Sau khi buông bỏ tất cả mọi chuyện, Đường Thời không để ý tới sự việc xảy ra mấy ngày qua nữa, y gặp lại Thị Phi lần nữa cũng chỉ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ y cũng không lo lắng vấn đề độ hay không độ gì đó của Thị Phi, Đường Thời chẳng qua là một tên gia hỏa ích kỷ, ban đầu đáp ứng Khô Tâm thiền sư là bởi vì sợ bản thân bị tâm ma quấy nhiễu...
Lúc này lại ước không có chuyện đó.
Y liếc mắt sang Thị Phi mới vừa ra khỏi phòng: "Hôm nay Tỳ Hưu Lâu có buổi đấu giá, ta chuẩn bị đi, không biết Thị Phi sư huynh..."
Thị Phi chỉ giương mắt, nhìn thấy đôi mắt vô tình vô cảm kia của Đường Thời, đi tới, vì vậy Đường Thời hiểu ý hắn, cũng xoay người.
Chuyện lúc trước tựa như một giấc mộng, hoàn toàn không có cách nào ảnh hưởng đến Đường Thời.
Hai ngày qua Đường Thời biết được tin tức, hiện tại đã không còn ai truy nã y, cho nên Đường Thời cũng không dịch dung nữa, để tự nhiên như vậy đi trên đường, nhìn những người xung quanh, giơ tay vuốt mặt mình.
Kỳ thật y bây giờ so với năm đó, thay đổi rất nhiều, dù sao y cũng không còn là đệ tử không chút tiếng tăm của Đông Sơn.
Thị Phi nhìn Đường Thời lúc này, luôn cảm thấy y tựa hồ là lạ ở chỗ nào, chỉ là không nói được, nên dọc đường đi ngược lại rất im lặng.
Hai người một đường không nói một câu, trầm mặc như vậy đi đến Tỳ Hưu Lâu, vẫn là nữ tu trước kia ra tiếp đãi, mời Đường Thời vào, thuận tiện nhìn thấu thân phận Thị Phi xuất thân từ Tiểu Tự Tại Thiên, thế nên cũng đảo mắt kín đáo đưa cho Thị Phi một tấm bảng.
Đường Thời cười nói: "Cầm đi, thêm một cái cũng không sợ hỏng."
Nói đến đấy, y ngược lại rất tò mò, Tiểu Tự Tại Thiên có linh thạch sao? Vấn đề này hình như...Có chút ý tứ.
Sau khi đăng ký xong, hai người đồng thời đi đến sàn đấu giá, đây coi như là lần thứ hai Đường Thời đến, chỉ có điều bây giờ cũng không có cảm giác mới mẻ lắm, y không ngồi ở phía dưới, mà là qua thông đạo đặc thù thẳng tiếp lên trên lầu, vào trong nhã gian.
Y hỏi Thị Phi: "Ta vẫn luôn hiếu kỳ, Tiểu Tự Tại Thiên có linh thạch hả? Nếu như có thì khoảng bao nhiêu?"
Hoàn toàn là hình thức đối thoại rất bình thường, vẻ mặt Đường Thời cũng không chê vào đâu được.
Thị Phi đi vào, đáp lại: "Có, rất nhiều."
Một chữ quý như vàng.
Đường Thời không hiểu tại sao lại nghĩ tới lúc trước hỏi "Hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên lớn lên đều xinh đẹp như ngươi sao?", Thị Phi đáp "Cũng không phải."
"Nơi này vậy mà còn có trà..."
Đường Thời ngồi xuống, thấy trên bàn bày một ấm trà và vài chén trà, y xoay tay vỗ ra một ngọn gió, đóng cửa lại, bên trong nhã gian này đều có trận pháp, cũng không bị người khác nhìn thấy.
Y rót cho Thị Phi một chén, nói rằng: "Lúc trước Tiểu Tự Tại Thiên đến Đông Sơn là vì điều tra sự tình Thần Nguyên thượng sư độ kiếp thấy bại phải không? Thế cục bây giờ của Đông Sơn rất loạn, ta tham gia xong buổi đấu giá thì định quay lại Thiên Hải sơn lấy mệnh bài, nếu như gom đủ đồ vật, ta sẽ quay về Tẩy Mặc Các ở Nam Sơn. Tâm ma của người chưa diệt trừ, thậm chí nửa người đã nhập ma...Ban đầu ta đáp ứng Khô Tâm thiền sư, đơn giản là sợ bản thân có tâm ma, có điều bây giờ không muốn quản nhiều như vậy...Cho nên, ta muốn biết ngươi có tính toán gì."
Thị Phi có vẻ suy tư chốc lát, mới nói: "Đi về phía Tây."
"Đi phía Tây?" Đường Thời bỗng nhiên ngẩn ra, vì sao lại nói đi về phía Tây?
Chương : Gặp lại cố nhân
"Tây Hải có Bồng Lai Tiên đảo, chính là nơi tán tu tụ hợp. Lần trước tiến vào đại lục Linh Xu vì nghĩ muốn điều tra rõ, các tán tu đều vì độ kiếp thất bại mà chuyển thành tán tu, Tiểu Tự Tại Thiên của ta cũng có không ít tán tu ở Bồng Lai Tiên đảo."
Những người đó phần lớn đều vì Phật tâm không kiên định, cuối cùng độ kiếp thất bại.
Những Phật tu đó độ kiếp thất bại thì có thể lý giải, thế nhưng đổi thành Thần Nguyên thượng sư thì không sao hiểu nổi, ở Độ kiếp trước...Thần Nguyên thượng sư hình như không có điều gì khác thường...
Thị Phi hoài nghi là do chính Thiên Chuẩn Phù Đảo và Đông Hải dẫn đến, chẳng qua chuyện này liên lụy tới một bí mật rất lớn, lúc trước cũng không phát hiện lại như vậy —— nếu thật sự như hắn suy nghĩ, như vậy Tiểu Tự Tại Thiên...
Đường Thời cũng biết chuyện của các tán tu, nhưng không ngờ Tiểu Tự Tại Thiên còn có thuyết pháp với tán tu.
Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Quy Hư kỳ, sau cùng mới đến Độ Kiếp kỳ, Đường Thời cách những cảnh giới này còn rất xa, cho nên không có cảm giác gì.
Y ở Tiểu Tự Tại Thiên đợi một đoạn thời gian, đọc qua những kinh quyển cũng có ghi chép về Bồng Lai tiên đảo, chẳng qua đối chiếu với ghi chép của đại lục Linh Xu, tin tức về Bồng Lai Tiên đảo này có thể nói đã ít lại càng ít.
"Bồng Lai tán tu, có chín cấp, có điều hình như ta ở các nơi đều rất khó nghe được tin tức của nhóm tán tu, chắc nơi đó hoàn cảnh cũng phong bế như Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên, nếu một mình ngươi đi thăm dò, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Thị Phi bưng chén trà, giữa các ngón tay đều là một mảnh ấm áp, hắn hơi cong môi, nói rằng: "Bồng Lai tiên đảo loại người nào cũng có, nhưng làm chủ vẫn là tán tu. Cái gọi là tán tu, chẳng qua là độ kiếp thất bại sau khi trùng tu, ngang ngửa bắt đầu lại từ Độ Kiếp kỳ, chỉ có điều tán tu phải trải qua chín đạo tán kiếp mới có thể một lần nữa tới Phi Thăng kỳ, vì thế e rằng trong tiên cảnh —— độ kiếp thất bại, trừ bỏ đạo tu ở ngoài, còn có yêu tu, ma tu, phật tu, không phải tán tu cũng có...Đơn giản vì bên trong Bồng Lai Tiên đảo có không ít thiên tài địa bảo."
"Như vậy không phải sẽ thường xuyên bùng nổ xung đột sao? Bồng Lai Tiên đảo vốn nói là địa bàn của tán tu, nhưng hiện tại tu sĩ đi vào càng ngày càng nhiều, có thể khoan dung để bảo bối bị người đoạt đi?"
Sự nghi ngờ này của Đường Thời, có thể nói là điểm mấu chốt.
Thị Phi đáp: "Chính vì như thế mới có người nói, Tiên đảo không tiên."
Khắp Bồng Lai trên cơ bản là nơi hỗn loạn nhất của Xu Ẩn tinh, nếu ai cũng có thể tiến vào, như vậy Thị Phi đi vào cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua tu vi của hắn.
Ước chừng trong thời gian đi về phía Tây tu vi cũng sẽ tăng lên?
Ánh mắt Đường Thời chợt lóe, nói: "Đi từ phía Nam à?"
Thị Phi gật gật đầu, không đáp.
Hội đấu giá, cũng bắt đầu từ lúc này.
Hội đấu giá của Tỳ Hiểu Lâu đều chung một hình thức, buổi đấu giá này quy mô rõ ràng không lớn bằng lúc trước Yến Hồi Thanh trưởng lão dẫn y tham gia, bất kể là vật phẩm bán đấu giá hay giá cả, thậm chí là người tham gia gọi giá, đều không cùng một đẳng cấp so với trước kia.
Vật phẩm đấu giá phía trước, Đường Thời còn ngẫu nhiên coi trọng liếc mắt một cái, chẳng qua sau đó cũng là điệu bộ chuyên tâm uống trà.
Bây giờ tiếp xúc được rất nhiều thứ, ánh mắt cũng cao lên, hơn nữa sau khi đến Kim Đan kỳ, tu vi tăng vọt, pháp bảo cũ cũng không thể lọt vào mắt.
Y chờ đợi, kỳ thật là Băng tàm ti.
Chẳng qua Đường Thời dù sao cũng có nghe, lúc này chợt nghe được một món thú vị.
"Món đồ đấu giá thứ mười tám, vật ấy chính là một cái tàn giản phục chế, định giá tứ phẩm, dựa theo cách nói của ngọc giản, cái này này có thể khắc chế lực lượng trời phạt bởi vì làm trái với minh ước tạo nên, chẳng qua ngọc giản này là tàn giản, chỉ có một phần ba, cho nên giá khởi đầu là ba ngàn."
Một cái tàn giản, giá khởi đầu cũng là ba ngàn, vẫn pháp quyết thiên môn như thế, rất nhiều người căn bản không muốn nhìn, đều có vẻ có chút mất hứng.
Đường Thời không biết tại sao trong lòng hơi động, ngón tay ấn xuống mặt bàn, quan sát.
Giống như y thường thường là người miệng đầy mê sảng, lại có vẻ rất cần thiết vật này.
Đường Thời thấy không có người ra giá, muốn mở miệng, không ngờ phía dưới bỗng nhiên có một thanh âm chần chờ vang lên, nói ra giá: "Ba ngàn."
Đường Thời nhăn mày, linh thức quét xuống dưới, phát hiện chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Y nhếch môi, tựa hồ không nghĩ có người muốn tranh với mình, nhân tiện nói: "Năm ngàn."
Một hơi bỏ thêm hai ngàn, ai còn dám tranh cùng Đường Thời? Người có thể ngồi vào nhã gian, phần lớn là tu sĩ có bản lĩnh, thanh âm phía dưới vốn chần chờ, nhìn ra e là không muốn mua thứ này lắm, lúc phát hiện có người cạnh tranh với mình thì trực tiếp rút lui.
Vì vậy trong thanh âm giả ngọt ngào của nữ chủ trì, một cái tàn giản ngoài ý muốn bán được giá cao.
Nhưng Đường Thời lại bỗng nhiên xoa trán, không biết bản thân vừa rồi làm sao lại xúc động. Có điều cũng còn tốt, chẳng qua giá chênh lệch hai ngàn linh thạch mà thôi...
Ánh mắt của y chợt lóe, rơi xuống bàn tay phải của Thị Phi, nghi hoặc nhàn nhạt xẹt qua.
Vòng đấu giá kế tiếp lại tiếp tục.
Xung quanh còn có vài nhã gian, nhưng Đường Thời cũng không biết bên trong là những ai, y ngồi ở chỗ này, im hơi lặng tiếng không nói lời nào.
Băng tàm ti dĩ nhiên là món đồ đấu giá then chốt, việc đó khiến Đường Thời nhíu mày.
Lúc này Thị Phi vừa thấy vẻ mặt của y, cũng biết đây mới là mục tiêu của Đường Thời, mười ba kén Băng tàm ti, mỗi một miếng đều to cỡ nắm tay, nếu tính ra thì chắc cũng đủ rồi?
Đường Thời sờ cằm, đợi đấu giá.
"Món đồ đấu giá then chốt, mười ba kén Băng tàm ti, vật ấy được chế tác từ vật liệu hộ giáp thượng hạng và rất nhiều pháp bảo, có tính hàn, giá khởi điểm năm trăm một cái, chư vị cũng không nên bỏ lỡ."
Không biết tại sao, Đường Thời cảm thấy ánh mắt của nữ tu chút trì buổi đấu giá ở dưới chuyển hướng về phía mình, giống như rất chờ mong.
Ước chừng Tỳ Hưu Lâu biết thứ này đối với mình là tình thế bắt buộc?
Thật ra Đường Thời cũng không có bao nhiêu linh thạch, tu luyện tốn rất nhiều, tốc độ tu luyện của y lại tương đối điên cuồng, linh thạch hiện tại chỉ còn hai vạn tư, lúc trước mua năm cái kén Băng tàm ti, Đường Thời đã dùng ba ngàn linh thạch. Mỗi một kén định giá sáu trăm, hiện giờ cái này giá khởi đầu là năm trăm, Đường Thời tính toán một chút —— mười ba kén Băng tàm ti, năm trăm thì là sáu ngàn năm.
Nói cách khác, giá khởi đầu chính là sáu ngàn năm, chẳng qua nơi này là hội đấu giá, đồ vật trên hội đấu giá giá cả tăng gấp đôi cũng không phải không thể.
Đường Thời coi như là người lý trí, nếu giá cả vượt qua nhận thức của mình thì sẽ không tiếp tục tăng giá.
"Bảy ngàn."
"Bảy ngàn năm."
"Tám ngàn ba."
"Tám ngàn năm."
"Tám ngàn tám."
...
Giá cả một đường tăng vọt, chẳng qua phạm vi tăng giá đều không cao lắm, Đường Thời chú ý tới những người gọi giá phần lớn tập trung ở nhã gian trên lầu tám, trong nháy mắt giá cả đã lên đến chín ngàn, vì thế chỉ còn lại có hai người ra giá.
Tay trái Đường Thời sờ sờ ngón tay phải, ánh mắt chợt lóe, rốt cuộc tham dự đấu giá: "Chín ngàn năm."
Y định ra điểm mấu chốt là mỗi một miếng định giá một ngàn, vượt qua phạm vi này, dù tốt y cũng không cần, luôn có biện pháp khác.
Một ngàn, cũng chính là một vạn ba, nếu vượt qua Đường Thời liền trực tiếp ngừng gọi giá.
Lúc trước trong buổi đấu giá, Đường Thời vẫn luôn không lên tiếng, hiện tại bỗng nhiên ra giá, một lần gọi thế nhưng là chín ngàn năm, xem như giết hắc mã bán trên đường, mọi người ghé mắt, đều liếc về phía y, nhưng mà dù sao cũng là nhã gian, mọi người cũng không nhìn ra cái gì.
Trước còn có người ở hai nhã gian bên cạnh tranh giá, hiện giờ bên trái kia hô; "Chín ngàn bảy."
Rồi sau đó, thanh âm bên phải giống như muốn cùng người này đối nghịch, trực tiếp hô; "Một vạn."
Vì thế xem như ra một giá cao mới, ngay lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía nhã gian kia.
Cũng bao gồm cả Đường Thời, trước mắt bọn họ chính là cửa sổ chạm trổ
hoa văn, cách một cửa sổ, mặc dù truyền linh thức ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể xuyên thấu qua trận pháp đang thi triển sau cửa sổ khắc hoa, cho nên không biết gọi giá là ai.
Kỳ thật tranh giá đến lúc này, giá cả đã vượt quá vật tứ phẩm của chính Băng tàm ti, nhưng dù sao bởi vì là hội đấu giá, cho nên mặc dù đến giá cả hiện giờ, cũng không có ai nói gì.
Cách điểm cuối của Đường Thời còn một vạn ba.
Ngón tay y gõ lên mặt bàn, tính toán một chút, cũng không đợi y tính rõ ràng, người bên trái lúc trước vui mừng ra giá "Chín ngàn bảy" tựa hồ nổi giận, đã nghe được thanh âm chén trà rơi xuống đất, "Thiếu môn chủ khinh người quá đáng!"
"Ồ?"
Đường Thời chau mày, sao lại cảm thấy giữa hai người gọi giá mình rất thân quen nha?
Thị Phi nhìn y một cái, sau đó quay đầu, nhìn về phía nhã gian bên phải kia, đáy mắt ám quang chợt lóe, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Thời không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện với mình, trong lòng có vài phần cổ quái, nhưng y cũng áp chế đi. Y chỉ là đột nhiên nghĩ tới người quen mà thôi, nhân tiện nói: "Hiện giờ ngươi đi theo ta, ngược lại cũng tốt...Ít nhất gặp lão bằng hữu, ta còn có thể dựa vào uy danh của Tiểu Tự Tại Thiên ngươi cáo mượn oai hùm...Người bên phải, chắc là một bằng hữu —— cũng không đúng, còn không biết là địch hay bạn."
Thiếu môn chủ, Lạc Viễn Thương sao?
Đường Thời không lên tiếng, nghe động tĩnh bên kia.
Dù sao nơi đây ở Đông Sơn, tu vi Kim Đan kỳ đã là đỉnh cao, người tranh giá này căn bản không sợ bại lộ thân phận của mình. Vị nào bên phải bị nói "Khinh người quá đáng" hình như mỉm cười, đáp lại: "Hội đấu giá của Tỳ Hưu Lâu, người khác được trả giá cao."
"Hừ, nhãi ranh." Người nọ có vẻ cậy già lên mặt, trực tiếp mắng Lạc Viễn Thương trả lời hời hợt, sau đó cất cao giọng hô, "Một vạn một!"
"Một vạn một ngàn năm." Thanh âm Đường Thời nghe có chút quen tai cũng vang lên.
Đường Thời mỉm cười, nói: "Người này vẫn giống hệt lúc trước, tóm lại vẫn khiến người ta muốn đánh hắn."
—— Không, thật ra Đường Thời năm đó mới càng phù hợp với tiêu chuẩn này.
Nhưng mà khẳng định y sẽ không nói chính mình, ngược lại đem cái nồi này trực tiếp chụp lên trên đầu nhân gia Lạc Viễn Thương.
Thị Phi lúc trước cũng đi ra từ Mười tám cảnh Tiểu Hoang, làm sao có thể không biết Đường Thời và Lạc Viễn Thương khác nhau, có điều trong đầu nghĩ đến đầu tiên dĩ nhiên là —— Lạc Viễn Thương, đối với người kia mà nói, Thị Phi đại sư có ý kiến gì sao?
Có ý kiến gì sao?
Thị Phi rất muốn nói, hắn có ý kiến.
Mọi người bên này đã bị giá cao như vậy làm chấn động, người trước kia cùng tranh cãi với Lạc Viễn Thương thật lâu không nói gì.
Người chủ trì phía dưới đã có chút hưng phấn, đầy mặt hồng quang, liền hô: "Một vạn một ngàn năm, lần thứ nhất—— "
Đường Thời mở miệng hô: "Một vạn hai."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau