Dị Thế Lưu Đày

chương 47: khen thưởng, dị năng và biến cố phát sinh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Có đôi khi, trong lúc vô tình Nguyên Chiến nhìn thấy một vẻ mặt nào đó của người nọ, hắn luôn có cảm giác như người nọ đã từng trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện.”

Tuy rằng cứu về một người nhưng cũng không phải người có thể lập tức trở thành sức lao động, nhưng nể tình đối phương giảm cho điểm cặn bã, Nghiêm Mặc vẫn thấy thằng nhóc bản xứ ngôn ngữ không thông này khá thuận mắt.

Xét thấy dị năng giao tiếp của hắn trước mắt chỉ có tác dụng đơn phương, hắn dứt khoát giả bộ không hiểu nó đang nói gì, tạm thời che giấu chuyện mình thức tỉnh năng lực giao tiếp.

Ít nhất là trước khi hắn nghiên cứu rõ ràng dị năng của mình, hắn không muốn tiết lộ ra.

Cứ xem như hắn cẩn thận quá mức đi, với kinh nghiệm đời trước của hắn, đôi khi con bài tẩy mà hắn giấu đi, vào những lúc cần thiết nói không chừng có thể cứu hắn một mạng.

Cho nên dù hắn hiểu thằng bé đang nói gì, nhưng hắn vẫn cứ giả bộ nghệch mặt vì chả hiểu.

Thằng bé chắc là uống quá nhiều nước trong hồ nước mặn, rồi lại còn ăn thịt nướng nên cảm thấy khát, nó thấy trong nồi đá còn một chút tuyết, liếc trộm mấy người trong phòng xong, nó tự cho là không ai hay mà lén lút vốc một nắm tuyết từ trong nồi ra cho vào miệng.

Nghiêm Mặc không nói chuyện, hắn đang bận suy nghĩ xem làm thế nào để giao tiếp với thằng bé.

Bởi vì nó được cứu đúng lúc, bị đông lạnh cũng không quá nguy kịch, sau khi nhanh chóng cứu trị thì thân thể nó cũng tự nhiên ấm lại, ăn uống xong, sắc mặt liền khôi phục lại không ít, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Giao tiếp với đứa nhỏ là một quá trình lâu lắc và cực kỳ cố sức, cũng may Nghiêm Mặc đã từng nuôi con, nên kiên nhẫn và kinh nghiệm dỗ dành con nít khá là đầy đủ, hơn nữa hắn còn có công cụ gian lận để nghe hiểu, từ từ cũng có thể giao lưu bước đầu được với thằng bé.

Ít nhất, hắn cũng biết tên nó là gì.

Mà thằng bé sau khi biết Nghiêm Mặc là người cứu nó, nó cũng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác thân mật, ánh mắt nhìn Nghiêm Mặc như chim non mới nở nhìn thấy chim mẹ, nó rất sợ Nguyên Chiến và Mãnh, chỉ thân thiết với Nghiêm Mặc.

Thằng nhỏ tên là A Ô. Thật nó không có tên, nó chỉ là nhắc đi nhắc lại hai chữ ‘a ô’, đây hình như là tên bộ tộc của nó, nó nói nó đến từ tộc A Ô, sinh sống trên một khu thảo nguyên rộng lớn, trong tộc có rất nhiều người, mùa đông đã đến, bọn họ bắt đầu đói bụng, tư tế đại nhân nói phải dâng nô lệ cho Sơn Thần đại nhân để đổi muối và thức ăn. Ngoài ra, nó không biết nên nói cái gì nữa.

Nguyên Chiến ngâm mình trong lu nước nhìn chằm chằm thằng nhỏ mà suy tư, chẳng biết hắn đang nghĩ gì.

Thằng bé thấy Nguyên Chiến bị nấu sống, sợ tới mức hét lên một tiếng, vẻ mặt trắng bệch, tâm lý trở nên kinh hoảng bất an, nếu không phải Nghiêm Mặc ôm lấy nó, chắc nó đã chạy ra khỏi phòng đá.

Thằng bé đáng thương vẫn luôn sợ hãi, nó sợ chờ khi nó ăn uống no đủ, hai người thanh niên cao lớn nồng nặc mùi máu tươi sẽ bắt nó nấu ăn, đúng là bọn họ thật sự nấu người, còn nấu sống!

“A a a a a!” Đừng ăn tôi! Xin các anh đừng ăn thịt tôi!

Nghiêm Mặc nghe thằng nhỏ khóc la, cảm thấy thật mất kiên nhẫn, hắn ghét nhất là con nít suốt ngày khóc nháo, Đô Đô nhà hắn hồi trước ngoan cỡ nào, hiểu chuyện cỡ nào, rất ít khi ồn ào khóc la với hắn.

Nghiêm Mặc nhìn hai tên kia, cảm thấy cả hai đều không biết dỗ con nít, hắn đành phải ra quân, ôm thằng nhóc vỗ vỗ lưng nó, ra sức trấn an.

Thằng nhóc ôm chầm lấy cổ Nghiêm Mặc, ô ô khóc thút thít.

Mãnh nhìn nó mà cười ha ha: “Chắc nó tưởng tụi mình tính nấu thịt nó ăn đó.”

“Không cho khóc! Khóc nữa là cốc thủng đầu mày rồi ăn mày luôn bây giờ!” Mãnh đột nhiên trở mặt, quát một tiếng với thằng nhỏ, vậy mà dọa cho nó nín thin luôn mới hay.

Mãnh đắc ý cười với Nghiêm Mặc: “Với thằng nhãi này thì cậu phải làm vậy đó.”

Nghiêm Mặc: “……” Tôi thật muốn cho anh nếm mùi tăng giá trị cặn bã một chút.

Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc đang kiên nhẫn đổ nước đầu vịt mà ra sức trấn an thằng nhỏ, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.

Người này rõ ràng chỉ mới là một cậu thiếu niên hơn mười tuổi, nhưng hắn lại cảm thấy thoạt nhìn người nọ còn phức tạp hơn cả lão tư tế Thu Thực, có đôi khi, trong lúc vô tình nhìn thấy một vẻ mặt nào đó của người nọ, hắn luôn có cảm giác như người nọ đã từng trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Chẳng lẽ tiếp thu truyền thừa của Tổ Thần trong mộng sẽ khiến một đứa nhỏ trở nên như vậy sao?

Thậm chí hắn chưa từng nhìn thấy Nghiêm Mặc cười vui vẻ thật sự một lần nào, cho dù người nọ được ăn no, được ngủ ấm, còn thức tỉnh năng lực thần huyết sớm như vậy.

Nguyên Chiến cứ cảm thấy cậu nô lệ nhỏ nhà mình vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật, mà không biết từ khi nào, hắn đã bắt đầu mong muốn có thể biết được tất thảy về tiểu nô lệ.

Hắn không thích Nghiêm Mặc dấu diếm hắn điều gì.

Nhưng không sao, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày hắn đào ra hết mọi bí mật của người nọ!!

Nguyên Chiến hạ một quyết định trong lòng.

“Kệ thằng nhãi kia đi, mày đừng để ý tới nó nữa, một lát là nó ngoan ngoãn lại ngay ấy mà.” Nguyên Chiến vỗ vỗ thành lu nước, kêu Nghiêm Mặc: “Mày lại đây nói chuyện với tao, phải bao lâu nữa tao mới hoàn toàn khỏi bệnh?”

Hắn tự cảm thấy thân thể mình đã tốt lắm rồi, thậm chí chân cũng tốt hơn, hai ngày nay chạy nhảy bên ngoài, rõ ràng không còn cảm giác nhức mỏi khó chịu như trước kia.

Nghiêm Mặc nói ngoại trừ trị liệu cho thân thể, mà còn liên quan đến vấn đề thăng cấp của hắn nữa. Nghiêm Mặc còn nói cái gì mà sau khi thăng cấp thì tố chất thân thể và hệ miễn dịch đều có thể tăng mạnh, một ít mầm bệnh ẩn trong cơ thể cũng sẽ được thải ra ngoài, Nghiêm Mặc nói rất nhiều, nhưng phần lớn Nguyên Chiến đều không hiểu, hắn chỉ nắm được một trọng điểm, đó chính là thăng cấp có thể khiến thân thể mạnh khỏe hơn, mà thân thể hắn mạnh hơn thì có nghĩa là không dễ mắc bệnh và bị thương.

Hắn muốn lên tới cấp bốn, cấp năm, thậm chí cao hơn nữa.

Không phải vì để đến Tam Thành, mà là vì thành lập bộ lạc của mình! Cũng là vì bảo hộ tư tế của mình!

Một tư tế mạnh sẽ không cho phép tù trưởng của mình yếu kém, tiểu nô lệ lợi hại như vậy, nếu hắn không lợi hại hơn, chờ về sau người tộc Diêm Sơn tìm tới, muốn tiểu nô lệ làm tư tế tộc Diêm Sơn thì sao bây giờ?

Ai cũng không được phép cướp tiểu nô lệ của hắn, càng không được cướp tư tế của hắn!

Diêm Mặc là của hắn! Ai dám cướp, hắn liền giết kẻ đó!

Người thanh niên với hình xăm quỷ dị và vết sẹo khó coi trên mặt cong môi cười một nụ cười hung ác.

Thằng nhỏ khá là xúi quẩy, vừa hay nhìn thấy vẻ tàn nhẫn thâm độc lóe qua trên mặt Nguyên Chiến rồi biến mất, lập tức sợ tới mức run lên, lại còn tè ra quần.

Nghiêm Mặc đang định đứng dậy đi qua xem Nguyên Chiến liền cúi đầu nhìn dòng nước tiểu nong nóng chảy dài trên đùi mình …… Có xúc động muốn giết người.

Không biết có phải thằng nhỏ cảm giác được sát khí tỏa ra trên người Nghiêm Mặc hay không, nó ngoan ngoãn tuột xuống khỏi người hắn, khụt khịt mũi chui vào góc tường ngồi xổm xuống, co mình lại thành một cục.

Nghiêm Mặc nhìn thằng bé sợ đến phát run, lại nhìn Nguyên Chiến đang nhếch môi cười đểu, yên lặng đổi hướng đi đến bên thằng bé.

Vừa đi hắn vừa tự thôi miên mình: Giá trị cặn bã, giá trị cặn bã, hết thảy đều vì giảm bớt giá trị cặn bã!

Mẹ kiếp! Hắn thật muốn đè một lớn một nhỏ này ra quất một trận!

Có một điều hơi hơi an ủi là, buổi tối Nghiêm Mặc kiểm tra điểm cặn bã của mình, phát hiện hắn giảm được tổng cộng một ngàn điểm, mở được quyền sử dụng điều thứ ba của sách hướng dẫn.

Trước đó là cứu Nguyên Chiến và Mãnh khỏi móng vuốt Cửu Phong, có thể bởi vì tình huống không quá nguy cấp, nên sách hướng dẫn chỉ giảm mỗi người điểm, hai người mới là điểm.

Lần này cứu thằng bé, thì trực tiếp giảm được điểm.

Thêm những thứ linh tinh vụn vặt khác, tỷ như xây phòng, phổ cập kiến thức về thảo dược và cây cối, còn có kiến thức về thức ăn, muối đỏ và phương pháp tinh luyện muối, cùng với phương pháp cấp cứu người bị đông lạnh hôn mê, tổng cộng giảm điểm.

Điều khá đặc biệt là, hắn cứu Nguyên Chiến bởi vì sử dụng năng lực quá độ mà bất tỉnh, đồng thời còn điều trị thân thể Nguyên Chiến, sách hướng dẫn giảm cho hắn điểm, lý do là hắn dùng phương pháp ôn hòa giúp dân bản xứ thăng cấp thành công.

Kỳ quái, chẳng lẽ sách hướng dẫn ủng hộ và hy vọng hắn giúp dân bản xứ thăng cấp?

Vì sao?

Nghiêm Mặc nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng điều hắn cảm thấy có khả năng nhất là, có phải sách hướng dẫn hy vọng sinh vật nơi này có thể tận lực khai phá năng lực của bản thân, mà không phải sử dụng một lượng lớn tài nguyên của tinh cầu để sinh sống và tranh đoạt, bởi vì sử dụng còn đi kèm với gây thiệt hại.

Không nói về suy đoán này nữa, điều Nghiêm Mặc cảm thấy hứng thú nhất bây giờ là sách hướng dẫn khen thưởng cho hắn lần thứ ba.

—— Chúc mừng kẻ lưu đày giảm hơn điểm cặn bã, tổng cộng giảm được điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, khen thưởng một bộ dụng cụ phẫu thuật, bao gồm dao giải phẫu, kéo, các loại nhíp và kẹp mạch máu, mời đến danh sách khen thưởng lĩnh.

Kẹp mạch máu

Chú ý: Bộ dụng cụ phẫu thuật này làm mất không bổ sung, mong kẻ lưu đày sử dụng làm điều thiện, dùng nhiều hơn, để sớm ngày khai sáng tâm mình.

Nghiêm Mặc vừa nhìn thấy mấy chữ dao giải phẫu liền hưng phấn la lên một tiếng, làm Cửu Phong giật mình phạch một cái mở banh cánh ra.

Cửu Phong trợn mắt: “Ục ục, ục ục.” Hù chết chim, đang yên đang lành la cái gì?

Cửu Phong không vui, cái miệng cong cong mổ nhẹ đầu Nghiêm Mặc một cái.

Cửu Phong cảm thấy mình đã mổ rất nhẹ rồi, nhưng Nghiêm Mặc thì bị mổ cho tỉnh ngủ mà ôm đầu: “Nhẹ chút, anh trai à, đầu tôi bị anh mổ hói cả rồi!”

“Ục ục, ục ục.” Nghe lời, ngủ! Còn ồn nữa là ngày mai không cho mi đi cái hang đá đáng ghét kia.

“Ừa ừa ừa, tao ngủ liền.” Đang hưng phấn quá mức thì làm sao Nghiêm Mặc có thể ngủ được? Nín được một lát thì hắn trộm lấy dao phẫu thuật từ trong danh sách khen thưởng ra, vuốt ve âu yếm một hồi lâu.

Chất liệu của nó có hơi lạ, không giống kim loại cho lắm, Nghiêm Mặc cũng không để ý, hắn ước chừng trọng lượng và độ sắc bén, rất vừa tay, hắn cảm thấy hài lòng hết sức.

Hắn dùng kim châm không quen, mà kim cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình. Nhưng dao giải phẫu thì khác, hồi hắn còn trẻ từng lấy dao giải phẫu ra phi, luyện ra tuyệt chiêu phi dao, tuy nói không thể nào sánh bằng Tiểu Lý phi đao, nhưng muốn phi một vật trong trạng thái tĩnh hắn vẫn có thể ra tay chính xác.

Có dao giải phẫu trong tay, ta có thiên hạ. Ha ha ha!

“Ục ục ục ục.” Mi đang chơi cái gì đó? Con chim cúi đầu, há mồm ngậm con dao trong tay Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc sợ hết hồn, vội vàng trả dao lại danh sách khen thưởng, nếu làm mất thứ này, hắn sẽ đau lòng tới chết!

Kiệtttt? Sao không có? Cửu Phong cũng không ngủ nữa, nhìn chằm chằm bàn tay Nghiêm Mặc. Nhưng trong tối nó không nhìn rõ như ban ngày, trong hang còn u ám, vừa rồi nếu không phải nhìn thấy một tia phản quang lóe lên, nó cũng sẽ không chú ý tới quái hai chân nhỏ đang cầm trong tay thứ gì đó.

Nghiêm Mặc sờ sờ đầu nó trấn an: “Không có gì, mày nhìn lầm rồi, mau ngủ đi.”

Đúng lúc này, vẻ mặt Cửu Phong đột nhiên xuất hiện một loại biểu cảm không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, như là kinh ngạc, lại như là hoảng sợ, còn mang theo một chút vui sướng.

“Kiệttt? Hai chân nhỏ, chẳng lẽ mi không phải quái hai chân, mà là…… đồng loại của ta?”

“Tao không phải quái hai chân, tao là Nghiêm Mặc, tao cũng không phải đồng loại của mày, tao là người.” Nghiêm Mặc tiếp tục vuốt đầu Cửu Phong, cười dịu dàng.

Cửu Phong rũ đầu xuống, áp trán mình lên trán Nghiêm Mặc cọ hai cái, yết hầu phát ra tiếng ục ục vui sướng.

Nghiêm Mặc cả kinh, Cửu Phong đang làm gì vậy? Vì cái gì lại vui như thế?

…… Không đúng! Hình như vừa rồi Cửu Phong đang đối đáp với hắn? Nó hiểu lời hắn nói sao?

“Cửu Phong?” Nghiêm Mặc hoàn toàn quẳng chuyện dao phẫu thuật ra sau đầu, hắn thí nghiệm. Vừa rồi hắn làm cái gì nhỉ? Hình như là đặt tay lên đầu Cửu Phong?

Cửu Phong nghiêng đầu nhìn hắn: “Kiệttt? Mi kêu ta sao?”

Nghiêm Mặc nắm tay lại làm động tác thắng lợi trong lòng, vuốt đầu Cửu Phong nói: “Đúng, tao đang kêu mày đó, Cửu Phong, mày thích cái tên này không?”

“Ục ục, tên?”

“Đúng, tên. Tao, Nghiêm Mặc. Mày, Cửu Phong.”

“Kiệt?”

“Mày không nghe hiểu sao? Tao là Nghiêm Mặc, tao không phải quái hai chân, tao…… Đệt!” Nghiêm Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, mũi nhột nhột, hắn đưa tay quệt một cái liền thấy tay dính đầy máu.

Chảy máu mũi chỉ mới là bắt đầu, rất nhanh sau đó hắn cảm thấy ấn đường như bị thứ gì đó đâm vào, đau nhức không thôi, ngay sau đó đau đớn khuếch tán ra xung quanh, cả phần đầu hắn như bị búa bổ đôi.

“A! A a a!” Nghiêm Mặc ôm đầu.

“Kiệt! Khặc khặc!” Cửu Phong không rõ quái hai chân nhỏ bị làm sao, vừa rồi bọn nó đang nói chuyện, đột nhiên quái hai chân nhỏ rên lên như sắp chết.

Nghiêm Mặc đau tới mức hôn mê bất tỉnh.

Cửu Phong cuống lên, nó đứng dậy, kêu vài tiếng với Nghiêm Mặc, còn dùng miệng đẩy đẩy hắn vài cái.

Thấy Nghiêm Mặc không nhúc nhích, Cửu Phong quýnh quáng, không cần biết bây giờ đang là ban đêm hay ban ngày, nó bay ra khỏi sào huyệt.

Khó khăn lắm nó mới tìm được một con cùng tộc, cho dù con đó không có cánh cũng không có lông, nhưng con đó có thể nói chuyện với mình, nó không muốn con đó chết!

“Kiệttt ——!” Tiếng kêu to đầy thê lương xé rách bầu trời đêm tĩnh lặng.

Nguyên Chiến đang ngủ say trong phòng đá đột nhiên xoay người ngồi dậy, mở to mắt, đứng lên bước nhanh đến bên cửa sổ.

Mãnh cũng cảnh giác mà mở mắt, nhẹ nhàng đứng dậy, chạy đến cạnh Nguyên Chiến: “Làm sao vậy? Tao nghe thấy tiếng kêu của Sơn Thần Cửu Phong, sao khuya vậy rồi nó còn bay ra ngoài?”

Thằng nhóc A Ô nằm rúc trong một góc da thú ngủ đến bất tỉnh nhân sự, không bị đánh thức.

Nguyên Chiến xốc mành da thú lên, mở tấm ván gỗ chắn gió ra, thò đầu nhìn lên không trung, Cửu Phong bên ngoài đã bay đi đâu không thấy.

“Vụ gì vậy trời?” Mãnh cũng bước đến trước cửa sổ, cùng thò đầu ra ngoài nhìn xem.

Nguyên Chiến thu hồi ánh mắt, thần sắc đầy nghi hoặc và nặng nề: “Tao cảm thấy…… Diêm Mặc có thể đã xảy ra chuyện.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio