CHƯƠNG
.
.
Thái y và tướng quân thương lượng cái gì đó, sau đó Thái y bưng tới một bát dược. Thu Nhi dùng dược, rõ ràng quằn quại là thế, bây giờ lại có thể im lặng nằm trên giường với nhịp thở bình ổn. Phúc công công có chút nghi hoặc, bèn tới trước mặt Thái y, hỏi: “Ngài cho Thu Nhi ăn loại thuốc gì vậy? Sao hắn không đau nữa, lão nô nhớ rõ lần trước không như thế này!”.
Thái y nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Bát thuốc vừa rồi là một loại cấm dược! Hiện tại trước mắt phải cho hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ tới thời khắc sinh sản dược tính sẽ phản phệ, giúp Thu Nhi duy trì tỉnh táo. Cách này do đồ đệ ta nghĩ ra, lúc Thu Nhi sinh song bào thai cũng làm như vậy!”.
Phúc công công vừa nghe thấy hai chữ cấm dược mặt liền biến sắc, nói: “Này… Sẽ không ảnh hưởng tới thân thể Thu Nhi chứ?”.
Thái y cũng không tính giấu diếm Phúc công công: “Nếu nói ảnh hưởng thì chắc chắn là có, thế nên đối với lượng dược cần dùng ta vốn đã cẩn thận lại càng thêm cẩn thận!”.
Thanh âm Thái y rất nhỏ, nhưng vẫn bị Đổng Quang đế nghe được, hắn hỏi: “Các ngươi sao cứ làm vấn đề đơn giản trở nên phức tạp thế, đi lại liền khiến Thu Nhi mau sinh!”.
Thái y đột nhiên nghĩ tới có thể Đổng Quang đế sẽ biết chút ít gì đó, lão hỏi hắn: “Bệ hạ, ngài có biết phương pháp nào đơn giản không?” Đổng Quang đế cố gắng hồi tưởng, quyển sách kia hình như ghi: Nang vỡ ra thì hài nhi xuất thế, cụ thể chi tiết thì hắn không nhớ. Thái y thấy Hoàng Thượng lắc đầu, thở dài nói: “Bệ hạ, ngài động thủ quá sớm, cực khổ của Thu Nhi chỉ mới bắt đầu thôi!”.
“Ngươi có ý gì?” Đổng Quang đế không hờn không giận.
Thái y giải thích: “Bệ hạ, Thu Nhi đau bụng tiền sản bình thường phải mất hơn mười ngày, đến thời điểm sinh sản lại vô cùng thống khổ, nhìn tình hình trước mắt, Thu Nhi còn phải đau bụng mấy ngày nữa mới có thể sinh!”.
Đổng Quang đế nhất thời á khẩu, Thái y lập tức chắp tay thỉnh cầu: “ Bệ hạ, Thu Nhi lúc này có thể ngủ một giấc ngắn, cung nghênh bệ hạ trở về nghỉ ngơi!” Còn không chờ Đổng Quang đế đáp lại, Thái y và Phúc công công liền vây hắn lùi ra cửa. Trước khi đi Thái y không quên ngoảnh đầu nói với tướng quân: “Người cũng ngủ cùng Thu Nhi đi, sau này còn dài!”.
Tướng quân kinh ngạc gật gật đầu, đẩy Thu Nhi vào bên trong, dùng gối mềm kê thắt lưng cho hắn, rồi bản thân cũng leo lên giường. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng Thu Nhi trải qua giai đoạn đãi sản (chờ sinh), Thu Nhi chịu đau đớn sớm vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Tướng quân nằm trên giường, đặt tay lên xoa chiếc bụng căng cứng của Thu Nhi, cảm thấy tựa như gánh nặng ngàn cân đang đặt trong g ngực.
Thu Nhi phía sau trái lại an ủi tướng quân: “Đừng lo lắng, vài ngày nữa là không sao nữa rồi, lần trước hai đứa còn không có việc gì, lần này chỉ có một càng không sao hết!”.
Tướng quân thì thào nói: “Ta không nên khiến ngươi chịu khổ!”.
“Vậy ngươi giúp ta day day bụng với thắt lưng đi, làm như thế có thể giúp ta bớt đau! Mỗi lần đau bụng sinh mấy nơi đó đều bị đè ép!”. Thu Nhi vừa nói liền dịch người về phía tướng quân. Tướng quân cũng thực sự làm theo lời Thu Nhi, Thu Nhi thoải mái rên rỉ, trong lòng tướng quân cũng được thư thái đôi chút.
Đột nhiên, tướng quân đang hạ tay xuống thì thai nhi liền động, thân thể Thu Nhi lập tức căng ra. “Rất đau đúng không!” Tướng quân sắp kìm không nổi nước mắt. Lần này Thu Nhi không cường ngạnh chống đỡ nữa, cũng không nói dối mà ngoan ngoãn trả lời nói: “Rất đau! Thế nhưng có ngươi ở bên cảm giác thật tốt! Sau này có thể càng đau, ngươi đừng đi!”.
Tướng quân hôn phớt lên môi Thu Nhi, nói: “Ta không đi, vĩnh viễn ở bên ngươi! Ngươi cũng phải vĩnh viễn ở bên ta, biết không!”.
Thu Nhi mỉm cười ngọt ngào, ngả đầu lên vai tướng quân, nói: “Vì phải vĩnh viễn ở bên ngươi, cho ta ngủ một giấc nhé, một giấc khôi phục lại tinh thần!”.
Sau vài ngày đau đớn, Thu Nhi sắp chết lặng, hơn nữa do có sự tác động của thuốc, hắn luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Mặc dù trên người vẫn như cũ đau nhức triền miên, nhưng cơn đau không thể chịu nổi lại ngày một ít. Bất quá dù Thu Nhi ngủ say hay thanh tỉnh thì tướng quân vẫn luôn bên cạnh hắn.
Thu Nhi sờ mặt tướng quân, trêu ghẹo hắn: “Ngươi mà không chịu cạo râu thì thành dã nhân đấy!” Tướng quân xoa thắt lưng hắn, trả lời: “Dã nhân càng tốt! Nếu thật sự có ngưu quỷ xà thần gì đến bắt ngươi, ta cũng phải dọa cho bọn hắn biến về!”.
Thu Nhi ha ha cười, nói: “Vậy ngươi đời này cũng đừng cạo râu, dọa cho ngưu quỷ xà thần chạy hết đi, rồi chúng ta tiếp tục sống, sống đến răng long đầu bạc, thành yêu quái hết cả!”.
Tướng quân cười, đón lời Thu Nhi: “Vậy chúng ta thay thế bọn họ trở thành tân ngưu quỷ xà thần cũng được!” Tướng quân nói xong hai người cùng cười, đang cười thân thể Thu Nhi đột nhiên cứng lại, tướng quân biết đó có nghĩa là Thu Nhi vừa đau kịch liệt, thế nên tay tướng quân chuyển qua bụng Thu Nhi, xoa xoa giúp hắn thoải mái. Lần này Thu Nhi cảm thấy cơn đau không giống bình thường lắm! Sau đó tướng quân cảm nhận được chăn đệm ẩm, Thu Nhi xuất huyết.
Thu Nhi lại bị nâng tới giường sản chuyên biệt, cực hình sẽ bắt đầu. Thái y vội vã tới, Phúc công công và Tống Bảo cũng tới đây hỗ trợ. Đổng Quang đế chỉ đứng bên cạnh trong chốc lát, liền đẩy cửa đi ra ngoài, hắn chỉ muốn chứng kiến Thu Nhi đã phản bội chính mình kia phải chịu khổ ra sao, thế nhưng tướng quân lại nắm tay Thu Nhi, hình dáng hai người gắn bó sinh tử làm cho Đổng Quang đế bực bội không thôi.
Đổng Quang đế rời tới nhà chính, đến giữa trưa, Yến phu nhân bưng tới một mâm điểm tâm, bà giải thích, bà còn phải hầm canh cho Thu Nhi, thật sự không có cách phân thân, không thể lại làm cơm trưa nữa. Đổng Quang đế vừa mới ăn một miếng, chợt nghe thấy tướng quân ở bên trong hô to, Di Thu kiên trì, đừng ngủ, đừng ngủ!
Đổng Quang đế nhất thời nhạt miệng, hỏi Yến phu nhân: “Đám nữ nhân sinh sản đều phải hét kinh thiên động địa, sao không thấy Thu Nhi kêu? Tới trưa cũng chỉ nghe tên Tống Di kia hô to gọi nhỏ!” Đổng Quang đế vừa dứt lời lại nghe thấy tướng quân la tiếp: “Di Thu, cắn ta, đừng cắn chính mình!”.
Yến phu nhân ánh mắt ảm đạm, đáp: “Lão nhân nhà ta không cho Thu Nhi kêu to, nói như vậy không những vô dụng mà còn lãng phí thể lực! Cho nên Thu Nhi chỉ có thể nhịn!”.
“Còn bao lâu nữa?” Đổng Quang đế kìm lòng không được hỏi.
“Lúc sinh song thai là ba ngày, lần này…” Yến phu nhân còn chưa nói xong, Tống Bảo liền bưng một chậu máu loãng đỏ tươi đi ra, gọi Phu nhân mau mau mang nước ấm tới. Yến phu nhân vội vàng rời khỏi, Đổng Quang đến đứng dậy, mở cửa phòng Thu Nhi, ngó vào trong.
Thu Nhi tóc tai bết lại, dính tán loạn trên mặt, mớ tóc đen càng làm sắc mặt hắn thêm phần đáng sợ. Thu Nhi ngẩng đầu hé miệng, thuận theo tiết tấu của tướng quân mà gian nan hô hấp. Cho dù chỉ là một việc đơn giản như hít và thở, Thu Nhi bây giờ cũng không thể đơn giản thực hiện, đau đớn kịch liệt khiến cho thân thể hắn thỉnh thoảng lại run rẩy.
Thái y cùng với tướng quân hợp lực giúp Thu Nhi chuyển mình, Đổng Quang đế cuối cùng cũng thấy rõ ràng vẻ mặt của Thu Nhi. Lại là sự bình thản ngoài dự kiến của Đổng Quang đế, không hề giống như đang trải qua một giai đoạn nước sôi lửa bỏng. Đổng Quang đế bắt đầu hoài nghi Thu Nhi có phải hay không thật sự trải qua gian nan đau đớn.
Tống Bảo đưa cho Thái y khăn sạch, Thái y xốc chăn lên lau cho Thu Nhi, khăn vừa lấy ra đã thấm đẫm sắc máu. “Thu Nhi, đừng dùng sức, bình tĩnh, bình tĩnh! Tướng quân mau cho Thu Nhi một viên định tâm đan!” Thái y rống lên một tiếng bình tĩnh mà khiến Đổng Quang đế sợ tới hoảng hồn.
Chỉ thấy tướng quân run rẩy đổ từ trong lọ ra một viên thuốc, lại run rẩy bỏ vào miệng Thu Nhi, rồi mới ngồi bên người Thu Nhi giúp hắn thuận khí. Thu Nhi rên một tiếng, cuối cùng thở hắt ra một hơi, mở mắt nhìn tướng quân mệt mỏi cười cười. Tướng quân rất tự nhiên giơ tay ra phía trước, Thu Nhi liền ôm lấy cánh tay hắn, hai mắt nhắm lại.
Động tác của Thu Nhi và tướng quân, Đổng Quang đế thấy rõ ràng, cảm xúc thương hại của hắn lập tức bay biến, miệng mắng: “Này là lúc nào rồi, còn tình chàng ý thiếp!”, sau đó liền buồn bực đi ra. Buổi trưa, bọn nhỏ tan học về nhà, nhìn thấy Tống Bảo đang bưng chậu máu loãng từ phòng Thu Nhi ra, liền ý thức được không ổn, hướng về phía phòng Thu Nhi gào lớn!
Bên trong căn phòng nồng đậm mùi máu, Tống Bảo liền buông chậu nước cố sức ngăn cản bọn nhỏ. Bọn nhỏ gào khóc gọi cha, chen nhau đòi vào, mặc dù đã có Tống Bảo chặn lại, thế nhưng xuyên qua bình phong bọn chúng vẫn có thể thấy được huyết thấm qua khăn trải giường mà nhỏ giọt, tụ thành một vũng trên mặt đất.
“Phụ thân, phụ thân, người xảy ra chuyện gì? Chúng ta sau này đều nghe lời người, phụ thân, người đừng chết!” Bọn nhỏ tuyệt vọng kêu khóc, Yến phu nhân cũng chạy tới can bọn nó, kéo bọn nó lên nhà trên. Bọn nhỏ vây quanh Yến phu nhân, hỏi: “Nãi nãi, phụ thân khi nào mới khỏe lên? Người sẽ không bỏ chúng con đâu đúng không!”.
Yến phu nhân vuốt ve ba cái đầu nho nhỏ, an ủi bọn nó: “Không đâu, cha ngươi yêu các ngươi như thế, làm sao nỡ rời các ngươi! Các ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng chạy loạn, không được làm cho cha ngươi phân tâm, sẽ tốt lên nhanh thôi!”.
Nhanh thôi… Bọn nhỏ từ trưa đợi đến sẩm tối, lại từ sẩm tối đợi đến đêm khuya. Máu loãng cứ một chậu lại một chậu bưng ra ngoài, khăn trải giường nhiễm máu đã chất thành núi. Yến phu nhân vẫn ngồi bên bọn nhỏ, để bọn nhỏ rúc bên mình bà. Đổng Quang đế cũng không biết nên làm cái gì. Hắn nhắm mắt hồi tưởng, hồi tưởng quyển sách kia có viết điều gì mà giờ khắc này có thể giúp Thu Nhi không.
Thình lình Tướng quân khàn giọng rống to, khoét sâu vào trái tim mọi người: “Di Thu đừng ngủ, ta ở đây, ngươi nắm tay ta, ngươi nắm tay ta!” Bọn nhỏ lại bắt đầu khóc, Yến phu nhân cũng gạt lệ, Đổng Quang đế ngửa mặt lên trời thở dài, hắn thật sự không dám đến xem. Lúc trước hắn chỉ chú ý làm sao khiến Thu Nhi mang thai, lại không chú ý phải tính sao khi sinh sản.
Trong phòng sinh, Thu Nhi sức cùng lực kiệt chỉ cảm thấy thân thể của chính mình như bị dồn thành một đống, các loại cảm giác càng ngày càng xa xăm, ngay cả đau đớn cũng không còn rõ ràng như trước. Tướng quân tuy rằng vẫn ngay bên cạnh hắn, còn nắm tay hắn, thế nhưng Thu Nhi lại thấy như tướng quân đang ở một nơi nào đó rất xa xôi. Thu Nhi nghe thấy Thái y nói hắn phải dùng lực, hắn vẫn chờ Thái y nhanh nói câu ấy, thế nhưng cuối cùng khi đợi được đến lúc, hắn lại nhất thời không nghĩ ra nên dùng sức bằng cách nào.
Thân thể thoáng cái bị dựng lên, Thu Nhi trì độn quay đầu lại, phát hiện mình đã được tướng quân ôm vào trong ngực, tướng quân nắm tay hắn, đặt ở chiếc bụng căng tròn. Tướng quân phía sau, cơ thể cùng hắn chung một chỗ, Thu Nhi theo bản năng dựa theo nhịp thở của tướng quân mà hô hấp. Tựa trong g ngực dày rộng mà ấm áp này, Thu Nhi thoải mái trĩu nặng mi, thế nhưng hắn biết nếu mình say ngủ, chỉ sợ cuối cùng không thể tỉnh lại.
Thu Nhi không muốn để tướng quân ôm ấp, lại tham lam ấm áp trên người hắn, đang trong trạng thái đắn đo, đột nhiên Thu Nhi bị một trận đau đớn kéo tới, hắn nói với chính mình lúc này không phải lúc nghĩ tới việc ấy. Thu Nhi cố gắng hít thở, cục thịt nho nhỏ trong cơ thể hắn cũng đang cố gắng đi ra. Thu Nhi bắt buộc chính mình phải thanh tỉnh, điều bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ là như thế.
“Tốt lắm, Thu Nhi, đầu đứa nhỏ đi ra, dùng sức một lần nữa thôi! Kết thúc rồi, lập tức kết thúc rồi!” Thái y hô to, tuyên bố trận hình pháp này lập tức sẽ kết thúc.
Những lời này đối với Thu Nhi có một tác dụng thần kì, bất kể thân thể hắn vô lực đến mức nào, chỉ cần nghe câu nói ấy cũng có thể lấy ra khí lực một cách kì tích. Tiểu Hoan Nhi như thế, song bào thai như thế, đứa bé này cũng sẽ như thế.
“Đi ra nào! Đi ra nào!”.
“Oa a a…”.
.
.