rậm tối tăm, bắn về phía các tinh linh xạ thủ vừa biến mất. Oanh một tiếng, ma pháp năng lượng đột nhiên nổ tung, nước trong khe suối nhỏ bắn tung tóe. Nước bắn tung tóe, để lộ ra đáy của dòng suối. Lai Ân cùng mấy tinh linh xạ thủ giống như mấy con cá bị khí lưu sinh ra của vụ nổ ném lên mặt đất. - Bắn tiếp, bất luận sống chết! Địch An nhe răng cười ra lệnh với một gã sĩ quan bên cạnh. Mặc dù hắn tương đối hài lòng với hiệu quả của một kích này nhưng vẫn duy trì cảnh giới cao độ. Tự mình suất lĩnh một bộ phận ứng phó với dị biến có thể phát sinh trên chiến trường. - Tối nay trời thật đẹp. Giết người trong một đêm đẹp đẽ như vậy thật sự là hay! Lai Ân nằm trên mặt đất, chân chổng lên trời nhìn đêm tối, miệng lẩm bẩm. - Đội trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành, nên rút thôi! Bọn họ mà bắn thêm một lần nữa thì chúng ta đều chết hết! Một gã đội viên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. Một vài tên đội viên khác cùng bò lại cạnh hắn. - Tất cả mọi người không muốn xem ma vũ tuyệt kỹ của đầu nhi sao? Lai Ân dựng thẳng ngón tay cái lên, chỉ về một đạo ngũ thải quang mang trên bầu trời, kinh ngạc nói. - Muốn, tất nhiên là muốn! Tất cả đồng thành trả lời. - Tất cả mọi người đều bị thương rồi, nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt! - Rõ! Do đó “những người bệnh” đều nằm ngổn ngang trên mặt đất. - Giết chết bọn họ! Một gã sĩ quan miêu nhân lớn tiếng quát. Binh lính bên cạnh hắn lại giơ ma đạo thương trong tay lên, nhằm về phía đám ngươi Lai Ân. - Lai Ân, con mẹ nó, bọn ngươi đang làm gì vậy? Lưu Vân đang phi hành trên không trung, nhìn thấy mấy tên này nằm im trên mặt đất như mấy đầu lợn chết, nhất thời chán nản. Hơn mười đạo quang mang ma pháp bắn về phía đám người Lai Ân. Trong lòng Lưu Vân khẩn trương, không khỏi vận chuyển năng lượng ma pháp để phi hành nhanh hơn. - Bọn này chơi thật rồi! - Ngay cả tù nhân cũng không muốn bắt! - Bi ai lớn nhất của nam nhân là bị một đám nam nhân ngắm bắn! - Đừng có yếu đuối thế, không phải Hắc Ưng chiến giáp có thể ngăn cản được công kích của mấy chục cao cấp ma pháp sư bắn sao? - Lần này lỗ vốn rồi! Mấy thi thể nằm trên mặt đất thấy tình thế không ổn, luống cuống tay chân từ trên mặt đất bò dậy. Tuy nhiên vừa mới đứng lên, mấy người đều thất thần. Trong rừng xuất hiện một màn quỷ dị. Hơn mười đạo ma pháp bị lực lượng vô hình dẫn dắt, đều bay về phía quang cầu nhiều mầu sắc trên không trung. Trong đêm đen, từng đạo ma pháp vây quanh quang cầu trên không trung, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ. - Đầu nhi, cẩn thận! Lai Ân gấp đến độ nhảy dựng lên hét lớn. - Không phải chứ? Nhìn thấy chùm ánh sáng ma pháp đang bay về phía mình, Lưu Vân không khỏi trợn tròn mắt. Tiếp theo đầu của hắn bắt đầu đau nhức bởi vì sơ cấp ma pháp tập trung bắn trúng người. So với bất kì kẻ nào thì hắn hiểu rất rõ về uy lực của việc ma pháp cùng tập trung bắn. Trên mặt đất một đám miêu nhân cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn lên không trung. Bởi vì ma đạo thương khi phóng ra chùm ánh sáng ma pháp công kích thì luôn trúng mục tiêu. Bọn họ không hiểu tại sao lúc này chùm ánh sáng ma pháp lại chệch đi như vậy. Quang cầu trên không trung không ngừng biến hóa vị trí, nhưng các chùm ánh sáng luôn theo sát quang cầu. - Đây đâu phải là ma pháp mà là tên lửa tự tìm mới đúng! Lưu Vân thầm than khóc. Hắn đã dùng hết toàn thân khí lực, làm ra cố gắng cuối cùng nhưng đã phí công. - Hiện tại toàn bộ trông chờ vào các ngươi! Lưu Vân buông lỏng tâm thần, tùy ý để thân thể lẳng lặng trôi nổi trên không trung. Đến lúc này hắn chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào vòng quang mang ma pháp bảo vệ hắn. Quang mang ma pháp nhiều màu dần dần sáng lên. Ma pháp năng lượng đại biểu cho phong, hỏa, thủy, lôi, thổ trong lúc Lưu Vân buông lỏng tâm thần chậm rãi chảy vào trong cơ thể hắn. Lực lượng trong cơ thể Lưu Vân nương theo năng lượng ma pháp rót vào mà nhanh chóng tăng trưởng. Cùng với sự tăng trưởn của lực lượng, sự tự tin càng lớn hơn. Năng lượng ma pháp trong cơ thể hắn sau khi lưu chuyển vài vòng liền rời khỏi thân thể hắn, một lần nữa dung nhập vào quầng sáng bao bọc bên ngoài. Lực lượng cùng sự tự tin của Lưu Vân đã trở lại, nguyên tố ma pháp lưu động trong quầng sáng dường như cũng trở nên vô cùng thích thú. Trong phút chốc Lưu Vân hiểu được nguyên tố ma pháp của vòng ánh sáng ma pháp bao quanh người hắn cảm thấy sự bất an cùng khẩn trương của hắn nên dùng phương thức đặc thù này để an ủi cổ vũ hắn. - Còn không mau cút đi! Lát nữa xem lão tử thu thập mấy người các ngươi như thế nào! Vừa hòan thành trao đổi với nguyên tố ma pháp, tâm tình Lưu Vân tốt hơn rất nhiều, nhìn về phía mấy tên gà gô trên mặt đất mà mắng to. Mấy người Lai Ân dưới tiếng hét của Lưu Vân bắt đầu tỉnh mộng, lảo đảo chạy về phía rừng rậm. Ba một tiếng vang nhỏ. Chùm ánh sáng ma pháp đến gần quang cầu ánh sáng thì nổ tung, hóa thành những quang mang nhỏ, nhanh chóng dung nhập vào trong quang cầu. Quang cầu càng ngày càng trở nên chói mắt. Từng chùm ánh sáng tiếp cận, sau đó nổ tung, giống như một đóa pháo hoa trên bầu trời. Sau khi tinh quang ma pháp biến mất, từ trong quang cầu truyền đến thanh âm kiêu ngạo của một nam nhân: - Con mẹ nó, thật là thoải mái! Tiếp tục bắn đi! - Bắn! Bắn! Bắn! Bắn chết quái vật kia! Một gã sĩ quan miêu nhân rõ ràng đại não không chịu được kích thích quá độ, ngón tay chỉ lên không trung, điên cuồng quát to với bên lính ở bên cạnh. - Xem lão tử hấp diêm ngươi! Lưu Vân không tránh mà đón chùm ánh sáng ma pháp phóng tới, rồi lao về phía sĩ quan miêu nhân trên mặt đất. Trong nháy mắt Lưu Vân rơi xuống đất, ngũ thải quang mang vây quanh hắn đột nhiên thu vào, một đoàn điện quang hiện ra! Thân hình Lưu Vân bắt đầu xoay tròn với tốc độ cao. Âm vang ầm ầm của tia chớp vang lên không dứt. - Lôi nộ! Điện quang lóng lánh, Lưu Vân chợt quát một tiếng, nguyệt đao mang theo vô số tia chớp đánh ra, bắn về phía miêu nhân sĩ quan. Miêu nhân sĩ quan giơ trường kiếm trong tay lên nghênh đóng nguyệt đao. Một tiếng thanh thúy vang lên, mấy tia chớp đánh về phía miêu nhân sĩ quan. Xà hình tia chớp vừa rơi xuống người sĩ quan miêu nhân liền hóa thành nghìn vạn đạo lam ti thật nhỏ, một lưới điện nhanh chóng mở ra, đem miêu nhân sĩ quan nhốt trong cái lồng điện đó. Tên này thật xui xẻo, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng đã hóa thành một thi thể chay đen. Lưu Vân nhìn hình người cháy đen trước mặt, khó khăn nuốt nước bọt, một lúc sau mới thở dài nói. - Hóa ra trái tim cũng không chịu được điện giật! Nguyệt đao đột nhiên đâm ra, sau đó chém xéo xuống. Một tính mạng hóa thành đoàn hắc vụ, vô thanh vô tức tiêu tán trong không trung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio