Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

chương 67: cảnh giới cao làm mất mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Viễn Thương cũng không rõ đây là xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên là — hắn tu ma bị phát hiện sao? Nhưng lại lập tức phản bác, không thể nào.

Khắp Điểm Thuý môn không người nào có tu vi cao hơn hắn, công pháp hắn tu luyện vốn không phải công pháp phổ thông, lúc hắn lên đến Trúc cơ kỳ đều không có người phát giác, hiện tại đã là Kim đan trung kỳ, lại làm sao có thể bị nhìn ra?

Chuyện này ngẫm lại liền biết không có khả năng.

Ánh mắt Lạc Viễn Thương lạnh đi vài phần, "Các ngươi đây là làm phản sao?"

Đường Thời bên này thầm hừ một tiếng, mắng hắn: " Đầu óc ngươi bị lừa đá chắc? Đây vừa thấy rõ ràng là muốn mạng ngươi, đi ra ngoài trước lại nói."

Y cũng không có hứng thú bản thân bị mọi người vây xem, còn vây trong một cái trận pháp, chết tiệt, đây không phải muốn biến y thành thú trong vườn a?

Thị Phi vẫn ở bên cạnh không hé răng, chỉ giương mắt quan sát xung quanh.

Đường Thời biết hắn là người luôn nhìn ra đại cục, cũng không đi quấy rầy hắn, ánh mắt y tìm kiếm mọi nơi, muốn tìm một thứ thích hợp để phá trận.

Mới vừa vào địa giới Điểm Thuý môn, thế nhưng liền xảy ra chuyện này...

Lạc Viễn Thương không thấy được người mình quen thuộc, luôn có một loại dự cảm không lành, gần đây bốn môn phái ở Đông Sơn đấu đá rất lợi hại, nên không phải là có người cố ý đến tính kế đi?

Nói là tu ma, nhưng Lạc Viễn Thương dù sao cũng được Điểm Thuý môn bồi dưỡng, tuy rằng sư tôn đối xử với hắn không tính là tốt nhất, nhưng lúc đầu những tâm pháp tu vi đều do hắn chỉ dạy, Lạc Viễn Thương lẻ loi hiu quạnh, tiến vào Điểm Thuý môn, hôm nay cho dù cực kỳ phong quang, hắn đối với Điểm Thuý môn vẫn có cảm tình. Lúc trước bị Chính Khí tông lôi kéo, hắn cũng chưa từng phản bội, bây giờ dĩ nhiên xảy ra chuyện như vậy...

Lạc Viễn Thương theo bản năng mà cho rằng tất nhiên là trong môn đã xảy ra biến cố gì đó, phải bắt được một người tới hỏi, thật không ngờ lúc hắn muốn động thủ, bậc thang trước cửa một người chậm rãi đi tới, Lạc Viễn Thương vừa thấy liền ngừng tay, hô: " Sư tôn, đây là có chuyện gì?"

Nhìn chắc là tạm thời không đánh được, Đường Thời thu tay, chẳng qua cánh tay nắm Trảm Lâu Lan vẫn giấu sau lưng, vì bảo đảm an toàn, Đường Thời đứng bên cạnh Thị Phi, lại bởi vì bị mọi người nhìn chăm chú, liền kề sát vào Thị Phi, môi mở, như không tiếng động mà nói một câu: "Lạc Viễn Thương có phải uống lộn thuốc hay không?"

Thị Phi không lời gì để nói, chỉ nghiêng mắt nhìn y.

Đường Thời nhìn chằm chằm sư tôn Lạc Viễn Thương đang đi tới, như đang lo lắng cái gì.

Y đang nhìn ánh mắt vị sư tôn kia, lúc nhìn Lạc Viễn Thương tựa hồ cũng không phải không có cảm tình đi?

Thị Phi nói; "Có chút cổ quái."

"Là rất cổ quái." Đường Thời sửa đúng cho hắn, sau đó lại nhìn về phía trước.

Sư tôn Lạc Viễn Thương đi tới, liền hít một hơi, nói: "Lạc Thương...Ngươi không nên trở về..."

Lạc Viễn Thương nghe không hiểu: "Sư tôn, đây là có ý gì?"

"Giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ đi, Điểm Thuý môn sẽ vẫn là nhà của ngươi." Sư tôn hắn pháp hiệu Hành Vân, là một tay kiếm pháp rất tốt, hiện giờ nhìn lại tựa hồ có chút già nua, lời nói ra cũng rất kỳ quái.

Đường Thời không biết ở giữa cất dấu huyền cơ gì, chỉ có thể ở một bên nghe.

"Nhượng ta...Giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ?" Lạc Viễn Thương như thật không ngờ đây mới là đáp án, hắn nhìn về phía Hành Vân đạo nhân, đột nhiên hỏi, "Sư tôn, nói như vậy Điểm Thuý môn chúng ta cũng không có phát sinh bất luận nguy hiểm gì, phải không?"

Sư tôn hắn gật đầu, chỉ nói: "Chỉ cần ngươi giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ, trận pháp này sẽ không bị phát động."

Lạc Viễn Thương như nghe được chuyện cười lớn, "Cho ta lệnh bài Thiếu môn chủ chính là ngươi, muốn ta lệnh bài cũng là ngươi. Hiện giờ sư tôn một câu có thể đủ thu hồi lệnh bài, ta căn bản sẽ không cự tuyệt, nhưng mà sư tôn... Ngươi vì sao Diệt linh trận đều mở?"

Diệt linh trận này không cần nhiều tu sĩ, năm tu sĩ Trúc cơ kỳ, một tu sĩ Kim đan kỳ, còn lại chừng mười người đến Luyện khí kỳ, trước đây Diệt linh trận chỉ có Hành Vân đạo nhân có khả năng dùng, bây giờ trận này mở, tự nhiên cũng chỉ có một mình Hành Vân mới có thể mở ra.

Dù sao chủ trì trận pháp, nhất định là một người Kim đan kỳ.

Chắc là Lạc Viễn Thương biểu tình quá mức trào phúng, Hành Vân đạo nhân cả giận nói: "Không cần phí lời, giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ, nhường vị trí cho Trường Vân, ngươi vẫn là đệ tử Điểm Thuý môn."

Trường Vân là ai? Đường Thời cùng Thị Phi đều không rõ ràng lắm.

Chính là lúc Lạc Viễn Thương nghe được cái tên này, lại như hiểu được.

Vẻ mặt Lạc Viễn Thương có vẻ càng thêm trào phúng, liền cười: "Sư tôn thật nghĩ như vậy sao? Ngươi là sư tôn của Trường Vân, thì không phải sư tôn của ta sao?"

Hành Vân đạo nhân; "Ta đã sớm nói qua, tâm tính của ngươi quá hiếu thắng, không thích hợp làm môn chủ."

"Ha ha ha ha..." Lạc Viễn Thương bỗng nhiên phá lên cười, bàn tay hắn vừa lật, liền có một cái lệnh bài xuất hiện ở trong tay, cười xong, lại thở dài một tiếng, "Người bày trận cũng đừng núp, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, không có gì không thể nói ."

Đường Thời thầm nghĩ: Lạc Viễn Thương đây là tính toán rốt cuộc muốn bắt đầu nổi điên.

Thị Phi nhìn về phía bàn tay Lạc Viễn Thương, ngay sau đó, hắn nắm một cái lệnh bài tung lên giữa không trung.

Chỉ nghe Lạc Viễn Thương nói: "Sư tôn, ngươi nói cái gì, ta đều sẽ làm theo, vì sao phải thi triển Diệt linh trận đây?"

Chỉ tiếc, Hành Vân vẫn luôn không mở miệng, hắn tựa hồ tuyệt không muốn trả lời vấn đề này, đứng ở nơi đó, "Chỉ là sợ ngươi không nghe lời mà thôi, lệnh bài cho ta đi."

Lạc Viễn Thương cười nhạo, ngay sau đó đã có vài phần cuồng loạn, "Ta vì Điểm Thuý môn có thể nói là cúc cung tận tụy, bây giờ đổi lại cũng là sư tôn người triệu nhiều người như vậy kết đại trận đối đãi ta, chỉ coi ta sẽ không phản kháng sao?"

" Từ khi ngươi trở thành Thiếu môn chủ, Điểm Thuý môn chúng ta chết bao nhiêu người? Bổn môn căn bản không nghĩ cạnh tranh ba cửa với Chính Khí tông, ngươi lại muốn làm xằng làm bậy, đạo gia tu hành coi trọng thanh tĩnh vô vi, ngươi lại đi ngược thiên đạo, trong môn phái không dung túng ngươi."

Ý tứ của Hành Vân đạo nhân là, toàn bộ môn phái đều bất mãn với Lạc Viễn Thương.

Đường Thời cũng là lần đầu tiên nghe được lý luận kỳ ba như vậy, nhất thời nhịn không được, liền cười ra tiếng, "Ai nha, ta nói Lạc sư huynh, môn phái của ngươi làm sao lại thế này? Không bằng ngươi đến Tẩy Mặc các ở Nam Sơn với ta, lấy tu vi Kim Đan kỳ của Lạc sư huynh, mặc kệ nói như thế nào chiếm một vị trí đệ tử nội môn cũng rất đơn giản a. Muốn hay không suy nghĩ một chút đổi nghề đi?"

Kỳ thật Đường Thời là thật tâm thực lòng mà lôi kéo người, chỉ tiếc Lạc Viễn Thương vẫn trưng mặt lạnh, nhìn chằm chằm Hành Vân phía trước, biểu tình trên mặt không thấy một điểm buông lỏng, như đông cứng.

Thị Phi vẫn luôn im lặng, sau khi liếc nhìn Đường Thời một cái, bỗng nhiên nói: "Diệt linh sát trận cũng sớm đã thành hình, mặc dù ngươi giao ra lệnh bài, cũng không thể an toàn từ trong trận thoát ra."

"..." Đường Thời quay đầu, nhìn về phía Thị Phi, mang theo vài phần tìm kiếm, liền hỏi, " Thật vậy?"

Thị Phi gật đầu một cái, đáy mắt dẫn theo vài phần thương xót, nhân tiện nói: "Không giả."

Lần này, Đường Thời liền dùng một loại đồng tình nhìn Lạc Viễn Thương, y động tác thập phần quỷ dị mà xoay xoay cổ, thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng lâu rồi chưa có đánh nhau... Không biết nhân cơ hội này đánh cướp có thể bị tên Lạc Viễn Thương bệnh thần kinh kia bắt lấy hay không.."

Lạc Viễn Thương nhìn về phía đối diện, đã nghe được lời Thị Phi, lệnh bài trong tay, bị hắn hung hăng bóp nát, dĩ nhiên bể thành bột mịn, "Ta nơi chốn đều vây quanh Điểm Thuý môn, thế nhưng lúc này đều tới giết ta, quả nhiên thật sự là đạo bất đồng, ngay từ đầu cũng chưa từng có người nào nói cho ta biết. Cái gì cũng không nói, liền trực tiếp khai sát trận, tốt, tốt, tốt, thật là lợi hại!"

"Ngươi dám hủy hoại lệnh bài? !" Hành Vân đạo nhân liền nổi giận, "Ngươi đã khư khư cố chấp, cũng đừng trách ta không khách khí!"

"Lạc sư huynh, sư tôn ngươi là não tàn sao?" Đường Thời cảm thấy không sao hiểu nổi, sư tôn hắn thật sự không thấy được tu vi của Thị Phi và y, hoàn toàn không nhìn hai người bọn họ được Lạc Viễn Thương mời đến, hay căn bản không có đưa bọn họ đặt ở đáy mắt?

Lời này của Đường Thời rất không khách khí , Lạc Viễn Thương thở dài một tiếng: "Có thể ngươi nói đúng."

Điểm Thuý môn vẫn luôn là môn phái nhỏ an phận ở một góc, một đêm quật khởi rất nhiều người xem ra đều vui vẻ, kỳ thật đang sợ hãi, một mình Lạc Viễn Thương bỗng trở thành người đại biểu cho toàn Điểm Thuý môn, nói Lạc Viễn Thương cũng như đang nói Điểm Thuý môn, lòng trung thành của những người khác sẽ bị hạ thấp, huống chi Lạc Viễn Thương lại muốn Điểm Thuý môn trở thành tông môn hạng nhất Đông Sơn, không thiếu người được phái ra ngoài chém giết, bởi vì thực lực chênh lệch, giữa quá trình cạnh tranh khẳng định sẽ có thương vong, càng vì gần đây sắp cử hành Đông Sơn đại hội, cho nên tranh đấu đã thành ám sát cùng minh đấu kết hợp.

Áp lực của Lạc Viễn Thương cũng thật lớn, không phải thế thì nửa đường cũng sẽ không chặn Đường Thời và Thị Phi, nghĩ muốn kéo bọn họ đến trợ trận.

Nhưng mà trăm triệu không ngờ chính là, vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, tên tuổi tông môn dễ dàng đạt được hạng nhất Đông Sơn, lại vào lúc Lạc Viễn Thương vừa mới bước vào sơn môn, liền xảy ra chuyện như vậy —— làm sao có thể không khiến Lạc Viễn Thương thất vọng?

Bọn họ không thích tử vong, cũng không thích đi chịu chết, càng sợ hãi loại tranh đấu cùng tàn sát này, thứ bọn họ muốn là môn phái vẫn giống như trước kia cẩu thả sống qua ngày, mà không phải môn phái nổi danh trong quy hạch của Lạc Viễn Thương...

Kỳ thật lúc đầu, căn bản không có khác nhau lớn như vậy, ngay từ lúc Lạc Viễn Thương đề xuất mục tiêu, ai mà không bị hấp dẫn? Nhưng cũng bởi vì có người theo tranh đấu mà chết, những người còn sống sót bắt đầu sợ hãi, dù sao chết người sẽ thấy cũng không sống được, hơn nữa thực lực của Điểm Thuý môn trong bốn môn phái tranh đấu xem như thấp nhất, bọn họ sợ hãi, kèm theo khủng hoảng.

Thanh danh bên ngoài của Lạc Viễn Thương, lại là Kim Đan trung kỳ, trong sơn môn chính là người có tu vi cao nhất, bọn họ cảm thấy nếu không diệt trừ Lạc Viễn Thương, thì sẽ vô pháp khống chế Điểm Thuý môn, khiến nó "Trở về quỹ đạo", hơn nữa tư tâm của chưởng môn Hành Vân đã như thế, hết thảy liền như vậy thuận lý thành chương.

Bức bách Lạc Viễn Thương giao ra lệnh bài Thiếu môn chủ, sau lại đem Lạc Viễn Thương đuổi đi, buộc hắn phế bỏ một thân tu vi, là có thể vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.

Cho nên hiện tại, nhìn Lạc Viễn Thương muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, những người này đều vừa sợ vừa giận.

Cảm thấy sự tình khó giải quyết, là Hành Vân đạo nhân kia, nhưng hắn mặc dù là Kim đan sơ kỳ, chính là dù sao kiến thức nông cạn, một không nhận ra Thị Phi là người nào, hai sẽ không nhận ra Đường Thời là tên gia hỏa có bao nhiêu đáng sợ.

Lúc này Điểm Thuý môn nắm giữ Diệt linh trận, liền có thể dễ dàng trừng trị ba người bị nhốt trong trận pháp.

Hành Vân đạo nhân biết, rất nhiều chuyện bây giờ đã hoàn toàn không có cách nào vãn hồi rồi ——

Giết chết Lạc Viễn Thương, Điểm Thuý môn vẫn lại là Điểm Thuý môn.

"Giết hắn."

Giọng nói của Hành Vân đạo nhân thực lãnh tĩnh.

"Thần kinh!"

Đường Thời quả thực muốn quỳ trước cửa Điểm Thuý môn, những người này mạch não bị úng nước sao?

Y cắn răng, nghiến răng hồi lâu, cuối cùng bỗng nhiên lên tiếng: "Ta nói, lão đầu tử, ngươi có thể hay không nhìn xem chúng ta thực lực đối lập a? Ngươi giết Lạc Viễn Thương thì có thể, chính là đừng xuống tay với bọn ta."

Hành Vân đạo nhân không phải không chú ý tới bọn họ, nhưng dù sao hỏa lực của Lạc Viễn Thương tương đối hấp dẫn, hiện tại nhìn đến bọn y, chỉ nói: "Chuyện của Điểm Thuý môn chúng ta, các ngươi đừng nhúng tay."

Đường Thời nhún vai: "Chúng ta chẳng qua bởi vì nghe danh đến thăm, làm sao biết được nơi này sẽ xảy ra vấn đề lớn như vậy đâu? Bây giờ ngài đem chúng ta nhốt cùng một chỗ với Lạc Viễn Thương, ta sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"

Một bộ khẩu khí thiên chân thuần khiết thiện lương này, thực dễ để người quen biết Đường Thời nhớ tới một ít chuyện không tốt của y.

Lạc Viễn Thương hiện tại chỉ nhớ lúc Đường Thời bị coi thường cùng hạ tay ngoan độc, quả thật là tư thế như vậy.

Dù sao Đường Thời Kim đan sơ kỳ, tại địa phương như Đông Sơn, vẫn có sức chiến đấu nhất định.

Nếu thật sự đánh nhau, uy lực của Diệt linh trận cơ hồ muốn hao tổn hơn phân nửa. Nếu như truy binh có thể không đánh mà thắng, Đường Thời liền có thể trở thành "Binh".

Chẳng qua cũng chỉ là nếu như mà thôi.

Hành Vân đạo nhân kia nói: "Các ngươi ở trong trận chờ đi, đợi Điểm Thuý môn chúng ta giải quyết xong chuyện này, sẽ tới tìm các ngươi nói rõ."

" Mẹ ngươi đánh rắm!"

Đường Thời bỗng nhiên tuôn ra lời thô lục, làm cho những người của Điểm Thuý môn vây xem xung quanh hoàn toàn chấn kinh rồi, trên đời làm sao có người thô tục như vậy? Thế nhưng tu vi còn không thấp ? !

Kỳ thật Đường Thời chỉ không thể nhịn được nữa mà thôi, thật mịa nó ngôn ngữ mới là điểm mấu chốt sao? Người như Đường Thời là kiểu không kiên nhẫn, giao tiếp với người hợp ý, có thể tâm bình khí hòa mà nói mấy câu, lúc gặp được người không ưng, lại còn là người đặc biệt bị coi thường, Đường Thời liền muốn bạo phát.

"Chúng ta đợi trong trận pháp, ngươi lấy cái gì cam đoan chúng ta an toàn? Môn phái các ngươi tranh đấu chúng ta không nghĩ quản, lập tức để người triệt khai trận pháp, Lạc Viễn Thương mà các ngươi muốn chém chém giết giết, cùng ta không có nửa xu quan hệ."

Hoàn hảo Lạc Viễn Thương biết bản thân Đường Thời là cái dạng tiện nhân gì, nghe y nói như vậy nói, cũng không có nửa phần sinh khí, ngược lại nói ra rất sảng khoái, có thể làm người như Đường Thời, muốn mắng liền mắng, đó mới thật sự là đắc ý đến cực điểm.

" Tốt xấu gì cũng là ta mời các ngươi đến ngoại viện, vào lúc này liền không cần phủi sạch quan hệ đi?" Lạc Viễn Thương bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, rồi sau đó nâng bàn tay lên, đã chuẩn bị động thủ, nếu Điểm Thuý môn không thể đi theo ý mình, như vậy hắn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn của bản thân, cải tạo Điểm Thuý môn thành môn phái thích ứng loại trạng thái sinh tồn trên đại lục Linh Xu.

Thị Phi vẫn luôn im lặng, mặc kệ là trước nghe Đường Thời mắng chửi người, hay nghe Lạc Viễn Thương đáp lời, quả nhiên hoàn toàn không bị bất luận cái gì ảnh hưởng.

"Người kia là ai a?"

"Ta thấy thế nào người nọ như là hòa thượng?"

"Ngươi vui đùa cái gì vậy, người vừa mới mắng chửi kia không phải nói cái gì mà Tẩy Mặc các ở Nam Sơn sao?"

"Ngươi nghe qua chưa?"

"Chưa từng nghe qua a..."

"Không phải, làm sao ta lại cảm thấy y lớn lên nhìn có chút quen mắt đâu?"

"Người nào ngươi cũng đều nhìn quen mắt, tật xấu gì vậy?"

"... Ta là nói thật..."

"Còn nói nữa!"

...

Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Đường Thời sờ sờ mũi, nhân tiện nói: "Lạc Viễn Thương, ngươi động thủ sao? Nếu như muốn mời ta cùng Thị Phi hỗ trợ, ngươi nên ra một giá tiền thích hợp. Ta là vải thừa, một lần ra tay lấy năm nghàn linh thạch, về phần Thị Phi —— hắn tương đối lợi hại, lấy tám ngàn, chúng ta liền giúp ngươi thu phục cục diện hỗn loạn."

Đường Thời cảm thấy mình thật sự là lương tâm giới yên tâm giới, trên đời này không có người nào dùng tay đấm lấy lợi ích thực tế như vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com

Trước Sau

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio