Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cô gái liền khí phách vỗ cánh tay Nạp A Lam một cái: ‘Về sau các anh chính là người và gấu của tôi.’ ”
Bởi vì sự đặc biệt của tộc Đa Nạp, nên bọn họ rất ít khi liên hôn với người bên ngoài, kỳ thật này cũng không phải chuyện tốt.
Tộc trưởng Đa Nạp vì sao có thể dứt khoát hạ quyết tâm dẫn toàn thể tộc nhân gia nhập Cửu Nguyên, ngoại trừ muốn có cuộc sống tốt hơn, thức ăn phong phú và công pháp huấn luyện, thì còn vì tìm kiếm bạn đời cho các binh sĩ nhà mình.
Con người sẽ vì không hiểu biết mà sợ hãi, các cô gái và nữ nô của các tộc khác khi bị giao dịch tới vừa nghe nói phải ở cùng với người và gấu liền theo bản năng mà sợ hãi, còn chưa kịp gả đã có một đám đòi chết. Dần dà, tộc Đa Nạp sinh ra thứ tâm lý kỳ quái: Vừa tự ti vừa kiêu ngạo. Nên bọn họ dần không muốn kết đôi với phụ nữ tộc khác. Số lượng giống đực tộc Đa Nạp vì không tìm được vợ mà ở cùng nhau sống chắp vá cũng không ít.
Nhưng cứ như vậy mãi hiển nhiên không được.
Tộc trưởng Đa Nạp – Nạp Vinh hy vọng được gia nhập liên minh Cửu Nguyên, các tộc khác do ở chung một thời gian dài đều biết gấu bự của tộc Đa Nạp kỳ thật rất đáng yêu, bọn họ thoạt nhìn hung dữ nhưng lại đối xử rất tốt với bạn đời của mình, hơn nữa bởi vì nữ giới của tộc Đa Nạp sinh hoạt khá vất vả, nên địa vị của bọn họ trong tộc khá cao, hầu như toàn là phụ nữ làm chủ trong nhà? Mà giống đực tộc Đa Nạp từ trước đến nay đều chỉ cần một người bạn đời.
Nạp Vinh tin rằng, chỉ cần là người hiểu về mối quan hệ vợ chồng của tộc Đa Nạp, nhất định sẽ không sợ. Nhưng trước khi đôi bên hiểu nhau, nếu có thể nhân cơ hội tìm một vài cô dũng cảm gả cho đám đàn ông lưu manh mãi không cưới được vợ đó cũng tốt.
Nạp Vinh hết sức khổ tâm vì vấn đề duy trì nòi giống của tộc nhân, y vốn còn muốn nói với những người phụ nữ đó, chỉ cần các cô chịu gả, mỗi người tộc Đa Nạp sẽ đưa cho các cô hai tấm da thú và một túi muối đỏ.
Nghe vậy, Nguyên Chiến ngăn y lại, cũng dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Nếu thật sự muốn đưa, vậy giữ lại tặng cho các cô gái của Cửu Nguyên bọn tôi đi. Đám người trên đài chỉ là chiến lợi phẩm, không phải khách, càng không phải người Cửu Nguyên, ít nhất thì trước khi bọn họ gả chồng thì không phải.”
Nạp Vinh tỉnh ngộ, nhìn Nguyên Chiến thật sâu. Lúc này y nghĩ đến rất nhiều điều.
Nghiêm Mặc không lên tiếng. quan niệm địa bàn của Nguyên Chiến rất mạnh, phân biệt trong ngoài rạch ròi lắm, mà khuynh hướng bênh vực người nhà cũng càng lúc càng rõ ràng. Lần trước hắn còn đề nghị, tách mấy nữ nô mới tới này ra khỏi các cô gái của Cửu Nguyên. Nếu dùng một câu đơn giản để hình dung tâm lý của Nguyên Chiến thì, trong mắt hắn, con gái Cửu Nguyên đều là bảo bối, còn người bên ngoài đều là cỏ.
Bên kia, Ô Thần được nhắc nhở, giơ loa lên giới thiệu tộc Đa Nạp, trọng điểm là giải thích cho mấy cô trên đài về đặc điểm của tộc Đa Nạp, ai đồng ý ghép đôi thì tốt, không muốn thì cứ thẳng thắng cự tuyệt —— tuy lúc mới đầu Nguyên Chiến nói người dưới mười sáu tuổi mới có quyền cự tuyệt, nhưng suy xét đến việc dưa hái xanh không ngọt, các chiến sĩ Cửu Nguyên cũng không thật sự thiếu đàn bà tới mức nhất quyết phải tìm một người tâm không cam tình không nguyện, cho nên chỉ cần người nào thật sự không muốn, thì dù là có thân phận gì hay bao nhiêu tuổi, cũng không ai cưỡng ép các cô.
Nhưng người thật sự cự tuyệt cũng không nhiều, đến bây giờ chỉ mới có bốn năm người mà thôi.
Diệp Tinh nói lại một lần nữa: “Các cô chỉ còn cơ hội lần này, nếu cự tuyệt, vậy chỉ có thể làm cu li. Bởi vì các cô là nữ nô mà bộ lạc của các cô đưa tới để bồi thường, làm cu li đủ mười năm mới hết hạn, trong lúc đó dù có kết hôn với người Cửu Nguyên thì cũng không thể thay đổi thân phận cu li.”
Diệp Tinh lại nói tiếp: “Cu li không phải là nô lệ, bởi vì nô lệ không có tự do, nếu không có tình huống đặc biệt, thì cả đời này sẽ không thể thoát khỏi thân phận nô lệ, nhưng cu li thì không giống vậy, chỉ cần đủ số năm, các cô sẽ được làm một con dân Cửu Nguyên thật sự, trong lúc đó con cái do các cô sinh ra không cần biết cha mẹ có phải cu li hay không, cũng không cần mang thân phận cu li, con của các cô sẽ là người Cửu Nguyên. Ngoài ra, cu li ngoại trừ không có thù lao, thì những phúc lợi khác đều giống như người Cửu Nguyên, nếu các cô bị bắt nạt, vẫn có thể tìm lại công bằng. Nói chung, các cô hãy nghĩ cho thật kỹ, lựa chọn như thế nào đều tùy thuộc các cô.”
Những người bị đưa tới làm nô lệ không quá tin vào lời của hai cậu thiếu niên này, các cô sợ nếu cự tuyệt rồi thì về sau chỉ có thể làm một nô lệ thê thảm, con cái sinh ra cũng chỉ là nô lệ.
Có vài người dù còn bán tín bán nghi, nhưng các cô sợ phải chịu khổ, lại nghe Diệp Tinh nói trong lúc làm cu li mười năm, dù gả được cho người Cửu Nguyên thì cũng phải làm cu li đủ mười năm, nghĩ vậy, các cô thà gả đi bây giờ, ít nhất còn có thể lập tức trở thành người Cửu Nguyên, không cần phải làm cu li.
Đương nhiên cũng có người không sợ khổ, thà làm cu li chứ không gả chồng. Mấy người đó hoặc là đã từng có chồng và không muốn tìm người khác, hoặc là hận Cửu Nguyên, hoặc là có ý định nào đó.
Vài chiến sĩ Đa Nạp được ủng hộ, liền cùng nhau đi lên, có người khi đi lên còn mang theo thú cộng sinh của mình.
Lúc mấy cô trên đài nhìn thấy gấu xuất hiện, liền sợ tới mức hét to liên tục, thậm chí có người còn hoảng đến mức trực tiếp nhảy xuống đài.
Cũng may Ô Thần được Nguyên Chiến nhắc nhở, trước đó đã cho người trông coi khán đài, tránh cho mấy cô này vì quá sợ mà tự làm mình bị thương.
Chiến sĩ thủ lĩnh Đa Nạp lúc trước từng cùng Nguyên Chiến đánh một trận ở thành Hắc Thổ cũng lên, hắn tên Nạp A Lam, nhìn trúng Hoàng Hà xinh đẹp nhất.
Nạp A Lam vỗ vỗ người anh em gấu của mình, đi đến cạnh Hoàng Hà đang sợ tới mức hoa dung thất sắc, tận lực nói một cách dịu dàng: “Cô có đồng ý đi với hai anh em chúng tôi không? Chúng tôi sẽ đối xử với cô thật tốt.”
Hoàng Hà bị gấu bự nhìn mà muốn té xỉu, cô ta căn bản không nghe rõ Nạp A Lam nói cái gì. Cô chỉ liều mạng phất tay, hét to: “Cút ra! Các người cút ra! Cứu mạng!”
Nạp A Lam thất vọng lui ra sau, gấu bự của hắn cũng vậy.
Gấu bự gầm nhẹ, nó cảm thấy cô ta quá yếu đuối, không hợp với bọn họ.
Hoàng Hà nghe thấy gấu bự gầm thì càng sợ hãi, liều mạng trốn ra sau, nước mắt cũng chảy ra.
Nạp A Lam muốn trấn an cô ta, muốn nói cô ta không cần phải sợ, nhưng hắn vừa nhấc chân, cô ta đã hả to miệng hét lên. Hắn còn chưa mở miệng, cô ta đã khóc đến mức thở hổn hển.
Hoàng Hà hai tay ôm ngực gào thét: “Các người muốn làm gì? Đừng lại đây! Bảo tôi ở với các người tôi thà chết còn hơn! Lũ mọi rợ các người, dám bắt tôi ngủ với tụi dã thú! Các người… còn không bằng giết tôi đi! Oa!”
Hoàng Hà khóc, mấy cô gái khác cũng khóc theo. Có hai người không biết có phải vì quá sợ hay không mà thật sự nhảy xuống đài để chết, tiếc là khán đài không đủ cao, ngã xuống cùng lắm cũng chỉ gãy chân mà thôi.
Các cô gái trên đài khóc rống, những cô gái dưới đài cũng sợ, cuối cùng tiếng khóc đầy ắp quảng trường.
Trên đài cao, Nguyên Chiến chậm rãi siết chặt nắm tay.
Đúng lúc này, ầm một tiếng, gấu bự của Nạp A Lam bỗng nhiên nhảy xuống khỏi đài.
Nạp A Lam quay đầu lại nhìn nó, gấu bự vẫy vẫy móng vuốt với hắn, nó không thể nói tiếng người, nhưng nó vẫn biết mấy người kia đều sợ nó.
Không chỉ các cô gái đó, mà bất cứ ai ngoại trừ người tộc Đa Nạp, rất ít người vừa thấy bọn họ mà không sợ hãi. Nhưng người Cửu Nguyên thì lại rất lạ, thấy bọn họ ngược lại ít ai sợ hãi, người anh em của nó nói cho nó biết, có lẽ bởi vì người Cửu Nguyên thường xuyên tiếp xúc với tộc Người Cá, cho nên không sợ dị thú. Nhưng nó cảm thấy người Cửu Nguyên không sợ mình không phải vì người cá, mà rất có thể là do bên cạnh họ luôn có nhà Thiết Bối Long và một Côn Bằng mặt người còn hung tàn hơn.
Hoàng Hà thấy gấu bự đi mất, bên cạnh lại có người an ủi, cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Nạp A Lam lại nhìn Hoàng Hà, gãi gãi đầu rồi cũng nhảy xuống khỏi đài. Không chịu thì thôi, đối phương không thể chấp nhận anh em của hắn, thì hắn dù có thích cũng không cần nữa.
Tình huống giống Nạp A Lam có rất nhiều, các chiến sĩ Đa Nạp hầu như đều bị cự tuyệt.
Tộc trưởng Đa Nạp thở dài, lúc này y thà Nguyên Chiến cưỡng ép mấy cô đó gả cho các chiến sĩ Đa Nạp.
Nghiêm Mặc từ sau ngày nhảy vũ điệu xoa dịu linh hồn, tâm tình luôn có chút ngột ngạt, hắn thấy tộc trưởng Đa Nạp có hơi khổ sở, đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy phẫn nộ.
Không phải phẫn nộ với tộc trưởng Đa Nạp, cũng không phải phẫn nộ mấy cô gái kia, mà là với chính hắn.
Nếu không phải vì hắn cố chấp, bọn họ căn bản không cần tới cuộc chọn lựa này, trực tiếp dựa theo công lao của các tộc, các đoàn để tặng là được, hoặc là không cho bọn họ có quyền cự tuyệt.
Có phải hắn làm sai rồi không? Nghiêm Mặc nghĩ. Có lẽ hắn nên giống Nguyên Chiến, tách người Cửu Nguyên và không phải Cửu Nguyên ra, đừng gộp bọn họ lại chung để mà đối xử?
Hắn cho rằng bọn họ làm như vậy sẽ có lợi cho những cô gái đó, thay vì giao dịch bọn bọ cho bộ lạc khác, để bọn họ làm nô lệ, hoặc bắt bọn họ làm cu li trường kỳ là được. Nhưng nói không chừng, trong mắt những người đó, buổi kết đôi này lại là một kiểu khuất nhục khác, cho dù bọn họ có quyền được cự tuyệt.
Đổi sang một lập trường khác, nếu Cửu Nguyên bại, mà hắn bị đưa cho kẻ địch làm nô lệ, kẻ địch cũng giống như Cửu Nguyên, không cần hắn làm nô lệ, nhưng muốn hắn lên đài để người khác chọn lựa, được chọn phải thì làm vợ cho người ta, không muốn thì làm cu li. Chỉ sợ hắn cũng sẽ không cảm kích đối phương, mà còn hận chết đối phương.
“Thật là làm điều thừa, còn không bằng nói rõ với bọn họ, rằng bọn họ chính là nô lệ, căn bản không có quyền cự tuyệt, ai cần biết họ muốn hay không muốn.” Nghiêm Mặc cười lạnh, tự giễu.
Hắn nhất quyết cho kẻ địch quyền cự tuyệt, ngược lại làm các chiến sĩ của mình khó chịu, còn đánh mất ý nghĩa khen thưởng mà Nguyên Chiến muốn dành cho các chiến sĩ có công.
Bây giờ náo loạn thành thế này rồi thì sao còn là khen thưởng chứ? Ngay cả trừng phạt còn không mất mặt bằng cái này!
Nghiêm Mặc quyết định, về sau phàm là kẻ địch, tù binh hay nô lệ bồi thường, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của sách hướng dẫn, hắn sẽ không phản đối ý của Nguyên Chiến.
Hắn vẫn nên làm tư tế giả thần giả quỷ đi, Nghiêm Mặc có hơi nản lòng thoái chí mà nghĩ. Hắn cố sức tạo ra môi trường bình đẳng cho nam nữ, huỷ bỏ chế độ nô lệ, thành lập pháp luật cho tất cả mọi người, ngay cả bản thân cũng không lấy nhiều đặc quyền, thậm chí còn cố ý không để bộ lạc xuất hiện phân chia giai cấp quá rõ ràng, nhưng cuối cùng lại phát hiện chế độ nô lệ có lẽ thích hợp với Cửu Nguyên bây giờ hơn, điều này làm hết thảy kiên trì của hắn tựa như một trò cười.
Nguyên Chiến bỗng nhiên nắm chặt tay hắn.
Nghiêm Mặc lười gỡ tay Nguyên Chiến ra.
Nguyên Chiến thấy tư tế đại nhân không vui, tức khắc nổi giận, vung tay lên: “Ăn trưa! Ăn trưa xong lại tiếp tục!”
Vì thế, mấy cô gái trên đài đều bị kéo xuống.
Hoàng Hà trước khi đi xuống còn nhìn Nguyên Chiến, cô ta không hiểu, nếu thủ lĩnh Cửu Nguyên thật sự coi trọng cô ta, thì sao lại để lũ mọi rợ và bọn dã thú đó tới đe dọa cô ta, vừa rồi cô ta thiếu chút nữa bị hù chết.
Hai thiếu nữ Hoàng Tinh đến gần cô ta, đỡ lấy cô ta, nói nhỏ: “Hà chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hoàng Hà cũng không biết, cô ta ngay cả đến gần Nguyên Chiến cũng không thể, dù cô ta có muôn vàn thủ đoạn thì cũng không sử dụng được.
“Hà chủ?” Cô gái bên trái nôn nóng, các cô đều không muốn gả cho đám dã nhân đó, càng không cần phải nói đến chuyện ở cùng với dã thú. Các cô vốn không phải nô lệ, được đưa tới đây đều là vì lung lạc người có quyền lực tối cao của bộ lạc này.
Các cô tự động xem nhẹ ông tư tế tóc bạc kia, chỉ ôm mục tiêu là thủ lĩnh Cửu Nguyên.
“Hà chủ, chúng ta phải nghĩ biện pháp gặp thủ lĩnh đại nhân.” Một cô gái khác cắn môi nói.
Hoàng Hà lau nước mắt: “Các người có biện pháp gì? Nếu tôi tiếp cận được vị kia, chắc chắn sẽ không quên các người.”
“Hà chủ, chỉ cần ngài sống tốt, chúng tôi thế nào cũng được.” Cô gái cắn môi hơi đảo mắt, nói: “Tôi có một biện pháp, ngài nói ngài có thứ quan trọng muốn đích thân giao cho thủ lĩnh đại nhân, sau đó chờ hắn tới gặp ngài, hoặc là gọi ngài tới gặp hắn, rồi ngài như vậy như vậy…”
Hoàng Hà nghe xong, một lần nữa lên tinh thần, miệng thì cảm ơn và khen ngợi cô gái nọ thông minh, nhưng trong lòng lại nghĩ người này nhất định không thể giữ lại, nếu không chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch lớn của cô ta.
Người xem náo nhiệt cũng tạm thời tản đi.
Các chiến sĩ Đa Nạp tụ lại nói nói cười cười, chỉ chốc lát sau tiếng cười đùa đã vang to.
“Này! Các anh muốn phụ nữ hả? Cảm thấy chúng tôi thế nào?” Một giọng nói mềm mại vẫn còn chút non nớt vang lên, lưng Nạp A Lam bị chọt chọt.
Các chiến sĩ Đa Nạp đồng loạt quay đầu.
Lan Mã dẫn vài cô gái tộc Cách Lan Mã đến, bọn họ cùng cười thật tươi với các chiến sĩ Đa Nạp.
Một cô gái tộc Cách Lan Mã tiến đến, rất bình tĩnh bóp bóp cơ bắp trên cánh tay của Nạp A Lam, khen ngợi: “Thật cường tráng, tôi thích anh đó. Anh có chịu tôi không?”
Nạp A Lam ngơ ra, hắn chưa bao giờ gặp qua cô nào như cái cô này. Phụ nữ Đa Nạp cũng rất mạnh, nhưng khi nói chuyện với giống đực sẽ không như thế.
“Nè, sao anh không nói gì? Có phải anh chỉ thích mấy nô lệ mà kẻ địch đưa tới không? Nếu thế thì tôi không cần anh nữa.” Cô gái bĩu môi, xoay lưng muốn tìm người khác.
Nạp A Lam đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nhỏ giọng kêu: “Không không không! Cô đừng đi, cô cô cô… tôi còn có một anh em gấu, chúng tôi ở cùng nhau, cô…”
Cô gái quay đầu nhìn về phía một con gấu bự đang ngây ngốc bên cạnh, nhón chân muốn sờ đầu nó.
Gấu bự thấy thế liền hiểu, chủ động cúi đầu cho cô sờ: “Ô.”
Cô gái vui vẻ cười: “Tôi biết, vừa rồi Tiểu Ô Thần đã nói, muốn kết đôi với chiến sĩ Đa Nạp các anh thì phải ở cùng với anh em gấu của các anh, như vậy càng tốt, hai anh có thể bắt được nhiều con mồi hơn, cũng có thể bảo vệ tôi tốt hơn, đúng không?”
Nạp A Lam liều mạng gật đầu, cô gái này rất xinh đẹp, so với nhỏ con gái tù trường Hoàng Tinh kia còn đẹp hơn nhiều, tuy da hơi ngăm, nhưng, nhưng hình như hắn thích như vậy! Không, từ hôm nay, từ bây giờ, hắn bắt đầu thích nước da khỏe mạnh giống màu ngô khi chín này.
Hắn thật sự không nghĩ tới, ngoại trừ nữ giới tộc mình và nữ nô bên ngoài, còn có một cô gái trẻ đẹp như vậy chủ động nói muốn ở cùng hắn.
“Ô ô!” Gấu bự cũng nói nó rất thích cô gái này.
“Vậy hai anh đồng ý ở cùng tôi?” Cô gái hỏi.
Nạp A Lam và gấu bự điên cuồng gật đầu.
Cô gái liền khí phách vỗ cánh tay Nạp A Lam một cái: “Vậy tốt, đi theo tôi, tới nhà của tôi! Tôi mới đổi được một căn nhà ở ngoại thành, về sau các anh chính là người và gấu của tôi.”
Nạp A Lam cười ngây ngô, cứ thế mà bỏ mặc các anh em khác của mình, dẫn gấu bự cũng rất vui vẻ hào hứng đi theo cô gái.
Các chiến sĩ Đa Nạp khác ghen tỵ đến rối tinh rối mù, nhưng không chờ bọn họ làm ầm ĩ, thì các cô gái khác của tộc Cách Lan Mã cũng bắt đầu chủ động ngỏ lời với bọn họ, các cô không nói thẳng giống cô gái vừa rồi, nhưng cũng tỏ vẻ mình rất có hứng thú với các chiến sĩ Đa Nạp.
Các chiến sĩ Đa Nạp nhìn các cô gái đáng yêu trước mặt, kích động đến nước mắt trào dâng, tộc trưởng đại nhân, ngài quá vĩ đại, chúng ta tới Cửu Nguyên quả nhiên là lựa chọn đúng đắn!
Nguyên Chiến nói muốn ăn trưa đang sóng vai đi xuống đài cao cùng tư tế đại nhân của mình, vừa đi vừa vụng về an ủi: “Những đề nghị và quy tắc của em cũng không sai, điểm này cứ nhìn phản ứng của đa số dân cư là biết, Cửu Nguyên trước kia, bây giờ, mai sau đều sẽ tuân theo những quy tắc mà em định ra. Là tôi làm sai, không nên dùng những nữ nô đó để khen thưởng, tôi nên bắt bọn họ ngoan ngoãn đi làm cu li mười năm mới đúng.”
Nghiêm Mặc thấp giọng nói: “Không, là tôi sai, nếu không phải do tôi nhất quyết nói bộ lạc không thể có nô lệ, thì anh đã không gặp phiền toái như vậy. Hiện giờ dân cư mới là tài vật lớn nhất, nếu trong bộ lạc cho phép có nô lệ, vậy khi các chiến sĩ tấn công kẻ địch mới càng ra sức, tốc độ mở rộng của bộ lạc mới nhanh hơn.”
Nguyên Chiến nâng tay lên, tựa hồ như rất muốn xoa đầu tư tế đại nhân, nhưng nghĩ bây giờ đang ở ngoài, hắn lại thả tay xuống: “Tôi nói, em không có sai, em là tư tế, dù có sai, thì cũng sẽ thành đúng.”
Nghiêm Mặc không biết nên khóc hay nên cười, khóe miệng nhịn không được cong lên một chút.
Nguyên Chiến thấy hắn khẽ cong môi, mới chọc ghẹo: “Kỳ thật trước đó chúng ta đều nghĩ sai, chúng ta hoàn toàn có thể đổi phương thức khác để thực hiện suy nghĩ của em.”
“Ồ? Đổi thế nào?” Nghiêm Mặc nghiêng đầu nhìn hắn.
Nguyên Chiến cầm tay hắn: “Theo cách mà em nói thì, nô lệ là chế độ chung thân, cu li không phải. Chúng ta có thể sử dụng tù binh hoặc nô lệ đó như nô lệ bình thường, chẳng qua cho bọn họ làm việc có thời hạn. Chúng ta cũng có thể xem bọn họ như tài vật để ban thưởng cho người có công, rồi chủ nhân của bọn họ chỉ cần phụ trách chuyện ăn uống mặc ở của bọn họ chứ không cần trả thù lao, đương nhiên bọn họ lén trả thì chúng ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở.
Sau đó, những cu li này không thể rời khỏi chủ nhân trước thời hạn quy định, trong thời gian ấy chủ nhân có quyền chuyển nhượng, nhưng phải qua một vài thủ tục để được các quản lý đồng ý. Ngoại trừ thù lao và phúc lợi kém hơn người Cửu Nguyên, những mặt khác đều giống người Cửu Nguyên, mà sau khi thời hạn quy định chấm dứt, bọn họ có thể tùy ý lựa chọn, hoặc là trở thành người Cửu Nguyên, hoặc là rời khỏi Cửu Nguyên. Em cảm thấy như vậy được không?”
Nghiêm Mặc không đưa ra ý kiến ngay, trong đầu hắn nhanh chóng phân tích lợi và hại.
Nếu theo như cách làm của Nguyên Chiến, các nữ nô lần này, bọn họ có thể chia cho các tộc và các đoàn dựa theo công lao đóng góp, sau đó sẽ do các tộc trường và thủ lĩnh các đoàn chia cho từng người.
Có người có lẽ sẽ được chia năm người, cũng có thể chỉ được chia một người.
Điều này kỳ thật cũng giống như người có công lãnh về một đám đứa ở không cần thù lao, về phần lãnh về rồi bắt họ làm gì thì tùy ý chủ nhân, làm ruộng, may vá, hầu hạ mình, dù muốn cưới một trong số đó làm vợ hoặc muốn tìm bạn tình vài đêm cũng được, chỉ cần đứa ở chịu.
Nếu có ai không muốn cu li đó, có thể chuyện nhượng cho người khác, hắn sẽ thu phí chuyển nhượng, hoặc cũng có thể không thu.
Cách khen thưởng như vậy, chắc các chiến sĩ sẽ rất vui.
Về phần những cu li đó, bọn họ có ăn có uống có ở có mặc, nếu bị chủ nhân ngược đãi còn có thể cáo trạng, chỉ cần làm công hết thời hạn là được khôi phục tự do, thì cũng không trái với nguyên tắc của sách hướng dẫn.
Mà các cu li còn lại cũng sẽ thống nhất cách quản lý như vậy, nếu bọn họ làm tốt còn có thể phát một chút thù lao thích hợp cho bọn họ.
Vậy bây giờ cũng chỉ còn lại một vấn đề, nên quản lý những cu li đó như thế nào? Đặc biệt là các chiến sĩ thần huyết và chiến sĩ cấp trung bị lẫn trong đó, phải làm sao để khống chế họ, không cho họ bỏ trốn và gây tai họa cho người Cửu Nguyên?
“Ngốc! Nếu không có cách nào, thì các thế lực Tam Thành phải làm sao để khống chế đám nô lệ và chiến nô của họ?”
Nghiêm Mặc cũng không biết mình đã hỏi những lời này ra miệng, nghe Chú Vu nói liền dừng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn.
Chú Vu thấy bộ dáng ngu ngốc của đồ đệ, liền bĩu môi: “Tụi bây ở Âm Thành không thấy hả? Trên trán nô lệ đều có ấn ký nô lệ, loại ấn ký này không chỉ là một loại dấu hiệu, mà còn là xiềng xích khống chế bằng sức mạnh linh hồn. Nhưng xiềng xích khống chế này sẽ không biến nô lệ thành con rối hoàn toàn, mà chỉ đề phòng bọn chúng trốn đi, tự sát hoặc làm ra những việc gây bất lợi cho chủ nhân của mình.”
Nghiêm Mặc lập tức hỏi: “Sư phụ, ngài biết đặt loại ấn ký nô lệ này không?”
Chú Vu trợn mắt: “Loại ấn ký này vốn dĩ là do mười hai Đại Tư Tế của Vu Thành cùng tạo ra, bây nói coi ta có biết không?”
Nghiêm Mặc vui mừng, chạy qua nịnh ông lão: “Sư phụ, ngài quá lợi hại, Cửu Nguyên chúng con liền dựa vào ngài!”