Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương .

Có một sợi nắng, mỏng manh lại dịu dàng, thấu qua khe hở bức rèm mà tiến vào.

Nho nhỏ, lại ấm áp như vậy.

Tô Tiêu Vũ cúi đầu nhìn Nguyễn Ức, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động muốn vuốt ve tóc cô.

Tay cô đã run rẩy vươn ra, cuối cùng lại rơi xuống.

Cô vẫn không dám.

Cái ôm thật ngắn ngủi, Nguyễn Ức buông lỏng cánh tay, thân mình hơi nghiêng về phía sau, dựa vào ghế giám đốc, cô dường như đau đớn cực kỳ, đôi mắt đều không mở ra được, mày đẹp ẩn nhẫn nhíu lại.

Tô Tiêu Vũ mím môi, đang muốn nói chuyện, Nguyễn Ức nhắm mắt lại chỉ báo cáo của phòng tài vụ đặt bên cạnh: "Đọc cái này cho tôi nghe."

...........

Tô Tiêu Vũ trầm mặc một lát, cầm lấy báo cáo, bắt đầu đọc lên.

Bên trong báo cáo tài chính toàn là các số liệu chuyên nghiệp dài dòng khiến người khác đau đầu, Tô Tiêu Vũ như đang đọc rap đến líu cả lưỡi. Khi cô nói đến: "Khối vui chơi giải trí tăng % so với cùng thời điểm năm trước", Nguyễn Ức lập tức mở mắt, sắc mặt không phải thật tốt, ngữ khí đông cứng: "Nói Lý Yên, gọi Phỉ tổng tới."

Nhìn dáng vẻ, là trong số liệu xuất hiện vấn đề.

Năm phút sau.

Phỉ tổng run rẩy đi vào, cô xem như thân tín của Nguyễn Ức, nhưng đến khi cửa đóng lại, sợ hãi cùng bất an trên mặt vẫn làm Tô Tiêu Vũ cùng Lý Yên kinh hãi.

Rất nhanh, trong phòng truyền đến thanh âm răn dạy trầm thấp đầy áp lực của Nguyễn tổng. Tô Tiêu Vũ nghe thấy Phỉ tổng lúc đầu còn biện giải vài câu, sau khi tổng giám đốc liên tiếp nói số liệu, thanh âm của cô ngày càng thấp, cuối cùng dứt khoát biến thành trầm mặc không nói.

Đây là bị mắng đến phải phục.

Tô Tiêu Vũ:...

Thật là, một chút cũng không giống người đang bị bệnh.

Lý Yên giống như đã quen, yên lặng nhìn máy tính xử lý tài liệu. Tô Tiêu Vũ ở bên cạnh rối rắm nửa ngày, Lý Yên thở dài, đẩy con chuột sang một bên: "Tiểu Vũ, Nguyễn tổng chính là như vậy, từ điển của cô ấy chưa bao giờ có bốn chữ đồng tình cùng thương hại, không có, cũng không cần."

Lý Yên đã đi theo Nguyễn Ức từ khi cô ấy tiến vào Ức Phong, là người hiểu nhất tính tình cô ấy.

Một cô gái trẻ, dựa vào cái gì có thể quản lý tầng tầng lớp lớp nhân tài, vững vàng ngồi vào chiếc ghế đứng đầu hội đồng quản trị nghiêm khắc của tập đoàn.

Nguyễn Ức cũng từng phải trải qua rất nhiều lần bị người gây khó xử cùng phá rối, hiện tại thì sao, trên dưới Ức Phong, có ai dám nói với cô một chữ "không"? Cô phải gánh vác quá nhiều, trong lòng lại đầy sóng gió kích động, bất kể kẻ nào cũng đừng mong sẽ nhìn thấy hai chữ "mềm yếu" trên mặt cô.

Ban đêm về đến nhà, Tô Tiêu Vũ có chút hụt hẫng trong lòng, nằm trên giường hưởng điều hòa, nhìn trần nhà xuất thần.

Làm tổng giám đốc là tốt? Làm thiên chi kiêu tử là tốt?

Nếu Nguyễn Ức không phải tổng giám đốc.

Cô đại khái sẽ ôm cô ấy, sờ tóc dài của cô ấy, thậm chí...nếu có thể tiến thêm một bước, còn muốn hôn lên trán cô ấy một cái, nói với cô ấy rằng, không cần kiên trì không cần ẩn nhẫn.

Cô nhớ tới cái ôm của Nguyễn Ức, nhớ đến hai tay cô ấy vòng qua eo mình, mang theo ẩn nhẫn cùng yếu ớt như sắp vỡ tan.

Trong lòng hụt hẫng chua xót.

Tô Tiêu Vũ đứng dậy, video call cho cha mẹ.

Tinh thần cha Tô mẹ Tô thoạt nhìn đã khá hơn nhiều. Cha Tô phơi nắng đen hơn rất nhiều so với khi ở Bắc Kinh, ông cười đến lộ ra hàm răng trắng sáng: "Tiểu Vũ, con thế nào rồi? Công việc không vội không vội, cha và mẹ con mới vừa ở ngoài đồng về."

Trước đây, người một nhà không ai nghĩ tới, bận rộn nửa đời người, cha Tô cùng mẹ Tô lại thật sự về quê, về với sinh hoạt ruộng vườn.

Vòng đi vòng lại phấn đấu nửa đời người, hết thảy lại trở về điểm xuất phát.

Cuộc đời này, chính là thân bất do kỷ như vậy.

Điện thoại bị cúp.

Tô Tiêu Vũ một mình ngồi yên lặng thật lâu. Cô đơn. Từ này đối với cô vẫn luôn vô duyên không gặp. Tuy rằng sau khi trong nhà gặp chuyện, bạn bè dường như thay đổi một vòng, nhưng chỉ cần cô muốn, tùy thời điểm vẫn có thể hẹn mấy người bạn tốt đi chơi đùa.

Nhưng hiện giờ, cô không có tâm tình này.

Cô cũng không biết bản thân làm sao, xuất quỷ nhập thần ngồi xe buýt đến gần phòng làm việc Ức Niệm.

Cô không tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa.

Cô biết, Nguyễn tổng ngày thường sẽ cùng bà nội sinh hoạt bên nhau. Nhưng cô ấy không hay trở về, phần lớn thời gian đều ở nơi này.

Tô Tiêu Vũ không dám đến quá gần, sợ Nguyễn Ức phát hiện, liền trộm tránh dưới tàng cây, nhìn vào trong phòng.

Phòng làm việc là căn nhà hai tầng, chỉ có tầng hai đang bật một chiếc đèn, mặt khác một mảnh đen như mực.

Tô Tiêu Vũ híp nhìn, ẩn ẩn qua cửa sổ thấy một người đang đứng, trong tay cầm ly rượu, an tĩnh uống.

Tuy rằng không thể nhìn rõ, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Tô Tiêu Vũ đấy chính là Nguyễn tổng, là người phụ nữ khiến cô ngày đêm không yên.

Đôi mắt cô không chớp lấy một cái, nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp kia, chừng vài phút, sâu kín thở dài: "Đạm mi như thu thủy, ngọc cơ hữu thanh phong, thật đẹp."

Mi mỏng như làn nước mùa thu, da ngọc tựa như làn gió nhẹ nhàng.

Tô Tiêu Vũ hoàn toàn đắm chìm trong hình bóng người đẹp u buồn như thơ như hoa. Thình lình, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Cô đang làm gì vậy?"

Chân Tô Tiêu Vũ lảo đảo một cái, khiếp sợ quay đầu, chỉ thấy Nguyễn Ức xách theo một cái túi trên tay, kinh ngạc nhìn mình.

Tô Tiêu Vũ:...

......

Nguyễn tổng sao lại ở chỗ này?

Nguyễn Ức nhìn cô chằm chằm: "Sao cô lại ở đây?"

Tô Tiêu Vũ:...

Mười phút sau.

Tô Tiêu Vũ ngồi trên sô pha, hai tay bưng chén trà, trên mặt vẫn duy trì nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.

Mà đứng trước mặt cô hiện giờ là người đẹp vừa làm cô lầm tưởng là Nguyễn tổng.

Bà nội Nguyễn Thu của Nguyễn Ức dùng đôi mắt phát sáng nhìn cô: "Tiểu Vũ, sao con lại đến đây?"

Tiểu Vũ:...

Bà chủ tịch gọi cô là Tiểu Vũ.

Chắc là nghe qua Nguyển tổng nói vừa tuyển trợ lý mới đi, thật là nhiệt tình...

Tô Vũ thụ sủng nhược kinh, hoảng loạn nhìn Nguyễn Thu: "A...cháu...là tiện đường đi qua..."

Nhìn xem, một lời nói dối thật không chất lượng.

Nguyễn Thu nhìn Tô Tiêu Vũ, trong mắt đều là tán thưởng, nhiều năm không thấy, nhóc con năm đó đã trở thành thiếu nữ rồi, thật xinh đẹp, thật đẹp trai, thật xinh gái, cái khác không nói, cứ như vậy đã đủ tư cách làm con dâu nhà họ Nguyễn rồi.

Nguyễn Ức đi tới, đưa một que kem cho Nguyễn Thu: "Đã nói, mỗi ngày chỉ có thể ăn một que."

Nguyễn Thu nhận lấy, thật đúng là có thể gánh được danh hiệu "phu nhân" bảo dưỡng tinh xảo nhất, cũng không trách mắt Tô Tiêu Vũ vụng về nhìn nhầm, trừ bỏ vết tích trên khóe mắt, chỗ nào có thể nhìn thấy được bóng dáng của năm tháng.

"Không biết ngài ở đây, Nguyễn tổng, cháu...." Tô Tiêu Vũ có chút xấu hổ, thật muốn đánh chết chính mình, hơn nửa đêm nhìn nhầm bà chủ tịch thành Nguyễn tổng thì thôi, lại còn mê mệt người ta hơn mười phút.

Nguyễn Ức ngồi đối diện bà nội, Nguyễn Thu nhướng mày: "Ôi chao, gọi Nguyễn tổng cái gì, quá khách khí, ta về hưu rồi, gọi ta bà nội là được."

Tô Tiêu Vũ:...

Quả thư tìm bạn trăm năm được lộc kia nhất định chính là bà chủ tịch gửi!

Gân xanh trên trán Nguyễn Ức nhảy lên, cô nheo mắt, mang theo một ít cảnh cáo nhìn bà nội.

Nguyễn Thu liếm một ngụm kem, cảm động như muốn rơi lệ: "Chính là hương vị này, ôi, ta nghĩ đã lâu, một ngày có thể ăn hai cái không?"

Nguyễn Ức lạnh băng cự tuyệt: "Không thể."

Tô Tiêu Vũ:...

Trên người Nguyễn Thu rõ ràng là váy ngủ của cháu gái, chất tơ tằm màu trắng, nếu là Nguyễn tổng mặc, Tô Tiêu Vũ sẽ nhìn thành bộ dáng cấm dục mang theo một ít quyến rũ, nhưng bà chủ tịch mặc vào...thật sự là phong tao cực kỳ.

Nguyễn Thu như có thể nhìn thấu tâm tư Tô Tiêu Vũ, tay quấn một lọn tóc: "Thế nào, Tiểu Vũ, bà nội so với Nguyễn tổng có đẹp hơn không?"

Tô Tiêu Vũ:...

Nguyễn Ức chậm rãi quay đầu, ánh mắt nặng trĩu dừng trên người bà nội, Nguyễn Thu tránh xa một chút, cầm kem chạy lấy người.

Cửa bị đóng lại, Tô Tiêu Vũ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền thấy Nguyễn tổng vừa nhấc đầu lạnh băng quát lớn: "Bà nội, làm trò gì đấy? Đi ngủ, mấy giờ rồi?"

Quả nhiên, vừa dứt lời, cửa bị kéo một chút, lúc này mới thật sự đóng lại.

Tô Tiêu Vũ:...

Hình thức bà cháu ở chung thật kỳ quái.

Nhưng mà...bà ở đây, sao lại không thấy mẹ của Nguyễn tổng?

Tô Tiêu Vũ ngẫm nghĩ, ánh mắt Nguyễn Ức dừng lại trên người cô: "Sao cô lại đến đây?"

Tô Tiêu Vũ:...

Đúng vậy, tại sao lại đến đây, cô cũng muốn hỏi chính mình.

"Nguyễn tổng, mũi của cô đã đỡ hơn chưa?"

Không biết tại sao, có lẽ do ánh đèn trong nhà chiếu đến, Tô Tiêu Vũ cảm giác ánh mắt của Nguyễn tổng phá lệ...quyến rũ?

Nguyễn Ức ngồi ngay ngắn nhìn Tô Tiêu Vũ, ngoài mặt không có gì biến hóa, nội tâm lại nhịn không được đang cười.

Sao cô lại nhìn không ra, Tô Tiêu Vũ nhìn nhầm bà nội thành chính mình.

Cô quả thật có chút giống bà nội, chỉ nhìn thân ảnh, nhận nhầm cũng không có gì lạ.

Chỉ là, cô ấy vì sao lại giống như vừa làm sai chuyện gì?

Tô Tiêu Vũ nhìn Nguyễn Ức, tim "bịch", "bịch" đến lợi hại. Nguyễn Ức cứ như vậy không nói lời nào, nhấp môi nhìn cô như đang suy tư gì, khóe mắt mang theo cười nhạt, một tia quyến rũ kia, giết chết người đối diện.

"Ừ, đã đỡ hơn một chút."

Nguyễn Ức gật gật đầu: "Cô đến đây vì hỏi câu này?"

Tô Tiêu Vũ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.

Cô vì sao đến đây...Nguyễn tổng thông minh như vậy, ít nhiều cũng đoán được chút chút đi, làm gì phải hỏi ra, hại cô ngượng ngùng.

"Cô sợ tôi?"

Nguyễn Ức bắt chéo chân thon, cười như không cười nhìn cô, điều này, cô đã phát hiện từ sớm. Ban đầu cô còn tưởng Tiểu Vũ vì biến cố gia đình, nên mới trầm mặc ít nói, sau lại phát hiện cũng không phải vậy. Nguyễn Ức từng thấy cô lải nhải hơn một tiếng đồng hồ cùng Lý Yên, còn càng nói càng vui vẻ, vui đến nỗi khoa chân múa tay.

Vậy chỉ có một nguyên nhân, cô ấy sợ chính mình.

Cô ở Ức Phong đối đãi với người khác, thô bạo cũng được, cường quyền cũng thế, chính là muốn cấp dưới sẽ đối với cô "sợ hãi" trong lòng.

Chỉ là cô không hy vọng Tiểu Vũ cũng như vậy.

Tô Tiêu Vũ trầm mặc trong chốc lát, nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Ức, nhiều lần được chứng kiến năng lực đọc tâm của cô rồi, gật đầu: "Ừ."

Ngoài cửa.

Cong mông dán tai lên cửa nghe lén, Nguyễn Thu dùng sức nắm chặt tay, nội tâm rít gào.

Tiểu Vũ, con sợ nó làm cái gì?

Ta xem con đứa nhỏ này khí tràng không yếu, xông lên đi, hôn nó, đè nó xuống!

Sợ hãi, lại nhịn không được mà đến gần, đây là điều thật vi diệu trong lòng, Tô Tiêu Vũ chưa bao giờ có cảm xúc như vậy, tất cả đều là Nguyễn tổng cho cô.

Nguyễn Ức gật gật đầu, nhìn đồng hồ: "Cô còn chưa ăn cơm đi."

Tô Tiêu Vũ dùng sức gật đầu.

Nhìn bộ dáng Nguyễn tổng, tiếp theo chắc là mời cô ăn cơm đi.

Nguyễn Ức nhìn vào mắt cô: "Đúng lúc tôi cũng không ăn."

Nội tâm Tiểu Vũ: Vậy mà còn không ra ngoài cùng nhau vui vẻ ăn bữa tối hai người dưới ánh nến đi?

Sắc mặt Nguyễn Ức không đổi: "Cô ở đây làm đi."

Tô Tiêu Vũ:... ?

Nguyễn Ức cười nhạt: "Không phải trên hồ sơ cô viết nấu cơm rất ngon sao?"

Tô Tiêu Vũ:...

Vì vậy, buổi tối không nghỉ ngơi lại tới nhà người ta làm đầu bếp gì đó, Tô Tiêu Vũ vừa đau khổ vừa vui sướng.

Vào phòng bếp, đeo tạp dề xong, Tô Tiêu Vũ quay đầu nhìn Nguyễn Ức: "Nguyễn tổng, cô muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

Nguyễn Ức thật sự dễ tính, cô cũng không đặc biệt thích gì.

Trong phòng khách, bà nội đang làm bộ đọc báo hô to: "Sườn heo chua ngọt, canh thịt bò Tây Hồ, cảm ơn!"

Tô Tiêu Vũ:...

Nguyễn Ức xoay người, nhìn bà: "Bà nội, nên đi ngủ rồi."

Nguyễn Thu cười xinh đẹp, lông mày nhấc lên một chút: "Để ta ở lại đây đi, ta sợ hai đứa xấu hổ."

......

Thiên phú nhìn thấu tâm gì đó.

Chắc là sở trường của họ Nguyễn rồi.

Tài nấu ăn của Tô Tiêu Vũ cũng không phải thổi phồng, khác với mấy kỹ năng mưu sinh, cô thích nấu nướng từ nhỏ.

Ngọn lửa thiêu cháy, nồi chảo nóng lên, lúc này mới có hương vị gia đình không phải sao?

Nguyễn tổng hôm nay cũng khó có được đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tô Tiêu Vũ nấu ăn, tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng lại khiến Tiểu Vũ làm càng hăng say. Cô thật đem bản lĩnh giữ nhà ra dùng, thời điểm xào thịt sườn đã dùng để đun canh, Tô Tiêu Vũ nhấc cán chảo lên, dùng sức toàn eo, cứ thế phiên động.

Lúc Nguyễn Ức ra ngoài uống nước thấy bà nội lấm la lấm lét vẫy vẫy tay với mình, cô nhíu mày đi qua, liền thấy bà nội một tay che miệng, ở bên tai cô nhỏ giọng bà tám nói: "Duyệt, Tiểu Vũ so với lúc bé càng lợi hại, trách không được làm con nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy."

Có ý gì?

Nguyễn Ức nhíu mày nhìn bà nội, bà nội lộ ra nụ cười: "Đánh giá phụ nữ liền nhìn eo với tay. Bà nội đã duyệt qua vô số người mà đạo lý này cũng không biết sao? Con xem tay con bé, thon dài tinh tế, lại nhìn eo kìa." Bà nội khoa trương che miệng: "Ai da mẹ nó ơi, so với bà nội khi trẻ còn khỏe hơn, tuyệt! Con còn không nghĩ thử xem?"

Nguyễn Ức:......

--------

Tác giả có lời muốn nói: Gừng càng già càng cay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio