Dương Tử Mi tắt điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, An Đông Minh nghe thấy tiếng tắt điện thoại tít tít liền giận giữ chửi:
- Mẹ nó!
Trước đến giờ đều là anh tắt điện thoại trước, chứ không có chuyện con gái tắt trước. Thật tức chết đi được!
Dương Tử Mi! Em hãy đợi xem, anh nhất định sẽ khuất phục em thành người của anh!
Anh vứt điện thoại qua một bên, đứng bên cửa sổ hét ầm lên.
Dương Tử Mi dựa vào trạng thái cơ thể của Tống Huyền để đưa ra quá trình châm cứu trị liệu cơ bản cho anh. Sau đó để anh dùng đan dược được tạo thành từ những nguyên liệu quý như tuyết liên, thủ ô, nhân sâm để giúp anh duy trì thể chất.
- Tống tiên sinh, anh cảm thấy thế nào? - Sau khi thu dọn kim châm, Dương Tử Mi hỏi anh.
Tống Huyền gật nhẹ đầu:
- Tốt hơn nhiều so với điều trị trong bệnh viện. Ở trong đó, mỗi lần điện liệu anh đều cảm giác sống không bằng chết nhưng cách điều trị của em khiến anh rõ ràng cảm thấy từng tế bào trong cơ thể như được hồi sinh vậy.
- Ừ, có cảm giác như vậy là đúng rồi. Trong những ngày này anh phải duy trì tâm thái thật tốt, nghỉ ngơi nhiều. Về đồ ăn, em sẽ nhờ Sadako lên thực đơn giúp bổ máu là quan trọng nhất.
- Vất vả cho em rồi.
- Chỉ cần anh khỏe lại thì nỗi vất vả này không là gì cả.
Giúp Tống Huyền xong, Dương Tử Mi ngồi xuống theo bản năng quen thuộc, cô liền gọi điện cho Long Trục Thiên.
- Mi Mi…
Rất nhanh sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của Long Trục Thiên ở đầu dây bên kia. Nghe thấy giọng anh, tim cô như đập mạnh mẽ, hơi thở như trở nên dồn dập hơn.
- Trục Thiên…
- Ừ, anh đây.
Long Trục Thiên trả lời.
- Còn em? Em đang làm gì vậy?
- Em đang ở trung tâm tỉnh, Tống tiên sinh mắc bệnh ung thư máu lại không muốn để chị Thanh Mai biết nên em đến đây điều trị, tiện thể tìm thẻ bài gỗ đào vì nghe nói có một miếng đang nằm trong tay một hội trưởng chơi đồ cổ.
- Anh nhớ em…
Long Trục Thiên đột nhiên nói ra lời nói như vậy, giọng nói trầm trầm như đang kìm nén lại, khiến lồng ngực Dương Tử Mi trở lên loạn nhịp, khuôn mặt trở nên dịu hiền.
- Em cũng nhớ anh! Trục Thiên, anh hết bận chưa? Khi nào anh có thể quay lại?
Tình cảm mà cô dành cho Long Trục Thiên giống như cỏ dại, nhanh chóng lan tràn khắp nơi, khiến cô không thể kìm nén.
- Anh xin lỗi, vẫn chưa thể về được.
Long Trục Thiên áy náy đáp:
- Đợi anh một năm, anh xử lý xong mọi chuyện… Sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, không xa rời nữa.
- Một năm?
Nghĩ đến khoảng thời gian này, Dương Tử Mi cảm giác như lồng ngực bị một vật gì đó cực nặng đập cho một cái.
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Một ngày không gặp dài như ba năm.
Làm sao cô có thể vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng như vậy?
Có điều, cô biết anh cũng rất mong muốn có thể sớm quay về, chỉ là anh không thể.
Cô làm sao có thể dùng tình cảm của người con gái để ràng buộc anh.
- Em đợi anh!
Giờ có chỉ còn biết nói mỗi câu đó.
- Thời gian dù dài em vẫn đợi anh, chỉ cần anh quay về.
- Anh nhất định sẽ quay về bên em! Dù có phải bò về, anh cũng sẽ vẫn về.
Long Trục Thiên trịnh trọng trả lời:
- Em là bến đỗ của anh…
- Anh cũng là bến đỗ của em!
Nghe lời tỏ tình không hề hoa lệ của Long Trục Thiên, trái tim Dương Tử Mi giống như hòn đá rơi trúng mặt hồ, không ngừng gợn sóng dập dềnh.
Tình xưa nếu mãi còn yêu.
Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.
Cô chỉ còn biết dùng câu nói này để an ủi bản thân.
Trên thế giới này, có một người để cô đợi chờ chính là một niềm hạnh phúc. Đừng để giống như kiếp trước, không có gì để vướng bận, trôi nổi lênh đênh.