Sau đó Lưu Vân sảng khoái tiếp nhận thỉnh cầu của Long Vân, cùng hắn vào căn phòng lầu hai. Hai vị đội trưởng muốn tự đàm phán với nhau. Sự tình phát sinh tối này sẽ được hai người trao đổi kỹ. Thanh kiếm gác ở trên cổ Huyễn Nhận cũng được bỏ ra, nữ kiếm thủ A Lị Á thậm chí còn thân thiết nói chuyện cùng hắn, làm cho Huyễn Nhận thấy được sự thay đổi tính tình của nữ nhân. Binh lính bị thương cũng được Thủy Linh trung đội quan tâm cẩn thận. A Húc thì dẫn theo hai đội viên đi tìm vị tiểu cao thủ đã tè vào hắn để ‘nói chuyện phiếm’. Trên lầu vang lên những thanh âm kịch liệt, tựa hồ hai vị đội trưởng dường như rất chú tâm vào việc thỏa thuận với nhau, trần nhà bị trấn động, rơi xuống từng mảng bụi. - Đàm phán xem chừng rất kịch liệt! Chắc mau có kết quả đây. Lão tạp thở dài nói. - Không được xem diễn trò thật là khó chịu. Tiểu tạp cũng mở miệng nói. - Ta khẳng định đầu nhi chiếm thượng phong trong đàm phán. Nã Luân Đa đối với Lưu Vân vẫn tin tưởng một cách mù quáng như cũ. - Đang đánh nhau! Quý Phong, kẻ vốn không nói chuyện bao giờ đột nhiên nói ra ba chữ khiến cho mọi người không khỏi nhìn hắn bằng con mắt xem thường. Cái gì mà phá hoại nội bộ yên ổn đoàn kết của tam đoàn, bôi nhọ hình tượng lãnh đạo, phát biểu linh tinh làm dao động lòng quân, vô số tội danh được gán lên đầu hắn khiến cho Quý Phong đau khổ lựa chọn im lặng. Khi Lưu Vân cùng Long Vân xuất hiện ở thang lầu với khuôn mặt đầy bụi, mọi người phát hiện trên trán tân đội trưởng có cục u lớn, còn vành mắt của lão đội trưởng thì thâm tím. - Ngươi chính là đầu man ngưu! Lưu Vân khinh bỉ nhìn Long Vân. - Ngươi là đầu dã lang! Long Vân cũng xem thường, mặt đối mặt nhìn Lưu Vân, ánh mắt tóe lửa. Trong quân đội, sĩ quan cùng đơn vị bộ đội nếu phát sinh mâu thuẫn với nhau thường lựa chọn một phương thức rất đàn ông để giải quyết vấn đề: Đóng cửa lại, một mình đấu với nhau một trận. Để tránh làm trò cười. Sau khi đánh nhau xong, mọi tức giận cùng mâu thuẫn cũng tiêu tan. Dù sao cuộc sống trong tương lai, một khi lên chiến trường mọi người đều là chiến hữu gắn bó với nhau. Về phần tại sao lại phải đóng cửa lại, tất nhiên là để binh lính dưới tay không nhìn thấy, không phá hoại hình tượng của bản thân. Sau một trận đánh này, những người biết nội tình lại nói - Đánh để mà đoàn kết, đánh để có hy vọng, đánh vì tương lai tam đoàn. Nhưng lão tạp lại nói : - Đây là hai đầu lĩnh lưu manh, vừa thấy đã quý mến nhau, từ nay về sau thông đồng thành một giuộc, cùng phường lưu manh với nhau. Trên bầu trời tam đoàn bắt đầu xuất hiện đóa vân, đáng thương cho bọn binh lính về sau khó có thể thấy được ánh mặt trời. Mà lúc này trong lòng Long Vân thật cảm khái. Lúc đầu muốn lấy lại cho mình một chút mặt mũi, không nghĩ tới cuối cùng kẻ gặp xui xẻo lại chính là mình. Lưu Vân chiêu thức kì quái, làm cho hắn nhất thời luống cuống tay chân, may là về sau vẫn chiếm thượng phong. Nhưng Lưu Vân đột nhiên dùng một chiêu kiếm pháp dị thường, phát ra công kích giống như nước chảy vĩnh viễn không ngừng làm cho hắn kiệt lực ngã xuống đất, bị Lưu Vân đè xuống hành hung cho một trận. Cuối cùng phải chấp nhận ba hiệp ước không bình đẳng : Lưu Vân đáp ứng giữ bí mật chuyện phát sinh tối nay. Điều kiện trao đổi là hắn phải giao quyền chỉ huy tam đoàn cho Lưu Vân, yên ổn làm tốt chức phó đoàn trưởng, trợ giúp Lưu Vân chỉnh đốn tam đoàn. Nếu có chuyện gì xảy ra, tất cả do hắn phụ trách xử lý. Lưu Vân định đến ngày thứ hai sẽ cùng quan binh tam đoàn gặp mặt, nhưng nửa đêm lại phát sinh một việc làm cho hắn phải hoãn thời gian nhậm chức lại ba ngày. Sáng sớm ba ngày sau, quan binh tam đoàn dậy sớm tập hợp tại thao trường. Ánh mắt sợ hãi của các quan quân trực tiếp ảnh hưởng tới binh lính phía sau. Mỗi người đều mơ hồ biết sáng sớm nay sẽ phát sinh một số chuyện không tầm thường. Trong đội ngũ vang lên tiếng nghị luận. - Chạy bộ--- đi ! Dưới sự dẫn đầu của Nã Luân Đa, các Hắc Ưng đội viên thống nhất mặc chiến giáp màu đen, chia thành hai đội chạy bộ tiến vào thao trường. Ánh mắt quan binh tam đoàn nhất thời bị hấp dẫn ở những vị khách không mời này. Đội ngũ hai trăm người, chuyển động từ cánh tay đến tiếng bước chân, mỗi một động tác đều đồng bộ, dứt khoát, dường như tất cả đều được đúc ra từ một khuôn mẫu. Trên mỗi một gương mặt trẻ tuổi đều hiện sự cương nghị, tỉnh tao ; mỗi một ánh mắt đều tràn ngập tự tin, hy vọng ; mỗi một thân hình đều có lực lượng dẻo dai, mạnh mẽ như hổ báo, cùng khí phách ngang tàng ; Trên người mỗi một cá nhân đều hiện lên khí chất của một quân nhân bách chiến bách thắng. - Đứng lại đứng! Nã Luân Đa hô khẩu lệnh, đi tới trước Hắc Ưng vệ đội rồi dừng lại, vừa vặn tới trước đài duyệt binh. - Rẽ trái ! Tất cả các đội viên đồng thời xoay người, mặt hướng về quan binh tam đoàn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước. Không có bất cứ động tác dưa thừa nào, không có bất kì thanh âm dư thừa nào, tất cả tự nhiên lưu loát như nước chảy mây trôi. - Đội trưởng đến ! Lưu Vân cùng Long Vân đi vào thao trường, chậm rãi đi tới đài duyệt binh. Long Vân rất tự nhiên đi sau hắn nửa bước, thể hiện chênh lệch chủ phó. - Kính lễ ! Nã Luân Đa lại hô vang khẩu hiệu, hai trăm người nắm đao, xuất đao, vung đao chém, trường đao xẹt qua không trung hơn nửa vòng tròn, sau đó thu đao vào trước ngực. Quay đầu, hai trăm ánh mắt chăm chú nhìn vào Lưu Vân, theo sự chuyển động của hắn. Động tác chuẩn xác, thống nhất, chỉnh tề, mang theo cảm giác tiết tấu nhanh, tạo thành ấn tượng sâu sắc đối với quan binh tam đoàn. Một luồng hào khí trang trọng, uy nghiêm theo hai trăm thanh trường đao rút ra khỏi vỏ đột nhiên dâng lên tại thao trường. Lưu Vân mỉm cười, đi tới trước người đội viên môn, hài lòng nhìn mọi thứ. Uy phong chấn động, còn có gì xuất sắc bằng nghi thức quân lễ hoàn mỹ chứ ? - Lễ xong ! Lưu Vân leo lên đài duyệt binh, Hắc Ưng nhanh chóng tập hợp thành một trận hình, tiến nhập vào trong tam đoàn. Một màn này làm cho lão binh của tam đoàn khiếp sợ không thôi. Bọn họ từ khí thế của Hắc Ưng đã nhìn ra đây chính thức là một chi bộ đội tinh nhuệ. Một màn này cũng làm cho các tân binh của tam đoàn hâm mộ không thôi, bởi vì so sánh với Hắc Ưng, bọn họ cảm giác được bản thân mình thậm chí không được coi là một người quân nhân. Bởi vì Hắc Ưng xuất hiện, thao trường rơi vào sự yên tĩnh. Đứng ở bên cạnh Lưu Vân, Long Vân mở lệnh nhậm chức của đế quốc quân vụ bộ ra. - Đế quốc quân vụ bộ số ra lệnh : Bổ nhiệm Lưu Vân Khải Đức tử tước làm đoàn trưởng tam đoàn của đệ ngũ sư đoàn đế quốc. Đế quốc lịch ngày tháng năm . Sau đó nói, mời tân nhậm đội trưởng nói đôi lời ! Lưu Vân đi tới trước đài, hướng quan binh phía dưới mỉm cười, gật đầu rồi nói : - Binh lính, hơn năm trước một vị tướng quân của Khải Đức gia tộc từng tạo ra một chi kì binh, ngăng cơn sóng dữ trong lúc đế quốc gặp nguy nan, lập nên vô số chiến công hiển hách. năm sau là một thành viên của Khải Đức gia tộc, ta rất vinh hạnh được tới đơn vị bộ đội này. Sau đó Lưu Vân nói vắn tắt lại lịch sử cùng công tích của tam đoàn. Những lời này làm cho trong lòng từng quan binh của tam đoàn đều dâng lên một cảm giác vinh dự : Chúng ta là thành viên của đơn vị bộ đội anh hùng! - Tất cả mọi người đều biết những quân nhân đầu tiên của tam đoàn đều là tử tù cùng trọng phạm. Tam đoàn được thành lập trong chiến đấu, vạn quân nhân, sau ngọn lửa chiến tranh, chỉ còn có người. Bọn họ từng là tội nhân của quân đội đế quốc, nhưng bọn họ đã dùng tính mạng cùng máu tươi của mình để rửa sạch tội nghiệt, đem lại vinh quang cho tam đoàn. Nhìn đám quan binh đang chăm chú lắng, Lưu Vân lại nói : - Nhưng mà hôm nay, ta đến đây chứng kiến thấy tam đoàn, ta cảm giác thật thất vọng ! Ta từng nghe nói qua, binh lính tam đoàn trên chiến trường không sợ chết. Hiện tại ta mới biết được, trên chiến trường, các ngươi là dựa vào uống rượu, đánh bạc, nữ nhân cùng ma túy, cho nên mới không sợ chết ! Các ngươi thật sự là kẻ nhu nhược! Nghe Lưu Vân nói xong, sắc mặt Long Vân tái xanh, trong lòng trào lên lửa giận. Cho dù có thấy ngươi cũng không cần quất ngay vào mặt ta một cái bạt tai như vậy chứ? Trong quan binh tam đoàn cũng ồn ào ầm ĩ. - Không nên nghĩ là ta đánh giá thấp các ngươi, các ngươi còn chưa xứng được coi là quân nhân chính thức! Hôm nay ta không ngại cho các ngươi thấy thế nào gọi là quân nhân chính thức! các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks cái cho tui nhé cám ơn trước Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương