Dị Thế Ma Hoàng

chương 50: tình yêu của ba ba thác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mỗi người tự chặt một bàn tay, còn ngươi, tên hỗn đãn dám giả danh ta, chặt tiếp một chân nữa cho ta, lưu lại toàn bộ đồ đã cướp rồi cút đi đừng để ta gặp lại, lần sau mà còn để ta bắt được, ta sẽ chặt đầu các ngươi.” Ba Ba Thác cầm trong tay cự kiếm bản rộng cắm trên mặt đất, trừng con mắt lên mà quát tháo.

Một đám cường đạo không hề do dự chút nào liền đem tang vật trên người ném trên mặt đất, mỗi người cầm lấy lưỡi dao lóng lánh hàn khí, đao quơ lên tay liền rơi xuống, liên tiếp các tiếng kêu thảm thiết, thống khổ được phát ra, hơn mười cánh tay cùng với một cái chân tràn ngập trong vũng máu mà nằm trên mặt đất. Không nói hai lời, bọn cường đạo dìu dắt nhau đi xa.

“Vị huynh đệ kia thật là làm... Sợ, ngươi cũng thật mềm lòng, đối phó với loại cường đạo này ngươi nhân từ là ác độc đó.” Ba Ba Thác hướng về Phong Dực nói.

“Ha ha, bản thân ta lại cảm thấy là ngươi rất mềm lòng, bạn cường đạo này đối với chính mình lại tàn nhẫn như vậy, hiển nhiên đối với người khác còn tàn nhẫn hơn, vì thế mà vong hồn chết ở dưới đao của bọn chúng tuyệt không hề ít, hẳn là đem bọn ho toàn bộ băm nát rồi cho chó ăn mới phải.” Phong Dực nhìn tay chân đã bị chặt đứt trên mặt đất mà cười ha hả nói.

Ba Ba Thác nghe vậy không khỏi sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng hắn đã ngoan độc, không nghĩ tới thanh niên không có chút dao động của ma pháp hay là đấu khí không ngờ so với hắn lại còn ác hơn. Mà lúc này hắn mới phát hiện, chứng kiến những tên cường đạo tự đoạn cánh tay, chân, cảnh máu tanh này vậy mà người thanh niên này ngay cả chân mày cũng chưa từng nhăn lấy một cái, tựa hồ giống như là từ lâu đã tập mãi mà thành thói quen.

Ba Ba Thác nguyên lai là Phong Diệp Công Quốc đệ nhất cao thủ, cửu tinh đại chiến sư, trong toàn bộ Thần phong đại lục cũng có thể xếp vào hang ngũ cao thủ nhất lưu, kỳ thực tính cách hào sảng, giao du khắp thiên hạ, lúc này thấy được Phong Dực bất phàm, liền nổi lên ý nghĩ kết giao.

Phong Diệp công quốc mặc dù cũng xưng là quốc, kỳ thực diện tích chi bằng một cái thành thị cấp hai của thanh long đế quốc, nhân khẩu chỉ có hơn mười vạn người, có người nói đây chưa phải là quốc gia nhỏ nhất, quốc gia nhỏ nhất là trên phía Bắc hoang dã có một cái tên là Hắc Thạch Công Quốc, nhân khẩu chỉ có hơn người (DG: Hjx nhân khẩu của nó chỉ có hơn mạng, chưa bằng cái thôn ở VN mình mà sao lại gọi là công quốc được. ~.~)

Một quán trà đơn sơ bên cạnh quan đạo, một cái bàn không hoàn chỉnh cùng với hai chiếc ghế rung đông phát ra tiếng chi nha, hơn nữa còn có thêm một ấm trà thô, hai người lúc này đã chính thức trở thành bằng hữu.

Cửu tinh đại chiến sư, chỉ thiếu chút nữa là trèo lên được đỉnh Thánh chiến sư, cao thủ như thế tự nhiên có phong phạm của mình, đối với người thường coi như là có lễ độ cấp cho họ cái khuôn mặt tươi cười, nhưng tuyệt không đến mức mà hạ mình đi kết giao. Nhưng Ba Ba Thác lại là một tên khác loài trong số đó, vô luận là tam giáo cửu lưu (DG: Cái này giông như là XHD vậy đấy ae.), thương nhân lớn nhỏ, chỉ cần hắn nhìn thấy vừa mắt, hắn liền có thể buông xuống dáng vẻ để cùng kết giao, nhưng bởi vì thế, mà bằng hữu cùng đẳng cấp với hắn thì lại rất ít.

“Ba Ba Thác, ngươi vẫn còn là xử nam hả?” Phong Dực đột nhiên nói một câu nhất thời làm cho Ba Ba Thác phun cả ngụm trà nóng ra ngoài, hắn có chút hoảng loạn, len lén liếc qua vừa vặn lúc thiếu nữ xinh xắn giản dị đem ấm trà tiếp đầy.

Thiếu nữ dĩ nhiên cũng nghe được câu hỏi của Phong Dực, sắc mặt liền đỏ bừng, xoay người chạy ra ngoài.

“Huynh đệ, ngươi đây là ý gì...” Ba Ba Thác có chút không rõ, vừa rồi còn nói đến sòng bạc ở Ô Giang Thành, thế nào mà trọng tâm câu chuyện hắn lại nhanh chuyển tới việc này chứ, bất quá Ba Ba Thác thừa nhận, hắn Ba Ba Thác năm nay đã gần bốn mươi năm, xác thực vẫn là xử nam vừa mới đóng gói (DG: Bó tay tên này t vẫn còn zin)

“Hắc hắc, Ta là giúp ngươi cưới lão bà a, thôn sơn thiếu nữ diện mục thanh tú, đích thật là hiền thê để cho mọi người dốc lòng theo đuổi (Nguyên văn: Núi này người trong thôn thiếu nữ chung linh thanh tú, đích thật là hiền thê chi như một chọn người. Ta dịch theo kiểu này cho nó VN dễ hiểu hơn.).” Phong Dực cười hắc hắc nói, tuy rằng hai người niên kỷ kém xa nhau, bất quá điều này cũng chẳng tính là cái gì (DG: Tình yêu không phân biệt tuổi tác), rất nhiều lão già bảy tám mươi tuổi vẫn lấy khuê nữ mười mấy tuổi đấy thôi.

Ba Ba Thác cười khổ hai tiếng, xem ra tiểu huynh đệ mới quen này cũng nhìn ra tâm tư của hắn. Vốn bằng thực lực cửu tinh đại chiến sư của hắn, muốn kết hôn với một tiểu thư quý tộc nhỏ là việc rất dễ dàng. Nhưng là, hắn lại tự mình yêu này quán trà rách nát, thiếu nữ bần hàn, bởi vì trong ánh mắt của nàng, hắn thấy được nàng không bị thế tục ô nhiễm, có được vẻ tinh khiết tĩnh lặng cộng với hiểu biết thuần khiết, tuy bề ngoài của nàng không đẹp nhưng trong mắt hắn lại là trên thế giới này bất kỳ nữ nhân nào đều không thể bằng được. Nhưng là, việc này cùng với việc Phong Dực đột nhiên đề cập hắn có đúng hay không là xử nam lại có quan hệ hay sao?

Nhìn thấu nghi hoặc của Ba Ba Thác, Phong Dực nói: “Người vừa rồi khi tiến vào quán trà này đã đề cập hai ông cháu này là người di dân từ chân núi, phong tục tập quán của bọn họ thì một người nam nhân chỉ có thể lấy một vị lão bà mà thôi. Ngươi ngẫm lại xem, ngươi niên kỷ lớn như vậy, người nhà của cô nương kia xem ra là khẳng đĩnh đã có vợ, coi như nguyên bản trong lòng sớm có chút y tứ cũng là sớm bị bóp chết từ trong trứng nước, ta đây nhắc tới vần đề này, nàng chẳng phải là minh bạch ngươi vẫn còn độc thân, hơn nữa.. Vẫn chưa kết hôn, ngươi cố gắng nỗ lực, chẳng phải có được một mối nhân duyên đẹp ư.”

“Huynh đệ, ngươi...” Ba Ba Thác nói đến đây, đột nhiên biểu tình ngưng trọng.

“Ngươi cái gì mà ngươi, uống hết ấm trà này rồi đi kiếm nàng thổ lộ ý tứ đi sao.” Phong Dực hướng Ba Ba Thác mở trừng hai mắt, sau đó vươn ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo hắn không cần nhiều lởi.

Vừa mới nói xong, lấy thính lực của hai người liền nghe được tiếng bước chân rất nhỏ mang theo vẻ bối rối đi xa, không hề nghi ngờ, nghe trộm chính là cô gái hồi nãy.

“Nàng... Nàng nghe được, ta đây nên làm cái gì bây giờ.” Ba Ba Thác có chút hoảng loạn nói, vẻ mặt có vẻ mười phấn khẩn trương.

Trong lòng cười thầm hai tiếng, Phong Dực nói: “Chờ một lát ngươi đi ra ngoài, nếu là gặp nàng vẫn còn đang chỉnh trang lại tóc tai, xiêm y và vân vân, như vậy chúc mừng ngươi, bởi vì nàng cũng là ưa thích ngươi.”

“Như vậy nếu nàng không có ở đây?” Ba Ba Thác nói.

"Nọ tự nhiên là đối với ngươi Vô Ý cho nên tránh né ngươi, nếu đúng là như vậy ngươi hãy chọn người khác đi sao.” Phong Dực mắt trợn trắng nói, tình yêu này, thất đúng là...” (DG: Xiten đó mà. J)

Ước chừng nữa canh giờ sau, Ba Ba Thác như tráng sĩ hy sinh anh dũng đứng lên đi ra ngoài. Mà Phong Dực rõ ràng chứng kiến, này cửu tinh chiến sư hai chân không ngờ trong lúc đang đi còn đang hơi run run.

“Tại... Vẫn còn...” Ba Ba Thác tại bên ngoài quán trà người trong lòng đang quạt lửa để nấu nước, hắn dựa theo những gì Phong Dực nói mà cẩn thận quan sát m quả thật thấy rõ ràng một mái tóc màu nâu đã được chải vuốt qua, trên đó còn có dấu vết thấm ướt do nước tạo ra.

Gia gia của thiếu nữ trong quán trà liếc mắt nhìn sang, râu mép hoa râm run lên, lộ ra một tia vui mừng, hiển nhiên tâm tư của tôn nữ mình cùng với tâm tư của Ba Ba Thác, hắn là người từng trải sớm đã nhận ra nhưng lại không nói.

Phong Dực đi ra, tùy tiện đặt thân ngồi ở dưới một cậy đại thụ, cười cười nhìn phía xa xa Ba Ba Thác một bên ngốc đang nói gì đó một bên Ba Ba Thác vò đầu cùng với thiếu nữ e thẹn nọ.

Nếu như nói tất cả kinh nghiệm tai Ma tộc là để cho hắn thanh tỉnh ý thức rằng hắn thực là đang “Sinh tồn” ở tại thế giới này, như vậy hiên tại hắn mới cảm thấy hắn “Sinh hoạt” tại cái thế giới này. “Sinh tồn” là tàn khốc, mà “Sinh hoạt” lại là ấm áp.

Phong Dực chứng kiến Ba Ba Thác rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí nắm lấy tay của cô gái kia, cô gái kia cũng dũng cảm ngẩng đầu cùng với Ba Ba Thác bốn mắt nhìn nhau, hắn rốt cuộc cũng từ đáy lòng nhộn nhạo lên một cổ cảm giác hạnh phúc.

Nhưng đúng vào lúc này, Phong Dực trong lòng bỗng nhiên nảy lên, nụ cười trên môi bỗng nhiên cứng đờ, thì thấy rõ một đạo cự đại ngân sắc nhận mang không hề báo trước bắn qua đây. Những nơi ngân sắc nhân mang đi qua, không giao lõm xuống, đồ vật trước mặt đều là tứ phân ngũ liệt bắn tung tóe. Hắn trơ mắt nhìn ngân sắc nhận mang xuyên thấu quán trà rách nát, xuyên thấu thân thể gầy nhỏ của lão nhân, sau đó hình ảnh ông lão cùng đồ vật đã nát vụn giống như nhau, đều là thất linh bát lạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio