Ánh nắng sớm mai vào cuối thu rất rực rỡ, nhưng đã không còn chút ấm áp nào. Bầu trời sáng trong một màu xanh lam tựa như mặt kính đã được gột rửa. Trong không khí tràn đầy cái lạnh căm căm mới xuất hiện của mùa thu. Lúc hít một hơi không khí trong lành thật sâu vào phổi, tâm trạng cũng tốt hơn.
Hôm nay là buổi quay cuối cùng của bộ phim “Lời nói dối”, tổ quay đã chuẩn bị xong cảnh quay bên ngoài biệt thự. Cảnh Triệt đã lâu không đến phim trường, hôm nay định đến xem sao.
Vì mấy chuyện vặt sắp tới, Cảnh Triệt vẫn chưa chuyển đến nhà Chu Diệc Trạm mà vẫn ở trong biệt thự của Đoạn Triết. Ăn bữa sáng rồi sửa sang qua loa, Alex mới chậm chạm bước xuống tầng.
“Triệt, chán quá đi à, chơi gì với anh đi.” Alex đến chỗ tủ lạnh lấy nước.
“Hôm nay là buổi quay cuối, em muốn đến phim trường, anh muốn đi cùng không?”
“Nhưng người ta rất muốn trải qua thế giới hai người với em cơ… Thôi được rồi, em đợi anh chút.” Alex uống một ngụm nước rồi lên tầng thay quần áo.
“Mới sáng sớm đừng khiến người ta mắc ói nhá.” Cảnh Triệt thay giày xong thì hô về phía tầng trên: “Chờ anh năm phút thôi ha. Mau lên!”
Mỗi người trong phim trường đều đang rất bận rộn nhưng trên mặt họ lại rất thoải mái. Dù sao cũng là buổi quay phim cuối rồi, mọi người ai chẳng mong được nghỉ ngơi. Lúc Cảnh Triệt và Alex đến, Đoạn Triết đang nói gì đó với nhân viên phụ trách ánh sáng. Ông nhìn thấy hai người thì gật đầu rồi lại xoay người tiếp tục làm việc. Alex bám vào vai Cảnh Triệt, nói: “Sao chưa thấy nam chính nhờ?”
“Không biết nữa…” Cảnh Triệt vừa trả lời xong thì trông thấy Lam Thiên bước ra từ phía sau của tấm màn dựng, vừa đi vừa đọc kịch bản.
Cảnh Triệt đang nghĩ xem có nên chào hỏi hay không thì Lam Thiên đã ngẩng đầu lên, thấy cậu, mỉm cười bước tới.
“Hi.” Lam Thiên vẫy tay với hai người.
“Anh vất vả rồi.” Cảnh Triệt trả lời.
“Hi, tạo hình không tệ nhờ. Tôi thích chiếc vòng cổ này này.” Alex cười tươi với Lam Thiên.
“Cảm ơn anh. À, tôi đi chuẩn bị đây, chút nữa gặp lại sau.” Lam Thiên cười cười, xoay người bước đi.
Alex nhìn theo bóng dáng của Lam Thiên, ghé vào bên tai Cảnh Triệt, nhỏ giọng nói: “Cậu ta cũng rất đáng thương, rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều.”
Cảnh Triệt yên lặng thở dài, không nói gì.
Không hiểu sao hôm nay lại luôn có vấn đề với khâu ánh sáng nên sau khi quay được một nửa, nhân viên phụ trách ánh sáng ra hiệu tạm dừng rồi kiểm tu mạng lưới điện lần nữa. Tất cả mọi người ngồi phân tán ra với nhau. Sau khi Lam Thiên được nhân viên make-up chỉnh trang xong, anh vừa cầm kịch bản đến bên cửa sổ vừa lẩm nhẩm. Anh khẽ ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Triệt đang đứng trong hành lang nghe điện thoại. Ánh mặt trời xuyên qua tấm thủy tinh cuối hàng lang được khúc xạ, chiếu lên người cậu. Vì khoảng cách vừa vặn nên Lam Thiên có thể nhìn rõ nụ cười mỉm dịu dàng và ngọt ngào trên mặt Cảnh Triệt.
Có lẽ là đang nói chuyện với Chu Diệc Trạm. Lam Thiên đang nghĩ như thế, bỗng nhìn thấy Cảnh Triệt vốn đang nói chuyện đã ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy anh thì sửng sốt.
Lam Thiên đang định cười đáp lại cậu thì nhận thấy khuôn mặt của Cảnh Triệt nhanh chóng tới gần mình, vẻ mặt nghiêm túc và hơi hoảng sợ. Giây tiếp theo, anh đã bị đẩy ngã sấp xuống sang một bên rồi nghe tiếng loảng xoảng khắp nơi, sau đó là tiếng hét và tiếng hô.
Chu Diệc Trạm đang nghe Cảnh Triệt nói câu “Sắp tới sinh nhật anh rồi, em định”, bỗng không nghe thấy âm thanh nào nữa. Nhưng âm thanh ma sát sàn sạt sau đó của vật nặng bị sập xuống lại vô cùng chói tai phát ra từ điện thoại, sau đó chỉ còn những tiếng hét và tiếng bước chân đang chạy.
“Tiểu Triệt? Tiểu Triệt?” Trái tim Chu Diệc Trạm bị treo lơ lửng giữa những đám mây.
Sau những âm thanh hỗn loạn kia, Chu Diệc Trạm nghe thấy giọng nói vừa hoảng sợ vừa run rẩy của Lam Thiên: “Cảnh Triệt, bị, bị, đè lên rồi.”
Tai Chu Diệc Trạm nổ tung, lao rất nhanh ra khỏi phòng triển lãm tranh, ngay cả bàn tay đang cầm lấy chiếc chìa khóa cũng run rẩy.
Lái xe được vài trăm mét, Chu Diệc Trạm mới nhận ra mình còn chưa biết phim trường ở đâu, bèn lấy điện thoại gọi cho Hàn Nhất Sâm. Bên kia vừa nối máy thì đã nói một câu: “Tiểu Triệt bị thương rồi, đến ngay bệnh viện Đệ Nhị đi.”
Chu Diệc Trạm buộc mình phải tỉnh táo lại, quay đầu xe.
Bệnh viện Đệ Nhị nằm ở góc phía Tây của nội thành. Lúc Chu Diệc Trạm đến nơi, Cảnh Triệt đã được đẩy vào phòng cấp cứu được nửa giờ. Đoạn Triết, Hàn Nhất Sâm, Alex và những người liên quan ngồi trên ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy Chu Diệc Trạm thì đồng loạt đứng dậy.
“Tiểu Triệt sẽ không sao cả đâu. Cháu đừng kích động.” Đoạn Triết giữ chặt cánh tay hắn.
Chu Diệc Trạm không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Chu Diệc Trạm mở miệng, giọng khàn khàn.
“Có một cái giá đạo cụ ở bên cửa sổ bỗng đổ sập xuống ngay bên cạnh Lam Thiên. Tiểu Triệt đẩy cậu ta ra…” Alex khẽ nói.
Chu Diệc Trạm im lặng, vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa quyết định sinh tử kia.
“Tiểu Diệc… Em thật sự xin lỗi…” Giọng nói run rẩy, đè nén của Lam Thiên truyền tới từ bên người.
Chu Diệc Trạm hơi quay đầu lại, bắt gặp gương mặt tái nhợt, gầy yếu nay đã đẫm nước mắt cùng hoảng sợ của Lam Thiên. Hắn giật giật môi, nhưng vẫn không nói gì.
Mọi người đã trầm mặc mười mấy phút. Trong quãng thời gian mười mấy phút này, đầu Chu Diệc Trạm trống rỗng.
Cửa phòng phẫu thuật bỗng mở ra. Mọi người xông lên, vây quanh bác sĩ.
“Chân trái của bệnh nhân bị gãy, làn da trên lưng bị trầy xước nghiêm trọng, nhưng chủ yếu là đầu bị thương nặng. Tuy tình trạng trước mắt đã coi như ổn định, nhưng bệnh nhân vẫn đang trong trạng thái hôn mê. Tình trạng cụ thể thì phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể kiểm tra thêm.”
Lời nói của bác sĩ làm Chu Diệc Trạm an tâm hơn nhiều. Chí ít thì Tiểu Triệt vẫn còn sống. Em ấy vẫn còn sống – chuyện này vẫn tốt hơn cả.
Chu Diệc Trạm ngồi trước giường bệnh nắm tay Cảnh Triệt. Chàng trai nhỏ gầy đang nằm trong im lặng, đùi được bó thạch cao, khuôn mặt bị trầy được dán băng gạc. Hô hấp của cậu rất ổn định, nhưng vẫn đang hôn mê.
Đã là ngày thứ mười rồi.
Chu Diệc Trạm khẽ vỗ về mái tóc của Cảnh Triệt, dịu dàng nói chuyện với cậu.
“Tên nhóc nhà em ấy, bình thường nhát gan như thế, sao lần này lại muốn làm anh hùng cứu người rồi vậy?”
“Vết thương trên mặt trông buồn cười thật đó. Anh chụp được rồi, sau này sẽ dùng nó để uy hiếp em.”
“Anh biết dạo này em rất mệt, muốn ngủ một giấc cho đã. Nhưng đã mười ngày rồi, nếu không phải heo thì mau tỉnh dậy cho anh.”
“Anh cũng không sợ mấy cái tình tiết máu chó gì đấy. Dù em tỉnh lại có mất trí nhớ đi chăng nữa, anh vẫn có cách đối phó.”
“Tiểu Triệt, em tỉnh lại đi…”
Chu Diệc Trạm giúp Cảnh Triệt tắm, thay đồ ngủ thoải mái. Lúc nhìn khuôn mặt đang ngủ đầy vẻ trầm tĩnh của cậu, hắn cúi người xuống, hôn đôi môi hơi khô của Cảnh Triệt. Mỗi tối hắn đều qua đêm ở bệnh viện, tuy ở đây cũng có hộ lý chuyên trách, nhưng Chu Diệc Trạm vẫn muốn ở bên Cảnh Triệt.
Mới vừa buông màn xuống, hắn đã nhận được tin nhắn từ Đào Nhiễm: Có việc gấp, lập tức tới Vân Luyến.
Hắn đóng cửa phòng vệ sinh, gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy. Hắn gọi cho Cố Tự Do, cũng tắt máy.
Chu Diệc Trạm suy nghĩ một lúc rồi gọi cho hộ lý chuyên trách, sau đó mới lái xe đến Vân Luyến.
Khi hắn đến Vân Luyến là vào một tiếng sau, lúc này trong quán rượu là thời điểm náo nhiệt nhất. Chu Diệc Trạm đi xuyên qua đám người chật chội, bước lên tầng hai, cửa phòng của Đào Nhiễm đang đóng kín.
Chu Diệc Trạm đập mạnh lên cửa nhưng không có ai đáp lại. Hắn xuống tầng hỏi bartender xem Đào Nhiễm có ở trên tầng hay không thì nhận được câu trả lời, Đào Nhiễm và Cố Tự Do đã ở trên đó từ chiều đến giờ, chưa từng xuống đây.
Chu Diệc Trạm có một dự cảm xấu. Hắn xông lên phá cửa, trông thấy Đào Nhiễm và Cố Tự Do đang nằm trên sàn nhà, tay chân bị trói, tất nhiên là đang ở trong tình trạng hôn mê.
Mãi đến khi hắn đưa được hai người này đến bệnh viện gần đó, hắn biết đây chỉ là một loại thuốc mê bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chốc lát sau, hai người đã tỉnh lại. Câu nói đầu tiên của Cố Tự Do khiến trái tim Chu Diệc Trạm run sợ.
“Chỗ Tiểu Triệt có ai trông coi không?”
Trong đầu Chu Diệc Trạm đột nhiên có một linh cảm mãnh liệt. Cố Tự Do xoay người xuống giường, vừa chạy ra bên ngoài vừa nói: “Người trói chúng tôi và hạ thuốc mê chính là người bên Lâm Thiên Sơn. Tôi đã từng gặp hắn.”
Đào Nhiễm cũng nghiêng ngả lao ra. Chu Diệc Trạm chỉ hận không thể mọc thêm một đôi cánh, đẩy lái xe taxi ra rồi hắn phóng đến bệnh viện với tốc độ như tên lửa.
Nhưng vẫn không kịp, thời gian đến, thời gian đi, cộng thêm thời gian ở bệnh viện kia, ước chừng đã qua bốn tiếng. Ba người chạy vọt vào phòng bệnh nhưng chỉ nhìn thấy giường bệnh trống không.
Đêm rét lạnh. Trên màn trời xanh thẫm là trăng sáng màu bạc, chiếu sáng xuống thành phố đầy yên tĩnh. Trong lòng Lâm Thiên Sơn lo lắng, trong tim dâng lên một cảm giác phức tạp không thể diễn tả bằng lời.
Từ khi người thân tín đặt bẫy lừa Chu Diệc Trạm rời đi khi đã đưa Cảnh Triệt ra khỏi bệnh viện, đầu hắn vẫn đang ở tình trạng hỗn loạn. Hắn biết việc làm của mình rất vô sỉ, nhưng hắn lại không thể kiềm chế được ý niệm trong đầu, rằng hắn muốn nhìn thấy Cảnh Triệt, muốn đưa Cảnh Triệt đến bên cạnh mình.
Cảnh Triệt ngồi trên xe lăn, đầu cậu hơi nghiêng về phía bên phải, vẫn đang trong trạng thái mê man, trầm tĩnh như trước. Lâm Thiên Sơn cúi người xuống, gạt tóc mái hơi dài của cậu sang một bên, khẽ hôn lên trán cậu. Ánh trăng phát ra ánh sáng màu bạc rực rỡ, khuôn mặt của Cảnh Triệt dưới ánh trăng như đang tản ra một vầng sáng nhạt như ngọc.
Nếu bây giờ cậu tỉnh lại, vậy đôi mắt đen láy kia hẳn sẽ đẹp đến mức khiến người khác không thể nào dời tầm nhìn được. Một cơn gió đêm thổi đến, Lâm Thiên Sơn mau chóng đắp một tấm chăn lên người Cảnh Triệt, sau đó hắn thấy người trước mắt chậm rãi mở mắt.
Lúc nhận được điện thoại từ Lâm Thiên Sơn, Chu Diệc Trạm đang bàn với Đào Nhiễm về việc mượn thế lực của tổ chức Tam Liên để tìm ra nơi của Cảnh Triệt.
“Đến khu biệt thự ở núi Thiên Châu, số .” Lâm Thiên Sơn chỉ nói một câu đã cúp máy. Chu Diệc Trạm cau mày, sắc mặt ngưng trọng, lập tức nhấn chân ga. Chiếc xe chạy nhanh như điện chớp, đi thẳng đến khu biệt thự núi Thiên Châu ở vùng phía Tây ngoại thành.
Bốn mươi phút sau, Chu Diệc Trạm đã trông thấy núi Thiên Châu như một con thú nhỏ trong bóng đêm đang nằm phục trên mặt đất. Khu biệt thự núi Thiên Châu vốn là một dãy biệt thự cao cấp rất nổi tiếng, nằm bên một con sông, khung cảnh rất đẹp.
Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự số . Chu Diệc Trạm xuống xe, xuyên qua bức tường cao chót vót cùng cột đèn đêm mà nhìn lên tầng chót, cũng là sân thượng của căn biệt thự ba tầng, phát hiện ra một bóng đen cao cao đang im lặng đứng đó. Hắn lại nhìn kĩ lần nữa, trước bóng người kia còn có một chiếc xe lăn, trong xe có bóng người lờ mờ. Tim của Chu Diệc Trạm nhảy lên nơi cổ họng.
Không đợi Chu Diệc Trạm nhấn chuông cửa, cánh cổng đã từ từ mở ra. Hắn hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào. Người hầu đưa hắn đến sân thượng rồi lập tức đóng cửa, lặng lẽ rời đi. Chu Diệc Trạm nhìn Lâm Thiên Sơn đang đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: “Sức khỏe của Tiểu Triệt còn rất yếu, phiền Lâm tiên sinh để tôi đưa em ấy về bệnh viện.”
“Đương nhiên rồi. Nếu không, cậu nghĩ tôi gọi cậu đến để làm gì?” Lâm Thiên Sơn không quay đầu lại, giọng nói đầy bình tĩnh.
Chu Diệc Trạm áp chế cơn lửa giận, cất bước qua.
“Đừng tới đây.” Lâm Thiên Sơn nói.
“Lâm Thiên Sơn, rốt cuộc là anh…”
“Để tôi được ở bên cạnh em ấy thêm chút nữa…” Lâm Thiên Sơn nhàn nhạt nói.
Chu Diệc Trạm đã tức đến mức không kiềm chế được nữa. Nếu không phải hắn thấy Cảnh Triệt ngồi trên xe lăn ngay bên cạnh sân thượng rất nguy hiểm thì hắn đã sớm xông lên đánh Lâm Thiên Sơn rồi.
“Em ấy đã tỉnh rồi.” Lâm Thiên Sơn xoay người nhìn về phía Chu Diệc Trạm, “Em ấy vừa tỉnh.”
“Tiểu Triệt tỉnh rồi?” Đầu Chu Diệc Trạm như có sét đánh ngang qua. Trong cơn giận dữ, hắn vui như lên trời, vô thức bước nhanh đến, nhưng Cảnh Triệt ngồi trên xe lăn vẫn đang nhắm mắt như trước.
“Em ấy vẫn rất yếu, tỉnh được một lúc lại ngủ tiếp.” Lâm Thiên Sơn thấp giọng nói xong thì vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Cảnh Triệt. Chu Diệc Trạm hất tay hắn ra, trợn mắt nhìn.
Lâm Thiên Sơn bỗng mỉm cười: “Mới nãy khi Tiểu Triệt tỉnh lại, có nói với tôi mấy câu. Chu tiên sinh, giờ tôi giao em ấy cho cậu, là vì tôi biết người trong lòng em ấy chính là cậu. Nếu cậu đối xử với em ấy không tốt, tôi vẫn sẽ dùng tất cả thủ đoạn để cướp em ấy đi.”
Lâm Thiên Sơn buông cánh tay đang giữ lấy chiếc xe lăn, Chu Diệc Trạm nhanh chóng đoạt quyền khống chế về tay mình. Trái tim vẫn treo nơi cổ họng của hắn trong nháy mắt đã trở về lồng ngực. Mẹ kiếp! Tuy không biết ban nãy Cảnh Triệt đã nói gì với hắn, nhưng nếu tên khốn này đã tự nguyện để mình đưa Tiểu Triệt đi thì phải rời khỏi nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt.
Lâm Thiên Sơn nhìn bóng dáng Chu Diệc Trạm đưa Cảnh Triệt rời đi, lòng hắn chìm trong sự mất mát và trống rỗng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trăng kia vẫn im lặng như thế, mà trong lòng hắn, lại như màn trời đêm sau ánh trăng, tịch mịch, lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, Cảnh Triệt tỉnh lại lần nữa. Lần này, thứ cậu nhìn thấy không phải là cảnh đêm tối đen và sắc mặt âm trầm của Lâm Thiên Sơn, mà là phòng bệnh trắng tinh và gương mặt tiều tụy, đôi mắt mang tơ máu của Chu Diệc Trạm.
“Anh đã bao lâu chưa rửa mặt, cạo râu thế. Khó coi chết.” Cảnh Triệt khẽ nhíu mày.
“Khó coi cũng phải nhìn. Ai bảo anh đã ỷ lại vào em quá cơ chứ.” Chu Diệc Trạm nhếch môi cười, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Một tháng sau, Cảnh Triệt đã có thể xuất viện. Lần này Chu Diệc Trạm rất quyết đoán, trực tiếp đưa người về nhà mình. Dù sao chân cậu cũng bị thương, đi lại không tiện cơ mà. Chu Diệc Trạm lấy cớ hầu hạ, chăm sóc sinh hoạt cho Cảnh Triệt mà bắt đầu dính chặt như sam suốt ngày.
Ăn cơm cũng đút cho cậu, đi lại cũng ôm cậu, tắm rửa cũng kì cọ hộ cậu, ngủ cũng ôm cậu…
Bạn học Cảnh Tiểu Triệt đã triệt để trở thành một sủng vật cỡ lớn trong một tháng, mãi đến khi chân cậu có thể đi lại tốt rồi, chiếc eo nhỏ của cậu đã bắt đầu béo lên một chút.
Nhưng dù là thế, thoạt nhìn cậu vẫn mang bộ dáng của một thiếu niên xinh đẹp, nhỏ gầy. Chẳng qua là buổi tối lúc ôm cậu ngủ, Chu Diệc Trạm không lo bị rộng vòng tay nữa. Hắn rất vừa lòng, chỉ còn việc chưa ăn sạch cậu nhóc này thôi, chứ mấy thứ khác đã hoàn mỹ lắm rồi.
Ăn cơm tối xong, Cảnh Triệt ngồi trước máy tính xem phim. Chu Diệc Trạm đang ngậm một quả táo, đút cho Cảnh Triệt một viên ô mai.
“Em nói đi. Lần ấy em tỉnh lại, rốt cuộc đã nói với Lâm Thiên Sơn cái gì vậy, khiến hắn để yên cho anh đưa em đi? Xem cái bản mặt âm hiểm kia không giống một người có tâm địa thiện lương đâu.” Chu Diệc Trạm lại hỏi về chuyện này lần nữa.
Từ khi Cảnh Triệt tỉnh lại, Chu Diệc Trạm đã bóng gió hỏi chuyện này với Cảnh Triệt không dưới mười lần, nhưng luôn nhận câu trả lời là: “Lúc đó em có tỉnh lại hở? Em không nhớ nữa, ôiiiii, người đầu tiên em nhìn thấy khi tỉnh lại là anh cơ mà!”
Thôi được rồi, lần này cũng không ngoại lệ. Cảnh Triệt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trả lời: “Đã nói là người đầu tiên em nhìn thấy khi tỉnh lại là anh mà sao anh cứ rối rắm chuyện này vậy nếu không thì em giúp anh hỏi anh ấy ha?”
“Thôi thôi thôi, anh không hỏi nữa.” Chu Diệc Trạm vội đút thêm một viên ô mai cho Cảnh Triệt. Để Cảnh Triệt đến hỏi Lâm Thiên Sơn? Không có cửa đâu. Chu Diệc Trạm còn ước gì đời này Cảnh Triệt và Lâm Thiên Sơn không gặp lại nhau lần nào nữa.
Kiếp sau cũng đừng gặp nhau. Cả kiếp sau sau nữa. Rồi kiếp sau sau sau nữa.
Cảnh Triệt ăn ô mai, trong mắt toát ra một chút đắc ý.
Có một số việc, Phật viết: Không thể nói.
Lúc cậu xem xong phim là đã sắp mười hai giờ. Chu Diệc Trạm đưa Cảnh Triệt đi tắm rồi tắt máy tính, tắt đèn phòng khách, quay về phòng ngủ, lấy ra một hộp thuốc trừ sẹo.
Trên lưng Cảnh Triệt có đoạn da bị trầy xước rất lớn, tuy miệng vết thương đã kết vảy rồi, nhưng vẫn để lại hơn mười vết sẹo sâu, nông không giống nhau. Alex nhờ bạn mình ở bên Mỹ gửi mấy hộp thuốc trừ sẹo, mỗi tối Chu Diệc Trạm đều cẩn thận bôi thuốc giúp Cảnh Triệt.
Chỉ một chốc sau, Cảnh Triệt đã bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa nói với Chu Diệc Trạm: “Sữa tắm sắp hết rồi. Anh nhớ mai mà mua nhé.”
Chu Diệc Trạm nhìn Cảnh Triệt đang tùy ý mặc một cái áo sơ mi cỡ lớn khiến yết hầu hắn khô rát. Người nọ thật là không có tính tự giác chút nào. Em ấy không biết người đang đối mặt với em ấy chính là một thanh niên trẻ tuổi có tình yêu và dục vọng mãnh liệt với em ấy hay sao?
Cảnh Triệt đưa hai chân dài của mình ngồi xuống bên người Chu Diệc Trạm, tiếp tục than vãn: “Lại phải bôi thuốc hả. Em thấy màu cũng nhạt đi rồi mà, nhìn có ra nữa đâu. Đừng bôi nữa nha. Vị của nó kỳ lắm.”
Chu Diệc Trạm đặt thuốc xuống, cười nham hiểm: “Được thôi, không bôi thuốc nữa.”
“Thật sao?” Cảnh Triệt vui sướng ngẩng đầu, lập tức bị Chu Diệc Trạm bắt lấy hai tay còn đang cầm khăn mặt, bổ nhào trên giường.
Vì chân Cảnh Triệt bị thương nên trong một tháng ở cùng cậu, tuy mỗi tối có thể ôm Cảnh Triệt mềm mại, thơm thơm ngủ, nhưng vẫn chỉ là ngủ kiểu thuần khiết thôi đó. Chu Diệc Trạm nhẫn nại rất vất vả, cực kỳ vất vả đó.
“Anh anh anh, anh muốn làm gì đấy?” Cảnh Triệt căng thẳng nhìn người đang ở trên người mình.
“Hử, chủ động thế cơ mà? Okay, anh muốn làm.” Chu Diệc Trạm cười xấu xa.
(Đoạn này Chu Diệc Trạm đã cố tình hiểu câu của Cảnh Triệt thành: Anh muốn làm (chuyện đó) à =)))
Mặt Cảnh Triệt đỏ bừng: “Chu Diệc Trạm anh đừng xuyên tạc ý của em. Anh anh anh…”
Chu Diệc Trạm cúi đầu hôn đôi môi ướt át kia, xúc cảm mềm mại, thơm ngọt đến mức khiến hắn không muốn buông rời. Người dưới thân khẽ từ chối hai lần rồi không kháng cự nữa, từ từ vươn hai tay ôm lấy bờ vai hắn, bắt đầu nghênh đón.
Nụ hôn dài vừa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Triệt đã đỏ bừng. Đôi mắt mê ly, cơ thể mềm yếu nằm gọn trong lòng Chu Diệc Trạm. Về chuyện cậu bị cởi áo sơ mi lúc nào, chiếc quần lót bị cởi ra sao, cậu đều không hề ý thức được. Cậu chỉ nhớ Chu Diệc Trạm rất dịu dàng, chỉ chớ lòng mình ngập tràn niềm vui sướng, chỉ nhớ lúc cậu và Chu Diệc Trạm kết hợp thành một thể với nhau, hắn đã khẽ nói vô số lần câu “Anh yêu em” bên tai cậu.
Đau đớn, khoái cảm, toàn bộ quá trình này, mỗi một cảm giác đều rất rõ ràng. Thân thể của cậu cũng trung thành với phản ứng của mình, ôm lấy người mình yêu và là người mình khát vọng. Đây chính là yêu, là thứ tình cảm từ đáy lòng, tự nguyện buông xuôi tất thảy, đón nhận người đó.
Cuối cùng khi đạt đến đỉnh khoái cảm, trong đầu Cảnh Triệt như xuất hiện từng lớp sóng biển và những đám mây lớn. Ẩm ướt, ấm áp rồi đến sự mãn nguyện và sảng khoái, Chu Diệc Trạm ôm cơ thể ngây ngô của người dưới thân thật chặt, tựa như muốn để chính hắn khảm vào tận sâu trong đó, không muốn rời xa.