Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nhóc con từ đâu ra vậy? Mày lại nhặt thêm một tư tế nữa hả?”
“Kiệt!” Nhóc con, kêu ta có chuyện gì? Cửu Phong thu cánh lại đáp xuống trước mặt Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc ngửa đầu nhìn cái mặt người của Cửu Phong, chỉ tay ra hồ nước mặn: “Mau đưa đứa bé kia đưa tới chỗ phòng đá đi, đừng làm nó bị thương.”
Cửu Phong nghiêng đầu, nhóc con đang nói gì vậy?
Nghiêm Mặc hiểu rồi, dị năng của hắn là đơn phương, Cửu Phong căn bản không hiểu ngôn ngữ của hắn.
“Đứa bé kia, thấy không? Là thằng nhóc đó đó, sắp chết đuối rồi kìa! Mau đưa nó lại đây, tao muốn nó!” Nghiêm Mặc sử dụng cả tay lẫn chân, nỗ lực để Cửu Phong hiểu ý mình.
Cửu Phong thấy nhóc con cứ chỉ vào hồ nước, nó liền quay đầu nhìn theo ngón tay nhóc con.
“Khặc khặc.” Mi muốn con quái hai chân nhỏ kia sao?
“Đúng! Đúng!” Nghiêm Mặc liều mạng gật đầu.
Động tác gật đầu thì Cửu Phong hiểu, lúc trước nó thấy nhiều lần rồi.
Kỳ lạ, thì ra quái hai chân con không phải do quái hai chân nhỏ ấp trứng nở ra, mà là nhặt từ hồ nước? Được rồi, nếu quái hai chân nhỏ của nó muốn nuôi một con quái hai chân con, thì nó đi nhặt cho quái hai chân chơi là được.
Cửu Phong liền bay qua.
Trước khi đứa nhỏ chết đuối được Cửu Phong bay vào hồ quắp ra ngoài, sau nhiều lần được Nghiêm Mặc ra sức uốn nắn, bây giờ nó đã biết nên quắp quái hai chân như thế nào mà không làm chúng nó bị thương.
Khi Cửu Phong bay đến bên hồ, đám kia người im lặng mà quỳ trên mặt đất.
Thẳng đến khi bọn họ cảm giác được ngọn gió lớn do đôi cánh kia tạo ra đã rời đi, mới dám ngẩng đầu.
Không thấy đứa bé trong hồ nữa, đám người mới lộ vẻ vui mừng khôn xiết, lão già nọ kích động vung tay lên, lập tức có mấy người vọt vào tầng nước cạn của hồ nước mặn dùng chuỳ đá đập ra hai tảng muối rồi ôm đi.
Những người đó không có lòng tham, hay là lòng tham của bọn họ từng bị Cửu Phong trừng phạt?
Nghiêm Mặc ôm lấy đứa bé đã hôn mê từ trong móng vuốt của Cửu Phong ra, đặt nó xuống đất, sửa đầu nó lại cho đúng tư thế rồi ấn phần ngực nó, để nó nôn nước ra, thấy nó nôn hết rồi, lại nghe nó rên rỉ ra tiếng, Nghiêm Mặc liền ôm nó vào người bắt mạch, tách mí mắt nó ra kiểm tra, sau đó bước nhanh về phía phòng đá.
Đứa nhỏ này một phần là bị đông cứng, một phần là vì hoảng sợ, chứ thật ra uống phải nước trong hồ không nhiều. Tiếc là tuyết quanh đây sau trận tuyết rơi đầu tiên đã tan đi rất nhiều, nếu không đã có thể lấy tuyết chà người cho nó để tăng nhiệt độ và tốc độ tuần hoàn máu.
Nghiêm Mặc cũng muốn chạy nhanh lắm, nhưng chính hắn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, còn là một tên thiếu niên ốm o gầy yếu, bế một đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, chỉ được một chốc liền cảm thấy mệt muốn chết.
Nguyên Chiến không nói gì, cướp lấy đứa nhỏ từ trong tay hắn, nhanh chóng chạy về phía phòng đá.
Cửu Phong cảm thấy hành động của mấy con quái hai chân này thật thú vị, liền bay theo trên đầu bọn họ, xem xem bọn họ muốn làm gì.
Nghiêm Mặc thở hồng hộc đuổi kịp phía sau. Hắn thấu hiểu hành vi của người tộc đứa bé này, nhưng tâm lý vẫn không nhịn được mà khinh bỉ bọn họ.
Lấy con mình ra đổi muối, thì có khác gì việc trong mùa đông bộ lạc Nguyên Tế không đủ thức ăn đành phải ăn thịt người?
Đương nhiên, điều này có lẽ liên quan rất lớn tới việc bảo vệ lãnh thổ của Cửu Phong và thói vắt cổ chày ra nước của nó.
Có điều hồ nước mặn lớn như vậy, buổi tối thị lực của Cửu Phong cũng không tốt, đám người kia sao không đợi tối đến rồi sang đây trộm muối?
“Buổi tối ra ngoài càng nguy hiểm hơn nữa.” Nguyên Chiến dùng ánh mắt chế nhạo nhìn hắn, trong mắt viết rõ một câu ‘mày làm ơn đừng có ngu như vậy, mày là tư tế đại nhân đó’: “Tuy rằng nơi này là lãnh địa của Cửu Phong, nhưng buổi tối nó không ra ngoài đi săn, đám mãnh thú quanh đây đã tập thành thói quen ban đêm ra ngoài đi săn thì sẽ không gặp nguy hiểm lớn, cho nên tới tối, dã thú ở thảo nguyên và trong rừng chắc chắn sẽ nhiều hơn người. Những người đó có lẽ sinh sống ở biên giới lãnh địa của Cửu Phong, ban ngày sang đây còn an toàn một chút, ban đêm thì…… aizz!”
Nghiêm Mặc bĩu môi, hắn chỉ nhất thời không khống chế được cảm xúc nên mới nói ra miệng lời oán giận trong lòng.
Lúc chạy qua dòng suối nhỏ, Mãnh đang xử lý da thú thì nhìn thấy bọn họ, khi phát hiện trong tay Nguyên Chiến ôm một đứa nhóc, cậu liền giật mình, ném da thú xuống chạy tới, vừa chạy vừa hỏi: “Nhóc con từ đâu ra vậy? Mày lại nhặt thêm một tư tế nữa hả?”
“Nhường cho mày đó.” Nguyên Chiến bế đứa nhỏ nhét vào ngực Mãnh.
Mãnh theo bản năng mà vội vàng ôm lấy: “Ể? Là tư tế thì tao mới lấy, không phải tư tế tao không thèm đâu.”
“Ngài yêu cầu khiêm tốn quá ha!” Nghiêm Mặc chịu không nổi tên ngu ngốc này, đập lưng cậu ta một cái, thúc giục: “Mau đi! Bế nó vào phòng, chết một đứa, anh phải đền tôi mười đứa đấy.” Đây là một trăm điểm lận đó!
Nhờ vả người còn lại đang chuẩn bị đi ra ngoài: “A Chiến, phiền anh vào rừng và sau núi tìm giúp tôi xem còn mớ tuyết nào chưa tan hay không, nếu có thì dùng nồi đá mang về cho tôi một nồi đi, nhanh lên!”
Nguyên Chiến dừng bước, xoay người trở về lấy nồi đá. Hắn đang định theo dõi những người đó, xem xem bọn họ đang cư trú ở nơi nào.
Cửu Phong thấy bọn quái hai chân của nó chạy vào phòng đá, liền giận dỗi kêu một tiếng. Cái hang kia nhỏ quá, nó không vào được, hơn nữa quái hai chân còn thích chơi đốt lửa bên trong, cái này làm cho nó ghét cay ghét đắng cái hang kia!
Nó quyết định, nó phải phá hủy cái hang kia!
Người bị đông lạnh quá mức không thể lập tức ngâm nước nóng, cũng không thể mang đi hơ lửa. Phương pháp xử lý tốt nhất là ngâm mình trong nước ấm có nhiệt độ thấp, dựa vào nhiệt độ bên ngoài và thân nhiệt bệnh nhân để điều chỉnh nhiệt độ nước, nước không thể cao quá độ.
Nhưng nơi này không có đủ điều kiện, hắn không cách nào đo được độ ấm chính xác của nước, mà bây giờ nấu nước thì tốn quá nhiều thời gian, cũng không có túi giữ ấm để giúp đứa nhỏ chậm rãi ấm lên, mấy tấm da thú được thuộc sơ sơ kia đem đi chắn gió thì được, chứ sưởi ấm thì thôi… bỏ đi.
Nghiêm Mặc chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất. Hắn bảo Mãnh đặt đứa nhỏ lên giường đã được trải da thú, lau khô nước trên người nó, kiểm tra thân thể đối phương. Thấy trên người nó không có vết thương nào rõ ràng nên Nghiêm Mặc định xoa bóp toàn thân cho nó. Thực ra hắn cũng có thể ôm lấy đứa nhỏ, dùng nhiệt độ bản thân giúp nó ấm lên
Lúc này Nguyên Chiến mang một nồi tuyết chưa tan về.
Nghiêm Mặc liền thay đổi chủ ý, quyết định dùng tuyết nhẹ nhàng chà sát lên tứ chi cậu bé. Nếu dùng tuyết chà không đúng cách, rất có thể sẽ khiến da dẻ bị thương tổn, nghiêm trọng hơn nữa là tứ chi cũng sẽ xảy ra vấn đề, nhưng Nghiêm Mặc có kinh nghiệm, tuy không được khoa học chứng minh nhưng phương pháp này quả thật hữu hiệu.
Thấy Nghiêm Mặc dùng tuyết chà sát thân thể cho đứa bé, hai người Nguyên Chiến và Mãnh đều lấy làm lạ, như vậy chẳng phải sẽ lạnh hơn à?
Nghiêm Mặc liền phổ cập kiến thức cấp cứu người tổn thương do giá rét và một vài phương pháp khác cùng những điều cần chú ý cho bọn họ nghe.
Mãnh nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, hai mắt như bắn ra mấy ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Nguyên Chiến thì liếm liếm môi, vò một cục tuyết từ trong nồi, thò tay nắm lấy chân Nghiêm Mặc chà lên.
Nghiêm Mặc tức giận, vung chân đá hai tên quấy rối ra ngoài: “Anh đi nấu nước! Nhị Mãnh anh không có việc gì làm thì đi tìm bùn đắp kìn khe hỡ giữa mấy cục đá đi!”
“Vâng vâng, tiểu tư tế đại nhân.” Nguyên Chiến và Mãnh vò vò hai nắm tuyết, mày chà cho tao một cái, tao chà cho mày một cái, chơi thật vui vẻ, chẳng đứa nào chịu đi làm việc.
Nghiêm Mặc: “……” Người nguyên thủy cần cù chất phác ở đâu rồi? Bọn người này rõ ràng là được ăn no ngủ ấm thì không thèm cầu tiến nữaaaaa!
Cậu bé bị tuyết chà đến khi toàn thân đỏ lên, miệng khóc thút thít vì đau đớn, lúc này Nghiêm Mặc mới dừng tay.
“Không khóc, chỉ là kích thích tự nhiên của thân thể khi ấm lại thôi, một lát nữa là không đau.” Chỉ mát xa cho thằng bé một lúc mà đã khiến Nghiêm Mặc mệt đổ mồ hôi, hắn không cho hai tên đần bên cạnh động tay, một phần là vì hắn muốn kiếm chút giá trị cặn bã từ đứa nhỏ này, một phần khác là hắn lo lắng hai tên kia không biết nặng nhẹ và bí quyết mát xa, làm đứa nhỏ bị thương nặng hơn nữa thì chết toi.
Đứa nhỏ cứ gọi cái gì mà “A lạp a lạp” mãi.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn hai thằng nít ranh lớn xác đang quậy banh cái nồi tuyết còn dư lại, mặt vô cảm hỏi: “Các anh có ai nghe hiểu thằng bé nói gì không?”
Nguyên Chiến và Mãnh cùng lắc đầu.
Nguyên Chiến vươn vai, cong chân ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Mặc, thuận thế ôm lấy vai hắn, dùng bàn tay lạnh ngắt sờ mặt hắn, giải thích: “Nơi này trước kia không có ngôn ngữ thống nhất, tao nghe tư tế đại nhân nói, ngôn ngữ mà chúng ta đang nói bây giờ là do gã sứ giả Tam Thành dạy cho, nhưng dù là vậy, các bộ lạc nhỏ nhỏ lớn lớn quá hỗn tạp, nên vẫn còn một số nơi bất đồng ngôn ngữ, trong ngày giao dịch có đôi khi phải đoán mò một lúc lâu mới hiểu được đối phương đang nói cái gì.”
“…… Nói cách khác, những bộ tộc và bộ lạc mà gã sứ giả Tam Thành không đi qua, thì ngôn ngữ của họ chúng ta sẽ không hiểu đúng không?” Lúc này Nghiêm Mặc vừa có chút cảm kích, vừa có chút oán trách gã sứ giả Tam Thành kia. Cảm kích gã thống nhất ngôn ngữ của rất nhiều bộ lạc, oán trách gã nếu đã muốn dạy vì sao không dạy tất cả mọi người trên mảnh đại lục này luôn đi?
“Thằng nhóc này rốt cuộc từ đâu tới vậy?” Mãnh thấy cậu bé tỉnh lại, liền chạy tới chọt chọt mặt người ta.
Thấy mặt Mãnh có hình xăm, trên người còn có mùi máu tươi nồng nặc, thằng bé liền bị dọa khóc.
“Nhị Mãnh!” Nghiêm Mặc bị tiếng khóc của thằng nhỏ làm cho đau đầu.
Mãnh quay đầu, hiếu kỳ hỏi một chuyện chả liên qua: “Vì sao cậu lại gọi tôi là Nhị Mãnh? Mà Chiến thì là A Chiến?”
Bởi vì anh đần thối! Nghiêm Mặc mỉm cười: “Bởi vì trong nhà anh, anh đứng thứ hai, anh trai anh sẽ là Đại Liệp, anh thì là Nhị Mãnh, nếu anh có một em trai hay em gái nữa thì sẽ là Tam gì gì đó.”
(Nhị còn có nghĩa là ngu =)))
Mãnh vỗ tay một cái: “Cách gọi này hay á! Vừa nghe liền biết ai là anh ai là em, được, về sau tôi sẽ là Nhị Mãnh.”
Nguyên Chiến cứ cảm thấy nụ cười mỉm chi của cậu nô lệ nhỏ còn mang một hàm nghĩa khác.
Mà vào lúc này, Nghiêm Mặc không biết, chỉ bởi vì một nụ cười vô tâm của hắn, lại khiến tù trưởng đại nhân của bộ lạc Cửu Nguyên trong tương lai lại nảy sinh tâm lý bài xích vi diệu đối với hết thảy những gì có liên quan đến số ‘hai’, thậm chí còn vì vậy mà thỉnh thoảng làm ra hành động người ngoài không tài nào hiểu được.
Tỷ như thói quen giơ hai ngón tay lên với kẻ địch trước khi tuyên chiến, hoặc là với đứa nào mình không vừa mắt liền chọi cho hai cục đá hay hai cọng cỏ khô gì đó để tỏ vẻ chế giễu.
Chuyện sau này tạm thời không đề cập tới, lại nói hiện tại.
Vì để trấn an đứa nhỏ, Nghiêm Mặc nướng một miếng thịt.
Đứa nhỏ kia nhìn thấy thịt, nước miếng liền chảy ra.
Lúc Nghiêm Mặc đưa thịt nướng cho nó, nó liền nhào tới, thiếu chút nữa cắn phải tay Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn Nguyên Chiến đang tự giác chuẩn bị ‘nấu’ bản thân: “Chẳng phải anh nói ban đêm nơi này dã thú nhiều à? Sao nó còn đói thành như vầy?”
“Dã thú nhiều thì bọn họ cũng phải bắt được chứ. Tao đã quan sát kỹ, những người đó không được huấn luyện thành chiến sĩ như tụi tao, chỉ là dũng sĩ tự thân rèn luyện như mày nói, theo như hình xăm trên mặt bọn họ, lợi hại nhất cũng chỉ có cấp hai.” Nguyên Chiến bỏ dược liệu Nghiêm Mặc đã kê cho hắn vào lu nước, loại nào bỏ vào trước khi có nước, loại bỏ vào sau khi có nước, hắn đều nhớ rõ.
“Vậy trong bọn họ có ai thức tỉnh năng lực thần huyết không?”
“Không có khả năng.” Nguyên Chiến nói như chém đinh chặt sắt: “Cho dù dũng sĩ cấp hai của bọn họ đều thức tỉnh năng lực thần huyết, thì năng lực đó chắc chắn rất yếu, nếu không bọn họ sẽ không gầy nhom như mày. Bởi vì nếu bọn họ có thức ăn sung túc, không lý nào mùa đông chỉ mới bắt đầu chưa được bao lâu mà đã đói thành như vậy.”
“Xem ra đây là một bộ tộc rất yếu?” Trong mắt Nghiêm Mặc lóe lên âm mưu.
Có điều, cho dù đối phương không yếu, muốn tiếp xúc thì phải giao tiếp, mà muốn giao tiếp, bất đồng ngôn ngữ chính là một vấn đề lớn.
Nếu hắn hiểu đứa nhỏ này nói cái gì thì tốt rồi.
“Anh, các anh là ai?”
Gì? Nghiêm Mặc chớp chớp mắt, hắn vừa nghe được cái gì đó?
Quay đầu lại liền thấy thằng nhóc vừa rồi nhào tới xâu xé miếng thịt đang trộm nhìn bọn họ.
“Các anh cũng bị đưa cho Sơn Thần đại nhân làm nô lệ hả?”
Nghiêm Mặc há to miệng, có phải hắn nghe hiểu thằng bé nói cái gì hay không?
Chẳng lẽ năng lực của hắn không chỉ nghe hiểu tiếng kêu của Cửu Phong, mà còn có thể câu thông được với mọi dân tộc, mọi chủng tộc và mọi giống loài?
Nghiêm Mặc kích động.
Nếu là thật, vậy cái năng lực thoạt nhìn vô bổ này quá hữu dụng rồi!
Nhưng, ông trời thật sự tốt với hắn như vậy sao?
Zombie: không biết lúc anh Chiến giơ hai ngón lên với kẻ địch là giơ kiểu gì ta???? Có khi nào giơ như vầy không?? =)))))