Đâu đó ven đường lớn khác, một cửa hàng tương đối lớn bán bánh, tuy nhỏ nhưng toàn loại bánh ngon và giá rẻ nên đông đúc khách, cô chủ nhỏ cùng nhân viên nữ khác đang lay hoay lấy bánh, tính tiền cho khách, nụ cười của nhân viên thật tự nhiên, nhân viên bán bánh trông xinh xắn và đáng yêu.
Đặc biệt trong đó nổi trội nhất vẫn là cô chủ nhỏ cười nói vui vẻ chào, tiễn khách một cách lương thiện, vì điều đó mà cửa hàng luôn được mọi người ưa chuộn khi cửa hàng mới mở được hơn tháng nhưng họ không biết rằng trong nụ cười đó không phải là tự nhiên mà toàn là giả tạo chuyên nghiệp đến nổi họ không nhận ra được.
Mọi người được biết đến cô chủ nhỏ có tên là Liên, sống cùng với hai người chị nhân viên kia một người tên Hà, người kia tên Kim.
Do chuẩn bị cho cửa hàng nên từ khi từ bên Pháp về, Liên chưa đi học lại vì muốn tự tay mình chăm sóc của hàng cho đến khi ổn định và nay nó cũng ổn định rồi.
Chiều tối, cửa hàng đã đóng cửa, người ngồi quây quần bên nhau:
Liên – thứ tuần sau em sẽ đi học! chị lo cho tiệm được không? Nếu không được hay ta thuê thêm nhân viên đi!
Kim khiêm tốn - thôi khỏi, em cứ đi học khi về thì tiếp tụi chị củng được rồi!
Hà thẳng thắng – không được đâu, chúng ta có quá nhiều công việc, sắp tới sẽ có nhiều khách, chúng ta tự làm bánh tự bán không có sức để làm hết nổi đâu. Cần phải thuê thêm nhân viên!
Liên – ô em vừa mới nghĩ ra! Để mở rộng hệ thống buôn bán, em có ý này, chúng ta sẽ thuê thêm nhân viên nữ để phụ chị bán ở tiệm, thêm nhân viên nam giao bánh, chúng ta sẽ giao hàng tận nơi, trong thời gian rãnh học có thể giúp các chị. Các chị nghĩ như thế nào?
Kim và Hà đồng thanh – được đó, ý kiến hay, mai chúng ta sẽ thuê như vậy đi!
ngày hôm sau, đã tuyển xong người và học đã bắt tay vào công việc của mình.
Thứ đầu tuần, Liên trong trang phục của một nữ học sinh, ngày đầu tiên đi học nên Liên quyết định đi bằng xe buýt, trạm xe buýt gần trường nên khi xuống xe đi được một chút thì đến. Điều đầu tiên mà Liên để ý nhất đó chính là chổ để xe. Do chổ đó quá ồn ào bởi những tiếng la hét chen lấn do điều gì đó mà liên không nhìn thấy. Lẳng lặng đi lên phòng Hiệu trưởng không quan tâm nữa.
Qua năm học hành, quậy phá, người bọn hắn đã thân thiết với nhau. Hôm nay, cũng như mọi ngày, cũng đi học bình thường, mỗi đứa chiếc Bugatti Veyron . Grand Sport làm cho cả trường rung động vì sự giàu có kinh hoàng đó.
Và nguyên nhân của sự ồn ào đó là vì bọn hắn (biết mà hé). Sau khi chen lấn được bọn hám trai gái đẹp, bọn hắn lên lớp và túm tụm lại không phải nói chuyện mà là ai làm việc nấy, trong lớp bọn hắn chã học gì cả bởi đã lấy bằng đại học thủ khoa từ năm trước rồi, mà vốn cũng thông minh sẵn với sự giàu có nổi tiếng như vậy không ai dám động đến.
Ê mày! Tao nghe nói bửa nay có học sinh mới vào lớp mình – Quốc quay qua nhiều chuyện với hắn đồng thời nhìn qua Trân ý thông báo cho biết ai ngờ…
Tui biết hồi hôm qua rồi! nghe đâu bán bánh ở cửa tiệm nào đó cách đây không xa! Bánh ở đó nghe đồn ngon mà rẻ, bửa nay về ghé ăn đi! – Trân nhanh miệng
Bà thì lúc nào ăn với chã ăn, ngon với chã ngon! – hắn lên tiếng – Học sinh mới là nam hay nữ?
Nghe đâu là nữ thì phải! chắc học giỏi mới vào trường này, chứ bán bánh thì…– Cậu suy ngẩm
Reng…reng…reng – tiếng chuông kết thúc cuộc nói chuyện đang gian dở để chào đón học sinh mới.
Sau khi lên gắp hiệu trưởng và biết lớp học thì hiện tại Liên đang đứng trước cửa phòng học cùng cô chủ nhiệm.
Em đứng đây đợi cô chút – cô chủ nhiệm dặn dò
mặt lạnh tanh - Liên chỉ đứng nhìn
Học sinh nghiêm… - Trân cho lớp đứng lên chào cô (trân làm lớp trưởng ngồi một mình, hắn làm lớp phó học tập ngồi chung với Quốc bàn dưới bàn Trân)
Ừ, các em ngồi xuống, thông báo hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới – cô quay ra cửa lớp – em vào đi…
Liên đi vào làm lớp, làm lớp choáng ngợp vì vẻ đẹp đơn giản.
Em tự giới thiệu đi- cô chủ nhiệm – tôi… Khương Ngọc Liên- liên giới thiệu