Trong bụi mù đầy trời, cô gái hai mắt trợn tròn vẻ mặt dại ra giống như hóa đá.
Hai đạo nhân ảnh mờ ảo trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt.
“Hách Nhĩ, đấu kỹ Ngân Nguyệt Kiếm Nhận của ngươi quả là lợi hại, đấu kỹ này phối hợp với đấu khí phong thuộc tính thật sự là càng thêm hoàn hảo.” Vừa tới là hai lão già thoạt nhìn ước chừng năm sáu chục tuổi mặc chiến bào truyền thống, một người râu tóc bạc trắng còn một người tóc đỏ râu hồng, người vừa nói là lão già tóc đỏ.
“Ha hả, nếu không có Tát Cổ Lạp ngươi hổ trợ ta cũng không cách nào nhanh như vậy lĩnh ngộ được tinh hoa của Ngân Nguyệt kiếm nhận.” Lão giả tên Hách Nhĩ cười nói, ánh mắt tràn đầy tự ngạo.
“Gia gia...” Đến lúc này thiếu nữ tinh thần mới khôi phục phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Ba Ba Thác biểu tình dử tợn, khuôn mặt bốc lên sát khí kéo cự kiếm từng bước từng bước hướng hai lão giả đi tới.
Tát Cổ Lạp không thèm để Ba Ba Thác vào mắt quay sang bên cạnh trêu ghẹo: “Hách Nhĩ, mục tiêu của Ngân Nguyệt kiếm nhận vừa rồi không tốt lắm, nhìn hắn bộ dạng như muốn giết người đó.”
Hách Nhĩ không buồn để ý nói: “Không phải là giết một hai tên tiện dân thôi sao, có gì mà không được.”. Đúng là đối với thánh chiến sư cao thủ đứng đầu như bọn họ đừng bảo là giết một hai bình dân cho dù có giết mấy trăm người cũng không ai dám hỏi một câu.
Ba Ba Thác đi tới cách hai lão già mười thước liền dừng lại, hắn biết hai người này, hai lão giả cũng đồng dạng biết hắn. Chiến sĩ công hội hàng năm cũng sẽ cử hành một số hoạt động mà Ba Ba Thác chính là hội trưởng vinh dự của chiến sĩ công hội Phong Diệp công quốc. Hai năm trước Ba Ba Thác tham gia Thần Phong Đại Lục chiến sĩ công hội giao lưu đại hội sinh ra một chút mâu thuẫn với hai gã Hách Nhĩ cùng Tát Cổ Lạp đến từ Thanh Long đế quốc này, vì vậy hiện tại hắn cho rằng hai lão này hôm nay chính là tìm hắn phiền toái.
“Di, đây không phải là Ba Ba Thác sao? Thật là thật hăng hái a, thực sự không ngờ ngươi lại chạy đến nơi rách nát này nói chuyện yêu đương đó.” Tát Cổ Lạp tựa hồ lúc này mới thấy Ba Ba Thác ra vẻ kinh ngạc nói.
Hách Nhĩ lại cười to nói: “Tát Cổ Lạp, tầng lớp con người là không giống nhau, nếu nói vật họp theo loài, người sống theo nhóm thì Ba Ba Thác chỉ xứng cùng thôn dã cô nương nói chuyện yêu đương thôi.”
“Ông”... Cự kiếm trong tay Ba Ba Thác tựa hồ cảm ứng được lửa giận của chủ nhân liền ong ong rung lên.
"Ba Ba Thác, không nên ngu ngốc a, một cửu tinh đại chiến sư như ngươi muốn đối phó hai người nhị tinh thánh chiến sư sao?" Tát Cổ Lạp cảm nhận được điên cuồng sát ý của Ba Ba Thác nụ cười trên khóe miệng cũng không khỏi ngưng đọng lại."
“Coi như là hai gã cửu tinh Chiến thần lão tử cũng sẽ đem các ngươi chém thành nhiều mảnh...” Ba Ba Thác cuồng nộ hét lớn một tiếng cự kiếm trong tay từ trái sang phải họa xuất hai đạo hoàng kim đấu khí mang theo sức nóng như dung nham nóng chảy hướng hai người chém tới.
“Không biết sống chết.” Hách Nhĩ không tránh không né quát lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay hoa một vòng tròn lập tức ngân quang lưu động tạo thành hình ngân nguyệt. Hoàng kim đấu khí chạm đến Ngân Nguyệt kiếm nhận chỉ tạo nên một chút lay động liền bị bắn ngược trở về.
Ba Ba Thác đang chạy như điên về phía trước đột nhiên nhảy lên né qua hoàng kim đấu khí bị bẳn lại hét lớn một tiếng: “Lạc nhật dung kim!”
Lấy Ba Ba Thác làm trung tâm một đoàn quang mang chói lọi sáng lên, ánh sáng như bị vặn vẹo gấp khúc. Tựa hồ ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tất cả mọi thứ chạm đến quang mang đều bị đốt thành khói.
Hách Nhĩ cùng Tát Cổ Lạp sắc mặt nhất thời biến đổi, tuyệt không nghĩ tới Ba Ba Thác lại sử dụng đấu kỹ lưỡng bại câu thương này.
Lạc nhật dung kim, Ba Ba Thác chính là dùng đấu kỹ này mà thành danh, điên cuồng thiêu đốt tự thân đấu khí làm đại giá để phóng ra siêu việt bản thân lực lượng Thuần Dương Hỏa.
“Cụ phong phá” “Thạch Long thuẫn.”
Hách Nhĩ cùng Tát Cổ Lạp không có suy nghĩ nhiều liền sử dụng phòng ngự đấu kỹ mà mình thuần thục nhất.
Hai người biết, chỉ cần ngăn được chiêu lạc nhật dung kim này sau đó Ba Ba Thác sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, lúc đó mình muốn đánh muốn giết thế nào tùy ý.
Nhưng chuyện bọn họ không nghĩ tới lại lần nữa xảy ra. Ba Ba Thác đột nhiên hét lớn một tiếng, ngay khi hai lão già chưa hoàn thành đấu kỹ phòng ngự hắn đã hóa thành một đạo kim mang lao đến.
“Hắn điên rồi.” Hách Nhĩ cả kinh kêu lên, tình huống này Ba Ba Thác mặc dù có thể đánh tới nhưng bản thân cũng sẽ bị đấu kỹ của bọn họ đả thương. Cụ phong phá cùng Thạch long thuẫn tuy là lấy phòng ngự làm chủ nhưng nếu xông vào trung tâm đấu kỹ thể chất yếu một chút sẽ bị xoắn thành thịt vụn trong nháy mắt.
Thế nhưng, Ba Ba Thác vẫn như cũ nghĩa vô phản cố lao tới đấu kỹ phòng ngự đang hình thành, trên người hắn kim mang một lần nữa bành trướng, cự kiếm trong tay mang theo khí thế quyết tử hướng hai lão già bổ tới.
“Phốc” Toàn thân Ba Ba Thác phun ra huyết châu còn bên kia Hách Nhĩ và Tát Cổ Lạp lồng ngực bị chém một đường thật sâu khiến máu tươi tuôn ra như suối.
“Ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh” Hai lão già bạo nộ hét lên ngay cả vết thương ở ngực cũng không thèm xử lý lao về phía Ba Ba Thác.
Phong Dực đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, vừa rồi nội tâm của hắn kịch liệt tranh đấu, xuất thủ hay ngồi yên?
Nếu xuất thủ đấu với hai gã nhị tinh thánh chiến sư Phong Dực nhất định sẽ bại lộ thân phận, đây là khu vực của loài người, nếu có một ma tộc xuất hiện ở đây kết quả như thế nào hắn không cần nghĩ cũng rõ. Nhưng nếu ngồi yên thì hắn lại không làm được, trải qua kinh nghiệm nhiều lần luân hồi hắn hiểu được phải không chừa thủ đoạn để đạt được mục đích nhưng không có nghĩa là cả người thân và bằng hữu của mình cũng bỏ mặc.
“Thiếu gia ta trước tiên giết các ngươi.” Phong Dực quát một tiếng ma khí trên người dũng động, trên trán hai đạo lam văn quang mang mãnh liệt bạo xuất đồng thời sau lưng ba đôi ma dực tức khắc xuất hiện.
“Ma tộc!” Hách Nhĩ cùng Tát Cổ Lạp đang xông về phía Ba Ba Thác đồng thời kinh hô một tiếng thân hình nhất thời hơi chậm lại.
Phong Dực hóa thành một đạo hắc sắc nhanh như chớp lao tới hai lão già.
“Nếm thử Cầm Long Thủ của thiếu gia.” Phong Dực phi tới cách hai lão già hai thước liền xuất ra Cầm Long Thủ.
Hách Nhĩ cùng Tát Cổ Lạp dù sao cũng là thánh chiến sư tốc độ phản ứng thập phần nhanh chóng, lập tức hai đạo đấu khí một bạc một vàng hóa thành hai con cuồng long đánh tới Phong Dực.
Phong Dực liền ngưng tụ ma khí thành cự chưởng chụp tới Tát Cổ Lạp bên phải, bản thân hắn bởi vì đột nhiên biến chiêu không thể né tránh đành chịu hai đạo đấu khí chính diện đánh lên lồng ngực.
Tát Cổ Lạp lập tức lui về phía sau nhưng bởi vì vết thương ở ngực làm ảnh hưởng tới tốc độ nên từ bắp đùi trở xuống bị Cầm Long Thủ đánh thành thịt vụn.
Ở bên này Phong Dực bị hai đạo đấu khí đánh trúng chỉ phun ra một ngụm tiên huyết, thuận thế hắn lại xuất một chiêu niêm hoa chỉ đánh úp Tát Cổ Lạp đang trọng thương.
Hách Nhĩ liền tỉnh ngộ nghĩ ra trên người Phong Dực có mặc bảo giáp hộ thân, trong lúc nguy cấp hắn lập tức vung trường kiếm xuất ra một đạo ngân nhận đánh thẳng vào sau gáy Phong Dực ý đồ vây Ngụy cứu Triệu đem Tát Cổ Lạp từ Quỷ Môn quan cứu về.
[ truyen cua tui dot net ]//truyencuatui.net/
- ---------OOo----------