Cả lớp im lặng đặng nghe câu giới thiệu tiếp theo nhưng đợi mãi cho đến khi:
Em xuống ngồi chung với lớp tưởng nhé, chổ còn trống đó – cô vừa nói vừa hướng tay về phía chổ cạnh trân. Liên bước xuống, vừa ngồi thì Trân bên cạnh lên tiếng với nụ cười thân thiện.
làm bạn nhé, mình tên là trân, lớp trưởng lớp này!
ờ! – Liên dửng dưng trả lời, lấy tập sách ra, liên chống tay đở đầu nhìn xuống lấy cái điện thoại IPHONE ra bấm bấm gì đó, chẳng để ý gì đến bà cô củng chẳng nhòm ngó gì với mấy đứa bên cạnh.
tiết trôi qua nhanh chóng với sự im lặng ghê gớm chỉ có bà cô trên bục vẫn thao thao bất tuyệt, bởi môn ngữ văn mà!
Hồi chuông lại vang lên lần nữa – Ra chơi rồi – cả lớp la lên
Ai nấy chạy ùa ra căn tin, còn mình Liên và bọn hắn cùng một vài đứa chưa thu dọn xong Trân lên tiếng- Liên. Bạn đi căn tin không?
Liên – không! --- à đi!
Chúng ta đi chung nhé – cậu lên tiếng
Liên nghoảnh mặt nhìn sau đó quay sang Trân. Trân liền nói – Vậy chúng ta đi chung!
Xuống căn tin, chọn một bàn ở nơi thoáng mát, ngồi xuống:
Cậu ga lăng hỏi trước - Bạn ăn gì Liên?
thấy cậu hỏi nên Liên cũng không từ chối mà trả lời - Lấy tôi ly café đen không đá không đường
Cậu nói trong lòng có chút nghi ngờ - Trời con gái mà cũng uống được vậy à!
Thấy Liên không trả lời cậu nhìn người kia - Bà với ông ăn gì tui đi lấy luôn!
Lấy tui cái samosa với ly café đá – hắn trả lời
Lấy tui bánh mứt caramen với ly capuchino đi phục vụ - cô nở nụ cười ranh ma gọi món.
Bà, thiệt là…- vừa dứt câu, cậu sải chân đi liền để lấy đồ ăn cho sớm hông thôi không còn cái ngon. Đi chừng phút thì quay lại, trên tay một khay đựng đầy đồ ăn (nói quởn có đứa mà đầy)
Phân chia xong mọi người vừa ăn vừa nói chuyện:
Liên đành mở lời trước – mấy người không định giới thiệu à!
-À hé giờ mới nhớ bạn chưa biết… mình tên Quốc… còn thằng cha nội kế bên này là Phúc, bọn mình chơi thân từ năm trước, mấy cái tập đoàn gắn liền với tụi mình chắc bạn cũng biết òi khỏi nói chi ch dài dòng hé, zậy đó! – quốc nhanh nhảu khai tràng lang, không cho thằng cha kế bên hó hé một từ. cậu cảm thấy sởn gai óc khi từ dâu đó gần đây có một ánh mắt dịu dàng triều mến bắn mình.
Trân nảy giờ im lặng nghe, củng không quên hỏi lại câu hỏi muốn thắc mắc - sao bạn lại vào trường này học?
Liên trả lời ngắn gọn - à nhà tôi gần đây, trường tốt!
Trân thành thật hỏi - bạn chưa nghe tin đồn về trường này sao?
- sao?
- bạn muốn biết hông?
- bạn nói đi
- nghe đồn mỗi năm có một học sinh chết trong trường và lần nào cũng chết theo một kiểu, mới năm rồi thi thể bị chặt ra làm khúc, bỏ bao để trong nhà vệ sinh nè! Tưởng tượng tới muốn rùng mình… - trân kể
Reng… chưa kể xong thì tiếng chuông trời đánh vang lên, làm mất hứng cả. đứa lúc này đã ăn xong và quay về lớp học, củng như hai tiết đầu, lớp chăm chỉ nghe giảng bài bằng mp, I pad, phone…
Buổi học kết thúc nhanh chóng. Bọn hắn rủ nhau đến tiệm bánh của Liên và cùng Liên về chung.
- bạn đi đi, tôi bận công việc! – liên nói xong, nghoảnh mặt bắt taxi đi để lại đứa đang ngố hết tả nổi.
-ừ thôi mấy đứa mình đi đi, tính đứng đây tới giao thừa luôn hả…- cậu lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Bọn hắn xách con xe đi luôn, không quan tâm gì đến Liên nữa. Trong khi đó, Liên kiêu xe dừng lại ở một nơi vắng vẻ, và cho taxi đi về.
Liên bước theo con đường dẫn đến cái Vila Portgas kia, chạm bàn tay vào cái bảng kính đen bóng trên cột, lập tức cái bảng đen hiện lên dãy số và kí tự bảo nhập mật khẩu, liên liền nhập cái gì đó, lập tức cổng sắc kia mở rộng. thật lạ thay vì sao liên sao có thể làm được điều đó, sau khi bước qua, cảnh ổng lập tức khép lại, liên đưa tay lên cằm nắm kéo ra… rẹt… cái mặt nạ da được tháo ra… đó chính là khuôn mặt thật của Liên… và có gì đó không đúng… cho đến khi…
- mừng cô chủ trở về - một người đàn bà trung niên khoang tuổi cùng hơn vệ sĩ xếp thành hàng cúi đầu cung kính.