Dương Tử Mi giúp Tống Huyền làm thủ tục xuất viện.
Tống Huyền cũng có một ngôi nhà cũ tứ hợp viện ở trung tâm tỉnh.
Tống gia kinh doanh đồ cổ, tài sản dồi dào, dù là ở trung tâm tỉnh hay ở thủ đô cũng đều có nhà riêng.
Ngôi nhà này của nhà họ Tống nằm trong thành phố sầm uất, chỉ có duy nhất một góc. Vừa mở cửa ngôi nhà liền thấy cầu nhỏ nước chảy róc rách, gió thổi vi vu khiến người khác như gặp ảo giác, không biết có phải vừa rồi còn đứng trong thành phố nhộn nhịp hay không.
- Tống tiên sinh! Thật không ngờ, anh lại sở hữu một ngôi nhà như vậy ở nơi tấc đất tấc vàng như trung tâm tỉnh thế này, ngưỡng mộ chết đi được. Nếu mà đem bán, chắc không dưới một trăm triệu tệ đâu nhỉ? - Dương Tử Mi tán thưởng.
Mặc dù hiện tại đất ở Quảng Nguyên mới chỉ có sáu ngàn tệ một mét vuông nhưng chỉ qua vài năm thôi sẽ lên đến sáu mươi ngàn tệ một mét vuông.
Vì vậy diện tích đất ít nhất một mẫu như ngôi nhà này thì có thể xếp vào loại cực phẩm, quá xa xỉ rồi hơn nữa vị trí địa lý lại vô cùng tốt.
- Đây là ngôi nhà do tổ tiên để lại, trừ khi là bước đường cùng chứ tiền không thể tính được. - Tống Huyền cười cười.
- Cũng đúng!
Dương Tử Mi ôm Liên Y, Sadako đẩy Tiểu Thiên đi theo Tống Huyền vào trong.
- Thanh Mai lúc nào cũng muốn đến đây ở, anh lại không có thời gian đưa cô ấy tới. - Tống Huyền ngồi xuống, nói một cách đầy thương tâm.
Dương Tử Mi không biết làm sao để an ủi anh, chỉ biết nói:
- Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi! Đến lúc đó, anh và chị Thanh Mai còn có thêm một Tiểu Bàn sẽ cùng nhau sống vui vẻ ở đây.
- Tiểu Bàn? - Tống Huyền nghi hoặc hỏi.
- Tiểu Bàn là ai?
- Con trai anh!
Tiểu Bàn là cách cô gọi con trai Tống Huyền ở kiếp trước. Bây giờ con trai người ta còn chưa sinh ra. Dương Tử Mi phát hiện mình lỡ lời, liền vội giải thích:
- Em nghĩ sau khi nó sinh ra sẽ thật mập mạp, béo tốt nên quen miệng gọi là Tiểu Bàn, ha ha...
- Cái tên Tiểu Bàn này…
Nghĩ đến đứa con trai sắp chào đời, ánh mắt Tống Huyền ánh lên sự dịu hiền pha lẫn u buồn.
- Tống tiên sinh, anh có muốn biết Tiểu Bàn nhà anh trông sẽ như thế nào không? - Dương Tử Mi nháy mắt hỏi.
Đôi mắt Tống Huyền sáng lên:
- Lẽ nào em còn có thể bói ra được hình dáng con trai anh?
Dương Tử Mi đương nhiên không thể bói ra được hình dạng của con trai anh nhưng kiếp trước cô đã từng gặp qua đứa bé.
Cô liền cầm bút lên, phát huy khả năng hội họa của mình, vẽ ra hình dáng một đứa bé sáu tuổi vô cùng sống động.
Ngũ quan của Tiểu Bàn có nét giống Thanh Mai nhưng thần thái lại giống hệt Tống Huyền.
Mặc dù tuổi nhỏ, khuôn mặt bụ bẫm nhưng sớm có thể nhận ra cậu bé trông rất dịu dàng.
Tống Huyền cầm bức tranh, đôi mắt rưng rưng nhìn một hồi, sau đó nhìn Dương Tử Mi:
- Tiểu Mi, anh nhất định phải khỏe lại! Anh không thể để con trai anh không có bố... hãy giúp anh!
Khi thấy sâu thẳm trong mắt anh ánh lên khát vọng của sự sống, Dương Tử Mi gật đầu.
Người phải chiến thắng bệnh tật! Ngoài việc bác sĩ điều trị, quan trọng nhất vẫn là dựa vào ý chí muốn chiến thắng bệnh tật của người bệnh.
Lúc trước, mặc dù Tống Huyền nói muốn trị liệu nhưng cảm giác ánh mắt anh giống như một đống tro tàn đầy tuyệt vọng.
Mục đích Dương Tử Mi vẽ bức tranh là muốn dấy lên khát vọng sống của anh.
Nhận thấy đạt được hiệu quả rồi, Dương Tử Mi liền bắt tay chuẩn bị châm cứu cho Tống Huyền.
Điện thoại reo lên, hóa ra là người mà cô gặp trên đường - An Đông Minh.
- Người đẹp, đang làm gì vậy? - Giọng điệu An Đông Minh có phần chọc ghẹo.
- Đang bận việc, tạm thời không có thời gian tán gẫu với anh. Thật ngại quá, đợi xong việc em gọi điện thoại cho anh nhé, bái bai!