CHƯƠNG
Thu Nhi thì quay đầu, tướng quân thì giả bộ ho khan, hai người đều rất xấu hổ. Thái y bảo tướng quân cùng dìu Thu Nhi vào nhà, thấy vậy, Thu Nhi liền nhăn nhó lấy chăn cố tình che lấp bụng. Thái y thoáng nhìn thấy động tác này, cả giận nói: “Đừng che, không cần phí sức! Ta nói cái gì ngươi cũng không thèm nghe, ngươi là muốn chọc ta chết mà!”.
Thu Nhi cúi đầu, vịn tay tướng quân, khập khiễng đi vào phòng rồi được tướng quân đỡ lên giường. Thái y cầm hòm thuốc lại, cởi tất chân cho Thu Nhi, cũng may móng chân hắn chỉ có chút thụ huyết chứ không bị bật. Chân Thu Nhi bị phù thũng giống như bánh bao, nhất là chỗ đang được Thái y xoa nắn. Tướng quân nhìn xong rất lo lắng, hỏi Thái y: “Chân hắn sao lại thũng thành như vậy? Không phải là vừa mới bị ốm chứ!”.
“Không chỉ chân hắn phù! Toàn thân hắn chỗ nào cũng phù thũng!” Thái y còn sợ tướng quân không tin, vén quần áo trên đùi Thu Nhi xoa bóp một chút, lại chuyển lên cánh tay xóa bóp một chút, cuối cùng lão thành công nhìn được tướng quân vì thế mà lạnh mặt. “Thấy được đi! Bởi vì trong bụng này có hai đứa bé! Thu Nhi ăn không ngon, ngủ cũng không vô, chật vật ăn được một chút thì tất cả đều để dưỡng bọn nhỏ, bản thân liền thũng thành như vậy!”.
Cái gì mà “hai đứa bé”, cái gì mà “bọn nhỏ”, tướng quân mờ mịt hỏi: “Hai đứa? Thái y, ý ngài là trong bụng Thu Nhi có hai hài tử?”.
“Còn không phải! Ngươi xem hắn mới năm tháng bụng đã lớn như vậy! Dù sao cũng là giống của nhà ngươi mà bản thân cũng không biết sao?” Thái y ngẩng cao đầu hỏi tướng quân.
Thanh âm hạ xuống, trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, tướng quân cũng không nói tiếp, Thái y một câu “giống của nhà ngươi” đã chạm tới chỗ đau của tướng quân, cũng là chỗ hắn sợ hãi nhất, nếu không phải ngay từ đầu Thu Nhi đã yên phận, kia cuộc sống của hắn chẳng phải lộn xộn hết rồi sao!
Tướng quân không giỏi che dấu tư tâm của mình, nghĩ cái gì liền trắng trợn hiện ra nét mặt. Thái y vừa nhìn thấy liền nổi sóng lòng, Thu Nhi tuy rằng vẫn không nói chuyện nhưng thực ra cũng chẳng thoải mái gì!
Không khí trong phòng hạ xuống lạnh như băng, đối mặt với trường hợp nan kham này, tướng quân chỉ biết ấp a ấp úng: “Cái kia…hôm nay ta còn có việc…bây giờ phải đi! Mấy ngày nữa…ờ…mấy ngày nữa…gọi người mang tới chút thuốc bổ gì đó!”.
Nói xong mấy từ kia, tướng quân nhanh như chớp liền không nhìn thấy bóng dáng. Thu Nhi sờ sờ bụng, an ủi Thái y: “Ngài cũng đừng tức giận. Tướng quân có thể tới thăm ta là tốt lắm rồi. Ta chưa từng nghĩ đứa nhỏ trong bụng và hắn có quan hệ gì! Hơn nữa, Thái y, chuyện giữa hai người chúng ta thực sự không thể hoàn toàn trách tướng quân!”.
“Ta biết, thế nhưng ban đầu là hắn lừa ngươi lên giường đi! Cho nên vẫn phải trách hắn!” Mỗi lần Thu Nhi đều nhấn mạnh không thể tất cả đều trách tướng quân, Yến thái y cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này chắc chắn còn có uẩn khúc gì đó, thế nhưng lão đã sớm coi Thu Nhi như chính con đẻ của mình, lão tựa như những bậc cha mẹ bình thường khác, bất tri bất giác mà dung túng bao che cho con!.
Vài ngày sau, tướng quân thật sự ôm bao lớn bao nhỏ tới Thái y gia. Bên trong, các loại thuốc bổ, cái gì cần có thì đều có, này thì tổ yến cao cấp, lộc nhung, nhân sâm, sữa ong chúa, tướng quân còn long trọng giới thiệu một hạp bột đậu màu trắng, đó là cống phẩm tiến cống của Ngô Khám quốc, dùng vài loại đậu cực phẩm nghiền nát mà thành, nghe nói những người không thể ăn cơm chỉ cần mỗi ngày uống hai chén là có thể cam đoan đủ dinh dưỡng!
Tất cả mấy loại thuốc bổ này không phải Thái y chưa từng gặp qua, chỉ là không thể mua nổi. Mấy ngày nay lão và Yến phu nhân cũng gom góp, bán này bán nọ, hi vọng mua được cho Thu Nhi chút dược liệu trân quý bồi bổ thân mình. Nhìn Thu Nhi mỗi ngày đều liều lĩnh ăn, ăn đến nôn mửa, lòng bọn họ liền thắt lại.
Thái y dù có chán ghét tướng quân đến mấy cũng không nói nên lời cái gì, thậm chí tự mình tiễn tướng quân xuất môn, nhiệt tình nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến!”.
Quả nhiên không tới vài ngày sau tướng quân lại đến nữa. Nghe Thái y nói Thu Nhi rất thích ăn bột đậu và sữa ong chúa, tướng quân đánh tiếng qua mấy ngày sau sẽ lại cho người mang tới.
Có tiền có thể sai quỷ xui ma, lần này tướng quân đúng là đã khắc sâu tác dụng thần diệu của tiền. Có tiền, sẽ không có cười nhạo, có tiền, đối mặt với Thu Nhi cũng sẽ chẳng “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, một chút tiền tài đủ để cho hắn có thể thản nhiên ra vào nơi này.
Thời điểm một mình đối mặt với Thu Nhi, tướng quân cũng sẽ đặt tay lên bụng Thu Nhi, hỏi người kia có thể cảm thấy chuyển động của hai bé con hay không. Lúc này Thu Nhi liền nắm tay tướng quân, chỉ cho hắn đầu ở nơi nào, tay ở nơi nào. Khi tình cờ gặp đúng lúc bọn nhỏ động đậy, tướng quân cũng sẽ cười ngốc chẳng khác gì đứa bé!.