Dị Thế Ma Hoàng

chương 159: thủ đoạn tàn khốc (phần 2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấm thoát, bình minh cũng bắt đầu thay thế đêm tối, bầu trời từ từ hiện ra một màu tráng bạc.

Tiếng trống của Phích Lịch quân đoàn dồn dập vang lên, khắp nơi lại truyền đến hình ảnh thao luyện của các chiến sĩ.

Thân thể mềm mại của Cầm Nhất Tiếu bỗng run lên, đôi mắt mở ra, một kiện xiêm y đang che lên người nàng dấu đi xuân quang đêm qua. Nàng ngó nghiêng xung quanh, bên trong trướng trung chỉ có một mình nàng, mà nàng nhanh chóng nhận ra thân thể của chính mình hoàn hảo, không có bất kì dấu hiệu xâm phạm gì, hơn nữa Cốt ma khí trong cơ thể xác thực đã ít đi rất nhiều, điều này làm cho phẫn hận của nàng đối với Phong Dực cũng thuyên giảm vài phần, nếu trong vòng năm ngày có thể khu trừ toàn bộ ma khí, hy sinh như vậy xem ra rất đáng giá, dù sao đây cũng là lựa chọn của nàng.

Bất quá, nhớ đến câu nói của mẫu thân mà tâm trạng lại trở nên phiền não. Mà hình dạng của nàng giống với thần tộc công chủ Thanh Linh, mà hắn cũng gặp qua Thanh Linh, e là hắn đã có một ít liên tưởng trong đầu rồi. Bất quá, nghĩ đến hắn sẽ không đi nói lung tung, mà có nói người khác cũng chẳng tin. Chỉ là trong lòng của nàng thấy kì quặc, tại sao bí mật lớn nhất của mình đã bị một nam nhân mà mình khinh thường nhìn thấy, vậy mà nàng lại cảm thấy có chút thoải mái, không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa?

Cầm Nhất Tiếu khôi phục lại hình dáng ban đầu rồi đi ra khỏi trướng, thấy Phong Dực trong tay cầm một chén trà ngồi trước cửa sổ không nhúc nhích, đôi mắt đen đang quan sát bầu trời, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nàng bây giờ mới quan sát kĩ gương mắt hắn, khuôn mặt điềm đạm, ngũ quan rõ ràng thập phần anh tuấn.

Cầm Nhất Tiếu ho nhẹ một tiếng, Phong Dực lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đã dậy rồi à? Dậy rồi thì về đi, nhớ kỹ buổi tối lại qua đây.”

“Ngươi” Cầm Nhất Tiếu nắm chặt trường kiếm có khắc đồ đằng hải vũ trụ, trong lòng căm giận bất bình, cảm giác giống mình đang bị sỉ nhục vậy.

Bất quá, nàng rất nhanh ý thức được, Phong Dực chỉ khu trừ ma khí cho mình, còn lại không có quan hệ nào khác, không lẽ đây là do mình vọng tưởng sao? Nghĩ tới đây, Cầm Nhất Tiếu hừ lạnh một tiếng, khoác hắc sắc áo choàng, bước ra khỏi kim trướng.

Cầm Nhất Tiếu vừa rời đi không lâu, Dương Vân Vũ cùng với An Kì Nhi đã xuất hiện trước mặt Phong Dực.

“Ây cha, Vũ tiểu thư, sáng sớm đến đây có việc gì vậy?”. Phong Dực tươi cười hỏi.

“Tỳ nữ nào dám, đến đây đương nhiên để phục vụ thiếu gia rồi?” Dương Vân Vũ nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng nàng lại tự lầm bầm thêm một câu khó nghe nữa.

“Nghĩ rõ ràng là tốt rồi, thiếu gia ta cũng không phải hạng người không có tình nghĩa, chỉ là ngươi phải hiểu rõ một điều, thị tỳ tự nhiên phải có hình dạng của thị tỳ, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, thiếu gia ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Phong Dực cười nói, nhìn một chút An Kì Nhi, có lẽ tối hôm qua nàng đã khuyên bảo Dương nha đầu này không ít.

“Được rồi, hiện tại bản thiếu gia đói bụng, nhanh đi chuẩn bị điểm tâm đi.” Phong Dực ra mệnh lệnh.

“Thiếu gia, đã sớm chuẩn bị xong rồi”, An Kì Nhi cười nói, đi ra ngoài một hồi, lúc quay lại đã bưng theo một cái khay lớn.

“Thiếu gia, xin mời dùng một chút”, An Kì Nhi đem khay đặt lên một cái bàn có hoa văn tinh xảo, sau đó hướng phía Phong Dực nhẹ nhàng nói.

“Không sai, có điểm tiến bộ, nhưng hôm nay thiếu gia không muốn tự mình động thủ a.” Phong Dực ha ha cười nói, tất nhiên là muốn hưởng thụ một chút hương vị phục vị của hai cực phẩm thị tỳ này rồi.

An Kì Nhi nhàn nhạt cười, gắp một miếng đưa tới miệng Phong Dực.

Phong Dực cắn một cái, sau đó ra bộ dáng ngửi ngửi cổ tay An Kì Nhi, cười to nói: “Ngon, đồ ăn đã ngon lại có được hương thơm mát của người làm!” (Đồ ăn ngon, người càng ngon hơn ^^)

An Kì Nhi mặt cười đỏ bừng liếc Phong Dực một cái, dáng vẻ phong tình vạn chủng. Giữa hai người đã có định ước, nàng là thị tỳ, có thể hầu hạ Phong Dực sinh hoạt hàng ngày, nhưng tuyệt không bao gồm cả hầu hạ giấc ngủ, bất quá bị hắn chiếm chút tiện nghi cũng là điều trong dự tính.

“Vũ nha đầu, nước.” Phong đại thiếu gia kêu to.

Dương Vân Vũ cầm thìa nước nóng lên đưa tới miệng Phong Dực, bộ dạng không tình nguyện chút nào.

Phong Dực nhướng mày, nói: “Kỳ nha đầu, ngươi nói cho nàng biết thế nào là hầu hạ đi?”

“Vâng, thiếu gia.” An Kì Nhi tiếp lấy cái thìa, đưa lên miệng mình thổi thổi, sau đó lại đưa vào miệng Phong Dực.

“Không sai, chính là như vậy, Vũ nha đầu, nhìn rõ rồi chứ”, Phong Dực thản nhiên nói.

Thời gian kế tiếp, Phong Dực hưởng thụ phê đến nỗi quên cả trời đất lẫn thời gian. An Kì Nhi hầu hạ tất nhiên là không cần phải nói, vô cùng thông thạo, tựa hồ đây là chuyên môn của nàng vậy, theo lý mà nói nàng tuyệt đối không thể làm qua việc này bao giờ, bất quá Phong Dực cũng không muốn truy cứu quá nhiều. Mà Dương Vân Vũ dưới sự chỉ bảo của An Kì Nhi, cũng không còn bộ dáng ủy khuất như lúc trước, cũng dần thành thạo công việc, có vẻ nàng đã chấp nhận thực tế này rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio