Chu Diệc Trạm phức tạp nhìn Lam Thiên ngồi đối diện với mình. Bộ dáng anh tái nhợt, hơi tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn ánh lên ý kiên định.
“Vì sao? Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Vì sao cậu lại ngu ngốc như vậy…” Chu Diệc Trạm chua xót, “Cậu làm như thế, vừa ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Triệt, vừa tự đẩy chính cậu xuống cùng.”
“Sao anh lại chắc chắn là em?” Vẻ mặt Lam Thiên không thay đổi. Anh muốn một ngụm rượu.
“Ảnh chụp trước kia của chúng ta, ngoại trừ cậu ra thì còn ai có được?”
“Ha ha, cũng đúng… Em ngốc thật đấy. Tự mình bán đứng mình…” Lam Thiên lung lay ly rượu.
“Sự nghiệp của cậu vừa mới khởi sắc, lúc trước cũng đã cố gắng vào giới này rồi, bây giờ làm như thế không phải là đang tự hủy hoại tương lai của mình sao? Còn cả những người khác trong nhóm nữa…”
“Đừng hỏi em nữa… Em không biết gì hết, cũng không hiểu vì sao. Em chỉ không thể kim nén được ý muốn được quay trở lại bên anh lần nữa, dẫu có phải trở về thời điểm hai bàn tay trắng lúc trước… Tiểu Diệc…” Lam Thiên nhìn về phía Chu Diệc Trạm. Trong đôi mắt anh hừng hực lửa.
Chu Diệc Trạm thở dài: “Cậu vẫn cố chấp như vậy. Có một số chuyện, đã trôi qua rồi thì hãy để nó trôi qua đi, không thể cưỡng cầu được. Sau này, sẽ có một người thật lòng yêu thương cậu. Cậu ưu tú như thế…”
“Không! Không! Em không cần người khác. Tiểu Diệc, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, anh đều quên rồi sao? Lúc em bị người ta đánh, anh đã dịu dàng thoa thuốc cho em. Anh còn nói em rất gầy, mỗi ngày đều mang sữa từ nhà đến cho em… Rồi lúc em bị mất ngủ, anh đã ôm em suốt đêm, dỗ em, ru em ngủ… Tiểu Diệc…” Nước mắt của Lam Thiên không ngừng chảy ra từ khóe mắt.
Chu Diệc Trạm nhìn người hắn đã từng yêu. Anh mệt mỏi, dè dặt kể lại chuyện trước đây với hắn. Trong lòng anh muốn bắt đầu lại từ đầu với hắn. Bộ dạng vừa lo lắng vừa mong mỏi khiến người khác đau lòng, nhưng chua xót còn nhiều hơn.
Thời gian là nhà ảo thuật vĩ đại nhất. Vết thương trong lòng cũng sẽ bất tri bất giác được chữa lành, nhất là khi thích người khác một lần nữa, bản thân càng quý trọng hơn. Chu Diệc Trạm chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt mái tóc đang rũ xuống trán, che khuất đôi mắt của Lam Thiên.
“Đừng tổn thương bản thân, cũng đừng tổn thương người khác nữa. Em hãy làm việc thật tốt, sống thật tốt. Chúng ta còn có thể làm bạn bè, công ty cũng sẽ đảm bảo cho sự phát triển của em”, Chu Diệc Trạm dừng lại một chút, “Trong tương lai sẽ có một người còn yêu em nhiều hơn anh lúc trước. Nhất định sẽ có.”
Lam Thiên ngây ngốc nhìn theo Chu Diệc Trạm đứng dậy rồi rời đi. Nước mắt anh không ngừng nhỏ xuống ly rượu trong tay, tạo thành những gợn sóng nho nhỏ.
Cảnh Triệt đứng chờ ở ngoài cửa quán bar, vừa dùng mũi chân vẽ mấy vòng tròn trên mặt đất vừa ngó vào cửa xem. Chu Diệc Trạm nói muốn hẹn Lam Thiên để giải quyết mọi chuyện. Tuy Cảnh Triệt tin Chu Diệc Trạm sẽ xử lý đâu vào đấy, nhưng tâm trạng khi đứng chờ ở bên ngoài rất khó chịu, cứ như có móng vuốt mèo đang cào loạn trong lòng.
Cửa quán bar mở, Chu Diệc Trạm kéo lại áo bành tô, bước đến đằng sau Cảnh Triệt.
“Lạnh không?”
“Ế, anh nói xong rồi?” Cảnh Triệt vui mừng hỏi.
“Xong rồi.” Chu Diệc Trạm khoác vai cậu, “Không vui hả?”
“… Nói thật thì, đúng là hơi không vui đó… Không thích hai người gặp nhau đâu… Nhưng em hiểu mà…”
“Đừng nói nhưng nữa. Em bảo em không vui, anh lại càng vui.”
“Hả? Em không nghe nhầm chứ?”
“Em không nghe nhầm đâu. Em có thể nói rõ ra là em không thích, anh rất vui. Tiểu Triệt, đây mới là những gì mà người yêu có với nhau: Tức giận, đùa giỡn, buồn bã, thậm chí là cãi nhau. Đây mới là chuyện bình thường. Chúng ta nên như thế, chứ trước kia ở cùng nhau nhưng cứ e dè lẫn nhau suốt. Trước mặt nhau mới là con người chân thật nhất của mình. Đây mới là tình yêu chân thực.”
Cảnh Triệt ngẩng đầu nhìn Chu Diệc Trạm, khẽ mỉm cười: “Nếu vậy thì, em muốn nói là, em thật sự không để ý đến lần gặp mặt này đâu. Anh chỉ cần xử lý theo đúng cách của anh, cố gắng đừng để liên lụy đến phía chú Hàn là được rồi. Với cả, sau này em cũng không cho phép anh gặp Lam Thiên một mình đâu. Em sẽ giận đấy.”
“Ừm, anh nghe em.”
Trong một căn nhà tư nhân cao cấp ở thành phố X, Đoạn Triết và Hàn Nhất Sâm lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất. Bộ tây trang cao cấp của người nọ đã bị bẩn và nhăn nhúm. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên cái đầu hói.
“Mã tiên sinh, hi vọng ngài vẫn khỏe.” Đoạn Triết chậm rãi phun ra một làn khói thuốc.
“Tên họ Đoàn kia! Mày, mày làm như thế là, là trái pháp luật!” Người đàn ông trung niên rõ ràng đã nếm chút khổ sở, vừa nói vừa thở hồng hộc.
“Hửm? Trái pháp luật? Vậy không biết Mã Trung Trạch cậu đã làm được bao nhiêu chuyện tuân thủ pháp luật rồi?” Hàn Nhất Sâm lạnh nhạt nói.
“Hàn Nhất Sâm, mày là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Nếu không phải nhà tao năm đó thu nhận mày, mày đã sớm lang lang đầu đường xó chợ làm một tên khất cái. Bây giờ lại ở bên một thằng đàn ông mà còn có mặt mũi giở giọng ở nơi này! Đồ không biết xấu hổ!”
“Câm miệng!” Đoạn Triết đứng lên đá vào mặt Mã Trung Trạch. Ông ta khóc thét một tiếng, không nói nên lời.
“Hừ, năm đó được cả nhà cậu chăm sóc, tôi không phải trải qua cuộc sống nơi đầu đường xó chợ. Nhưng năm năm ở nhà cậu, mỗi ngày cũng không bằng một tên khất cái!” Vẻ mặt của Hàn Nhất Sâm không thay đổi, nhưng Đoạn Triết vẫn nắm lấy tay ông.
Hàn Nhất Sâm cũng nắm lại, cảm nhận được một dòng nước ấm áp giúp ông an tâm.
Hàn Nhất Sâm và Mã Trung Trạch là quan hệ anh em họ. Năm ấy Hàn Nhất Sâm mới tuổi thì ba mẹ mất trong tai nạn máy bay. Cả nhà Mã Trung Trạch nhận nuôi Hàn Nhất Sâm, tuyên bố với mọi người sẽ chăm sóc đến khi Hàn Nhất Sâm trưởng thành, nhưng thực chất là để dòm ngó đến di sản của nhà họ Hàn.
Nhà họ Hàn đã kinh doanh rất nhiều năm, tài sản kếch xù, nhưng không ngờ rằng ba Hàn không phải một thương nhân cổ hủ chỉ biết vơ vét của cải để dành cho con cháu. Gần như toàn bộ tài sản của nhà họ Hàn đều quyên góp từ thiện, chỉ để lại cho Hàn Nhất Sâm bảo hiểm cá nhân. Tuy nhà họ Mã hoàn toàn không nhận được lợi lộc gì, nhưng lại gạt Hàn Nhất Sâm bán đi hai căn nhà của nhà họ Hàn. Năm năm Hàn Nhất Sâm ở nhà họ Mã đã trải qua rất vất vả. Không một ai đau lòng, không một ai yêu thương, chỉ có những chuỗi ngày bất mãn và trào phúng vô tận. Mãi đến lúc trưởng thành năm tuổi, Hàn Nhất Sâm mới cắt đứt quan hệ với nhà họ Mã, nên năm năm kia là quãng thời gian mà ông không hề muốn nhớ lại một chút nào.
“Cậu là người đứng sau vụ tung tin tức Lam Thiên và nhị thiếu gia Chu thị, đúng chứ? Lần này cậu cũng biết dùng não rồi ha, biết mượn đao giết người.” Hàn Nhất Sâm kéo Đoạn Triết ngồi xuống. Đoạn Triết thu chân đang dẫm lên mặt Mã Trung Trạch.
Mã Trung Trạch hừ hừ vài tiếng: “Đúng là tao đấy, tao không chịu được bộ mặt đắc ý của mày đấy, thì sao? Cái tên ngôi sao trẻ tuổi kia, vừa khích một chút đã bị lừa. Ngoài miệng thì bảo là yêu nhị thiếu gia Chu thị, nhưng không phải còn ngầm bán đứng tình cảm của mình chỉ vì tiền đồ sao? Nực cười…” Mã Trung Trạch lau máu trên khóe miệng, “Nhưng xem ra lần trước lời nhắn gửi đến Đoạn Tiểu Lai vẫn hữu dụng. Bọn mày vẫn đưa cơ hội đó cho tên nhóc Lam Thiên kia…”
“Đó là vì tôi không muốn ồn ào với cậu. Chuyện nhỏ đến vậy mà tôi còn lười dính líu đến cậu, huống hồ Lam Thiên vốn cũng không tệ chút nào. Mã Trung Trạch, tôi cho cậu biết. Chuyện lần này nói to thì to, nói nhỏ thì nhỏ, nếu cậu chịu thu tay lại, tôi sẽ không truy cứu nữa. Nếu cậu còn tiếp tục phá rối sau lưng thì đừng trách tôi không khách khí. Tôi cảnh cáo cậu, chọc vào nhị thiếu gia Chu thị, chẳng khác nào đối địch với toàn bộ Chu thị. Có lẽ tôi nên nhắc thêm cho cậu một câu, nhị thiếu gia Chu thị có một người anh em rất thân, chính là người thừa kế tương lai của tổ chức Tam Liên.” Tuy giọng của Hàn Nhất Sâm đầy bình tĩnh nhưng đã khiến Mã Trung Trạch nghe như sét đánh ngang tai.
Tam Liên là một tổ chức xã hội đen nổi tiếng, vì có dây mơ rễ má sâu, tài sản cũng đồ sộ, phạm vi thế lực rộng nên ZF đành phải nhắm mắt cho qua. Thương trường không như xã hội đen. Trong một tổ chức xã hội đen, thứ vô dụng nhất chính là vài cái mạng người.
Mã Trung Trạch run rẩy nhìn Hàn Nhất Sâm: “Tao, tao biết rồi. Tao sẽ không nhúng tay vào nữa, nhưng mày phải cam đoan sự an toàn của tao.”
“Yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn thì tôi sẽ giữ hộ cậu một mạng, em họ ạ.”
Cố Tự Do nghiêm túc nhìn Cảnh Triệt.
“Tự Do, cậu sao vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?” Cảnh Triệt nghi ngờ.
Cố Tự Do gọi cậu và cả Chu Diệc Trạm đến “Vân luyến” nhưng lại bảo Đào Nhiễm đóng cửa lại. Bây giờ bốn người đang ngồi nghiêm túc thì Cố Tự Do lại im lặng.
“Tự Do, rốt cuộc là…” Đào Nhiễm trông thấy sắc mặt hiếm khi căng thẳng của Tự Do, chính anh cũng thấy bất an.
“Tiểu Triệt, xin cậu hãy tha thứ cho tớ.” Sau một lúc lâu, Cố Tự Do mới mở miệng.
“Tha thứ? Cậu đã làm gì?” Cảnh Triệt càng ngờ vực hơn. Chu Diệc Trạm tựa người vào sô pha, im lặng xem xét tình cảnh trước mắt.
“Tớ có nỗi khổ riêng, suýt chút nữa đã làm chuyện có lỗi với cậu. Xin cậu hãy tha thứ cho tớ. Tớ… Tớ không muốn mất một người bạn như cậu.” Cố Tự Do tha thiết nhìn vào mắt Cảnh Triệt.
“Tự Do, rốt cuộc là cậu/em…” Cảnh Triệt và Đào Nhiễm đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời ngừng lại, không biết nói gì mới phải.
“Là về Lâm Thiên Sơn, đúng chứ?” Chu Diệc Trạm bỗng nói.
Cố Tự Do hơi kinh ngạc, lập tức khẳng định: “Đúng vậy.”
“Rốt cuộc là sao?” Cảnh Tiệt nôn nóng.
“Cậu có thể tiến vào Mars là vì đã đồng ý với một điều kiện của Lâm Thiên Sơn, mà điều kiện này có liên quan đến Cảnh Triệt. Bây giờ cậu đã hối hận nên mới tìm Tiểu Triệt cầu xin sự tha thứ. Đúng không?” Chu Diệc Trạm tiếp tục nói.
“…Đúng.” Cố Tự Do đáp lại một cách khó khăn.
“Tự Do, em… Em đồng ý điều gì với Lâm Thiên Sơn?” Đào Nhiễm bóp chặt bả vai Cố Tự Do: “Em không cố ý đúng không? Nhất định là em có nỗi khổ tâm. Em sẽ không tổn thương Tiểu Triệt, chắc chắn sẽ không.”
Cố Tự Do cười khổ: “Em không muốn tổn thương Tiểu Triệt, nhưng em đã suýt tổn thương cậu ấy…”
“Tự Do, cậu nói cho tớ biết trước, chuyện này là sao đây?” Cảnh Triệt không lo lắng như Đào Nhiễm. Cậu tin Cố Tự Do, huống chi, giờ mình cũng không bị tổn thương gì.
“Sau khi cậu đi, Lâm Thiên Sơn hỏi thăm rất nhiều chuyện về cậu, vẫn không từ bỏ tìm kiếm cậu. Sau đó cha tớ đổ bệnh, rất cần tiền, anh ta cho tớ mượn rất nhiều. Nhất thời tớ không có cách nào trả nợ cho anh ta nên đã nhận lời, nếu tìm thấy cậu, tớ sẽ cố gắng giúp đỡ anh ta… có được cậu…” Cố Tự Do càng nói càng đau khổ, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào. Đào Nhiễm quàng tay ôm lấy y từ phía sau, khẽ vỗ lên vai y.
“Sau khi tốt nghiệp, anh ta cho tớ cơ hội vào làm ở Mars. Sau đó thì cậu trở về, anh ta bắt đầu nhắc nhở tớ phải thực hiện lời hứa hẹn lúc trước… Nhưng, Tiểu Triệt à, tớ không thể nào làm như thế được… Tớ không thể, tớ không thể đưa cậu cho một người cậu không yêu… Tớ, tớ vừa không thể nuốt lời với anh ta, vừa không muốn tổn thương cậu… Tớ, tớ…” Cố Tự Do vẫn khóc không thành tiếng.
“Tự Do, Tự Do, cậu hãy nghe tớ nói này.” Cảnh Triệt cầm hai tay của Cố Tự Do, dịu dàng khuyên nhủ: “Cậu đã nói cho tớ biết rồi, đúng không? Cậu kể cho tớ biết hết tất cả mọi chuyện, tức là trong lòng cậu, tớ rất quan trọng. Chúng ta là bạn bè, có khó khăn phải cùng nhau gánh đỡ, đúng không? Tiền của Lâm Thiên Sơn, bọn tớ sẽ giúp cậu trả lại. Mà anh ta còn dùng cái gì để uy hiếp cậu nữa không?”
“Không. Thật ra là anh ta quá cố chấp muốn có được cậu. Chuyện anh ta cho tớ vay tiền, anh ta đã sớm nói không cần trả rồi…”
“Tên khốn! Ai muốn thứ tiền bẩn thỉu của hắn chứ. Ngày mai phải trả lại cho hắn!” Đào Nhiễm cắt ngang lời Cố Tự Do, nổi giận, “Tự Do, anh rất tức giận! Em không nói cho anh biết chuyện em nợ tiền người khác, em coi anh là gì đây?”
“Em xin lỗi…” Cố Tự Do hiếm khi nhận thua trước mặt Đào Nhiễm.
“Đừng lo, dù là một trăm vạn đi chăng nữa, Tiểu Đào Tử cũng sẽ đưa được cho cậu ngay tức khắc.” Trên mặt Chu Diệc Trạm hiện lên nụ cười nhạt.
“Hả?” Cảnh Triệt và Cố Tự Do đồng thời nhìn về phía Đào Nhiễm.
Đào Nhiễm chợt thấy bối rối: “Không phải đâu. Em nghe tên đó nói làm gì. Tên đó, nó xạo đó…”
“Nói xạo? Tổ chức Tam Liên của bọn cậu có tài lực và thế lực lớn như thế, cậu là người thừa kế tương lai thì một trăm vạn cũng chả phải việc khó khăn gì. Hay là, tổ chức Tam Liên đã xuống dốc rồi?” Chu Diệc Trạm tà tà nheo mắt lại. Ai bảo vợ cậu suýt nữa đã bán đứng vợ tớ. Lôi cả gốc gác của cậu ra xem như là bồi tội cho Tiểu Triệt.
“Tổ chức Tam Liên?” Cảnh Triệt và Cố Tự Do đồng thanh kinh hô.
“Anh anh anh…” Cảnh Triệt trừng mắt, chỉ vào Đào Nhiễm nói không nên lời.
“Tự Do, không phải anh cố ý gạt em. Em phải biết là, anh là một kẻ rất phức tạp, nên rất khó nói…” Đào Nhiễm bắt đầu giải thích.
“Em không trách anh. Em cũng giấu anh mấy chuyện đó mà…” Cố Tự Do mất mác cúi đầu, “Anh gạt em, cũng phải thôi…”
“Không phải đâu, Tự Do. Chuyện này chủ yếu là vì anh sợ em biết nhà anh là một tổ chức xã hội đen thì sẽ không đồng ý ở bên cạnh anh nữa… Tự Do, thật đấy, sau này anh sẽ không giấu diếm em bất cứ chuyện gì nữa. Đúng rồi, em đừng vì biết chuyện này mà rời bỏ anh…”
Cố Tự Do ngẩng đầu hỏi: “Sau này anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì thật sao?”
“Đúng!”
“Cái gì cũng nghe theo em?”
“Phải!”
“Vậy, chúng ta kết hôn đi…”
“Ế… Tự Do, em cướp lời thoại của anh rồi!”
Cảnh Triệt nhìn Cố Tự Do và Đào Nhiễm, trong lòng dấy lên nỗi cảm động và vui vẻ không nói nên lời. Tuy Tự Do đã từng bất đắc dĩ lạc lối, nhưng đã kịp thời quay đầu lại.
Cậu biết mỗi người đều có những nỗi khổ riêng, sẽ có những thời điểm bất đắc dĩ, nên cậu không trách Tự Do, huống chi cậu cũng tin rằng mình đã có đủ dũng khí để đối mặt với khốn cảnh.
Vả lại, còn có một tên sói gian xảo Chu Diệc Trạm nữa mà.
Cảnh Triệt quay đầu lại nhìn Chu Diệc Trạm, hắn cười: “Anh cũng muốn cầu hôn lắm đấy, nhưng không phải bây giờ. Anh sẽ dành cho em một lời cầu hôn đặc biệt.”
Cảnh Triệt đỏ mặt: “Ai muốn nói đến chuyện đó chứ. Em chỉ muốn nói là, nếu khó khăn ập tới thì em sẽ đối mặt. Em đi tìm Lâm Thiên Sơn nói cho rõ để không cần phải phí công khổ cực như giờ nữa.”
“Em thấy hắn sẽ nghe theo lời em sao? Tin tức lần này, anh nghi ngờ người đứng sau bức màn chính là hắn, Lam Thiên bị hắn kéo vào.” Chu Diệc Trạm vươn tay vén tóc Cảnh Triệt, rồi nghiêng người áp sát, khẽ nói: “Với cả, làm sao anh yên tâm để em đi tìm hắn được chứ. Anh không cho phép em một mình gặp bất cứ ai.”
Hơi thở ấm nóng của Chu Diệc Trạm phả lên tai Cảnh Triệt, khiến tai cậu vừa nóng vừa ngứa ngáy, muốn dịch ra xa.
Khi bầu không khí đang mờ ám thì di động của Cảnh Triệt đổ chuông.
“A lô, chú Hàn ạ… Dạ, thật ạ? Vậy tốt quá! Cháu biết rồi, dạ, cảm ơn chú Hàn, cảm ơn chú Đoàn nhé! Vâng… Chào chú.” Cảnh Triệt cúp điện thoại rồi hưng phấn kêu lên với Chu Diệc Trạm: “Chú Hàn nói, đúng là Lam Thiên bị người khác xúi giục. Người này đã bị giáo huấn rồi, hơn nữa còn đồng ý sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.”
“Nếu chú Hàn đã nói vậy thì anh cũng yên tâm… Nhưng, bên phía Lâm Thiên Sơn vẫn phải cẩn thận. Không biết hắn có thể sẽ làm ra chuyện gì nữa không.” Chu Diệc Trạm nhíu mày.
“Đừng lo lắng. Tự Do cũng đã thẳng thắn từ chối không giúp anh ấy nữa, chẳng lẽ em sẽ tự chủ động ở bên cạnh anh ấy sao? Chu Diệc Trạm, anh đừng buồn lo vô cớ nữa. Chuyện tin tức đã xong, đều tạo ảnh hưởng tốt với cả công ty và bộ phim. Em cũng yên tâm rồi!” Cảnh Triệt nói xong thì vỗ vỗ lên hai má Chu Diệc Trạm, “Anh xem, anh vì chuyện này mà dạo này gầy đi nhiều như thế. Không chừng anh hai lại bảo em ngược đãi anh đó.”
“Vậy đêm nay an ủi anh chút đi.” Chu Diệc Trạm thuận thế ôm Cảnh Triệt vào trong lòng.
“Ok. Anh muốn ăn gì?”
“…Em.”
“Xin lỗi hen, em không biết làm thịt người.”
Ngày mai là ngày cuối quay phim. Lam Thiên khẽ xoa trán. Từ khi nói rõ mọi chuyện với Chu Diệc Trạm vài ngày trước, cả người anh luôn ở trong tình trạng ngơ ngẩn. Buông tay? Kiên trì? Anh bắt đầu cảm thấy mờ mịt.
Anh biết bây giờ trong lòng Chu Diệc Trạm đều là Cảnh Triệt, nhưng một chút hi vọng xa vời cuối cùng để quay lại tình cảm năm đó vẫn còn. Dù sao tình cảm ấy là Chu Diệc Trạm dành cho anh, là điều ấm áp mà từ đó đến nay chưa có một ai trao cho anh.
Nhưng anh cũng bắt đầu mệt mỏi, như vậy có đáng không? Đã bị giới truyền thông bới móc chuyện tình cảm ngoài đời và tính hướng, là một thần tượng, đây là chuyện rất nguy hiểm. Sẽ không có ai đối xử với anh như Chu Diệc Trạm đối xử với Cảnh Triệt, dũng cảm đứng ra khẳng định “Chúng tôi là người yêu” sao? Ngay cả khi đã có ánh sáng của người nổi tiếng, có nhiều fans đến thế, nhưng mỗi đêm dài lúc anh mệt mỏi không chịu được nữa, bên người anh vẫn không có ai có thể sưởi ấm trái tim anh.
Chu Diệc Trạm nói chắc chắn sẽ có một người như vậy trong tương lai, một người như anh ấy trong quá khứ, yêu thương anh.
Thật sự sẽ có người như thế sao?
Lam Thiên run rẩy tát nước lên mặt mình, nhìn về phía gương qua làn nước, trông thấy chính anh đang tái nhợt và vô lực. Ngày mai, là cảnh quay cuối cùng. Nếu bộ phim lần này thành công thì sẽ mở ra một con đường đến với lĩnh vực điện ảnh.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cố gắng làm thôi. Lam Thiên vỗ vỗ hai má mình, tặng cho chính anh một nụ cười.