Chương
--- Con còn không thử nghĩ xem?
Thật hay thử Nguyễn Ức không biết, chỉ thấy trong nội tâm muốn xé rách mặt già cười dâm của bà nội.
Trên trán Tô Tiêu Vũ đầy mồ hôi, Nguyễn Thu nhìn thoáng qua cháu gái: "Còn không nhanh đi giúp người ta lau mồ hôi?"
Gân xanh trên trán Nguyễn Ức nhảy dựng, ai không biết cô có thói ở sạch từ nhỏ, lại còn bảo cô đi giúp Tiểu Vũ lau mồ hôi?
"Ây da, nhìn vất vả quá." Nguyễn Thu còn không biết đức hạnh của cháu gái sao? Bà xoắn cái eo già hướng qua: "Nào nào, Tiểu Vũ, để bà nội lau mồ hôi cho con."
Tô Tiêu Vũ thật không dám làm càn trước mặt bà chủ tịch, nhưng tay chân lu bù lên, làm sao còn gồng được nhiều, hơn nữa, ngữ khí của bà chủ tịch thật sự làm cô nhớ tới bà nội của mình, cứ như là bản năng, đầu Tô Tiêu Vũ nghiêng về một bên, ý cười tràn ngập.
Bà nội ranh mãnh muốn với qua, Nguyễn Ức nhảy dựng một chút, không lưu tình xóa sạch.
Tô Tiêu Vũ: ?
Con ngươi như mực của Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, nhàn nhạt: "Con gái con đứa, ở bên ngoài không chú ý an toàn sao?"
Tô Tiêu Vũ:...
Bà nội: ???
Nguyễn Ức lại xoay người, nhìn chằm chằm bà nội: "Bà nội vẫn không đi ngủ, con liền gọi cho ---"
Lời còn chưa nói xong, Nguyễn Thu chạy nhanh đi, hai tay bảo vệ sườn xào chua ngọt của mình: "Gọi cái gì mà gọi, bà nội lấy cái này, hai đứa chơi với nhau đi, ây da, buồn ngủ quá đi."
Tô Tiêu Vũ nhìn bộ dáng này của Nguyễn Thu liền cười, thật sự đáng yêu quá đi. Cô biết bà chủ tịch có một vị phu nhân, hình như là một bác sĩ khoa ngoại rất có tầm ảnh hưởng, ở Ức Phong đều truyền khắp nơi, xem ra vẫn là bị vợ quản nghiêm.
Bữa cơm tối này, Tô Tiêu Vũ thật sự đã làm ra hương vị gia đình cho Nguyễn tổng.
Tay nghề của cô thật tốt, cũng không giống như đầu bếp bị trói buộc không thể đa dạng.
Mỗi món điểm tâm, mỗi món ăn chính, đều nồng đậm vị nhà.
Nguyễn Ức vốn ăn không nhiều lắm, hôm nay hiếm khi ăn hết một bát cơm. Tô Tiêu Vũ theo cô lâu như vậy, cũng biết dạ dày cô cũng giống như chim nhỏ, nhìn bà chủ ăn nhiều hơn trong lòng cũng vui vẻ, chính mình ngâm nga hát ăn hai bát cơm.
Nguyễn Ức nhìn có chút buồn cười, Tô Tiêu Vũ gắp một miếng cá quế chiên xù, vỗ vỗ bụng: "Tôi không ăn thêm được nữa, quá béo."
Qua nửa phút.
Lại gặp thêm một miếng thịt viên: "Ai da, thơm quá, ai mà nấu ăn giỏi như vậy nhỉ?"
......
Đây mới là hình ảnh vốn dĩ nên có của Tiểu Vũ, không phải bộ dáng vừa thấy cô liền nơm nớp lo sợ kia.
Tâm tình Nguyễn Ức cũng vì thế mà tốt lên, cô đứng dậy lấy đồ uống từ trong tủ lạnh đưa cho Tô Tiêu Vũ: "Uống cái này đi, giải nhiệt."
Tô Tiêu Vũ không nghĩ nhiều, tưởng là nước có ga linh tinh gì đấy, vừa lạnh vừa mang theo vị chanh nhàn nhạt, mùa hè uống vào thật ngon miệng. Cô một hơi uống hết cả chai.
Vì Tiểu Vũ đã làm cơm nên thời điểm thu dọn, Nguyễn tổng hiếm khi cần mẫn rửa bát.
Tô Tiêu Vũ ăn uống no đủ, đứng cạnh nhìn Nguyễn tổng tẩy rửa.
Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp.
Nguyễn Ức đeo tạp dề, tóc xõa xuống, thời điểm rửa bát, tóc dài lay động, lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết. Tô Tiêu Vũ đột nhiên lại muốn uống thêm thứ nước vừa rồi, không phải vì nó ngon, mà vì đột nhiên có một ngọn lửa bùng lên trong đáy lòng.
Cổ của Nguyễn tổng...
Quá trắng, quá gọi cảm...
Muốn tiến lên thân mật một chút...
Người đẹp như vậy nếu thật sự thuộc về cô, cô khẳng định sẽ luyến tiếc đôi tay xinh đẹp ấy, sẽ không cho cô ấy phải bận việc nhà, mỗi ngày cung phụng cô ấy là được, à, cung phụng trên giường.
Tô Tiêu Vũ hít sâu một hơi, cảm thấy mình thật biến thái, lại ăn gan hùm mật gấu gì mà dám có ý đồ đen tối như vậy.
Không được, đến giờ này rồi, cũng nhìn thấy Nguyễn tổng rồi, người không có việc gì, cô cũng nên về nhà thôi.
"Nguyễn tổng, tôi đi về trước."
Tô Tiêu Vũ chuẩn bị cáo từ chạy lấy người, Nguyễn Ức nghe xong nâng đầu: "Tôi đưa cô về."
Tô Tiêu Vũ tránh xa một chút: "Không cần đâu."
Nguyễn Ức nghiêm túc lau bát: "Giờ này hết phương tiện công cộng rồi, cô muốn chờ xe cũng không có."
Tô Tiêu Vũ nghĩ ngợi, cô hiểu ý Nguyễn Ức, chắc là cho mình lái xe đi rồi sáng mai đến đây đón cô ấy.
Cô có chút đắc ý, haha, xem ra đi theo Nguyễn tổng một thời gian rồi, cô liền thông minh lên, không cần nhiều lời liền hiểu rõ ý tứ bà chủ.
Nguyễn Ức buông bát, quay đầu sang Tô Tiêu Vũ, nhìn vào mắt cô: "Cô uống rượu, không thể lái xe."
Tô Tiêu Vũ:...
Gì? Uống rượu? Thứ đồ uống vừa rồi là rượu?
Nguyễn Ức lau khô tay: "Vậy đi, tôi đưa cô về."
Tô Tiêu Vũ:....
Không dám đâu.
Từ trên xuống dưới Ức Phong, ai lại dám để Nguyễn tổng làm tài xế?
Lắc đầu theo bản năng, Tô Tiêu Vũ chạy nhanh nói: "Không cần không cần, để tôi gọi cho bạn." Thốt ra lời này, ánh mắt Nguyễn tổng thay đổi, sắc bén như dao, Tô Tiêu Vũ có chút hoảng loạn, chạy nhanh giải thích: "Chị Yên mà biết sẽ mắng tôi, có khi còn trừ lương của tôi."
Nguyễn Ức nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cô có nhầm không, ai mới là chủ ở đây?"
Nghe lời Lý Yên như vậy?
Trách không được thường ngày, cô đã nhiều lần nhìn thấy Tô Tiêu Vũ dựa vào Lý Yên làm nũng, cười tươi như hoa, không phải là thích Lý Yên rồi đi.
Tô Tiêu Vũ:...
Cô cũng không biết mình làm sai chỗ nào, vì sao boss lại đột nhiên nổi giận, ánh mắt kia thật giống như đang nói --- tôi hôm nay phải đưa cô trở về, cô đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Cứ như vậy lên xe
Tô Tiêu Vũ như một bé sóc con bị bắt cóc, ngồi cứng đờ trên ghế phụ lái.
Nguyễn Ức khơi động xe, văn vẹo cổ, nhìn Tô Tiêu Vũ như vậy, cong khóe môi: "Dây an toàn."
Cái gì?
Tô Tiêu Vũ đang đắm chìm trong không khí khẩn trương, không nghe rõ lời Nguyễn Ức, Nguyễn Ức cũng không nói nhiều, thân mình hơi nghiêng, cài dây an toàn cho Tô Tiêu Vũ.
Tô Tiêu Vũ: !
OMG!
Cô đã chết!
Mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Nguyễn Ức xâm nhập vào mũi, hai người cứ như đang dán vào nhau, tim Tô Tiêu Vũ đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Nguyễn Ức tự nhiên cảm giác được, khóe môi hơi giơ lên, cố ý làm thật chậm.
Quả thật là một loại hưởng thụ dày vò...
Tô Tiêu Vũ cũng không chối bỏ tâm tư này đối với Nguyễn tổng, chỉ là trước kia cô sẽ tự an ủi bản thân, người như Nguyễn tổng, đừng nói là mình, Lý Yên vẫn luôn cung kính với cô ấy cùng mấy vị phó tổng kia, có ai không thích cô ấy, có ai không âm thầm ái mộ cô ấy? Cô dù gì cũng chỉ là tép riu trong đấy, thích cũng thật bình thường.
Chính là hôm nay, vừa xong!
Nguyễn tổng vậy mà thắt dây an toàn cho cô.
Nguyễn tổng liệu có phải....
Tô Tiêu Vũ theo bản năng mà sờ sờ khuôn mặt của chính mình. Chẳng lẽ, Nguyễn tổng cũng có chút bị hấp dẫn bởi nhan sắc có một không hai của mình?
Dọc theo đường đi, Nguyễn Ức lái xe thật ổn trọng, thời gian này trên đường cũng không kẹt xe, trừ bỏ ánh đèn neon lập lòe xa xa, bốn phía hết thảy đều an tĩnh cực kỳ.
Nguyễn Ức là điển hình của kiểu người trên cơ bản sẽ không nói nhiều, ngoại trừ công việc.
Tô Tiêu Vũ nghĩ bà chủ đã tự mình đưa cô về, trên đường không nói gì cũng có chút không tốt, hơi hơi xấu hổ.
"Nguyễn tổng, cảm ơn cô đưa tôi về."
Nguyễn Ức "ừ" một tiếng, tiếp tục lái xe.
Tô Tiêu Vũ nhìn góc nghiêng của cô, tim lại bắt đầu loạn nhảy, một tá ánh đèn như vậy dừng trên mặt Nguyễn tổng, như pha lê trong suốt, hình dáng cả người càng thâm thúy.
Tô Tiêu Vũ nhìn đến mê gái, Nguyễn Ức nghiêng đầu, "Trước kia, có ai đưa cô về nhà không?""
Lời này của cô ý tứ sâu xa,
Cô là muốn biết liệu mấy năm nay Tô Tiêu Vũ còn độc thân không.
Nhưng Tiểu Vũ nhà người ta là ai, cô vui sướng trả lời: "Có chứ, trước kia cha tôi chưa phá sản, vẫn cùng mẹ lái xe đưa đón tôi."
Nguyễn Ức:...
Chưa nói đến đáp án này như thế nào, chỉ là hiện tại, Nguyễn Ức nghiêng đầu nhìn biểu tình Tô Tiêu Vũ. Sự cố trong nhà cô ấy, cô có biết. Loại chuyện này nếu đặt ở người bình thường, khẳng định sẽ không muốn nhắc tới, hoặc nhắc tới một cách khổ sở. Cô ấy lại rất bình tĩnh.
Tô Tiêu Vũ cũng thấy Nguyễn tổng nhìn mình chằm chằm, cười cười: "Haha, tôi đều tiếp nhận rồi, cuộc đời này không phải cứ phập phồng như vậy sao? Nguyễn tổng, không cần an ủi tôi."
Nguyễn Ức: "Tôi không định an ủi cô."
Tô Tiêu Vũ:...
Chị gái à, cũng thẳng thắn quá đi.
Xem bộ dáng cô, ngọai trừ cha mẹ, chắc cũng không còn ai khác đưa đi đón về.
Một khắc kia, tâm tình Nguyễn Ức đột nhiên tốt lên, khóe môi giơ lên, thấy đã tới địa phương cần đến, cô dừng xe.
Một phen đỗ xe chuẩn xác.
Chưa bàn về kỹ thuật lái xe của Nguyễn tổng, thời điểm cô xoay người chuẩn bị nói chuyện cùng Tô Tiêu Vũ, liền thấy trong mắt Tiểu Vũ tràn đầy nghi hoặc, ngó nghiêng bốn phía, "Nguyễn tổng...sao cô lại biết nhà tôi ở đây?"
Lúc nãy cô chỉ nói ra tên phố, như thế nào Nguyễn tổng trực tiếp lái xe đến thẳng dưới nhà rồi?
Tim Nguyễn Ức nhảy lên một chút, trên mặt lại không biểu tình: "Trước đây cô từng nói qua."
Tô Tiêu Vũ nghi hoặc: "Thật sao?"
Trí nhớ không tốt là một con dao hai lưỡi, có thể đâm người khác, cũng có thể đâm chính mình.
Nguyễn Ức nghiêng đầu nói sang chuyện khác: "Nơi này có chút cũ nát."
Tô Tiêu Vũ:...
Bà chủ thật là thẳng thắn, đấy là có chút cũ nát sao? So sánh cùng nơi ở của cô ấy, tất nhiên là cũ nát cực kỳ.
Kỳ thật, đôi khi, Tiểu Vũ tan tầm xong đều không phải thật nguyện ý về nhà. Nơi này có gì giống nhà đâu? Cùng lắm chỉ là một chỗ dung thân nơi thành thị này, phòng quá nhỏ ở lâu cũng sẽ áp lực, trong nhà không có tài sản đáng giá, càng không phải nói môi trường xung quanh...dơ loạn có đủ, ưu điểm duy nhất chính là tiện nghi.
Sắp phải xuống xe, Tô Tiêu Vũ cảm thấy cần phải nói gì đó.
"Nguyễn tổng, cảm ơn cô cùng bà...cùng bà chủ tịch hôm nay đã tiếp đãi."
Nguyễn Ức nhìn cô: "Không cần cảm ơn". Vừa dứt lời, di động vang lên, cô liếc Tô Tiêu Vũ một cái liền tiếp điện thoại.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Là điện thoại của bà nội.
Thanh âm Nguyễn Thu có chút kích động.
--- Ai da, con đưa người ta về nhà rồi sao? Tay nghề Tiểu Vũ thật không tồi, ta ăn hết cả đĩa sườn xào rồi, không nghĩ tới, nhiều năm không thấy, Tiểu Vũ càng ngày càng xinh, so với trước kia còn đáng yêu hơn nhiều, tay nghề cũng tốt như thế.
Nguyễn Ức nhíu mày, nghe bà nội dông dài, xuất phát từ lễ phép, Tô Tiêu Vũ cũng không đi luôn mà ở bên cạnh chờ.
Ước chừng vài phút sau.
Nguyễn Ức treo điện thoại, nhìn Tô Tiêu Vũ: "Bà nội nói cảm ơn sườn xào của cô."
Tô Tiêu Vũ nhớ đến khuôn mặt vui vẻ không chút nếp nhăn của Nguyễn Thu, cũng cười theo: "Bà chủ tịch thật sự đáng yêu, cô nói cùng bà ấy, nếu thích, về sau tôi sẽ làm tiếp cho bà, chỉ cần nói thôi."
Nguyễn Ức nghe xong, thẳng băng nhìn chằm chằm đôi mắt cô: "Cô rất thích bà nội của tôi?"
Tô Tiêu Vũ gật đầu: "Ừ, tôi thích bà nội của cô."
Đây hoàn toàn là phản ứng miệng nhanh hơn não.
......
Trời mẹ.
Cô vừa nói cái gì.
Nói xong liền muốn tự tát vào mặt một cái.
Tô Tiêu Vũ hít mạnh một hơi, cái miệng thối tha này. Cô nhìn chằm chằm lại Nguyễn tổng, lại theo bản năng nhìn xuống ngực, trời ạ, Nguyễn tổng sẽ không hiểu sai đi?
Nguyễn Ức theo ánh mắt Tô Tiêu Vũ cúi đầu nhìn ngực mình, cô như hiểu rõ cái gì, nhịn không được nở nụ cười.
Mãi cho đến khi Tô Tiêu Vũ đã chạy trối chết thật lâu.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Ức không hề nhạt đi, cô cầm điện thoại gọi đi một cuộc.
"Ừ, A Luân, giúp tôi làm chuyện này."
......
"Nói với chủ nhà tăng tiền đi, tăng càng nhiều càng tốt, mặt khác, bảo tay chân đi phá một chút, tóm lại, khiến cô ấy không thể thuê nhà."
......
"Chờ đến thời điểm cùng đường, tìm cơ hội thích hợp để cô ấy biết phòng làm việc đang tuyển đầu bếp nữ, quan trọng là có bao ăn bao ở."