CHƯƠNG
Đêm hôm khuy khoắt, mất ngủ không chỉ có một mình Thu Nhi! Tướng quân cũng đang nằm trên giường, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn vừa mới cùng công chúa sinh hoạt vợ chồng. Hắn bận tâm hình tượng công chúa, cũng bận tâm danh dự của nàng, hai người đại khái làm tình tựa như uống bát nước sôi.
Trong lòng tướng quân nghĩ tới Thu Nhi. Hắn lừa chính mình, chỉ khi nào muốn kiếm người giải tỏa mới có thể nhớ tới y. Nhưng thực tế thì sao? Từ khi biết Thu Nhi mang thai, hắn lại thường xuyên nhớ tới y, hoặc là nói, từ khi không còn những chuyện bù đầu vướng bận, hình bóng y cứ luôn quanh quẩn trong đầu óc hắn.
Ngày hôm sau, sau khi trở về từ triều, hắn để thị đồng đánh xe ngựa hồi phủ, thời tiết dễ chịu nên hắn muốn đi dạo một chút. Tướng quân một đường thẫn thờ kiểu gì lại vô thức đi tới cửa nhà Thái y. Hắn đứng ở cửa trong chốc lát, cảm thấy thật sự không có lý do gì để tìm gặp người kia, liền xoay mình nhanh chóng ly khai. Sau khi tướng quân về nhà, trong lòng luôn bứt rứt không yên, ngay cả công chúa cũng có thể nhận ra điều ấy.
Lại một ngày trôi qua, tướng quân đúng giờ vào triều, xong công việc, vừa ra tới cửa cung để trở về liền đụng phải Thái y phong trần mệt mỏi đang hối hả chạy tới. Yến thái y liếc mắt một cái qua tướng quân, cũng không hành lễ liền nhanh chóng ly khai (người ta là “không thèm” đó! bĩu môi). Tướng quân trong lòng bất mãn, gọi Thái y lại, nói: “Tống Lâm tới chỗ ngài nhỉ? Di Thu có khỏe không?”.
Thái y quay đầu, khách khí đáp: “Đa tạ tướng quân quan tâm, nhờ phúc của ngài, hiện tại Thu Nhi muốn tốt cũng không được!” Tướng quân lập tức lộ ra trạng thái quẫn bách, Thái y cũng không tính dễ dàng buông tha tướng quân như vậy, hắn đi tới chỗ thị đồng của tướng quân, ý vị thâm trường nói: “Làm thị đồng cho tướng quân nhà ngươi có rất là nhiều công việc vất vả đấy!” Thị đồng không hiểu rõ ngọn ngành, thuần khiết đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía tướng quân. Tướng quân xấu hổ, cả người nóng rần đỏ lên tận mặt, không biết là nên khóc hay nên cười!.
Chào từ biệt vội vàng với Thái y khiến trong lòng tướng quân càng thương nhớ Thu Nhi. Thái y nói hắn không tốt cũng không biết không tốt chỗ nào! Tướng quân rối rắm như tơ vò, ngay cả bản thân cũng khinh bỉ chính mình. Tới nhìn Thu Nhi cũng không phải đi gặp Diêm Vương, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì! Tướng quân vỗ bàn, quyết đoán đứng dậy đi tới nhà Thái y.
Tướng quân tới gần Thái y gia, vừa lúc thấy Thái y đang ôm hòm thuốc chạy vào trong nhà. Thái y nhìn thấy tướng quân thì cực kì kinh ngạc. Tướng quân theo Thái y vào cửa, gặp được Tống Lâm và Tiểu Xa liền một trận xấu hổ (Chết với anh thôi! Anh xấu hổ cái gì vậy???). Thái y cố ý dừng ở trong sân thật lâu, để cho tướng quân gặm nhấm nguyên vẹn sự xấu hổ mới dẫn hắn tới chỗ Thu Nhi.
Đến hậu viện, hai người gặp Thu Nhi đang mang dược liệu đi tới, Hoan Nhi cũng đang cầm một cái rổ con con trong tay đi theo phía sau. Trong hậu viện có đặt một cái ghế dựa, phía dưới ghế dựa đặt một chiếc nghiền dược. Thu Nhi đỡ bụng khệ nệ ngồi xuống ghế, bảo Hoan Nhi cho một chút thuốc vào cái nghiền dược, còn mình thì một bên nói chuyện cùng Hoan Nhi một bên nghiền.
Tướng quân nhìn Thu Nhi từ rất xa. Mấy tháng không gặp, thân mình Thu Nhi tựa như trương đầy nước, nhất là chỗ bụng lại đột ngột nhô cao nhìn thấy ghê người (Ta muốn băm thằng công aaaaaa).
Đột nhiên, Thu Nhi ngừng nói, sắc mặt khó coi che miệng lại. Thái y thấy thế liền bước nhanh tới chỗ Thu Nhi, tướng quân thấy vậy cũng tăng cước bộ nối gót Thái y.
Thu Nhi nghe thấy giọng Thái y, khàn khàn nói: “Thái y lấy giùm ta cái chậu!” Thái y nhanh chóng mang tới chậu, Thu Nhi lập tức ói ra long trời lở đất. Hoan Nhi thấy vậy liền nhón mũi chân, dùng mấy ngón tay nhỏ bé nắm chặt tay cha nó.
“Ngươi lại ăn cái gì rồi? Sao lại ói?” Thu Nhi đã qua kì nôn nghén, mấy ngày nay đã tốt lên rất nhiều, hay là…Thái y nghĩ tới một khả năng, liền hỏi Thu Nhi: “Ngươi chắc không phải miễn cưỡng chính mình đó chứ? Ăn không vô còn tiếp tục ăn?”.
Thu Nhi nôn tới phát run, Thái y cũng hỏi không nổi nữa, đành phải nhờ tướng quân vào nhà bếp lấy chén nước ấm. Tướng quân vào nhà vòng vo mấy vòng mới tìm được siêu, rót ra chén nước liền vội vàng đi ra. Tướng quân trở lại trong viện, thấy Thu Nhi đang tựa trên người Thái y, trong lòng có chút khó chịu. Thu Nhi nhìn thấy tướng quân liền cả kinh duỗi chân, đá phải cái nghiền dược đặc chế, đau tới khẽ hô một tiếng.