- Buông ta ra, ta không muốn liên lụy các ngươi! Thế Viêm thống khổ gào thét, giãy giụa muốn thoát khỏi tay Lôi Lạc. Mấy ngày qua, hắn đã rất nhiều lần lọt vào sự chặn giết của địch nhân, mỗi lần đều chạy thoát từ trong nguy hiểm. Nhưng sau khi chạy thoát lại rất nhanh bị đuổi theo, sau đó lại tiếp tục chạy trối chết. Vết thương trên người theo thời gian trôi qua, chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại vết thương không ngừng thối rữa, một cánh tay cùng một chân đã trở nên huyết nhục mơ hồ. Hắn biết tử thần ngày càng đến gần hắn. - Câm miệng cho ta! Trước mặt bảo trụ được tính mệnh mọi người rồi hãy nói. Lôi Lạc nắm chặt lấy cánh tay của thanh niên quật cường này, kéo hắn đi về phía trước. Phía sau Lôi Lạc, một cô gái tinh linh mặt mày ảm đạm, khẩn trương theo sát. - Người bọn họ muốn chính là ta! Bỏ ta lại, các ngươi có thể an toàn. Thế Viêm lộ vẻ sầu thảm, cười nói. Hắn không muốn lúc sắp chết vẫn liên lụy tới người vô tội. - Ta nếu đã xuất thủ cứu ngươi, cũng sẽ không bỏ ngươi lại. Lôi Lạc lớn tiếng nói. Vài ngày trước Lôi Lạc được Hoa Phi Lệ giao cho nhiệm vụ hộ tống cô gái tinh linh quay lại tinh linh sâm lâm. Cô gái tinh linh này tên là Hiểu Hiểu, sau khi được Hoa Phi Lệ mua lại, vẫn rầu rĩ không vui. Mặc dù Hoa Phi Lệ đối đãi với nàng giống như là tỷ muội. Nhưng rời khỏi tinh linh sâm lầm, nàng giống như người mất hồn. Hoa Phi Lệ cuối cùng không thể làm gì khác hơn là để cho Lôi Lạc hộ tống nàng về nhà. Lôi Lạc trên đường đi gặp phải Thế Viêm, lúc đó Thế Viêm đang bị mấy huyết y nhân đuổi giết. Khi Lôi Lạc phát hiện huyết sắc trên quần áo đều là máu người, hắn quyết đoán xuất thủ cứu Thế Viêm. Sau đó ba người liền bị huyết y nhân không ngừng đuổi giết, bắt đầu bước trên hành trình chạy trốn. - Lôi đại thúc, chỉ còn vài dặm đường nữa là chúng ta tới ma thú sâm lâm. Sau khi tiến vào đó, chúng ta sẽ an toàn hơn một chút. Cô gái tinh linh thở phì phò nói. - Ừ. Tiến vào trong đó, bọn họ không thể dễ dàng tìm được chúng ta. Thật không biết tiểu tử này trêu chọc vào bang Tà Thần nào nữa. Lôi Lạc trầm giọng nói. - Ta cũng không biết. Toàn bộ vũ khí của bọn họ đều có kịch độc, khiến cho thịt xung quanh vết thương không ngừng hư thối, rữa nát. Máu trên quần áo bọn họ cũng giống nhau. Thế Viêm vừa nói vừa giơ cánh tay bị thương của mình lên. Vết thương đã lộ ra xương trắng, mà thịt xung quanh vết thương đã biến đen, đang có xu hướng lan ra bên ngoài, chỗ thịt thối đen đó nhanh cóng hóa thành thứ nước tanh tưởi. - Ngươi phải kiên trì! Xuyên qua ma thú sâm lâm là tới tinh linh sâm lâm, chúng ta sẽ được cứu! Nhìn Thế Viêm đang tuyệt vọng, cô gái tinh linh bi thương nói. - Nếu như không phải vì cứu ta, ngươi cũng sẽ không chịu trọng thương nặng như vậy. Lôi Lạc không nói gì, chỉ mang theo hai người nhanh chóng bay tới hướng ma thú sâm lâm. Hắn lăn lộn ở đại lục đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghe nói qua có tổ chức thần bí nào bồi dưỡng được những huyết y nhân kinh khủng như vậy. Cả người bọn họ đều là độc, hơ nữa trong chiến đấu hoàn toàn không tuân theo võ đạo bình thường, gần như dùng phương thức tự hại mình để đả thương được địch thủ. Cho dù có thực lực đại kiếm sư, nhưng chống lại nhóm người này, hắn cũng thấy trái tim lạnh buốt. Nhưng khi thấy Viêm Thiên dùng thân thể che chở, chịu thay cô gái tinh linh một kiếm, hắn biết mình không có cứu lầm người. - Hiểu Hiểu, ngươi không phải sợ, ta cho dù phải liều mạng cũng sẽ che chở cho hai người các ngươi. Lôi Lạc vội trấn an cô gái tinh linh. Tâm tình của số lúc này rất khó chịu. Vốn chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, nhiều lần thất thủ bởi vì con mồi có vũ kỹ cường đại ngoài dự đoán của bọn hắn. Hơn nữa nửa đường lại xuất hiện một đại kiếm sư, càng làm cho huyết y nhân dưới tay hắn tử thương thảm trọng. Nhìn thủ hạ trước mặt, một thân huyết y, khuôn mặt tức giận giống như ác quỷ, hai mắt đỏ sọc lóe ra hàn quang. - Nghe cho rõ đây, bọn họ chạy thoát không xa. Nếu như không thể đem ba người này giết chết ở ma thú sâm lâm, ta sẽ đem tất cả các ngươi biến thành huyết ma. Một giọng nói âm hàn từ giữa kẽ răng truyền đến. Bên rìa ma thú sâm lâm, ba người Lôi Lạc lại gặp lại huyết y nhân. Lôi Lạc đem Thế Viêm giao cho Hiểu Hiểu. - Mang hắn đi trước. Nói xong gầm lên giận dữ, cả người ngân quang đại thịnh, trường kiếm vũ động, một đạo kiếm khí sắc bén phá không đánh tới, bao phủ toàn bộ các huyết y nhân. Hiểu Hiểu quay đầu lại, rưng rưng nhìn Lôi Lạc, cắn răng kéo Thế Viêm nhằm hướng tinh linh sâm lâm chạy tới. Kiếm khí cường đại của Lôi Lạc khiến cho các huyết y nhân lùi lại mấy bước, rồi sau đó lại nhanh chóng xúm lại vây công. Mặc dù vũ kỹ cao hơn đối thủ, nhưng huyết tích cùng độc kiếm khó lòng phòng bị, hạn chế rất lớn sức mạnh của Lôi Lạc. Cân nhắc rồi đâm ra một kiếm nhanh như tia chớp, Lôi Lạc phát động tập kích bất ngờ một gã huyết y nhân, một kiếm cắt đứt một cánh tay của hắn. Không có tiếng kêu thảm thiết, không có một chút thống khổ, vẻ mặt huyết y nhân dữ tợn, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn. Lôi Lạc vội phi thân lui nhanh ra sau nhưng đã quá muộn. Kiếm của huyết y nhân nhẹ nhàng xuyên qua bờ vai của hắn, tạo nên một luồng huyết hoa. Tiếp theo đó bả vai Lôi Lạc đau đớn đến tận xương cốt, cảm giác được thịt vết thương bắt đầu nhúc nhích. Nâng kiếm chém rụng một tảng thịt ở bả vai, Lôi Lạc lại dứt khoát lao đi. Nhìn con mồi chạy mất, Lôi Lạc thì bắt đầu liều mạng, liền phát hỏa, hướng Lôi Lạc đánh tới. “Phi huyết mạn thiên!” Một mảnh huyết quang theo tiếng rống của hướng tới Lôi Lạc bao phủ. Thực lực không thể chống lại Lôi Lạc. Hắn lựa chọn áp dụng thủ đoạn hạ lưu, đem một bình lớn độc huyết vẩy ra. Đồng thời để che giấu sự vô sỉ của mình, hắn đặt cho cái chiêu này một cái tên thật hay. Lôi Lạc xuất ra một màn kiếm quang bảo vệ thân thể, nhưng trên người vẫn bị nhiễm không ít huyết tích. Mới tiến vào ma thú sâm lâm, cô gái tinh linh cùng với Thế Viêm ngã xuống mặt đất. - Hiểu Hiểu, ta không thể bỏ lại Lôi đại thúc để chạy trốn một mình. Viêm Thiên hướng cô gái tinh linh quát. - Ở lại chúng ta chỉ cũng chỉ chịu chết cùng. Nếu ngươi còn sống, còn có cơ hội báo thù cho thúc thúc! Cô gái tinh linh khó nhọc đứng lên, rồi kéo Thế Viêm. Dưới sự uy hiếp của tử vong, một cô gái tuổi còn trẻ đã trở nên rất bình tĩnh. - Nếu ta có thể sống, ta sẽ đem toàn bộ những kẻ tà ác này đốt thành tro bụi! Nhìn đám người đang kịch chiến bên ngoài sâm lâm, Thế Viêm rưng rưng nói. Lão Tạp nằm ở trong lều vải, ăn thịt nướng, uống rượu ngon, đếm một đống lớn ma tinh thạch bên cạnh người, trong lòng rất lấy làm sung sướng. - Không nghĩ tới có một ngày ta sẽ có nhiều tinh thạch như vậy, ta sẽ rất giàu có. Lão Tạp cảm khái nói. - Đây không phải tinh thạch của lão, đó là kim tệ của đầu nhi, lão nhân gia ngươi đừng có mà tưởng bở. Bên ngoài lều vải, tiểu Tạp đang vội vàng nướng thịt tức giận nói. - Trời ạ, ngươi không biết giấc mộng lớn lao nhất của một người ma pháp sư chính là đếm số tinh thạch trong tay sao? Lão Tạp lớn tiếng nói. - Đương nhiên giấc mộng của Điểu pháp sư là nuôi chim đến già. Tiểu Tạp cầm xâu thịt nướng trong tay, đi về phía lão Tạp. Còn Lưu Vân dường như đã quen với việc hai người đấu võ mồm. Hắn ngồi xổm bên ngoài lều vải, cắn khối thịt nướng, cầm bút viết viết vẽ vẽ. - Biểu hiện của những học viên này so với bọn Hi Ba lúc đầu tiến vào thì mạnh hơn nhiều. Xem ra thú doanh huấn luyện thật sự có hiệu quả tốt. Lão Tạp lười biếng vặn lưng, thở dài nói. Lần này tiến vào ma thú sâm lâm, có thể nhìn ra được biểu hiện của các học viên từ số lương ma tinh thạch trước người lão Tạp. Lão Tạp cũng không có bận rộn mệt mỏi giống như trước nữa, mà được rảnh rỗi, nhàn hạ hưởng phúc. Đột nhiên trong rừng rậm trở nên rất yên tĩnh, một cỗ khí tức nồng đậm bi thương, giống như không khí, tràn ngập trong từng góc rừng rậm. Ngay sau đó lại truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt. Lão Tạp cảm giác được tất cả các nguyên tố ma pháp bên người chợt trở nên hỗn loạn, cùng hướng về một chỗ trong rừng rậm, dũng mãnh lao tới. - Lão Tạp, phát tín hiệu tập hợp tất cả các học viên. Lưu Vân vừa nói xong, Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc liền xuất hiện bên cạnh hắn. - Chúng ta qua đó xem sao. Nói xong liền mang Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc nhằm hướng đánh nhau chạy tới. Tiểu Tạp cũng đuổi theo sau. Rất nhanh, đám người Lưu Vân nhìn thấy được một màn thê lương thảm thiết. Một thanh niên cả người đầy máu nằm trên mặt đất, trường kiếm xuyên qua cơ thể, tựa hồ đã chết. Cánh tay của hắn, trên đùi, trước ngực, toàn là vết thương, có thể thấy được cả xương. Hiển nhiên là trước khi chết đã phải chịu đựng sự thống khổ thật lớn. Quỳ trước người hắn là một cô gái trẻ tuổi, bình tĩnh vuốt ve mặt hắn, tựa như mẫu thân an ủi hài tử đang ngủ say. Những giọt lệ như trân châu không ngừng rơi xuống trên người hắn, phảng phất như cơn mưa mùa xuân, muốn làm dịu một gốc cây khô. Một tráng hán toàn thân là máu, đang tru lên những tiếng bi thống, cùng một đám huyết y nhân quấn lấy nhau, thủ hộ chặt chẽ phía sau hai người. Thỉnh thoảng trường kiếm của địch nhân xẹt qua thân thể hắn, tạo thành một ít huyết hỏa (máu và lửa). Nhưng hắn dường như không có chút cảm giác nào. Hừm để xem có ai thak ko thì pót tiếp : ():