Bây giờ có ai ở đây mà thấy khuôn mặt của hắn chắc cũng phải thốt lên một tiếng: “Khuôn mặt này mới chân chính là đỉnh cao của vô sỉ a”. Phong Dực nhanh chóng lau nước dãi rồi ngậm miệng lại. Hắn nhận ra đây là đám người Ny Á, Hư Lâm cùng với Tiểu Lệ Phù đang tắm. Tuy đã nhận ra đám Ny Á nhưng hắn vẫn đến gần để tận mắt chứng kiến cảnh xuân sắc này. Mấy khi mới có cơ hội tốt đẹp như thế này. (Dịch: Haha, đúng là đủ vô sỉ - Biên: Mịa thèng này thiệt giống mềnh tiếc là mềnh hem có đc vận hên như nó)
Tuy đã nhìn thấy thân thể Ny Á thông qua ánh mắt của Tiểu Ảnh. Nhưng đó là chỉ nhìn “thông qua” thôi. Làm sao kích thích hắn bằng thế này được. Đôi đại bạch thỏ cực phẩm hình búp măng, vòng eo mảnh khảnh cùng da thịt trơn bóng lại ở trong nhiệt khí mờ mờ ảo ảo thế này không thể nghi ngờ là đã làm tăng tính “sát thương” đối với nam nhân lên tới cảnh giới cao nhất.
Song nhũ bạo mãn của Hư Lâm lại càng đánh mạnh vào thị giác của hắn hơn nữa. “Ôi, thật lớn quá. Của Ny Á cũng chỉ bằng hơn một nửa thế này thôi. Thật là muốn cắn một cái mà. Hắc hắc!!!” Phong Dực dâm đãng thầm nghĩ.
Trái lại đôi tiểu bạch thỏ của Lệ Phù cũng chỉ mới bắt đầu phát triển. Tuy đang nhỏ nhưng nhìn cũng rất săn chắc. Sờ cái chắc là rất thoải mái a.
Phong Dực cảm thấy “hỏa độc công tâm” máu nóng sôi lên sùng sục. Tiểu huynh đệ của hắn không biết đã “Nhất trụ kình thiên” từ bao giờ. Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là ý niệm thú tính: Roi da, Nến, còng tay... (Haha, thật là vô sỉ. Bất quá ta thích)
Ý niệm ấy vừa hiện lên trong đầu hắn cấp tốc liền biến mất. Ngay lúc hắn đang định tiếp tục chiếm tiện nghi thì đôi mắt của ba nàng không hề có dự liệu trước liền mở ra. Ba nàng như hóa đá nhìn vào hắn chằm chằm (Biên: Mịa thèng này đen vãi lều ra, hại lão tử đang được nhìn gián tiếp thì...^^).
“AAAAA...” Một tiếng thét kinh thiên động địa từ miệng ba nàng phát ra. Phong Dực liền che hạ thể chật vật chạy trốn.
Giải thích? Nói giỡn a. Trong tình cảnh này còn gì mà giải thích. Không chạy nhanh thì ba con sư tử này làm thịt hắn mất.
Phong Dực chạy nhanh vào phòng suối nước nóng bên cạnh, hắn cũng không quản Hư Thần đang hôn mê nằm trong ấy. Liền cấp tốc mặc đồ vào rồi phi ra ngoài.
Chỉ là hắn cũng không rằng biết tốc độ của ba nàng so với hắn thì lại càng nhanh cực điểm. Nhất tề đã đứng trước mặt hắn (mịa bắt gian ko nhanh hơi phí, phen này thì thảm rùi, chỉ là ta vẫn... Ước gì mình đc như a ấy, hăc hăc).
“Ta nói đây là hiểu lầm, mọi người có tin không?” Phong Dực cười khổ nói.
“Tin... Bọn ta tin người mới là lạ đó. Đại dâm tặc, nạp mạng đi” Hư tiểu thư rít lên, đôi tay nhanh chóng tề huy đánh về phía Phong Dực.
Thân hình Phong Dực chợt lóe lên, Hắn cấp tốc chạy nhanh không trì hoãn một chút nào. Hắn nghĩ lỡ bà cô này mà bắt được mình thì có hành hạ một chút rồi mới giết không nhỉ?
Bên ngoài, gia chủ Khổng Tước Gia Tộc Cách Lôi Đặc đang đứng với đám thị vệ, thấy Phong Dực đang định tiến lên chào hỏi. Ai ngờ hắn liền hô lên một tiếng rồi tiêu thất như một làn khói. Hắn chạy nhanh đến mức như có một đàn mãnh thú đang truy đuổi đằng sau.
“Đứng lại, đừng chạy loạn” Ba nàng liền xuất hiện ngay sau đó. Chợt thấy vẻ mặt của Cách Lôi Đặc nghiêm lại, nhất tề đừng chân, đứng im tại chỗ. Ánh mắt như muốn giết người vẫn nhìn về hướng Phong Dực chạy. Tiệu Lệ Phù như chỉ giả vờ tức giận, nàng thích Phong Ca Ca đã lâu. Đây chỉ là nhìn thân thể, cho dù hắn muốn cả thân thể nàng, nàng cũng vui vẻ. Tiểu Lệ Phù chỉ tức giận là Phong Ca Ca, hắn còn thấy cả thân thể Ny Á cùng Hư Lâm. (Ước gì mình đc như a ý)
Phong Dực cũng không có ý định trở về Khổng Tước Gia Tộc. Hắn tìm một chỗ vắng vẻ không người để tiêu hóa hết những thứ hỗn loạn mà nữ tử thần bí nhét vào. Còn một phần trí nhớ của Ny Á và Nam Trạch nữ thần mà hắn may mắn thu được nữa. Nếu không tiêu hóa hết chỉ sợ hắn bị tâm thần phân liệt mất.
Chạy thêm mười dặm nữa hắn thấy chỗ này hoang vu, không một bóng người rất thích hợp. Phong Dực liền tìm một sơn động, bố trí cấm chế phía bên ngoài rồi an tâm ngồi xuống. Một tia ý niệm của hắn thả vào ý thức hải. Ngay cả hắn cũng không ngờ được ý thức hải của mình bây giờ rộng lớn thế này. Phía cuối còn có một làn yên vụ hắc sắc. Đây chắc là cấm chế mà nữ tử thần bí đã hạ trong này.
Ngay lập tức, Phong Dực bắt đầu phân giải những thứ hỗn loạn trong đầu mình.
Bên trong một cái mật thất ở Thủy Nguyệt Đỗng Thiên, đám người Ny Á đang thuật lại những gì đã xảy ra cho Cách Lôi Đặc nghe.
“Các người nói Phong Mục Sư xuất hiện trong suối nước ư?” Cách Lôi Đặc nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy gia gia. Bất quá không phải hắn thừa lúc chúng ta hôn mê mà lẻn vào. Có thể là do lúc không gian Thủy Nguyệt Đỗng Thiên hỗn loạn tống truyền hắn vào đấy.” Ny Á cũng ý thức được Phong Dực không thể nào vào trong này được, khi mà ngay cả Hư Thần cũng hôn mê bất tỉnh. Chắc khi được truyền tống vào trong này thì hắn là người tỉnh sớm nhất thôi.
“Ân, cái này cũng có thể” Cách Lôi Đặc gật đầu.
“Gia gia, bên kia Lam Lão nói như thế nào” Lúc nhắc đến lão giả này, trong mắt Ny Á và Cách Lôi Đặc đều hiện lên vẻ kinh sợ. Chắc chắn tầm quan trọng của lão giả này đối với Khổng Tước Gia Tộc là rất lớn.
“Hắn nói không có chuyện gì, không cần chúng ta phải bận tâm. Bất quá tốc độ thu thập Thông Thiên Thảo lại nhanh hơn nhiều.” Cách Lôi Đặc nói.
“Gia gia...” Ny Á tỏ vẻ khẩn trương.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi”
“Lam lão đến tột cùng là muốn làm cái gì?” Ny Á cắn chặt môi hỏi.
Cách Lôi Đặc ngẩn người ra, nghiêm túc nói: “Ny Á chuyện này dừng ở đây. Ta coi như chưa nghe thấy con nói gì cả. Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này”
“Vâng, gia gia” trong mắt Ny Á lộ ra vẻ bối rối.
Thần Ưng Học Viện tại Kim Ưng Đế Đô, mọi người đang nghênh đón mấy trăm đạo sư đến từ các Học Viện của tam đại đế quốc Thanh Long Đế Quốc, Thiên Lang Đế Quốc cùng Mễ Á Liên Minh Vương Quốc. Đây là đại hội giao lưu do tứ đại đế quốc thay phiên nhau tổ chức ba năm một lần. Năm nay đến lượt Kim Ưng Đế Quốc. Trong đại hội này tứ đại đế quốc tiến hành giao lưu học hỏi lẫn nhau về giảng dạy cùng so tài ma pháp, đấu khí. Đó là chỉ bề ngoài còn mục đích chính là tranh đấu để dành được danh hiệu Học Viện đứng đầu Thần Phong Đại Lục.
Thần Ưng Học Viện là học viện đứng đầu tại Kim Ưng Đế Quốc và cũng là nơi đào tạo ra rất nhiều nhân tài cho quốc gia. Ngay cả Đương Kim Bệ Hạ Ưng Dương cùng gia chủ Khổng Tước Gia Tộc cũng là nhân vật phong vân một thời của học viện.
“An Kỳ Nhi” Tiếng hét phát ra từ một thanh niên anh tuấn, toàn thân là một bộ Bạch sắc Kị sĩ. Hắn nhảy xuống từ một con ngựa trắng muốt, vẻ mặt kinh hỉ nhanh chóng tiến về một nữ tử cao gầy, khuôn mặt thanh tú khuynh nước, khuynh thành, bộ tóc ngắn màu xanh nhạt rất cá tính trong đoàn người của Thanh Long Đế Quốc. Điều này khiến cho các nữ đệ tử hai bên đường thét lên chói tai.
An Kỳ Nhi cùng Lăng Sương trưởng công chúa Thang Long Đế Quốc được xưng là đế đô song kiều.
An Kỳ Nhi là đạo sư cao cấp bộ môn binh pháp trong Hoàng Gia Học Viện ở đế đô Thanh Long. Toàn thân nàng tỏa ra khí tức thông minh, cơ trí. Và nàng cũng là xuân mộng của hầu hết các nam đệ tử trong học viện.
Trong lúc có vô số ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình. An Kỳ Nhi xem hắn như không khí, bình thản đi qua không hề ngoảnh đầu lại.
“An Kỳ Nhi, tấm lòng của ta sao nàng không hiểu?” Hắn vẻ mặt bi thương hướng về bóng lưng của An Kỳ Nhi lên tiếng.
“A, Bát Hoàng Tử Điện Hạ thật si tính. Tại sao người hắn yêu không phải là ta?” Một nữ đệ tử thút thít khóc nói.
“Bát Hoàng Tử Điện Hạ, ta yêu người”
“Bát Hoàng Tử Điện Hạ, Người là giỏi nhất”
...
Người thanh niên này chính là Ưng Liệt bát hoàng tử của Kim Ưng Đế Quốc. Hắn luôn phong độ như vậy. Thân hình cao lớn, trên mặt luôn mang theo một nụ cười mê người. Từ sáu năm trước, khi hắn còn là một đệ tử của Thần Ưng Học Viện, tại Thanh Long Đế Quốc hắn gặp được An Kỳ Nhi đạo sư. Ngay từ lúc đó trái tim hắn bắt đầu tan chảy. Từ đó cũng tạo nên một chuyện Kinh Thiên Động Địa: Đệ tử theo đuổi giáo sư. Chỉ tiếc là “Hoa rơi hữu ý, Nước chảy vô tình” An Kỳ Nhi cũng chẳng để ý gì đến hắn. Mọi chuyện cứ như thế cho đến bây giờ. Điều này làm cho các nữ tử có tình ý với Ưng Liệt tràn ngập địch ý đối với nàng. Đã không biết có bao nhiêu nữ tử vượt đường xa vạn dặm đến Thanh Long để chất vấn nàng vì sao không chấp nhận Ưng Liệt.
“An Kỳ Nhi, người cũng thật tuyệt tình a. Tiểu tử kia thật không sai, tuy nhìn có hơi chút lỗ mãng nhưng đối với người thật lòng. Mấy năm nay xung quang có rất nhiều cô nương để ý nhưng vẫn tuyệt đối chung tình. Thật hiếm có nha” Một cô nương bên cạnh toàn thân hồng bào cười duyên nói. Nữ tử ước chừng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, mái tóc buộc lên, ngũ quan rõ ràng, tinh sảo. Lộ rõ vẻ cứng rắn, khí khái anh hùng. Đặc biệt đôi mắt nàng, nhìn vào chỉ thấy mười phần là sát khí. Ánh mắt làm cho người khác không rét mà run.
“Vân Vũ, người đứng nói mò. Ta đối với hắn không hề có cảm giác” An Kỳ Nhi kẽ nâng tách trà uống một ngụm, vô cùng tao nhã.
“Tốt lắm, không nói nữa. An Kỳ Nhi, nhìn khí chất của người thật sự mê người. Hay là người đừng tìm nam nhân nào. Tỷ muội ta cả đời cô độc. Haha” Vân Vũ cười tươi nói. Nụ cười của nàng cũng rất mê hồn, chắc cũng không thiếu nam nhân theo đuổi.
“Haha, đừng nói ta. Người cũng không thiếu nam nhân theo đuổi. Bất quá ngươi luôn đem bọn chúng dọa chạy trối chết.” An Kỳ Nhi cười nhàn nhạt.
“Hừ. Bị ta dọa chạy trối chết còn là nam nhân sao? Nam nhân của Dương Vân Vũ ta phải là anh hùng cái thế, đỉnh thiên lập địa. Mẹ nó, nam nhân bây giờ toàn là một bọn nhuyễn đản” (yếu đuôi, không có năng lực- ta để thế nghe hay hơn) Vừa nói xong nàng liền cấp tốc bịt chặt miệng. Nàng đã có tam chương ước pháp với An Kỳ Nhi. Trước mặt nàng ta không thể nói lời thô tục.
An Kỳ Nhi liền liếc mắt sang Vân Vũ một cái: “Không phải tiểu tử Ưng Liệt cũng bị người dọa cho không dám bước ra khỏi đế đô nửa bước sao? Người làm như thế nào mà hắn phải van xin thế?”
Dương Vân Vũ cười haha, đột nhiện hưng phấn nói: “Không nói đên hắn nữa. Mười tám Phượng Vệ bên cạnh ta tu luyện Uyên Ương Trận mà lần trước người nghiên cứu, mới một thời gian ngắn mà có lực sát thương rất lớn. Vậy mà người nói nó không có khả năng vượt qua Quân Thần Ngũ Kim Sát Trận.”
“Vượt qua Ngũ Kim Sát Trận? Trước mắt thì không thể. Uyên Ương Trận của ta còn thiết hụt rất nhiều chỗ. Nhưng ta lại không biết bù đắp chỗ thiếu hụt ấy như thế nào? Ngũ Kim Sát Trận của Kim Ưng Quân Thần Cách Lôi Đặc đã đạt đến hoàn mỹ. Trong đó có mười tám loại trận hình biến hóa. Trong đại trận còn có tiểu trận. Có khả năng đối phó với quân đoàn nhiều hơn gấp mấy lần binh lực. Có lẽ cả đời này ta cũng không thể vượt qua hắn.” An Kỳ Nhi kẽ than.
“An Kỳ Nhi, Người đừng nói như vậy. Người còn trẻ, còn có cơ hội để vượt qua Ngũ Kim Sát Trận. Cách Lôi Đặc đã” Tam phong Ngũ Tuế “(ý nói trên năm mươi tuổi) còn người mới có hai mươi tám tuổi. Yên tâm đi” Vân Vũ an ủi.
“Haha, không phải an ủi ta. Dẫn ta đi xem một chút mấy người luyện Uyên Ương Trận ra cái dạng gì rồi?” An Kỳ Nhi cười nói.