Hai người Dương Vân Vũ cùng An Kỳ Nhi ra khỏi cửa đi tới sân sau của biệt viện. Mấy hôm nay Thập Bát Phượng Vệ luôn đi theo sau bảo vệ Dương Vân Vũ. Cả đội toàn thân đều là nhuyễn giáp, dung mạo thanh tú, dáng người mạnh mẽ. Nhìn qua đã thấy thực lực không tệ.
Dương Vân Vũ là quân đoàn chủ của Phích Lịch Quân Đoàn. Tổ tiên nàng cùng Khổng Tước Gia Tộc của Kim Ưng Đế Quốc đồng dạng đều có công lớn phó tá Quân Vương sáng lập Đế Quốc. Phích Lịch Quân Đoàn cùng Kim Ưng Quân Đoàn đều được Khai Quốc Hoàng Đế đặc biệt hạ lệnh thành lập. Hai quân đoàn này đều không thuộc sự quản lý của đế quốc. Phích Lịch Quân Đoàn trực thuộc quản lý của Lôi Bằng Gia tộc. Mỗi một người lên nhậm chức Gia Chủ Lôi Bằng Gia tộc kiêm luôn làm quân đoàn chủ Phích Lịch Quân Đoàn.
Chỉ tiếc đến đời Dương Vân Vũ thì chỉ có một mình nàng. Lúc còn nhỏ tuổi thì cha mẹ nàng đột nhiên bạo bệnh mà qua đời. Qua các triều đại Hoàng Đế, Phích Lịch Quân Đoàn đều bị chèn ép, quân sĩ chỉ còn một phần mười so với ban đầu. Mỗi lực lượng tự xưng là quân đoàn đều có trên mười vạn binh lực. Bất quá, Phích Lịch Quân Đoàn bây giờ chỉ có hơn một vạn tướng sĩ.
Lôi Bằng Gia Tộc mặc dù đã xuống dốc, nhưng một vạn tướng sĩ của Phích Lịch Quân Đoàn đều là tinh nhuệ. Mà giờ chỉ còn một mình tiểu thư Dương Vân Vũ, chỉ cần cưới nàng là có khả năng nắm trong tay Lôi bằng Gia Tộc. Vì vậy có vô số thanh niên tuất kiệt theo đuổi nàng. Tỷ như Tứ Hoàng Tử Kim Ưng Đế Quốc, cháu của Khổng Tước gia chủ Cách Lôi Đặc là Á Sắt. Còn chủ ý của bọn họ như thế nào thì ai ai cũng rõ ràng.
Dương Vân Vũ thông minh làm sao không biết. Thế nên từ lúc mười năm tuổi nàng đã toàn tâm toàn ý tập trung vào Phích Lịch Quân Đoàn. Mười năm nay chưa từng bao giờ để ý đến chuyện tình cảm nam nữ. Lúc đầu tướng sĩ quân đoàn Phích Lịch không ai phục nàng, nhưng dần dần tất cả tướng sĩ đều không phục không được. Quân binh càng thêm nghiêm chỉnh, sức chiến đấu đều tăng lên không ít. Bây giờ nàng đã hoàn toàn dung nhập và biến thành linh hồn của Phích Lịch Quân Đoàn.
Uyên Ương Trận do An Kỳ Nhi sáng tạo. Trong lý thuyết thì có khả năng biến thành đại trận, tiểu trận, cũng có thể chuyển hóa lẫn nhau. Chỉ là khi thực nghiệm thì không thành thục như trong lý thuyết. Tiểu trận vận dụng rất lưu loát, nhưng khi chuyển hóa thành đại trận lại cực kỳ bất lợi, chỗ thiếu hụt còn rất lớn. Trước mắt, An Kỳ Nhi chỉ để một mình Phượng Vệ tiến hành diễn luyện Uyên Ương Trận, uy lực đích xác rất lớn. Theo An Kỳ Nhi thì uy lực tiểu trận của Uyên Ương Trận không hề thua kém Kim Sát Ngũ Trận.
“Thập Bát Phượng Vệ nghe lệnh, bày ra Uyên Ương Trận. Đệ ngũ đoàn Phích Lịch Quân Đoàn bước ra khỏi hàng, tiến hành tấn công Phượng Vệ” Dương Vân Vũ hạ lệnh. Mỗi ngày một đại đội của Phích Lịch Quân Đoàn luôn được đối chiến cùng Phượng Vệ Uyên Ương Trận.
Thập Bát Phượng Vệ liền nâng kiếm bày ra Uyên Ương Trận. Phía trước có năm người đứng thành hình mũi tên, bên trong có năm người hình thành phòng thủ. Đích xác là một loại binh pháp công thủ một thể.
Lúc này, một trăm năm mươi người của Đệ Ngũ Đoàn Phích Lịch Quân Đoàn liền vây quanh Phượng Vệ. Lúc Dương Vân Vũ ra lệnh tất cả đều bắt đầu công kích mãnh liệt. Dương Vân Vũ đã hứa nếu đại đội nào có thể đột phá thành công Uyên Ương Trận của Phượng Vệ thì xem như bọn họ lập một đại công cho Phích Lịch Quân Đoàn. Cả đại đội sẽ được thưởng lớn cùng ghi vào lịch sử của Quân Đoàn. Nhưng tối trọng yếu, Quân Đoàn chủ sẽ trực tiếp đứng ra mai mốt tìm nương tử cho cả đại đội ấy. Đối với những tiểu binh như bọn họ thì đây sẽ là một vinh quang lớn lao. Huống hồ bọn họ là người của Lôi Bằng Gia Tộc chứ không phải là người của Hoàng Đế. Mà Dương Vân Vũ lại là “Cột chống trời” của bọn họ. Được nàng giới thiệu nương tử thì chắc chắn người đó cũng không kém. Dễ hiểu tại sao toàn quân Phích Lịch Quân Đoàn để liều mạng để nghiên cứu phương pháp đột phá Uyên Ương Trận.
Đệ Ngũ Đoàn Phích Lịch Quân Đoàn hiển nhiên cũng có hiểu rõ nhất định về Uyên Ương Trận. Bọn họ trực tiếp né tránh công kích của năm người đứng trước. Mà tập trung đánh vào phía bên của trận pháp.
Nhưng Uyên Ương Trận lập tức biến trận. Năm người xếp thành hình mũi tên lập tức co lại, bốn người lui vào phía trong rồi đột ngột phóng ra, rất nhanh liền hình thành một cái trận pháp hình ngũ giác. Chẳng qua chỉ tấn công được một điểm phía trước Đệ Ngũ Đoàn thôi. Bất ngờ không kịp đề phòng, một mảng phía đầu của đại đội lập tức ngã xuống. Hơn mười người chết trong vinh quang liền rời khỏi trận chiến.
“Toàn thể lùi lại phía sau. Cung Nỗ Thủ chuẩn bị.” Đội trưởng Đệ Ngũ Đoàn liền hạ mệnh lệnh. Không cường công thì Thập Bát Phượng Vệ còn có thể phản công hay sao?
Một trung đội liền xếp thành hàng phía trước bắn một loạt tên về phía Thập Bát Phượng Vệ.
Ngay lúc này, Thập Bát Phượng về cấu thành (tạo thành) trận pháp hình ngũ giác bắt đầu xoay tròn. Năm người xếp hình mũi tên nhanh chóng hướng về phía Đệ Ngũ Đoàn tiến hành tàn sát. Vô số mũi tên bắn về phía năm người nhưng không hề chạm được vào thân ảnh của mấy người.
Tốc độ của Thập Bát Phượng Vệ rất nhanh, chỉ mới qua một lượt tên đã xâm nhập được vào Đệ Ngũ Đoàn. Một cuộc tàn sát quy mô nghiêng hẳn về một bên bắt đầu.
Rất nhanh, toàn bộ tướng sĩ của Đệ Ngũ Đoàn đều ngã xuống. Trong lúc đó Thập Bát Phượng Vệ chỉ có hai người bị trúng tên. Mũi tên này không có mũi, đầu tên được bọc thuốc nhuộm đỏ. Chỉ cần trúng tên là lưu lại màu đỏ trên quần áo.
“Thuộc hạ may mắn, không làm nhục mệnh của Tiểu Thư” Chủ tướng Thập Bát Phượng Vệ Triệu Dương hướng đến Vân Vũ thi lễ, ánh mắt còn pha một chút kiêu ngạo.
Mà Vân Vũ liền phát hiện đôi mi thanh tú của An Kỳ Nhi nhíu lại, liền cấp bách hỏi: “An Kỳ Nhi, có vấn đề gì sao?”
An Kỳ Nhi gật Đầu: “Nguyên lai Uyên Ương Trận phân tán, rồi tập hợp hai người một tổ quay lưng vào nhau lại sử dụng tiểu Viên Thuẫn tiến hành phòng ngự, cho dù gặp vũ tiễn công kích thì cũng có thể giảm sức sát thương xuống mức thấp nhất. Sau đó lại tập hợp lại, thoạt nhìn thì uy lực có vẻ tăng lên nhiều, không có thương vong nào. Nhưng chỉ cần tướng sĩ có thực lực như Phượng Vệ, ta nghĩ cho dù có Binh Trận thì khả năng chống lại được của Phượng Vệ cũng không lớn.” (: Khiên chắn hình tròn)
Dương Vân Vũ Liền giật mình. Đích xác thực lực Phượng Vệ cao nhất đã là Ngũ Tinh Đại Chiến Sư, mà thấp Nhất cũng Lục Tinh Chiến Sư. Quân sĩ bình thường chẳng thể so sánh được. Mà Ngũ Kim Sát Trận sử dụng binh sĩ tuy cũng là tinh nhuệ, Nhưng tuyệt đối lại không phải là cao thủ.
Nhìn Dương Vân Vũ trầm ngâm đứng im tại chỗ, An Kỳ Nhi cũng thở dài, xoay người rời đi để cho nàng tập trung suy nghĩ.
Uyên Ương Trận là do chính mình sáng tạo. Lại không nghĩ tới Dương Vân Vũ so với mình càng chấp nhất. Bất quá An Kỳ Nhi cũng hiểu, Cả Lôi Bằng Gia Tộc chỉ có mình Vân Vũ là người thừa kế nên áp lực đặt lên vai nàng là rất lớn. Tuy Lôi Bằng Gia Tộc cùng Khổng Tước Gia Tộc đều được khắc huy hiệu gia tộc vào Công Thần Đại Điện lớn nhất của hoàng cung. Nhưng giờ thế lực của Khổng Tước Gia Tộc như “Mặt trời giữa trưa”, còn Lôi Bằng Gia Tộc lại tụt đốc thảm hại. Nên Dương Vân Vũ muốn dùng Uyên Ương Trận đánh bại Ngũ Kim Sát Trận để gia tộc có cơ hội quật khởi.
...
Sâu trong rừng rậm, không khí an lành, các loại chim chóc vui vẻ hót ca.
Đột nhiên, một luồng lãng khí hắc sắc phóng lên cao. Vô số bùn đất mạnh mẽ bắn về bốn phía. Không ít đàn chim không kịp bay đi liền bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh trúng thân thể nổ tung.
Một thân ảnh cao lớn như ma thần xuất hiện. Toàn thân xung quanh ma khí lượn lờ. Phía sau có một đôi lục dực hắc sắc thật lớn. Trên trán hai đạo ma vân màu tím sẫm lóe ra. Đúng là một vị Thập Nhị Dực Tử Ma.
“Thập Nhị Dực. Mặc Nhất Tâm tiền bối, người đúng là tặng vãn bối một phần đại lễ a.” Thân ảnh đó đúng là Phong Dực. Hắn vừa đột phá lên cảnh giớis Thập Nhị Dực Tử Ma. Tâm niệm hắn vừa động, đột nhiên một thân ma khí liền biến thành khí tức quang minh thánh khiết. Sáu đôi ma cánh màu tím liền biến thành thuần túy là bạch sắc. Nhìn hắn như một thiên thần vừa giáng lâm. Ngay sau đó, bạch sắc lại chuyển hóa thành màu xanh nhạt.
“Rốt cục cũng thành. Cuối cùng năng lượng cũng đã có thể chuyển hóa sang phong hệ.” Phong Dực cười haha nói. Hấp thu một phần tin tức của Mặc Vũ Tôn Giả Mặc Nhất Tâm hắn bất thình lình liền đột phá được Đệ Nhất Trọng Cấm Chế trong ý thức hải. Một lát sau liền tìm được phương pháp chính xác, hắn tin rằng mình có thể chuyển hóa thất hệ năng lượng trong một thời gian không xa nữa.
Đột Nhiên, Phong Dực ánh mắt chợt lóe lên liền biến trở về một bộ dáng nhân loại bình thường. Một thân trang phục thánh mục sư, tay cầm Quang Minh Pháp Trượng, Lưng đeo một cái trúc địch (sáo Trúc). Giống như một Mục sư chính tông lại không có khả năng quay về Mục sư thần điện.
Vừa mới bước ra khỏi rừng rậm. Phía xa liền hiện lên hai đạo thân ảnh, tiến đến trước mặt Phong Dực. Một nam, một nữ nhưng lại không giống như đi chung với nhau. Nam ước chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng hơi thở lại làm cho người ta cảm giác sâu không lường được. Bằng thực lực của Phong Dực mà không thể đoán biết trình độ của hắn. Mà nữ tử kia toàn thân đều là nhuyễn giáp bạch sắc hoa lệ, mái tóc dài màu xanh nhạt, trên mặt có một cái ký hiệu thần bí khó hiểu, xinh đẹp tuyệt luân, toàn thân tản mát ra hơi thở cao quý. Dĩ nhiên ma tộc đối với thần tộc trời sinh dị thường mẫn cảm. Phong Dực chỉ liếc mắt qua đã biết cô gái này là thần tộc không phải nghi ngờ. Thực lực ước chừng Ngũ Cấp Diệu Nhật Chi Thần, đúng là nhất lưu cao thủ. Bất qua nam nhân kia lại làm cho Phong Dực càng thêm sợ hãi. Ngay cả hắn bây giờ là Thập Nhị Dực Tử Ma cũng nhìn không thấu.
“Vị này... Mục Sư tiên sinh, xin hỏi người ở chỗ này có thấy ma tộc từng xuất hiện qua?” Vị nam nhân kia hỏi. Ánh mắt bất động thanh sắc liếc đánh giá Phong Dực một phen. Trong lòng lấy làm kỳ lạ, dĩ nhiên trẻ tuổi như thế đã đạt đến Thánh Mục Sư. Di, không đúng, hình như còn lộ ra một tia hơi thở của thần. Chẳng lẽ đã đạt đến Cửu Tinh Thánh Mục Sư, bước một chân vào cảnh giới Thần Mục Sư? Nam nhân chấn động thầm nghĩ.
“Tại hạ đúng là cảm nhận thấy hơi thở của ma tộc mới chạy đến đây xem xét. Bất quá đến đây thì không còn cảm nhận được gì nữa.” Khí tức quang minh thánh khiết mà Phong Dực phát ra làm cho người khác cảm thấy nhu hòa như gió mùa xuân.
Cô gái kia thân thể chợt lóe lên, tiến vào trong rừng rậm. Không bao lâu sau lại xuất hiện, nhìn Phong Dực cùng nam nhân kia một cái rồi phi thân đi. Từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào.
“Tại hạ Mộc Trường Phong, xin hỏi cao danh quý tính của Mục Sư Tiên Sinh?” Nam Nhân kia cười hỏi Phong Dực.
“Ta gọi là Phong Dực. Nữ nhân vừa rời khỏi hẳn là người của Thần Tộc?”
“Không sai, địa vị của nàng hẳn là không thấp” Mộc Trường Phong đáp.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa hướng về phía Kim Ưng Đế Quốc mà tiến đến. Dọc đường hai người đàm tiếu phong thanh, Phong Dực phát hiện Mộc Trường Phong dĩ nhiên muốn kết bạn với mình. Bất luận thực lực của hắn ra sao, chỉ cần dựa vào kiến thức uyên bác cùng tài ăn nói như thế này rất dễ dàng làm cho người ta sinh hảo cảm. Đến đế đô thì hai người đã là huynh đệ rồi.
Mộc Trường Phong nói hắn đã đi ngao du đến hơn mười quốc gia trên Thần Phong Đại Lục. Trong đó Thanh Long Đế Quốc, Kim Ưng Đế Quốc, Thiên Lang Đế Quốc cùng Tạp Kỳ Lạp Liên Minh Đế Quốc hắn đều đã đi qua. Bởi vậy đối với phong tục các dân tộc trong những đế quốc đều thuận miệng nói ra, không hề chút vướng mắc. Ngay cả những nhân vật đứng đầu
Cũng thế.
“Phong huynh, tại hạ còn muốn đi bái phỏng mấy lão bằng hữu nên đành đi trước một bước. Ngày sau tái ngộ, không biết Phong huynh ở chỗ nào?” Vào cửa thành, Mộc Trường Phong dừng lại hỏi.
“Ta hiện tại đang trú tạm tại phủ đệ của Khổng Tước Gia Tộc. Lúc nào muốn tìm ta thì Mộc huynh hãy đến đó.” Phong Dực đáp.
Mộc Trường Phong hai mắt chợt lóe lên kinh ngạc, gật đầu một cái rồi liền tiêu thất trong biển người.