Hoàng cung Kim Ưng đế quốc, hoàng đế Ưng Dương vẻ mặt âm u ngồi ở điện thủ, phía dưới gia chủ Khổng Tước gia tộc Cách Lôi Đặc và thần bí Trử trưỡng lão đang hàn huyên to nhỏ.
“Cách Lôi Đặc, ngươi xác định như vậy?” Ưng Dương trầm giọng hỏi.
“Bẩm bệ hạ, thần khẳng định mười phần, người cùng với Phong Dực đi ra khỏi bản phủ chính là quân đoàn trưởng thần tộc Cầm Nhất Tiếu, xem ra quan hệ của hai người này không tệ.” Cách Lôi Đặc hồi đáp.
Ưng Dương vẻ mặt âm trầm bất định, hắn dự định xuất ra một khối Thiên Diễn ngọc thạch để thỉnh Lam lão hỗ trợ loại bỏ Phong Dực, dù Thần điện có hoài nghi đến bản thân, hắn cũng có thể chống chế được, Thần điện nếu động thủ, các quốc gia khác sẽ nghĩ thần điện muốn leo lên trên đầu bọn họ lần thứ hai, tuyệt đối sẽ không mặc kệ điều đó. Nhưng hiện tại Phong Dực lại cùng thần tộc có quan hệ cũng là rất phiền toái. Thần tộc với nhân loại tuy nói là công thủ đồng minh, nhưng trước giờ luôn đè đầu nhân loại, đối với nhân loại luôn có cảm giác ưu việt hơn, luôn tỏ ra cao cao tại thượng, hơn nữa thực lực thật sự so với nhiều quốc gia nhân loại mạnh hơn rất nhiều, quốc chủ bất kỳ quốc gia nào đều đối với thần tộc có vài phần kiêng kỵ.
“Như vậy, ngoài ra hai người đi cùng Phong Dực thân phận điều tra ra không?” Ưng Dương ám chỉ chính là Thanh Mộc Trường Phong cùng với Khoa Tác.
“Hồi bệ hạ, hai người kia thân phận thập phần thần bí, còn không tra rõ ràng là thuộc về thế lực phương nào?” Cách Lôi Đặc hổi đáp.
Ngay vào lúc này, cái lỗ tai Trử trưởng lão hơi động một chút, đột nhiên thân hình chợt lóe tiêu thất ở trong điện, bất quá Ương Dương cùng với Cách Lôi Đặc cũng không kinh hãi, dường như đây là chuyện thường xảy ra.
Không bao lâu, Trử trưởng lão quay trở lại trong điện, thần tình có chút trầm trọng.
“Trữ trưởng lão, có chuyện gì xảy ra vậy?” Ưng Dương hỏi.
“Bẩm bệ hạ, thân phận hai người kia đã tra ra.” Trử trưởng lão nói.
“Là thuộc về thế lực nào?” Ưng Dương nhìn biểu tình của Trử trưởng lão liền đoán được địa vị hai người kia khá lớn.
“Một là trưởng tử của đương đại gia chủ Thanh Mộc gia tộc Trường Phong, gã còn lại trưởng tử của Băng Phong cốc cốc chủ Khoa Tác.” Trử trưởng lão nói.
Ưng Dương cùng Cách Lôi Đặc đồng thời đầu to như cái đấu, tứ đại gia tộc ẩn thế đối với người thường mà nói thì có thể không biết, nhưng đối với bọn hắn mà nói lại vô cùng quen tai. Họ đều là gia tộc vạn năm, cũng không như Khổng Tước gia tộc được xung là đế quốc nhất đại gia tộc, gia tộc thế tục khó có thể bằng được, vạn năm cùng với truyền thừa từ xa xưa đủ để cho bọn họ có hậu thế cường đại, cho dù Ưng Dương là đế vương một trong tam đại đế quốc cũng muốn sợ hãi hơn ba phần.
Tình huống bây giờ càng thêm phức tạp, không nghĩ ra bối cảnh của Phong Dực lại cường đại như vậy, vốn dính dáng đến thần tộc cũng được, hiện tai lại thêm một cái Thanh Mộc gia tộc cùng một cái Băng Phong cốc, điều này làm cho ý niệm động thủ trong đầu Ưng Dương ném lên chín tầng mây.
“Cách lôi đặc, Phong Dực kêu ngươi tự mình đi tìm hắn, vậy ngươi ủy khuất đi một chuyến xem sao. Thái độ tốt một chút, nếu hắn cùng thần tộc công chúa với trưởng tử hai đại gia tộc ẩn thế cùng một phe, sẽ làm cho thanh danh đế quốc cùng với lực uy hiếp trở nên rất lớn.” Ưng Dương hướng Cách Lôi Đặc nói, vừa rồi còn muốn giết Phong Dực, bây giờ lại làm cho Cách Lôi Đặc hạ thấp tư thái đi lấy lòng hắn, đây cũng là sắc mặt của chính trị gia, lấy lợi ích làm đầu, chuyện khác đều có thể bỏ qua.
“Vâng bệ hạ!” Biểu tình Cách Lôi Đặc không chút dị thường đáp.
Sau khi Cách Lôi Đặc xin cáo lui rời đi, Ưng Dương hỏi Trử trưởng lão: “Ngươi nói Cách Lôi Đặc có thể hay không vì vậy mà sinh lòng oán niệm với ta?”
“Bẩm bệ hạ, Cách Lôi Đặc lòng dạ thâm sâu, gạt bệ hạ âm thầm bồi dưỡng không ít lực lưỡng, bệ hạ chỉnh hắn một lần cũng tốt, đỡ cho hắn không biết trời cao đất rộng, nói nhảm coi như là hắn sinh lòng oán niệm thì sao, nếu hắn không nghe theo sai sử bệ hạ lật tay là có thể đưa hắn đánh vào vực sâu không đáy, vạn kiếp bất phục.” Trử trưởng lão âm hiểm nói.
“Ha ha, không sai.” Ưng Dương cười to nói.
Phong Dực trở lại phủ đệ Khổng Tước gia tộc, thấy lệ phù đang cầm một cái vợt lưới bắt bướm trong hoa viên, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười thanh thúy như châu.
Phong Dực đứng xa xa nhìn Lệ Phù, dáng vẻ thiên chân vô tà không có chút hoảng hốt, tựa hồ nàng chưa từng thay đổi.
“Mục sư ca ca, mau tới giúp Lệ Phù bắt hồ điệp.” Lệ Phù đứng ở trong một rừng trăm đóa hoa bách hợp đua nở, đang cười duyên hướng Phong Dực vẫy tay.
Phong Dực mỉm cười chạy tới, tiếp nhận vợt trong tay Lệ Phù, rung lên trong không trung, thì thấy rõ trong lưới quang mang thánh khiết nhu hòa hình thành một đóa hoa tươi nộ phóng, hồ điệp bốn phía đủ loại màu sắc lập tức mãnh liệt bay tới, đem trọn cái vợt lưới đầy ắp hồ điệp, bên ngoài vẫn còn rất nhiều hô điệp không ngừng bay tới liên tục, rất nhanh liền hình thành một cái đàn hồ điệp rất lớn, vố số hồ điệp phiến rập rờn cực kỳ tráng lệ.
“Mục sư ca ca, hay là thả chúng nó đi, chúng nó chen chúc cùng một chỗ chắc khó chịu lắm.” Lệ Phù sợ hãi than, nói với Phong Dực.
Phong Dực cười cười, thu hồi quang minh thánh lực, những con hồ điệp lập tức tứ tán bay đi, so với tình cảnh vừa rồi càng thêm diễm lệ.
“Như vậy mới là xinh đẹp nhất.” Lệ Phù cười nhảy, nụ cười giống như loài hoa bách hợp thuần khiết, thuần khiết không tỳ vết, dường như những âm u trong đáy lòng dưới ánh nắng chiếu xuống từ lâu đã không còn tồn tại.
“Mục sư ca ca, ngươi tối hôm qua đi đâu vậy? Một buổi tối cũng không quay trở về.” Lệ Phù lôi kéo Phong Dực đến chỗ một cái đình ngồi xuống, sau đó hỏi.
“Ân, đi làm chút sự tình.” Phong Dực mỉm cười, đột nhiên nói: “Lệ Phù. Ngươi tối qua cùng các bằng hữu đi chơi phải không, ngươi có biết tôn tử của Nặc Đốn công tước chứ?”
Lệ Phù sắc mặt hơi đổi, nói: “Muội biết, tối hôm qua hắn cũng cùng đi chơi với chúng ta mà.”
“Ngày hôm nay lúc ta trở về, nghe nói xảy ra một đại sự, chính là tên mập mạp này tối qua bị người ta phế đi tứ chi, đại não bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ còn một hơi tàn, nghe nói nếu trị khỏi sau này cũng là một tên ngu ngốc.” Phong Dực thờ ơ nói.
“A, tại sao có thể như vậy? Tối hôm qua thời gian chúng ta cùng nhau chơi đùa hắn vẫn còn tốt mà.” Lệ Phù há to miệng kinh hô một tiếng, chỉ là trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh nhưng vẫn không tránh được pháp nhãn của Phong Dực.
Phong Dực trầm mặc, hai con mắt đen nhìn Lệ Phù chằm chằm, mang theo mấy phần kỳ vọng.