Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thủ lĩnh bọn họ nhìn thì như kiểu đàn ông có ham muốn cực cao, nhưng hắn chỉ kề cận với tư tế, ngay cả khi tư tế đại nhân già thành như vậy mà cũng không tìm người khác.”
Ngoại trừ Tiểu Hà, tù trưởng Hoàng Tinh còn tặng thêm mười hai thiếu nữ xinh đẹp khác, nói là muốn tặng cho tư tế Cửu Nguyên và thủ lĩnh vĩ đại.
Nguyên Chiến không nói nhiều, nhận lấy hết. Ngay trước mặt bộ lạc Hoàng Tinh, phất tay cho mười hai thiếu nữ cùng đứa con gái mà tù trưởng mang đến và bốn tên nô lệ mà bộ lạc Hoàng Tinh bồi thường cho hắn ném vào đội nô lệ.
Cô con gái tù trưởng có chút giật mình và có chút không muốn, nhưng cô ta không thể tới gần Nguyên Chiến một bước, mấy tên đàn ông dã nhân mạnh tay mạnh chân túm lấy cô ta và nô lệ của cô ta ném vào trong đội nô lệ.
Người của bộ lạc Hoàng Tinh có kẻ hận, có kẻ giận, tên dã nhân mọi rợ thô bạo này, dám ném con gái tù trưởng xinh đẹp của bọn họ vào đội nô lệ!
Mà vẻ mặt của tù trưởng Hoàng Tinh lại không chút thay đổi, ông ta thấy Nguyên Chiến không từ chối cô con gái của mình và những thiếu nữ đó, lòng thầm yên tâm hơn, đồng thời cũng đắc ý cười cợt trong lòng, dù đàn ông có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể qua được ải sắc đẹp, có lẽ tất cả đàn ông đều xem thường đàn bà con gái bên cạnh, nhưng điều mà những ả đàn bà con gái đó làm được thường sẽ khiến bất kỳ tên đàn ông nào coi khinh bọn họ phải giật mình, ngày cả ông ta dù hiểu rõ điều này, thì thỉnh thoảng cũng không trốn được những trò vặt của đám đàn bà đó, thậm chí còn dung túng các ả.
Về phần biểu hiện lãnh đạm của Nguyên Chiến, trong mắt ông ta cũng rất bình thường, làm một thủ lĩnh đủ tư cách, dù con ông có đẹp cách mấy, người ta cũng không thể nào tỏ vẻ ngay tại chỗ.
Chỉ cần con ông ta vào được Cửu Nguyên, thì dựa vào mỹ mạo và vài hành động dịu dàng của nó, muốn mê hoặc tên thủ lĩnh cường tráng trẻ tuổi này hẳn là không khó, dù không thể mê hoặc, thì sinh cho hắn vài đứa con cũng được.
Tù trưởng Hoàng Tinh tưởng tượng quá nhiều và đã định ra kế hoạch cho tương lai đã không hề biết rằng, vị thủ lĩnh đại nhân mà ông ta cho rằng bị sắc đẹp làm mờ mắt vừa trở về Cửu Nguyên sau khi dạy dỗ ba bộ lạc xong, liền xách toàn bộ nữ nô độc thân trên mười bốn tuổi ra, bao gồm cả con gái ông ta cùng mười hai thiếu nữ kia, cho những chiến sĩ Cửu Nguyên cả mới lẫn cũ có công lao và muốn cưới vợ tới chọn, chọn được thì có thể mang về.
Nghiêm Mặc vốn muốn ngăn hắn, vì làm như vậy khá là ác nghiệt và không công bằng đối với những cô gái đó.
Nhưng lần này Nguyên Chiến không chịu nghe hắn: “Phải có phần thưởng, chúng ta không có nô lệ vậy chỉ có thể khen bằng những thứ khác, hoặc là cho bọn họ thăng chức, nhưng trước mắt có rất nhiều chức vị tôi tạm thời không muốn động đến, mà chiến sĩ của hai tộc Đa Nạp và Hắc Thủy tôi còn chưa biết nên sắp xếp như thế nào, vậy đưa đám con gái đó ra để làm phần thưởng vào lúc này là tốt nhất.”
Nghiêm Mặc hiểu, nhưng hắn cần suy xét đến hòa thuận sau này của Cửu Nguyên: “Nếu mấy cô gái đó không chịu, thì sau này các chiến sĩ của chúng ta miễn cưỡng sống cùng họ cũng sẽ không hạnh phúc, đến lúc đó chắc chắn sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề.”
Nguyên Chiến nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: “Nếu đám đó đến từ những bộ tộc theo chế độ mẫu hệ, nữ giới đứng đầu, vậy khi sắp xếp cho họ đúng là sẽ mang đến phiền toái rất lớn, tỷ như tộc Cách Lan Mã và tộc A Ô đã gia nhập chúng ta. Nhưng đám người này là đến từ Ma Nhĩ Càn, Đóa Phỉ và Hoàng Tinh, bọn chúng đã sớm quen cái kiểu sinh hoạt bị ép ghép đôi này. Hơn nữa chúng ta không phải bắt bọn chúng làm nô lệ cho người ta, mà là làm vợ, dựa theo quy tắc Cửu Nguyên, ai cũng chỉ có thể cưới một người, sau khi những cô gái đó biết điều này, chỉ cần không bị ngu thì cũng nên biết cảm ơn chúng ta.”
Nghiêm Mặc mới nhớ ra, hắn quên mất, bởi vì sức chiến đấu, địa vị của phụ nữ trong thế giới này cũng không ngừng xuống dốc, nhất là ở các thế lực đã có chế độ xây dựng và giai cấp xã hội rõ ràng, ở nơi đó, địa vị của phần lớn phụ nữ không bằng đàn ông, nô lệ lại càng thấp. Những người phụ nữ sống dưới xã hội bị áp chế trường kỳ, tính nô đã ăn sâu.
Nguyên Chiến tiếp tục nói: “Đương nhiên, nhiều người như vậy, sau này chắc chắn sẽ có một vài cặp vợ chồng không tốt xuất hiện, nhưng đến lúc đó thì sẽ có cách giải quyết khác. Hiện giờ cái quan trọng là khen thưởng cho các chiến sĩ của chúng ta, và làm những cô gái đó dẹp cái tâm tư bất chính của mình đi, chờ khi bọn họ sinh con, dù không phải người Cửu Nguyên thì cũng sẽ biến thành người Cửu Nguyên.”
“Vẫn nên lấy tuổi trên mười sáu đi, mười bốn mười lăm còn nhỏ quá.” Nghiêm Mặc bị Nguyên Chiến thuyết phục.
Nguyên Chiến lắc đầu: “Mười bốn tuổi không nhỏ, có thể sinh con được rồi, ở Nguyên Tế trước kia, mười một mười hai tuổi cũng đã có con. Được rồi, em đừng trừng tôi, lần này là trường hợp đặc biệt, đến lúc đó những ai dưới mười sáu tuổi sẽ có quyền cự tuyệt, vậy được chưa?”
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ mà chọt hắn cho hả giận: “Về sau anh sẽ biết vì sao tôi cứ nhất quyết phải để nam nữ trên mười sáu tuổi mới được thành hôn, giao phối và sinh đẻ quá sớm cũng là nguyên nhân ảnh hưởng đến tuổi thọ, nếu tuổi quá nhỏ, không dễ thụ thai không nói, dù có thụ thai cũng rất dễ sinh non, và mức nguy hiểm khi sinh con cũng lớn, đều không tốt cho cả mẹ lẫn con.”
Hắn rất muốn nhắc nhở Nguyên Chiến nên làm việc dựa theo quy tắc, nhưng ngay cả pháp luật cũng phải sửa chữa dựa theo tình hình thực tế và dân nguyện, huống chi bọn họ còn là người soạn ra quy tắc.
Nguyên Chiến cẩn thận gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ mà. Nói đến cùng, những người bị đưa tới để bồi thường cũng không phải người Cửu Nguyên, hắn không xem bọn họ như nô lệ đã là không tồi rồi, sao có thể suy xét nhiều vì bọn họ như vậy, nhưng nếu là người Cửu Nguyên, vậy thì khác.
Chuyện này ở bộ lạc không phải chuyện nhỏ, vì thế, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến tốn một ngày để quan sát quá trình mà các chiến sĩ chọn vợ.
Vì tránh cho các chiến sĩ bị sắc đẹp làm mờ con mắt, hắn quy định mỗi lần sẽ là hai mươi nam và hai mươi nữ, quyền chủ động nằm trong tay các chiến sĩ Cửu Nguyên, nhưng bọn hắn chỉ có một cơ hội chọn lựa mà thôi, nếu không thích ai, thì bọn họ phải chờ toàn bộ chiến sĩ chọn xong mới được chọn lại lần nữa.
Nếu có nhiều người cùng thích một người, vậy thì hỏi ý kiến cô gái đó, xem cô ta muốn ở với ai.
Nếu cô gái được chọn chết sống không chịu, thì chiến sĩ Cửu Nguyên cũng sẽ không được cưỡng ép đối phương, người nọ sẽ có cơ hội chọn tiếp ở đợt sau.
Mới đầu Nghiêm Mặc còn cho rằng cách chọn vợ thô bạo như vậy, chiến sĩ chịu tham gia sẽ không nhiều lắm, nhưng ai ngờ đâu khi hắn và Nguyên Chiến tới quảng trường ở ngoại thành, liền thấy chiến sĩ tới chọn vợ đông nghìn nghịt, đám đàn ông ế vợ đó châu đầu ghé tai, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Dù có chiến sĩ không muốn chọn vợ thì chỉ cần rảnh cũng tới xem trò vui.
Có thể nói, bộ lạc hôm nay chỉ cần là ai rảnh cũng chạy tới xem cả.
Hắc Thủy, Đa Nạp và vài chiến sĩ thủ lĩnh rãnh rỗi cũng tới, mấy ngày trước đó chiến sự quá mức căng thẳng, vất vả lắm mới được thả lỏng một ngày, nên không ai muốn bỏ qua cả.
Hắc Thủy Doanh Thạch thì duỗi dài cổ xem xem trong đám con gái kia có ai trông được, còn nói: “Nghe đâu bộ lạc Hoàng Tinh đưa tới mấy nhỏ đẹp lắm? Còn có một nhỏ là con gái của tù trưởng bọn chúng nữa?”
Nguyên Chiến liếc xéo y: “Anh muốn à?”
Hắc Thủy Doanh Thạch xoa xoa cái cằm lởm chởm râu, híp mắt nói: “Tôi muốn nhìn trước xem có đẹp hay không, ngực với mông không to thì không thèm.”
Tộc trưởng Đa Nạp – Nạp Vinh và Hào khá hợp rơ nhau, hai người châu đầu cùng xoi mói mấy cô gái đó, nhưng bọn họ đều đã có vợ con, đến xem mấy nô lệ bị đưa tới bồi thường này cho vui thôi.
Chú Vu đại nhân và Nhị Mãnh lại hợp nhau một cách dị thường, còn có Lạp Mạc Linh vừa rời khỏi Âm Thành đã có xu thế thích lảm nhảm, ba người hi hi ha ha nói cười to nhất quảng trường.
Văn Sinh và Đại Sơn ngồi ở sát mép quảng trường nhỏ giọng nói với nhau cái gì đó. Bọn họ được cứu về vào lúc sáng sớm, Văn Sinh trọng thương, sau khi điều dưỡng ba tháng mới có thể đứng dậy đi lại được, mà Đại Sơn vì không màng chức trách bản thân mà tự mình đi cứu người bị phạt hai mươi roi, thương thế tốt lên thì bận rộn công việc ở kho lương, bận đến thiếu chút nữa ngay cả thời gian chăm cho Văn Sinh cũng không có, thẳng đến khi chiến sự kết thúc, lễ vật bồi thường của hai bộ lạc cũng được đưa vào kho để kiểm kê, lúc này hắn mới rảnh được đôi chút.
Các chiến sĩ thủ lĩnh khác cũng mặt đầy tươi cười hớn hở mà trêu nhau, ngay cả tộc Người Rắn cũng tràn đầy hứng thú đứng ở cạnh đó vây xem.
Cửu Phong đại nhân lại không có chút hứng thú nào đối với việc quái hai chân ghép đôi, bỏ đi tìm nhà Thiết Bối Long chơi.
Mà Tử Minh của tộc Đại Áo và Thạch Cửu Sinh từng là vương tử nô lệ thành Hắc Thổ vì không đủ tư cách nên chỉ có thể đứng chung với các chiến sĩ khác dưới đài xem náo nhiệt, nhưng có Đinh Ninh, Đinh Phi bữa nay được tư tế đại nhân cho nghỉ, Đáp Đáp và thằng nhóc đen thùi lùi làm bạn, nên hai người họ không cảm thấy mất tự nhiên lắm, mà hai người còn khá thả lỏng và vui vẻ hơn một chút.
Thảo Đinh và em gái Thảo Tùng của mình không lên đài quan sát, hai người đứng cùng đám người Đinh Ninh xem náo nhiệt, Nguyên Điêu không có ở đây vì bệnh nhân trong bộ lạc nhiều, thảo dược, thuốc thang và kim châm cứu không đủ, nên hắn phải dẫn đội đi ra ngoài tìm.
Có lẽ bởi vì có Thảo Đinh, nên các vị thủ lĩnh phu nhân cũng tới, các cô xoi mói mấy nô lệ được đưa tới làm bồi thường trên khán đài còn nhiều hơn đám đàn ông.
Mấy cô gái bị vây xem rất sợ hãi, trước khi bọn họ bị đưa tới quảng trường đã có nghe người quản lý nói lý do, nhưng rất nhiều người trong đó không quá tin khi nghe nói mình không cần phải làm nô lệ.
Ô Thần và Diệp Tinh phụ trách sự việc lần này, hai cậu thiếu niên đi lên tầng thứ nhất của đài cao, khi đi lên tầng thứ hai thì hai đứa hành lễ với Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc ngồi ở cái đài cao khác phía đối diện, sau đó mới đi lên tầng thứ nhất.
Ô Thần hắng giọng, giơ một cái cốt loa nhỏ lên, trước tiên là ca tụng Tổ Thần, Sơn Thần Cửu Phong, chú tổ đại nhân vĩ đại một phen, rồi cường điệu tuyên dương lòng khoan dung và rộng lượng của tư tế đại nhân và thủ lĩnh đại nhân. Cuối cùng nó đọc lại quy tắc của Cửu Nguyên, xác định tất cả mọi người đều nghe được rồi mới nhìn về phía Diệp Tinh.
Diệp Tinh cầm lấy loa bắt đầu giới thiệu việc ghép đôi lần này, trọng điểm là trấn an các cô gái đó, giải thích lợi ích trong việc ghép đôi này cho bọn họ, và nhấn mạnh rằng bọn họ không phải làm nô lệ cho người khác, mà là làm vợ của các chiến sĩ, khi bọn họ được chiến sĩ nào thích và đồng ý lập khế ước với đối phương, bọn họ sẽ từ thân phận nô lệ biến thành cư dân chính thức của Cửu Nguyên.
Người dưới đài an tĩnh, lời giải thích của Diệp Tinh làm những cô gái đang hoảng hốt bất an đó phải mở to hai mắt, cậu thiếu niên này nói thật ư? Các cô thật sự không cần làm nô lệ? Cũng không cần phải ngủ với thật nhiều đàn ông, không ngừng sinh con cho bọn hắn?
Còn về phần người đàn ông nhìn trúng mình đã có một hay nhiều vợ, bây giờ các cô cũng không để ý, cái các cô để ý là Diệp Tinh nói chỉ cần có chiến sĩ Cửu Nguyên nhìn trúng các cô, là các cô có thể thoát khỏi thân phận nô lệ, biến thành người Cửu Nguyên.
Không ít người hối hận vì đã không tin lời quản lý nên đã không sửa soạn cho xinh đẹp một chút, điều này làm các cô không nhịn được mà đố kỵ với những người tin lời quản lý, nhìn bọn họ, rửa mặt sạch sẽ cỡ nào, ngay cả tóc tai cũng sửa sang lại.
Trong số đó, người đẹp nhất hiểu nhiên là bốn nô lệ hầu hạ Hoàng Hà, còn mười hai cô gái kia thì cũng không tồi. Người quản lý không hà khắc với các cô, trên đường đi không ngược đãi hay chèn ép gì các cô, các cô còn may mắn được cưỡi Cốt Điểu một lần, sau khi tới Cửu Nguyên thì nghỉ ngơi hai ngày, quản lý thấy Hoàng Hà được nô lệ hầu hạ thì cũng không nói gì.
Đa số các cô gái trên đài đều được chiến sĩ chọn, có rất ít người cự tuyệt.
Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau, dưới sự chú mục của nhiều người như vậy, các chiến sĩ ngày thường dũng mãnh bao nhiêu thì khi lên đài lại căng thẳng bấy nhiêu, tay chân luống cuống, làm dân tình bên dưới nhìn mà cười ha hả.
Nhóm đầu tiên, mấy cô lên đài đều run rẩy như lá tàn trong gió đông, chỉ còn thiếu ôm nhau nữa thôi.
Mà nhóm chiến sĩ đầu tiên lên đài cũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí bọn họ còn không dám nhìn những cô gái đó quá nhiều. Người dưới đài càng ồn ào, bọn họ càng ngượng, càng không dám nhìn, nhưng những cô gái đó bởi vì kinh nghiệm trong quá khứ nên bôi đầy bùn lên mặt mình và những bộ phận lộ ra ngoài, nên rất nhiều người ngay cả ngũ quan cũng không thấy rõ.
Ô Thần và Diệp Tinh làm MC cũng thật bất đắc dĩ, nhanh chóng kêu người đưa nước tới cho bọn họ rửa mặt.
Kết quả là những người đó lại vì sợ hãi và thẹn thùng mà không ai chịu rửa mặt.
Cuối cùng, một chiến sĩ không biết là do chờ đến mất kiên nhẫn, hay là không chịu nổi tiếng cười vang dưới đài, hắn tiến lên tùy tiện khiêng một cô rồi bỏ chạy.
Quần chúng hóng chuyện yên tĩnh một mãnh, sau đó cười còn ghê hơn, tiếng huýt sáo, vỗ tay, tiếng kêu quái đản vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Ô Thần và Diệp Tinh vừa thấy liền vội vàng đuổi theo phía sau chiến sĩ kia hô to: “Ê! Anh trai! Chọn rồi phải ghi tên lại chứ, trở về viết tên hai người lên đây, sau này hai người sẽ là vợ chồng! Đừng có chạy nữa!”
Cô gái bị chiến sĩ kia khiêng chạy cũng hoảng sợ, nửa ngày sau mới nhớ để mà hét chói tai.
“Ha ha ha!” Người xem náo nhiệt bên dưới cười lăn lộn.
Có một liền có hai, người đầu tiên không cần nhìn, người tiếp theo cũng không cần nhìn, hai mươi cô gái đầu tiên cứ thế mà được chọn xong.
Diệp Tinh giơ loa đuổi theo bọn họ: “Các anh có thấy rõ không đó? Mặt còn chưa rửa mà các anh chọn gì lẹ vậy? Đừng có hối hận nha! Này! Đứng lại, qua đây báo tên!”
Ô Thần cướp loa rống to với đám người bên dưới: “Tát Vũ! Cậu ra đây cho tớ! Dám lười biếng không hỗ trợ, ngày mai lên đài luận võ tớ đánh chết cậu!”
Tát Vũ người không thấy mà tiếng đã thấy trước: “Tớ muốn chọn vợ, đừng có làm phiền tớ!”
Nguyên Chiến ngồi trên đài vỗ tay vịn ghế cười to: “Thằng nhóc thúi, mới bao lớn mà đã muốn đàn bà rồi?” Sau đó chỉ vào khán đài bên kia mà nói với tư tế đại nhân của mình: “Em có tin hay không, hai mươi người này cũng phải có ít nhất mười tám người chưa thấy rõ mặt mũi đối phương trông ra sao?”
Nghiêm Mặc vỗ trán, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, tận mắt nhìn ba nhóc đệ tử thân truyền biến đại hội kết duyên vốn nên êm đẹp thành vở hài kịch không đâu vào đâu, hắn cảm thấy thật không còn mặt mũi để mà gặp người.
Cùng với tiếng cười đùa, một nhóm rồi một nhóm các cô gái đi lên lại đi xuống, tới giữa trưa, rốt cuộc cũng đến phiên Hoàng Hà dẫn đầu mười mấy cô gái Hoàng Tinh bước lên đài.
Khi Hoàng Hà biết cô ta cũng phải lên quảng trường như bọn nô lệ kia cho đám mọi rợ đó chọn lựa, liền vô cùng khiếp sợ.
Nhờ có lão nô vẫn luôn hầu hạ cô ta an ủi rằng bởi vì cô ta quá xinh đẹp, thân phận lại không tầm thường, nên vị thủ lĩnh đại nhân kia không thể độc chiếm, cho nên mới để cô cùng tham gia.
Lão nô lại thề son thề sắt, vô cùng khẳng định rằng, những chiến sĩ bình thường kia nhìn thấy mỹ mạo và biết được thân phận của cô, nhất định không dám tranh đoạt với thủ lĩnh, cho nên cuối cùng rất có thể cô sẽ được vị thủ lĩnh trẻ tuổi kia mang về.
Hoàng Hà nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy lão nô nói rất có lý, điều này làm cho cô ta có tâm trang điểm mình, vì thế, khi toàn trường đang chờ đợi, cô ta liền trở thành ngôi sao sáng nhất.
Mà sự tình sau đó quả thật cũng y như lời lão nô kia, lúc cô ta lên đài, các chiến sĩ vừa nhìn thấy cô ta liền thèm nhỏ dãi, nhưng cuối cùng lại không có một ai chọn cô ta cả.
Hoàng Hà ngẩng đầu nhìn cái đài cao ở phía đối diện cách đó không xa, vị thủ lĩnh trẻ tuổi, cường tráng, cường đại, tuy không quá anh tuấn nhưng có mùi vị đàn ông cực mạnh đang an vị trên đó, tầm mắt của vị thủ lĩnh kia vừa lúc nhìn về phía cô ta, ánh mắt Hoàng Hà và đối phương giao nhau, trong lòng chợt như có nai con đụng khẽ, khuôn mặt cô ta không nhịn được mà đỏ ửng.
Trong mắt cô ta, cái nhìn của thủ lĩnh như hàm chứa một sự dịu dàng và cưng chiều không nói nên lời, khóe miệng hơi nhếch, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.
Hoàng Hà vừa thẹn vừa mừng mà nghĩ, lão nô nói không sai, thủ lĩnh Cửu Nguyên quả nhiên thích mình.
Trên đài cao, Nguyên Chiến làm bộ đặt tay lên tay ghế, nhưng kỳ thật đã sớm lướt qua, sờ đến cái tay ghế sát bên cạnh, bởi vì hai chiếc ghế kề nhau nên giữa hai tay ghế hoàn toàn không có kẽ hở, người khác nhìn lướt qua sẽ không nhận ra khác thường.
Chỉ có đương sự là Nghiêm Mặc tức giận liếc thủ lĩnh đại nhân một cái.
Nguyên Chiến nắm tay tư tế đại nhân nhà mình, nhìn đủ trò khôi hài bên dưới, tâm tình rất tốt, thỉnh thoảng nhìn thấy cô nào khá thuận mắt còn cùng Nghiêm Mặc nhận xét hai câu.
Lúc nãy mới vừa nhận xét xong một người, hắn đột nhiên hỏi: “Có thích không? Muốn chọn một đứa không?”
Nghiêm Mặc nghiêng đầu: “Anh hỏi thật à?”
Người nào đó cười vô liêm sỉ: “Thật, chờ em chọn rồi, tôi vứt nó vào hồ Thanh Uyên cho cá ăn.”
“Phụt!” Hắc Thủy Doanh Thạch ngồi bên cạnh nghe lén cười ra tiếng: “Đừng vứt, cho tôi đi, có thể được Mặc vu ưng ý chắc chắn là không tồi.”
Các thủ lĩnh Cửu Nguyên khác nghe thấy cũng cười thầm, quan hệ của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, trong lòng mọi người đều biết rõ, thủ lĩnh bọn họ nhìn thì như kiểu đàn ông có ham muốn cực cao, nhưng hắn chỉ kề cận với tư tế, ngay cả khi tư tế đại nhân già thành như vậy mà cũng không tìm người khác, nếu tư tế đại nhân thật sự chọn một người tới hầu hạ mình, chắc thủ lĩnh của bọn họ sẽ nổi điên mất.
Tộc trưởng Nạp Vinh nghe thấy tiếng cười liền nhìn qua, y không biết quan hệ của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nửa nói giỡn mà thương lượng với Nguyên Chiến: “Thủ lĩnh đại nhân, mấy cô gái lần này lên đài ngoại trừ con gái của tù trường Hoàng Tinh, ngài có nhìn trúng ai không?”
Nguyên Chiến dựa vào ghế đá, lười biếng đáp: “Bao gồm cả con gái của tù trường Hoàng Tinh, anh thích ai thì cứ tùy ý chọn, nhưng để công bằng, tất cả các thủ lĩnh cũng chỉ được chọn một.”
Nạp Vinh cười ha hả, liên tục xua tay: “Tôi thì không cần, tôi nói thế là vì đám lưu manh còn chưa có phụ nữ của tộc tôi bên dưới, có vài tên muốn mà ngại nên không dám mở miệng, lần chọn lựa này cũng không dám xin xỏ gì. Tôi nghĩ nếu những người không có ai chọn, mà thủ lĩnh ngài cũng không có hứng thú, không bằng cũng cho chúng tôi chọn thử một phen.”
Nguyên Chiến định gật đầu thì Hắc Thủy Doanh Thạch ngồi một bên cười quái dị, bóc hết gốc gác tộc Đa Nạp ra: “Mấy thằng nhãi tộc các người ngại đâu mà ngại, tụi nó là sợ chọn rồi cũng không giữ được, dù sao thì chiến sĩ tộc Đa Nạp có thể kết hợp với gấu, nên phải chia sẻ vợ với anh em gấu của mình, nên không phải phụ nữ nào cũng dám kết đôi với chiến sĩ tộc Đa Nạp.”
Nghiêm Mặc nghe tộc Đa Nạp nói thế thì chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò việc gấu và người giao phối mà cũng có thể khiến người mang thai, Nguyên Chiến thì rất tùy ý mà xua tay: “Mấy người đó vốn đưa tới đây cũng phải làm nô lệ, hiện giờ chiến sĩ tộc Đa Nạp chịu cưới bọn họ, bọn họ còn đòi hỏi cái gì? Nếu không muốn thì cứ làm cu li thôi.”
Tộc trưởng Nạp Vinh có được những lời này của Nguyên Chiến, lập tức truyền lời cho các chiến sĩ Đa Nạp.
Các chiến sĩ Đa Nạp động tâm, mắt thấy cô gái đẹp nhất bị bỏ lại, mà thủ lĩnh Nguyên Chiến và tư tế đại nhân cùng các thủ lĩnh khác đều không có ý với cô ta, mấy tên ế vợ thật sự không muốn sống độc thân nữa liền lớn mật chạy lên.