CHƯƠNG
.
.
Tiếng hoan hô của mọi người hòa lẫn trong tiếng trẻ con nức nở khóc, những người trong nhà chính nghe thấy động tĩnh liền lập tức đứng bật khỏi ghế, chạy vội tới phòng sinh của Thu Nhi.
Đổng Quang đế mở cửa phòng ra, vén lên bình phong, nhìn thấy Phúc công công đang ôm trong lòng một bọc gì đó nho nhỏ, bọn trẻ không dám đi vào nên lấp ló sau tấm bình phong mà tò mò nhìn vào. Phúc công công cười ha ha nhìn ba cái đầu nhỏ cạnh bình phong, đi tới trước mặt bọn nó, nói: “Đi, chúng ta ra ngoài xem muội muội nào! Phụ thân các ngươi tốt lắm, hiện tại cần nghỉ ngơi!”.
Phúc công công thành công kéo ba đứa nhỏ rời khỏi đó, để lại Đổng Quang đế kinh ngạc nhìn Tống Di lệ rơi đầy mặt, cùng với Thu Nhi trong lòng hắn nhìn như đã không còn sức sống. Tống Di thẳng thắn khóc lớn, một chút cũng không quan tâm việc thân là nam nhân phải kiềm chế, mặc kệ cho nước mắt rơi lã chã. Đổng Quang đế làm sao từng gặp qua vị tướng quân của mình khóc uất ức đến thế, đành buồn bực mà nhìn.
Thái y đứng bên chờ một lát, sau liền đi tới túm lấy tay áo tướng quân, mắng: “Ngươi khóc đủ chưa? Ta còn phải rửa miệng vết thương cho Thu Nhi. Hắn còn tiếp tục bị ngươi ôm rịt như vậy, có thể chữa được cũng thành ra không thể!”. Tướng quân rất nghe lời buông Thu Nhi ra, đứng một bên tiếp tục gạt nước mắt. Đổng Quang đế không còn lời nào để nói, nhìn tướng quân, hắn không biết thứ có thể thay đổi Tống Di rốt cuộc là thời gian hay là Thu Nhi, hoặc cũng có khi hắn căn bản chưa từng hiểu rõ kẻ tên Tống Di đã từng vì hắn mà Nam chinh Bắc chiến ấy!
“Được rồi, ngươi ôm Thu Nhi lên giường, muốn khóc gì thì khóc thoải mái đi, khóc xong rồi nhớ phải ngủ một giấc! Thu Nhi tạm thời không có việc gì, ngươi cũng phải nghỉ ngơi một chút. Bằng không Thu Nhi chưa gặp Diêm Vương thì ngươi đã tới báo danh trước!” Yến Thái y mỏi mệt nhưng trong giọng nói lại chứa vô vàn từ ái.
Tướng quân khóc tới toàn thân phát run, nói: “Đúng, đúng! Thật tốt quá, bắt đầu từ lúc ngài nói hắn có thai, ta chưa từng cảm thấy tin tưởng, ta sợ hắn rời xa ta! Hiện tại…hiện tại…cuối cùng cũng xong rồi!”.
Nhìn đến đây Đổng Quang đế liền lặng lẽ rời đi, hóa ra một người khẩn trương sẽ trở nên thảm hại như thế. Quãng thời gian này, nhìn Thu Nhi và Tống Di, Đổng Quang đế đã xao động. Hắn muốn nếm thử thứ tình cảm mà hắn vẫn luôn cho là một điều cấm kị, thế nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh Tống Di kia quá chật vật, Đổng Quang đế quyết tâm nhất định phải buông tay, bởi lẽ những điều này không hề phù hợp với uy nghi của một bậc đế vương.
Ra khỏi phòng Thu Nhi, không khí lập tức sôi nổi, ba đứa nhỏ vây quanh bên Phúc tổng quản, hung trí bừng bừng nhìn tiểu muội muội vừa mới sinh của bọn chúng, thật cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Em bé mới sinh rất ngoan, lẳng lặng nằm trong lòng Phúc công công, không biết là ngủ hay tỉnh.
Không ai nhận ra trời đã sáng, ba đứa nhỏ một đêm không ngủ, Yến phu nhân đặc biệt đồng ý cho bọn trẻ được phép nghỉ học vào hôm nay. Thu Nhi từng phải ăn cấm dược, thế nên nhiễm dược nghiện. Lần trước hắn hôn mê nên không có cảm giác gì, nhưng lần này Thu Nhi thanh tỉnh, lúc cơn nghiện phát tác, tất nhiên chẳng khác gì một hồi tra tấn. Cũng may Thái y đã làm công tác chuẩn bị chu đáo, bình tĩnh châm cứu cho Thu Nhi, lại cắt mấy thang thuốc, ổn định thân thể cho hắn.
Bấm đốt tay tính ra, Đổng Quang đế cũng phải đến tướng quân gia gần một tháng. Sau khi thân thể Thu Nhi ổn định, Phúc tổng quản vội nhắc nhở Đổng Quang đế bãi giá hồi cung. Đổng Quang đế không đồng ý, hắn vẫn chưa tìm được bản đồ, nhưng lại chưa nghĩ ra phải xử lý tướng quân và Thu Nhi ra sao.
Phúc công công đã lường trước Đổng Quang đế sẽ nói như thế, lão cũng đã sớm nghĩ sẵn trong đầu những lời cầu tình, lão nói: “Tống tướng quân từng lén nói cho lão nô, bản đồ rất an toàn, thỉnh xin bệ hạ không cần lưu tâm. Còn về Thu Nhi, ngài không phải đã từng thả hắn một lần sao, bây giờ cũng buông tha cho hắn lần nữa đi!”.
“Tống Di nói với ngươi về việc bản đồ? Bản đồ rốt cuộc ở đâu? Ngươi bảo hắn tốt nhất nên thành thật giao ra đây, bằng không trẫm quyết xử không tha bọn họ!”.
Phúc công công tiếp tục cầu xin: “Bệ hạ của ta, bản đồ là bùa hộ mệnh duy nhất nằm trong tay tướng quân, hắn sao có thể trả lại cho bệ hạ! Tướng quân là một người có tình có nghĩa, hắn đối với Thu Nhi thế nào ngài cũng thấy. Vậy nên tướng quân nhất định sẽ không làm ra chuyện có lỗi với triều đình, có lỗi với bệ hạ!”.
Đổng Quang đế bất mãn với lời Phúc tổng quản nói, cả giận: “Vậy ý ngươi là trẫm vô tình vô nghĩa chứ gì!”.
Phúc công công tựa như sét đánh ngang tai, bình tĩnh làm cho Đổng Quang đế nguôi giận, hắn nói: “Bệ hạ sao có thể nói chính mình vô tình vô nghĩa! Bệ hạ khác tướng quân, tướng quân nếu vứt bỏ vinh hoa phú quý mà cao chạy xa bay cùng Thu Nhi còn có thể để lại một giai thoại. Nhưng nếu bệ hạ chỉ lo cho tình cảm của bản thân, quên đi quốc gia mà xa chạy cao bay với Thu Nhi, vậy ngài không chỉ là một hôn quân mà còn là một tội nhân! Nếu thiếu đi một Tả tướng quân ta vẫn có thể tìm người thay thế, nhưng nếu không có Hoàng Thượng thì há còn có quốc gia sao? Bệ hạ không phải phàm phu tục tử, tình nghĩa của ngài sao có thể so sánh với những kẻ phàm phu tục tử kia!”. (Raph: Ông hoàng thượng này dễ dỗ thật đấy >_