- Tiểu tử này thật chú tâm! Nhìn trên bầu trời, thân thể Lưu Vân càng ngày càng sáng, Thanh Y nhân nhíu mày than thở. - Cứ như vậy thì thân thể làm sao chịu nổi! Quang nguyên tố ban đầu rất ôn nhu ấm áp, hiện tại giống như nữ nhân đói khát liên tiếp lao tới thân thể Lưu Vân. Lúc này bọn họ đã không thèm để ý tới Lưu Vân có kêu gọi chúng hay không mà chỉ muốn náo nhiệu với đồng bạn. Lúc bắt đầu Lưu Vân chủ động cùng quang nguyên tố kết hợp, nhưng như thế này là hoàn toàn bị động tiếp nhận. Từ chủ động chuyển sang bị động đối với đa số nam nhân đều là chuyện rất buồn bực, rất khó chịu. Cho nên hiện tại cảm giác của Lưu Vân cũng rất buồn bực, khó chịu. Buồn bực khó chịu đối với sự nhiệt tình của quang nguyên tốt. Các tiểu gia hỏa này càng ngày càng kích động, hắn không thể cự tuyệt, điều khó chịu là quang nguyên tố hội tụ trên thân thể hắn càng ngày càng nhiều khiến cho người hắn nóng lên. Đây là một loại nóng từ trong ra ngoài, không giống như lúc bị liệt hỏa nướng. Thân thể thống khổ hơn rất nhiều. Hắn cảm giác hắn chính là một quả lạc phu tạo đang chuẩn bị bạo tạc. - Không muốn chết thì rút đao ra! Thanh Y nhin nhìn bầu trời quát to. Lưu Vân xoay người rút trường đao ở bên hông ra. Tuy rằng thân thể không chịu khống chế nhưng vì bảo mệnh hắn vẫn làm được. - Hiện tại vung đao lên! Thanh Y nhân lại một lần nữa hét lớn. Lưu Vân ra sức vung đao, nhuyễn đao huyễn hóa thành nửa vòng tròn, trên đao không có bất luận hào quang gì. Hiển nhiên quang nguyên tố không muốn hắn chỉ huy. - Trên mặt đất đều là Huyết khô lâu, ngươi còn chờ cái gì! Thanh Y nhân đột nhiên quạt ống tay áo, kích khởi một đạo cuồng phong. Cuồng phong cuốn qua, trên mặt đất xuất hiện vô số thân ảnh khô lâu. Một đao chém ra không có hiệu quả, lại thấy vô số Huyết khô lâu chợt hiện lên, trong lòng Lưu Vân khẩn trương, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hét lớn một tiếng, trường đao từ trên cao đánh xuống. - Nhật Diệu! Một luồng quang mang với tốc độ nhanh chóng khuyếch tán ra bốn phía. Vô số quang điểm thoát khỏi sự hạn chế của quang quyển hướng về phía mặt đất. Đạo ánh sáng thứ nhất tới cách Lưu Vân chừng thước thì biến mất. Ánh sáng nhanh chóng khuyếch tán, quang mang trên người Lưu Vân nhanh chóng tiêu thất. Khi toàn bộ quang mang đều chui vào đất, hắn cũng từ trên không trung ngã xuống. Thanh Y nhân nhảy lên đón lấy thân hình hắn. - Ngày mai chỗ này có lẽ sẽ xuất hiện một phiến lục địa. Thanh Y nhân đưa mắt nhìn khắp khu vực hoang dã, sau đó khiêng Lưu Vân đi tới cửa thành. - Mau cút đi cho ta, để người khác thấy người ta lại cười bây giờ! Thủy Như Yên đi tới, sẵng giọng nói với Ma Tước đang ngồi ở đầu tường. - Nếu ngươi mời ta vào thì ta sẽ đi xuống. Ma Tước cười đắc ý nói. Thủy Như Yên vẫn không cho hắn tiến tới tiểu viện cho nên hắn đã nghĩ ra biện pháp này để được ngắm nàng. Trong khoảng cách cách Thủy Như Yên thước, hắn liền khôi phục lại bản tính lưu manh của mình. Thậm chí hắn còn thấy thích cảm giác như thế. Bởi vì trêu chọc mỹ nữ là chuyện mà hắn am hiểu nhất. Thủy Như Yên thấy khuyên bảo không có hiệu quả đành phải mặc kệ hắn. - Đầu nhi của ngươi hiện tại không có việc gì chứ? - Tiểu tử kia hả? Hắn tự nhốt mình cùng con trai ở trong phòng, yên lặng không nói gì. Tuy nhiên mọi người đều nói sự im lặng này không phải là điều tốt! Ma Tước lắc đầu nói. - Có lẽ việc Na Á chết đi cùng sự xuất hiện của con trai hắn đã làm hắn thay đổi. Thủy Như Yên nói. Sau khi Ma Tước nghe xong liền thò hai chân vào trong tường, đung đưa nói: - Thay đổi? Cũng có thể. Tuy nhiên Lạc Phu Tạo được cải tạo thế nào thì chư rõ nhưng mọi người đều biết trong đó chính là ma phấn. Hơn nữa theo ta được biết thì sau khi cải tạo thì uy lực nổ mạnh sẽ tăng hơn rất nhiều! - Ngươi làm gì thế! Thủy Như Yên thấy Ma Tước thò hai chân vào thì không khỏi hung hăng nhìn hắn. - Nam tử hán đại trượng phu đã nói không đi vào là không đi vào. Hiện tại ta vẫn còn đang ở trên đầu tường, đây là mảnh đất an toàn! Ma Tước vội vàng giải thích. - Căn cứ phỏng đoán của ta thì công chúa cũng không chết một cách vô ích, sẽ có nhiều kẻ gặp xui xẻo. Đương nhiên thủ phạm chính là Huyết thần giáo, tiếp theo là tiểu tử Minh Lạc kia. Bởi vì đệ đệ của hắn dẫn người tập kích Hắc Ưng làm cho bọn họ chậm trễ trở về. Nếu không cũng không xảy ra chuyện tình ở Tây Đặc! Mặt khác còn chuyện nữa nhưng ta tạm thời không muốn nói ra vì sợ ảnh hưởng tới đoàn kết! - Cái này còn cần ngươi nói sao? Những kẻ kia có thể thành công tập kích Hắc Ưng, khẳng định bên trong Hỏa Vân đế quốc đã xảy ra vấn đề! Thủy Như Yên cười nói. - Xem ra nữ nhân đều thích hợp làm chính trị! Ma Tước kinh ngạc nhìn Thủy Như Yên, lúc này hắn lại nhớ tới Lâm Mị hoàng hậu, trong lòng không khỏi thở dài. - Chính trị là thứ nhàm chán để người ta chơi đùa. Vừa lúc ta cũng đang nhàn rỗi. Thủy Như Yên cười nói. Đột nhiên một trận gió thổi qua, thân hình Ma Tước đang ngồi ở đầu tường không khỏi cứng đờ. Thủy Như Yên ở trong hoa viên cũng giống hắn, lẳng lặng đứng nhìn. - Rất quen thuộc! - Thơm quá! Hai người đồng thời mở miệng nói. Tiếp theo Ma Tước đột nhiên bay lên không trung, hóa thân thành cự long, phát ra một tiếng gầm thê lương sau đó nhanh như tia chớp bay về phía cửa thành. Thủy Như Yên cũng hóa thân thành lưu quang bay về phía cửa viện. Ba đầu long đang hưởng thụ nhân sinh ở trong phòng cùng vài vị thánh giai cường giả lập tức xông ra khỏi phòng, nhảy lên không, sau đó hóa thân thành cự long, vội vàng bay về phía cửa thành. - Xem ra có đại sự gì rồi, chúng ta đi theo xem! Kiếm thánh La Lạp nhìn theo bóng dáng ba đầu long rồi nói. Đề nghị của hắn lập tức được mấy vị thánh giai đồng ý. Mấy người cũng nhanh chóng bay đi. Nếu là trước kia thì bọn họ có lẽ khinh thường không thèm để ý tới. Bởi vì trong cuộc đời thánh giai cường giả cũng không có nhiều chuyện có thể kinh động tới bọn họ. Cuộc sống của bọn họ rất thoải mái tự tại, hơn nữa còn có thân phận của bọn họ cho nên mọi thứ bình thường khác đều rất nhàm chán. Một thánh giai cường giả nhàn rỗi cũng sẽ không tự hạ thân phận làm chân chạy cho người ta. Cho dù Lưu Vân lấy mồi nhử là Thánh giai Long kỵ sỹ cũng không khiến cho bọn họ động lòng mấy. Loại tình huống này trong hai ngày gần đây mới chuyển biến tốt hơn một chút. Nguyên nhân chủ yếu là Lan Đặc kiếm thánh, lão sư của Na Á công chúa. Đây là một vị Kiếm thánh cực mạnh trong truyền thuyết của nhân loại lại chết trận ở pháo đài Tây Đặc. Tin tức này làm mấy cường giả đã quen sống an nhàn sung sướng hiểu ra rằng “môi hở thì răng lạnh”. Bọn họ biết cho dù bọn họ có thể không để ý tới thanh danh, rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành để giữ mạng thì cuộc sống sau đó dưới ách thống trị của Huyết thần giáo cũng không dễ chịu gì. Bọn họ sẽ phải trốn chui trốn nhủi. Đây tuyệt đối không phải là cuộc sống mà bọn họ muốn. Nếu như vậy không bằng lựa chọn chết một cách oanh liệt trong chiến đấu với Huyết thần giáo. Quan niệm thay đổi khiến cho hành động có sự biến đổi lớn. Lúc đi vào cửa thành Lưu Vân đã có thể tự đi được. Thanh Y nhân không biết dùng phép thuật gì khiến cho thân thể của hắn nhanh chóng khôi phục lại như cũ. Lưu Vân vừa rơi xuống đất, đang định hướng Thanh Y nhân hành lễ: - Lưu Vân đa tạ tiền bối chỉ điểm! - Tiểu tử nói quá lời! Mấy ngàn năm qua, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể thể tu luyện ma võ song tu tới trình độ này cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi! Ngươi đáng để kiêu ngạo! Thanh Y nhân thản nhiên cười nói, hắn nhẹ nhàng vung tay lên ngăn Lưu Vân hành lễ. - Đó là bởi vì rất nhiều người không biết cái gọi là ma võ song tu thật ra là làm cho thân thể của mình trở thành pháp khí tu luyện ma pháp và câu thông lực lượng của trời đất! Mỹ phụ bên cạnh Hoa Phi Lệ đi tới bên cạnh Thanh Y nhân, đưa mắt nhìn Lưu Vân rồi cười nhạt nói. - Trời ạ, đây là những yêu quái nào vậy? Lưu Vân thầm nghĩ. Hắn lấy khí công từ xa xưa ở quê hương làm môi giới cho nên mới hoàn thành con đường ma võ song tu. Mặc dù vậy đường đi cũng vô cùng gian nan nhưng cô gái này chỉ nói một hai câu lại có thể chỉ ra toàn bộ tâm đắc trong tu luyện của hắn, trong đó còn nhiều thứ hắn chưa nghĩ tới như đem thân thể tu luyện thành ma pháp khí. - Nào có thoải mái như ngươi nói. Nếu như hắn không phải có thể chất lục hệ ma pháp thì cũng không thể đạt tới trình độ như vậy! Người thường thì càng không cần phải nói! Thanh Y cười cười, phủ nhận lời nói của thê tử. - Ta nói điều kiện tiên quyết ở đây là Tu Luyện giả có sinh mệnh kéo dài vô tận. Hắc hắc. Mỹ phụ giống như tiểu cô nương làm sai điều gì đó, tiến sát tới trong lòng Thanh Y nhân. Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ không khỏi nhìn nhau cười. - Phi Nhi, nếu như vừa rồi nàng biết Thanh Y nhân thần bí này làm gì với ta thì nàng nhất định sẽ giật mình! - Lão công, nếu ngươi biết vừa rồi nữ nhân thần bí này nói gì với ta thì ngươi nhất định sẽ kinh ngạc! - Tiểu tử, chúng ta chuẩn bị vào thành, sau này có cơ hội thì nói chuyện với nhau! Ta gọi là Long Thiên, đây là lão bà của ta, Thủy Tâm. Thanh Y nhân hướng Lưu Vân giới thiệu một cách đơn giản. - Lão công, chúng ta đến đây không phải là để giúp hắn sao, cần gì phải khách khí với hắn? Mỹ phụ thì thầm. - Quan trọng là người hầu của chúng ta cũng xuất hiện. Ta còn có việc gấp! Bốn tiếng long ngâm vang lên, thân thể to lớn của Ma Tước, Tửu Quỷ, Tham Tiền cùng Mã Thí che kín cả bầu trời. Tứ long nhanh chóng thu nhỏ thân hình lại, bắt đầu bay xung quanh không trung, long đầu hướng về phía cửa thành. Mỹ phụ bên cạnh Thanh Y nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai, ý bảo mình phải nhanh chóng rời khỏi đây. Mỹ phụ mỉm cười ghé vào tai hắn nói nhỏ. - Vậy được rồi, xử lý tốt mọi chuyện rồi chúng ta cùng nhau đi ăn khuya! Thanh Y nhân nói xong cả người giống như một viên đạn pháo phóng lên cao, bay thẳng vào không trung. Ở cửa thành có vô số dân chúng đang đứng nhìn. Bọn họ có người đứng ở trên tường thành, cớ người đứng ở bên ngoài cửa thành. Vệ binh thủ thành đang định bảo mọi người rời đi nhưng Lưu Vân ngăn bọn họ lại. Chỉ mới tiếp xúc trong chốc lát nhưng hắn cảm nhận được thực lực của hai vị khách thần bí, thậm chí hắn còn giác được trong thời gian sắp tới bọn họ sẽ mang đến kinh hỉ thật lớn cho mọi người. Thanh Y nhân hiển nhiên có quan hệ với Long tộc mà thê tử của hắn xem ra cũng không tầm thường chút nào. Có lẽ bọn họ đến đây trong lúc cả đại lục đang rơi vào nguy hiểm là một sự kinh hỉ ngoài ý muốn. Xem màn kịch hay này cần phải có nhiều người mới náo nhiệt. Hắn hy vọng có nhiều người cùng hắn tận mắt chứng kiến sự kinh hỉ này. Trong một đám mây trên trời cao đột nhiên lóe lên kim quang lóa mắt. Ngao! Một tiếng rống vang lên, một kim sắc cự long từ trong đám mây bay ra, bay về phía Phổ Lí Tắc Lợi thành. Trên thân nó tràn đầy hơi thở bá giả, long sừng lóng lánh tỏa ra chiến ý mênh mông, kim quang đầy người khiến nó càng thêm cao quý, uy mãnh. Mọi người trên Lam Nguyệt đại lục đã từng nghe nói qua về sự tồn tại của Cự Long, có người còn may mắn gặp. Long kỵ sĩ xuất hiện càng làm cho nhiều người tin tưởng sự tồn tại của Long tộc, cũng thấy được sức chiến đấu kinh người của bọn họ. Nhưng mà Hoàng Kim cự long là một truyền thuyết đã biến mất. Cho dù ở trong Long tộc cũng không có một con ấu long nào có thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe được một ít truyền thuyết về Hoàng Kim long từ trong miệng các tiền bối long tộc. Bay lượn trên không trung chính là Ma Tước cùng tứ long, bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn. Lúc bọn họ ngửi được mùi vị đặc biệt của Long tộc còn tưởng rằng một vị trưởng lão nào đó của long tộc đến, vì thế cùng nhau chạy ra lấy thân phận vãn bối cầu kiến. Không nghĩ tới xuất hiện trước mặt mình lại là một Hoàng Kim cự long. Trong trí nhớ của bọn họ chỉ có một đầu Hoàng Kim cự long là Long vương Á Lịch Khắc đã thất tung từ năm trước. - Ma Tước lão đại, đây là sự thật sao? Tửu Quỷ dùng sức lắc lắc đầu, hắn hoài nghi mình uống hơi nhiều cho nên có kim quang xuất hiện trước mắt. - Tất cả đây đều là hoang kim, chẳng lẽ ta đang nằm mơ? Tham Tiền bắt đầu hối hận bản thân mình tham tài khiến cho hắn nhìn lầm một vị trưởng lão thành Hoàng Kim cự long. - Ta muốn nịnh bợ, địa vị càng cao thì hảo sự càng nhiều. Nhưng mà phải làm như thế nào để nịnh bợ Long vương thì lại không có ai tới dạy ta! Mã Thí thống khổ rên rỉ. - Mẹ nó, Như Yên còn dám chủ động câu dẫn ta lên giường. Còn có chuyện gì không thể xảy ra được đây! Thế giới này loạn mất rồi! Ma Tước nhìn đạo kim quang trên bầu trời, trực giác nói cho hắn biết đúng là Hoàng Kim cự long xuất hiện.